Lý Định Quốc nhìn Ngưu Kim Tinh nói từng câu từng chữ.
- Thanh Đồng Quan giao lại cho quân Đại Thuận, quân Đại Tây của chúng ta vòng qua Thanh Đồng Quan tấn công thẳng vào Tương Dương. Như vậy, một là có thể uy hiếp đường lui Thanh Đồng Quan. Hai là có thể phân tán sức chú ý của Trung Ương Quân trấn thủ tại Huân Dương, từ đó làm giảm áp lực của quân Đại Thuận.
Lý Định Quốc vừa dứt lời, Tôn Khả Vọng kinh hãi nói:
- Nhị đệ ngươi điên rồi?
Ngưu Kim Tinh cũng mừng rỡ nói:
- Lý tướng quân làm thật sao?
Lý Định Quốc muốn lui về phía sau, đương nhiên Ngưu Kim Tinh rất vui.
Từ Tứ Xuyên, Thiểm Tây tiến vào Hồ Quảng từ trước tới nay chỉ có hai đường có thể đi, một đường là men theo ven bờ Trường Giang qua Vạn Huyện, Vân Dương, Phụng Lễ, Ba Động tới Di Lăng. Con đường thứ hai là men theo ven bờ Hán Thủy qua Hán Trung, Huân Huyện tới Tương Dương. Ngoài hai con đường này ra, các hướng khác đều là núi cao hiểm trở, con người và muông thú khó mà đi qua. Đây cũng là nguyên nhân mà mười mấy vạn quân Đại Thuận lại bị cản lại ở Thanh Đồng Quan.
Một Thanh Đồng quan chỉ có thể giữ được một con đường, không thể giữ được tất cả lối đi. Quân Đại Thuận hoàn toàn có thể vòng qua Thanh Đồng quan tiến vào nội địaHồ Quảng. Nhưng Ngưu Kim Tinh không dám làm như vậy, bởi vì y sợ bị quan quân vây kín ở Hồ Quảng, cho nên không nhổ chiếc đinh Thanh Đồng quan này, không định để lại đường lui. Ngưu Kim Tinh tuyệt đối không dám dẫn quân chủ lực Đại Thuận tiến sâu vào nội địa Hồ Quảng.
Ban đầu, khi quân Đại Thuận vẫn còn là thổ phỉ thì không cần phải chú ý nhiều đến vậy, chỗ nào trống liền chui vào đó. Nhưng quân Đại Thuận bây giờ đã không còn là thổ phỉ nữa rồi. Dù bây giờ vẫn còn giữ thói quen ăn hôi, nhưng chuyện truyền nọc độc cho người dân đã nhiều năm rồi không làm nữa, cuộc chiến này đương nhiên cũng đáng được xem trọng rồi.
Bây giờ Lý Định Quốc muốn quay về tấn công Tương Dương, đương nhiên Ngưu Kim Tinh cầu cũng không được, giả dụ lấy được Thanh Đồng quan, quân Đại Thuận liền thần tốc tiến tới cùng với quân Đại Tây chia cắt thành Tương Dương ra bắt người cướp của. Giả dụ không lấy được Thanh Đồng quan, quân Đại Thuận cũng có thể toàn mạng trở ra, còn quân Đại Tây muốn phá vòng vây Tương Dương cũng khó …
Bất luận là từ hướng nào, hành động này đều có lợi đối với quân Đại Thuận.
- Làm thật.
Lý Định Quốc nghiêm nghị nói.
- Nhưng chúng ta vẫn hi vọng quân Đại Thuận sớm lấy được Thanh Đồng quan.
- Điều này là đương nhiên.
Ngưu Kim Tinh nói.
- Chỉ cần quân Đại Tây muốn quay về tấn công Tương Dương, quân Đại Thuận chúng ta chắc chắn có thể công chiếm được Thanh Đồng quan trong thời gian ngắn nhất.
- Không được.
Tôn Khả Vọng thảng thốt nói.
- Bổn soái không đồng ý.
- Đại ca.
Lý Định Quốc kéo kéo áo choàng của Tôn Khả Vọng, hạ giọng nói.
- Ra đây nói chuyện.
Nói xong, bất giác Tôn Khả Vọng phân trần, Lý Định Quốc liền kéo hắn ra ngoài trướng.
Nhìn Tôn Khả Vọng, bóng Lý Định Quốc đi ra ngoài trướng, Lý Song Hỷ hỏi Ngưu Kim Tinh:
- Quân sư, thực sự để Tôn Khả Vọng Lý Định Quốc chia quân trở về Tương Dương sao?
