Rất nhanh, đã có hai tên Kiến Nô Qua Thập Cáp khiêng một chiếc cáng vào đại sảnh, trên cáng có một gã Kiến Nô Tương Lam Kỳ bị trọng thương nằm ở trên, gã Kiến Nô đó đã bị mù một mắt, hai tay cũng bị tê cóng nghiêm trọng, thương thế nghiêm trọng như thế này căn bản không thể cứu sống, cũng may là miễn cưỡng vẫn còn có thể nói chuyện.
Nhìn thấy Đa Đạc, gã Kiến Nô nọ dường như muốn đứng dậy chào, nhưng căn bản không được như ý nguyện.
- Nằm yên đừng cử động.
Đa Đạc khẩn trương ngăn lại, nói:
- Người là gia nô của Phí Dương Võ?
Gã Kiến Nô nằm trên cáng gật đầu một cách ảm đạm, nói:
- Hồi bẩm Chủ tử, đúng là vậy.
Trong lòng Đa Đạc rùng mình, trầm giọng hỏi:
- Nói như vậy Bắc Kinh đã thất thủ rồi sao?
Gã Kiến Nô gật đầu lần nữa, nói:
- Đúng vậy, Chủ tử của nô tài cũng đã tử trận rồi.
Trong lòng Đa Đạc không khỏi dâng lên sự tức giận, hỏi:
- Ngô Tam Quế không có phái binh đến cứu sao?
- Không có.
Gã Kiến Nô nọ nói:
- Căn bản là đến bóng dáng của quân Quan Ninh cũng không nhìn thấy.
- Ngô Tam Quế!
Đa Đạc nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên tiểu nhân phản phúc đáng chết này, một ngày nào đó bổn vương phải lột da rút gân hắn!
- Dự chủ tử.
Gã Kiến Nô nọ lại nói:
- Nô tài còn có một chuyện muốn bẩm báo.
Đa Đạc hỏi:
- Chuyện gì?
Gã Kiến Nô nói:
- Lúc nô tài chạy đến khu vực sông Hương Hà, chạm trán với một đội hỏa thương của quân Trung Ương Đại Minh, tốc độ hành quân của bọn chúng rất nhanh, hơn nữa hướng hành quân của bọn chúng hẳn là đi Sơn Hải Quan.
- Ngươi nói cái gì?
Đa Đạc nghe xong giật mình kinh hãi, nói:
- Quân Trung Ương Đại Minh, đi về phía Sơn Hải Quan rồi?
- Quân Trung Ương Đại Minh nếu đã vượt qua sông Hương Hà, vậy thì đoạt trước chúng ta một bước. Nếu như lúc này chúng ta xuất phát về phía Sơn Hải Quan, trên đường khó tránh khỏi đụng độ Trước mắt quân Đại Thanh ta sỹ khí hạ thấp, người khốn ngựa khổ, làm sao có thể là đối thủ của quân Trung Ương Đại Minh?
Tô Nạp đứng bên cạnh lớn tiếng nói:
- Dự chủ tử, không thể đi đường khác nữa, cứ liều đi!
- Đúng.
Tô Khắc Tát Cáp cũng nói:
- Dự chủ tử, liều mạng với mọi rợ Nam Minh đi.
Thần sắc của Đa Đạc lạnh như băng, căn bản không để ý đến tiếng kêu la của Tô Nạp và Tô Khắc Tát Cáp. Đa Đạc gánh vác sự giao phó của Đa Nhĩ Cổn, còn gánh vác vận mệnh và hy vọng của người Nữ Chân, cho dù có cơ hội tiêu diệt đám quân yểm trợ quân Minh không đến hai ngàn người này, Đa Đạc cũng không muốn phiêu lưu mạo hiểm, y tuyệt không thể lấy vận mệnh của người Nữ Chân đi mạo hiểm.
- Không được.
Đa Đạc trầm ngâm nói:
- Phải nghĩ cách, phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn
- Còn có cách gĩ nữa?
Tô Nạp nói:
- Nếu như Sơn Hải Quan mất đi, cho dù chúng ta có thể trở về Thịnh Kinh, chỉ sợ trên đường cũng sẽ chết đói, chết cóng đến quá nửa!
- Không, không đúng.
Đa Đạc khoát tay, bỗng nhiên nói:
- Cho dù Sơn Hải Quan mất, chúng ta vẫn còn một con đường để đi, hơn nữa còn là một con đường tắt!
Vân thu vũ yết (ý nói về sự chia lìa đôi lứa), Hồng nương tử thoải mái thu mình vào trong vòng tay của Vương Phác, hưởng thụ tình cảm mãnh liệt ấm áp. Bàn tay to lớn của Vương Phác đang mơn trớn trên làn da láng mịn như sữa của Hồng nương tử.
Vương Phác cúi đầu hôn lên trán của Hồng nương tử một cái, nhẹ nhàng nói:
- Hồng nương, nàng giận ta sao?
- Không giận chàng.
Hồng nương tử khẽ lắc lắc đầu, nói:
- Chỉ là nhớ chàng, thật sự rất nhớ rất nhớ chàng, ban ngày nhớ chàng, ban đêm nhớ chàng, đến trong mộng cũng nhớ đến chàng, nhớ chàng đến nỗi sắp phát điên rồi
- Ta cũng nhớ nàng.
Vương Phác dịu dàng nói:
- Hận không thể được nàng ngày ngày bên cạnh ta.
Hồng nương tử khẽ ừm một tiếng, đôi tay ngọc lại dùng sức ôm chặt cổ Vương Phác.
- Hồng nương.
