Những người chăn ngựa của doanh trướng Bát Kỳ rất nhanh liền bị gọi đến trướng của Đa Nhĩ Cổn, có mấy người chăn ngựa dường như cảm thấy có chuyện không ổn, quỳ trên mặt đất không dám thở mạnh một tiếng.
Ánh mắt Đa Nhĩ Cổn lạnh lùng, trầm giọng hỏi:
- Trẫm hỏi các ngươi, gần đây doanh trại có gì dị thường không?
Thổ Tạ Đồ thân vương ở bên cạnh không khỏi khẩn trương, lúc này y thật hy vọng các chiến mã của doanh trại Bát Kỳ không bị mã ôn lan đến, nếu như vậy tội của y còn có thể nhẹ chút, còn nếu thật tất cả chiến mã của doanh trại Bát Kỳ đều bị mã ôn, vậy thì Đa Nhĩ Cổn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho y, làm không tốt thì ngay cả bộ tộc của Thổ Tạ Đồ sẽ biến mất trên thảo nguyên.
Đầu tiên ánh mắt của Đa Nhĩ Cổn dừng ở trên đầu mã phu của Chính Bạch Kỳ.
Mã phu của Chính Bạch Kỳ là gia thúc của tiểu thiếp thứ mười chín Đa Nhĩ Cổn mới nạp, ít nhiều cũng có chút quan hệ với Đa Nhĩ Cổn, cả gan đáp:
- Bẩm chủ tử, gần đây ngựa quả thật có chút dị thường.
Đa Nhĩ Cổn lãnh đạm nói:
- Nói một chút xem, dị thường như thế nào?
Mã phu đầu đáp:
- Ước chừng là bắt đầu từ đêm qua, liên tục có mấy chục con chiến mã không ăn cỏ, toàn thân đổ mồ hôi, nô tài cũng không lưu tâm, nhưng tới buổi sáng hôm nay, số chiến mã không bình thường đã tăng hơn trăm con, nô tài lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện, khẩn trương đi tìm thú y, nhưng xong khi thú y xem xong lại nói những chiến mã đó không có gì đáng ngại...
Đa Nhĩ Cổn không để ý hình tượng đột nhiên gầm hét lên:
- Chuyện lớn như vậy, vì sao trước tiên không bẩm báo với trẫm?
Mã phu đầu hoảng sợ, run giọng nói:
- Nô tài...Nô tài đây là lo chủ tử làm việc quá vất vả, chủ tử phải làm những việc đại sự, chuyện nhỏ nhặt này có nô tài làm hộ là được...
- Khi nào thì đến lượt ngươi thay trẫm làm chủ rồi hả?
Đa Nhĩ Cổn tức khắc rút ra bảo đao, mũi đao sắc bén nhắm ngay ngực người chăn ngựa, âm thanh hung dữ nói:
- Làm hộ? Ngươi làm hộ được không? Hả!
- Phập...
Lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt phát ra tiếng kêu lạnh lùng trong trẻo, mũi đao lạnh như băng vô tình đã đâm vào đầu ngực người chăn ngựa, mũi đao xuyên qua phía sau lưng, có một giọt máu đỏ thẫm theo mũi đao nhỏ xuống, bắn tung tóe trên mặt đất, thoáng chốc liền nhuộm đỏ tấm thảm màu trắng, giống như là một đóa hoa hồng kiều diễm thêu ở trên tấm thảm trắng thuần.
Thổ Tạ Đồ thân vương và những người chăn ngựa còn lại đang quỳ trên đất thấy vậy kinh hãi muốn chết, một đám sợ tới mức thân thể run rẩy.
Nói cho cùng, bất kể Kiến Nô hay là Mông Cổ Thát tử, bọn họ đều sợ chết, trên thế giới này vốn không có ai là không sợ chết, chỗ bất đồng chính là mỗi người có năng lực để chấp nhận cái chết hay không mà thôi.
Đa Nhĩ Cổn rút bảo đao ra, ánh mắt đầy sát khí chuyển hướng tới một người chăn ngựa khác, âm thanh hung dữ nói:
- Còn Chính Hồng kỳ các ngươi thì sao? Có gì dị thường không?
Mã phu của Chính Hồng Kỳ sợ hãi răng va vào nhau lập cập:
- Chủ...Chủ...Chủ...
Đa Nhĩ Cổn quơ bảo đao, lớn tiếng quát:
- Nói!
Mã phu của Chính Hồng Kỳ sợ tới mức ngã lăn lông lốc xuống đất, run giọng nói:
- Có, có mấy trăm...Trăm con chiến mã dị...dị thường...
- Phập!
Mã phu của Chính Hồng Kỳ còn chưa dứt lời, bảo đao của Đa Nhĩ Cồn đã đâm xuyên qua cổ họng của y.
Tiếp theo Đa Nhĩ Cổn lại hỏi người chăn ngựa của sáu kỳ còn lại, kết quả cũng giống như đúc, toàn bộ chiến mã của Bát Kỳ đều bị mã ôn lan đến, không hề may mắn thoát khỏi!
Giờ khắc này, Đa Nhĩ Cổn như sa vào hố băng.
Quân Minh bất ngờ tập kích Bắc Kinh đã dồn quân Đại Thanh đến hiểm cảnh, nhưng tình hình mã ôn bất ngờ xảy ra trước mắt lại đem hy vọng cuối cùng của quân Đại Thanh dập tắt, đại quân Bát Kỳ, đại quân Mông Cổ, nước Đại Thanh, tất cả người Mãn, cùng lý tưởng cố gắng hai đời của phụ mẫu Đa Nhĩ Cổn, tất cả mọi thứ, đều rơi vào vực sâu không đáy.