Ngưu Kim Tinh thở dài, ngữ khí ngưng trọng nói:
- Thiếu tướng quân, tình thế trước mắt không giống như hai năm trước nữa rồi. Hai năm trước kẻ địch lớn nhất của nước Đại Thuận chúng ta là Kiến Nô và đại hán gian Ngô Tam Quế, còn có quân Đại Tây cũng là kẻ địch của chúng ta. Nếu có cơ hội đương nhiên không từ thủ đoạn thâu tóm quân Đại Tây.
Lưu Tông Mẫn buồn rầu nói:
- Bây giờ thì có gì khác chứ?
Ngưu Kim Tinh nhíu mày nói:
- Bây giờ đã khác rồi, bây giờ kẻ địch chính của nước Đại Thuận chúng ta đã chuyển thành triều đình Đại Minh. Hơn nữa Trung Ương Quân Đại Minh hiện nay còn lợi hại hơn Kiến Nô rất nhiều. Cuộc chiến Tế Nam, ba mươi vạn liên quân Kiến Nô và Thát Tử vẫn bị Trung Ương Quân Đại Minh chưa tới ba vạn quân đánh bại hoàn toàn, nói ra quả thực không dám tin!
Đám người Lưu Tông Mẫn đều không lên tiếng.
Ngưu Kim Tinh nói:
- Đối mặt với kẻ địch đáng sợ như vậy, chúng ta phải liên thủ với quân Đại Tây, và đại Hán gian Ngô Tam Quế cũng phải nghĩ tới. Tóm lại, bây giờ kẻ địch chính của chúng ta chính là triều đình Đại Minh. Trước khi triều đình Đại Minh chưa bị lật đổ, tuyệt đối không được trở mặt với quân Đại tây. Đó cũng là nguyên nhân Vạn tuế ý nguyện cùng quân Đại Minh phân chia hưởng Hồ Quảng, thiếu tướng quân ngươi hiểu chưa?
Lý Song Hỷ thở phào, nói:
- Rõ, chờ nếu sau khi khi Tôn Khả Vọng muốn quay về, bổn soái sẽ phát 10 ngày lương khô cho bọn họ từ số quân lương không còn dư dả gì cho lắm.
Ngưu Kim Tinh vui mừng nói:
- Thế là được rồi. Tôn Khả Vọng dù là trẻ con, nhưng Lý Định Quốc lại có phong độ đại tướng, thiếu tướng quân người cũng chẳng thua kém gì tên Lý Định Quốc đó.
Lý Song Hỷ ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói:
- Lý Định Quốc thì sao? Bổn soái tuyệt đối không thể thua hắn được.
Rất nhanh, Tôn Khả Vọng và Lý Định Quốc đã quay lại. Dù vẻ mặt của Tôn Khả Vọng không vui vẻ lắm, nhưng cũng không phản đối quyết định rút quân Đại Tây về phía sau. Việc chia quân như vậy cũng đã được định đoạt, Lý Song Hỷ cũng quả nhiên phát 10 ngày lương khô cho quân Đại Tây từ quân lương của quân Đại Thuận.
Ngày hôm sau, Tôn Khả Vọng và Lý Định Quốc thống lĩnh tám vạn quân Đại Tây vòng qua Thanh Đồng quan, men theo ven bờ phía nam Hán Thủy trùng trùng điệp điệp tiến về Quân Châu.
Thanh Đồng quan, hành dinh Đề đốc.
Quân giặc đã áp sát biên giới hơn nửa tháng nay, dù không có hành động gì, nhưng Triệu Tín cũng không dám khinh suất. Tối hôm qua, Triệu Tín đi tuần tra phòng thủ cho tới 3, 4 giờ sáng mới trở về hành dinh, vừa mới chợp mắt chưa được vài giờ, bên ngoài đã vang lên tiếng vệ binh:
- Báo cáo!
Triệu Tín liền tỉnh dậy, cao giọng nói:
- Vào đi.
Vệ binh liền lên tiếng:
- Tướng quân, lưu tặc chia quân rồi.
- Cái gì?
Triệu Tín kinh ngạc nói.
- Lưu tặc chia quân?
Vệ binh đáp:
- Khoảng chừng sáng sớm hôm nay, thám mã quân ta phát hiện thấy đại đội lưu tặc từ doanh trại đi ra, men theo ven bờ phía nam Hán Thủy đi về phía đông, binh lực cụ thể chưa rõ, nhưng đội quân tiên phong của quân giặc đã rời khỏi đại bản doanh khoảng 40 – 50 dặm rồi. Đội quân phía sau chúng thì vẫn ở trong đại bản doanh phía ngoài Thanh Đồng quan.
- Chạy dài 40 – 50 dặm?
Triệu Tín nói.
- Giả dụ quân giặc hành động với 4 lộ cánh quân, chí ít cũng phải trên bảy, tám vạn quân trở lên, trời ơi, đây không phải là đội giặc nhỏ nữa rồi!
- Như vậy ….