Vương Phác vươn tay vỗ nhè nhẹ lên mông trắng như tuyết của Hồng nương tử, dịu dàng nói:
- Ta muốn thu nạp và biên chế lại quân Hà Nam của nàng. Đợi khi thế cục Sơn Đông và Bắc Trực Lệ đã ổn định, sẽ cùng nàng dẫn theo bốn vạn kỵ binh đi chinh phạt tên Đại Hán gian Ngô Tam Quế này, sau đó khôi phục lại Thiểm Tây, làm thịt Lý Tự Thành báo thù cho Lý Nham thủ lĩnh, được chứ?
Đôi mắt tuyệt đẹp của Hồng nương tử bỗng chóc như lóe sáng, đắm đuối nhìn Vương Phác, không kìm nổi sự vui mừng, liền nói:
- Hầu gia, chàng nói thật chứ?
Hồng nương tử không thể không vui cho được, không chỉ là vì Vương Phác muốn thu nạp và biên chế quân Hà Nam của nàng, mà còn là vì Vương Phác nói muốn cùng nàng chinh phạt Ngô Tam Quế và Lý Tự Thành. Nếu thật sự là như vậy, há chẳng phải là trong một khoảng thời gian tương đối dài sau này, nàng sẽ cùng sống chung với Vương Phác, đêm đêm ướt át mây mưa với Vương Phác sao?
Vương Phác cười gật gật đầu, trả lời một cách khẳng định:
- Là thật đấy.
Hồng nương tử không kìm nổi đôi môi căng mọng, hôn lên lồng ngực đầy lông của Vương Phác, vui mừng đến độ sắp rơi lệ:
- Hầu gia, thiếp vui quá, thật sự là vui quá
Vương Phác vươn tay vuốt vuốt lên chiếc mũi thon của Hồng nương tử, lại nói:
- Nhưng mà bây giờ, việc cấp bách là quét sách tàn binh của Kiến Nô và Thát Tử, nếu như không thể tiêu diệt bại binh, lưu dân các tỉnh chưa chắc dám chuyển về Sơn Đông và Bắc Trực Lệ. Còn nữa, chuyện thu biên quân Hà Nam, nàng cũng phải thảo luận rõ ràng với các tướng lĩnh dưới trướng.
Hồng nương tử chủ động xin đi giết giặc:
- Hầu gia, nhiệm vụ tiêu diệt bại binh cứ giao cho thiếp được không?
- Không được.
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Quân chủ lực của Kiến Nô và Thát Tử cơ bản đã bị tiêu diệt, nhiệm vụ đánh chặn của bốn vạn kỵ binh Hà Nam đã hoàn thành, ngày mai nàng sẽ dẫn bốn vạn kỵ binh khởi hành trở về khai phong, tuyệt không thể ở lại Sơn Đông nữa, vạn nhất nhiễm phải mã ôn (ôn trong ôn dịch) thì không phải là chuyện chơi đâu.
- Ừm.
Hồng nương từ khẽ ừm một tiếng, liếc mắt đưa tình nói:
- Tất cả thiếp đều nghe theo chàng.
Vương Phác lại nói:
- Nàng có hoài nghi rằng gần đây Lý Hổ có cái gì đó bất thường không?
- Không có.
Hồng nương tử lắc đầu nói:
- Gần đây y không có biết gì tin tức ở bên ngoài cả, chẳng qua là y luôn trăm phương ngàn kế muốn giám sát hành tung của thiếp, còn mua chuộc đội trưởng thân binh của thiếp.
- Đúng là vậy rồi.
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Y giám sát hành tung của nàng và mua chuộc đội trưởng thân binh của nàng, là sợ nàng có quan hệ với người đàn ông khác. Điều này nói rõ là y thích nàng, để ý đến nàng, hơn nữa y còn có dục vọng mãnh liệt muốn chiếc lấy nàng. Những điều này nói rõ, tên này chính là nội ứng trong quân Hà Nam, cái chết của Lý Nham huynh đệ tuyệt đối không khỏi có liên quan đến y!
Đôi mắt xinh đẹp của Hồng nương tử như lâm vào trầm tư, lãnh đạm nói:
- Thật sự là y?
- Khẳng định chính là y!
Vương Phác nói:
- Sau khi nàng dẫn quân trở về Khải Phong thì tiết lộ thông tin triều đình thu biên cho các tướng lĩnh trong quân, đến lúc đó nàng có thể biết được, ai phản đối kịch liệt nhất, kiến quyết nhất, kẻ đó chính là hung thủ thật sự mưu hại Lý Nham huynh đệ. Nếu ta đoán không sai, người này nhất định chính là Lý Hổ.
- Vì sao?
Hồng nương tử tỏ vẻ khó hiểu, nói:
- Vì sao người phản đối kịch liệt nhất chính là hung phạm?
Vương Phác nói:
- Sở dĩ hung phạm mưu hại Lý Nham huynh đệ, là vì mưu đoạt quyền lãnh đạo tối cao của quân Hà Nam, nếu y đã muốn thu được quyền lãnh đạo tối cao của quân Hà Nam, thì đương nhiên không thể khoan nhượng cho việc triều đình thu biên! Ngược lại, nếu chỉ là tướng lĩnh bình thường trong quân Hà Nam, bọn họ không có dã tâm đối với quyền lãnh đạo tối cao, thì sẽ không đi mưu hại Lý Nham huynh đệ, cũng sẽ không phản đối việc quân Hà Nam được triều đình thu biên. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, được triều đình thu biên chỉ có lợi mà không có hại.
Hồng nương tử gật gật đầu, giọng nói ngưng trọng:
- Thiếp hiểu rồi, nếu như hung phạm thật sự là Lý Hổ, thiếp tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha cho y.