Trương Hòa Thượng vừa rời đi, Hồng nương tử liền sà vào lồng ngực của Vương Phác như chú én con chao liệng.
Vương Phác thuận thế ôm lấy cơ thể mềm mại đẫy đà của Hồng nương tử, hai tay đã xuôi theo cái lưng ong của Hồng nương tử đặt xuống đôi mông to tròn trịa đang vểnh lên, mười ngón tay dùng sức xoa xoa nắn nắn trên chiếc quần màu đỏ như lửa, vừa xoa vừa cười hỏi:
- Nương tử, hơn hai tháng nay có nhớ ta không hả?
- Muốn.
Hồng nương tử ngẩng khuôn mặt má lún đồng tiền xinh đẹp, say tình nhìn Vương Phác chăm chú, dịu dàng nói:
- Ngày nào cũng nhớ chàng hết.
Hai ngón tay của Vương Phác đã len lỏi vào khe mông thăm thẳm của Hồng nương tử, nhẹ nhàng xoa xoa nhụy hoa mẫn cảm của Hồng nương tử chỉ cách một lớp quần, cười dâm đãng hỏi:
- Nhớ cái gì của ta?
- Hầu gia.
Hồng nương tử cúi đầu thỏ thẻ, thoáng chốc kẹp chặt chiếc đùi thon dài, khiến ma trảo của Vương Phác không thể hoạt động được nữa. Khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn của Hồng nương tử đã đỏ ửng. Nét xấu hổ e lệ đó, vẻ đẹp khó cưỡng lại đó, càng khiến cho Vương Phác dù đã quen với sắc đẹp kia, cũng không khỏi nhìn đến ngây ngốc.
- Nương tử.
Vương Phác đưa một bàn tay nữa ra, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của Hồng nương tử, dịu dàng nói:
Suy cho cùng thì đàn bàn cũng là đàn bà. Tuy rằng Hồng nương tử là một nữ anh hùng, nhưng trước mặt người đàn ông mình yêu thật lòng cũng không khỏi biểu lộ thiên tính ghen tuông của đàn bà.
- Khụ, cái này thì đẹp như nhau, đẹp như nhau cả.
Vương Phác khẩn trương trả lời qua loa, nói thế thì đương nhiên là không tiếp tục chủ đề này nữa.
Rõ ràng là Hồng nương tử không hài lòng với câu trả lời của Hồng nương tử, lúc Hồng nương tử chu chu cái miệng nhỏ nhắn còn muốn hỏi lại, thì cái miêng to tướng của Vương Phác đã không nói không rằng hôn lên đôi môi son kiều diễm ướt át của nàng. Bị hơi thở nóng rực của Vương Phác phả vào mặt, mà còn bị đầu lưỡi của Vương Phác xâm nhập, Hồng nương tử rất nhanh đã bị mất phương hướng, hoàn toàn bị lạc vào tình cảm mãnh liệt như lửa của Vương Phác
Trong lúc bất tri bất giác, ma trảo của Vương Phác đã đi sâu vào trong lưng quần của Vương Phác, ngón tay linh hoạt đã xuôi theo da thịt nõn nà tiến vào trong rãnh sâu, móc lấy một ít dịch dính ướt. Hồng nương tử rùng mình một cái, bừng tỉnh từ trong cơn mê, liền gấp rút giơ tay ghì chặt ma trảo của Vương Phác, thở hổn hển nói:
- Gia, bây giờ vẫn còn là ban ngày đó
- Giữa ban ngày thì sao chứ?
Vương Phác cười dâm đãng nói:
- Luật Dại Minh lại không có quy định là giữa ban ngày không thể làm tình.
- Nhưng, nhưng mà
Hồng nương tử thẹn thùng không chịu nổi, nói:
- Nhưng nơi này là hành dinh của chàng, sẽ có người đến.
- Sẽ không đâu, lúc này sao lại có người đến?
Vương Phác thở hào hển, đè cơ thể mềm mại của Hồng nương tử lên án. Hồng nương tử ưm một tiếng thuận theo, nằm sấp trên án, bờ mông tròn trịa vểnh cao. Vương Phác nới lỏng dây thắt lưng của Hồng nương tử ra một cách thuần thục, thuận thế kéo chiếc quần đỏ như lửa của Hồng nương tử xuống đầu gối
Tây An, cung dinh của Lý Tự Thành.
Tuy nói hiện tại thế lực của quân Đại Thuận không lớn như trước, nay không bằng lúc xưa, nhưng bất kể là nói thế nào thì quân Đại Thuận cũng từng công hạ Bắc Kinh. Lý Tự Thành cũng từng ngồi trong long đình, hơn nữa cũng từng đăng cơ trong điện Hoàng Cực, xưng đế. Hiện tại lui về thủ Tây An thì làm gì có đạo lý bỏ đi niên hiệu của mình.
Vì vậy, sau khi lui về thủ Tây An, Lý Tự Thành vẫn tự cho mình là Hoàng Đế Đại Thuận.
Bởi vì Lý Nham bị hại, Tống Hiến Sách cũng chết giữa loạn quân trên đường rút lui, nên cuối cùng Ngưu Kim Tinh cũng đã đạt được ý nguyên làm Tế tướng của "Nước Đại Thuận".