Triệu Tín ngẫm nghĩ giây lát, nói:
- Lập tức dùng bồ câu gửi thư tới Bộ tư lệnh báo cáo tình hình quân địch.
Lưu tặc chia quân, cử tám vạn quân lính vòng về phía sau Thanh Đồng quan, đây không phải là chuyện nhỏ nữa rồi. Triệu Tín nhất thời không nắm được ý đồ thực sự của lưu tặc, cũng không dám thỉnh cầu kỵ binh của Hồng Nương Tử tiến lên phía trước chặn đánh. Dù sao kỵ binh Trung Ương Quân chỉ có binh lực 3 doanh trai, chí ít đối phương cũng có tám vạn người, huống hồ Huân Dương địa thế nhiều đồi núi và sông ngòi, bất lợi cho đại đội kỵ binh di chuyển.
Nam Dương, Bộ tư lệnh mặt trận.
Bồ câu đưa thư khá nhanh, tin tức của Triệu Tín đã nhanh chóng được gửi từ Thanh Đồng quan tới Huân Huyện. Khẩu đường Bạch Liên giáo Huân Huyện dùng bồ câu đưa thư gửi thông tin tới Nam Dương cách đó vài trăm dặm, chưa quá buổi trưa Liễu Như Thị cũng đã nhận được tin. Liễu Như Thị liền mở cuộc họp quân sự, thương thảo đối sách.
Liễu Như Thị cầm cây gậy gỗ chỉ lên bản đồ treo trên tường nói:
- Theo tin mới nhất, khoảng tám vạn tới mười vạn lưu tặc đã vòng qua Thanh Đồng quan, đang men theo ven bờ phía nam Hán Thủy từ từ tiến vào Quân Châu. Ý đồ của đám lưu tặc này rất rõ ràng, chính là muốn men theo phía đông Hán Thủy tấn công chiếm lấy Tương Dương, cắt đứt mối liên hệ giữa Thanh Đồng quan với hậu phương, khiến cho quân thủ thành trở thành quân cô độc.
Trịnh Thành Công vừa mới nhậm chức Tổng binh liền nhíu mày không hiểu nói:
- Thanh Đồng quan chưa chiếm được, lưu tặc dám chia quân đi sâu vào trong, lẽ nào bọn chúng không sợ cánh quân này bị chúng ta bao vây ở Hồ Quảng sao?
- Trịnh Tổng binh nói rất đúng.
Trịnh Thành Công đã khôi phục lại chức Tổng binh cũng nói.
- Dù sao bây giờ Hồ Quảng cũng tập hợp rất nhiều binh mã, ngoài 3 Hỗn thành doanh Trung Ương Quân của tướng quân Triệu Tín và nơi đội bảo an của Tổng đốc Hà Đằng Giao ra, còn có 3 Kỵ binh doanh của Hồng phu nhân và 3 Hỏa thương doanh trựcthuộc Bộ Tư lệnh, 3 Truy trọng doanh và Pháo doanh! Đội quân mạnh như vậy bao vây mấy chục ngàn quân lưu tặc này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Liễu Như Thị mỉm cười, nói:
- Theo ta thấy, không phải lưu tặc không sợ mà là không biết. Dù sao, về phương diện truyền tin nhanh và tình báo sâu Trung Ương Quân chúng ta có ưu thế tuyệt vời, lưu tặc muốn nắm được việc điều động của Trung Ương Quân chúng ta còn khó hơn lên trời. Cứ xem như chúng may mắn biết được thông tin, nếu muốn kịp thời truyền trở về đại bản doanh cũng phải mất thời gian dài. Vì vậy, lưu tặc không biết chủ lực của Trung Ương Quân Đại Minh ta đã tập kết ở Hồ Quảng.
- Đây có lẽ là cơ hội khó mà có được.
Trịnh Thành Công vui vẻ nói.
- Nhất định phải nhân cơ hội này bao vây tiêu diệt cánh quân lưu tặc này mới được!
Liễu Như Thị vui vẻ gật đầu, dịu dàng nói:
- Chư tướng nghe lệnh.
Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống, Cao Tiến Khố, Lý Bản Thâm, Lưu Khổng Hòa lần lượt đứng dậy, thần mắt của mọi người đều dồn về phía Liễu Như Thị.
Bờ nam Hán Thủy, trên đường núi từ Đồng Thanh quan tới Quân Châu, Tôn Khả Vọng, Lý Định Quốc đang thống lĩnh tám vạn quân lưu tặc tiến về phía trước trùng trùng điệp điệp. Tám vạn lưu tặc không phải là cánh quân nhỏ, đội tiên phong đã đi xa 40, 50 dặm rồi, nhân mã phía sau cùng vẫn chưa rời khỏi đại bản doanh lưu tặc.