Trưa hôm nay, theo lệ thường, Lý Tự Thành triệu tập bá quan văn võ vào triều nghị sự.
Kỳ thực "Nước Đại Thuận" căn bản không có bao nhiêu quốc sự để bàn bạc, duy chỉ có chuyện Ngưu Kim Tinh đi đàm phán với Ngô Tam Quế. Phải nói là Lý Tự Thành vô cùng không tình nguyện nghị hòa với Ngô Tam Quế, bởi vì lúc trước nếu không vì Ngô Tam Quế mượn quân Thanh vào quan, Lý Tự Thành y cũng sẽ không mất đi Bắc Kinh, cũng sẽ không mất đi bốn tỉnh Bắc Trực, Sơn Đông, Hà Nam, Sơn Tây.
Nếu không phải là do Ngô Tam Quế, Lý Tự Thành y sớm đã trở thành Hoàng Đế chân chính, Đại Thuận triều cũng đã sớm vượt mặt Đại Minh. Há có thể giống như bây giờ, chỉ khốn khổ thủ một góc Thiểm Tây, làm một Hoàng Đế địa phương hữu danh vô thực?
Vì vậy, Lý Tự Thành thật sự hận Ngô Tam Quế đến tận xương tủy, hận đến mức không thể lột da, uống máu!
Nhưng thực tế tàn khốc, Kiến Nô ngạo mạn không ngờ lại bị quân Minh của Vương Phác đánh cho không còn manh giáp tại Tế Ninh. Từ sự bại vong của Kiến Nô, binh phong của quân Minh khẳng định là sẽ dời về phía Sơn Tây, Thiểm Tây và Tứ Xuyên. Minh đình tuyệt sẽ không dung thứ Đại Tây quốc, Đại Thuận triều và Sơn Tây Ngô gia độc lập ở ngoài triều đình.
Bất kể là quân Đại Tây, quân Đại Thuận hay là Sơn Tây Ngô gia, đều không thể tự lực đối kháng với thực lực của Minh đình. Nếu ba nhà không liên hợp thì chỉ có thể bị quân Minh tiêu diệt từng nhà. Vì vậy, Lý Tự Thành cũng chỉ có thể tạm thời buông bỏ thù oán cá nhân với Ngô Tam Quế, hai nhà bãi binh cùng nhau chống lại Minh đình.
Lúc Lý Tự Thành đang muốn hỏi tả hữu, thì chợt có một gã Cấm Vệ quân tất tả tiến vào điện quỳ xuống bẩm:
- Bẩm Vạn Tuế, Thừa tướng đã trở về.
- Ồ, Ngưu ái khanh đã trở về rồi sao?
Lý Tự Thành vội vàng nói:
- Mau, mau mời khanh ấy vào gặp trẫm.
Rất nhanh, Ngưu Kim Tinh cũng nhanh chân bước vào đại điện, hành đại lễ tam quỳ cửu khấu với Lý Tự Thành, rồi nói:
- Bẩm Vạn Tuế, Ngô Tam Quế đã nhận lời ký kết minh ước với triều đình ta.
- Hừ..
Lý Tự Thành kêu lên một tiếng, nói:
- Xem như tên Ngô Tam Quế biết thân biết phận, không cự tuyệt ý tốt của trẫm.
Ngưu Kim Tinh nói:
- Bẩm Vạn Tuế, lão thần cho rằng Ngô Tam Quế thật sự có ý giải hòa. Hai mươi vạn đại quân tụ tập ở phủ Diên An giờ có thể điều về phía nam. Có hai mươi vạn đại quân này, hướng đông có thể tiến công Hà Nam, hướng nam có thể tiến công Hồ Quảng. Quân đóng ở Hà Nam, Hồ Quảng cũng không nhiều, quân ta đều chiếm ưu thế.
Lý Tự Thành gật đầu nói:
- Vừa mới hôm qua, Trương Hiến Trung còn dâng quốc thư lên trẫm, thỉnh quân Đại Minh ta nam hạ xuống Hồ Quảng cùng đánh Minh đình. Thừa tướng thấy việc này thế nào?
- Còn gì tốt cho bằng.
Ngưu Kim Tinh nói:
- Theo thần biết, năm nay nay Hồ Quảng thu hoạch được một vụ bội thu lớn nhất trong trăm năm qua, lương thực thu hoạch được đã đủ cho bách tính Hồ Quảng ăn trong năm năm! Nếu như quân Đại Thuận ta có thể chiếm lĩnh được Hồ Quảng, thì có thể thu được lương thực chúng ta cần, nạn đói trong nước liền có thể hóa giải.
- Ừm.
Lý Tự Thành vui vẻ nói:
- Đã là như vậy, thì cứ nhận lời Trương Hiến Trung xuất binh. Sau khi chiếm lĩnh được Hồ Quảng hai nhà chia đôi lương thực. Nếu Trương Hiến Trung chịu là tốt nhất, nhược bằng không thì thu thập Trương Hiến Trung trước, sau đó khởi binh nam hạ chiếm lĩnh Hồ Quảng. Bất kể thế nào thì lần này cũng phải thu lương thực về.