Thiết kỵ Bát Kỳ mất đi chiến mã, vậy thì còn là thiết kỵ Bát Kỳ sao?
Kỵ binh Mông Cổ mất đi chiến mã, vậy thì còn là kỵ binh Mông Cổ sao?
Mất đi chiến mã thì thiết kỵ Bát Kỳ và kỵ binh Mông Cổ liến mất đi tính cơ động, bọn họ mất hết ưu thế, thời điểm bọn họ đối mặt với quân Minh sẽ không có bất kỳ ưu thế nào đáng nói, đối mặt với uy lực của pháo, súng kíp của quân Minh, quân Đại Thanh lấy gì ngăn cản? Lấy gì để phản kháng?
Trong lúc nguy hiểm, Bắc Kinh cũng đang ở vào thế nguy, căn cơ quân Thanh ở quan nội cũng gặp nguy từng ngày.
Một khi Bắc Kinh thất thủ, đại quân Bát Kỳ và quân Mông Cổ ngoài thành Tế Ninh trong một đêm sẽ trở thành ngoại giặc, từ Sơn Đông đi tới Liêu Đông hoặc là trên sa mạc mờ mịt cách vài ngàn dặm, mất đi chiến mã người Nữ Chân và người Mông Cổ có thể trốn bao xa? Có mấy người có thể sống sót trốn về quan ngoại? Có mấy người có thể sống mà trốn về đại mạc?
Nhìn thấy tám người chăn ngựa nằm trong vũng máu, cùng với Thổ Tạ Đồ thân vương đang quỳ xụi lơ ở trong góc trướng, Đa Đạc và A Tế Cách sắc mặt đồng thời đại biến, còn tưởng rằng Đa Nhĩ Cổn bị đâm, hai huynh đệ khẩn trương tiến lên ôm lấy Đa Nhĩ Cổn, liên thanh hỏi:
-Thập Tứ ca, xảy ra chuyện gì? Huynh không sao chứ?
Đa Nhĩ Cổn cố hết sức khoát tay áo, tựa như trong một đêm đã già đi hai mươi tuổi, mới ba mươi tuổi, trên mặt lại toát ra ưu thương như người trung niên năm mươi tuổi, lạnh nhạt nói:
-Thập Ngũ đệ, Thập Nhị ca, không có gì, trẫm không có việc gì?
- Sao lại không có việc gì?
A Tế Cách vội la lên:
- Chuyện gì xảy ra với những người chăn ngựa này?
Đa Nhĩ Cổn hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Bọn họ che giấu quân tình với trẫm, trấm chỉ xử tử bọn họ theo quân pháp thôi, không có việc gì.
Đa Đạc đã nhìn ra vẻ mặt khác thường của Đa Nhĩ Cổn, vội la lên:
- Thập Tứ ca, đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Đa Nhĩ Cổn khoát tay nói;
- Thập Ngũ đệ, Thập Nhị ca, các ngươi đừng hỏi gì cả, bây giờ các ngươi ngay lập tức đem kỳ chủ Bát Kỳ, triệu tập Bối Lặc, các Bối Tử, còn có các thân vương bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm, Khách Nhĩ Khách, Sát Cáp Nhĩ, dẫn bọn họ đến trướng của trẫm, trẫm có chuyện trọng đại cần phải tuyên bố.
Đa Đạc, A Tế Cách ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù trong lòng có nghi hoặc nhưng lại không dám cãi ý chỉ của Đa Nhĩ Cổn, đành phải lĩnh mệnh đi.
Trong thành Tế Ninh, hành dinh tạm thời của tổng đốc.
Xem xong thư tin bằng da dê, Vương Phác cười ha ha nói:
- Cổ nhân nói họa vô đơn chí, phúc vô song chí, xem ra lời này quả không sai!
- Không những thế...
Vương Phác rung thư tín da dê trong tay, nói tiếp:
- Đường Thắng vừa mới lấy lại Trực Cô, mã ôn lại bùng nổ trong Kiến Nô, ba chuyện tốt này lại liên tiếp tới cửa đây, ha ha ha...
Các tướng lĩnh Mặt Sẹo, Lý Thành Đống, Trịnh Thành Công cùng với Liễu Khinh Yên, Liễu Như Thị đều mang thần sắc vui vẻ, nhìn vẻ mặt của Vương Phác thì nhất định là có chuyện tốt mà, Mặt Sẹo nóng vội lại vội la lên:
- Hầu gia người nói mau đi, thư này là do ai viết, trên đó viết cái gì vậy?
Vương Phác đem thư tín da dê ném cho Mặt Sẹo, lớn tiếng nói:
- Thư này là do Sát Cáp Nhĩ Thân vương Mông Cổ Ngạch Triết tự tay viết?
- Sát Cáp Nhĩ Thân vương Ngạch Triết?
Mặt Sẹo tiếp nhận da dê một phen, thuận miệng hỏi:
- Đây con mẹ nó là điểu nhân gì vậy?
- Y không phải điểu nhân
Vương Phác mỉm cười nói:
- Nhưng y là trưởng tử của vị đại hãn cuối cùng Lâm Đan Hãn, là hậu duệ của hoàng kim gia tộc Mông Cổ, trong thư y nói, y nguyện ý âm thầm làm phản giúp chúng ta đánh bại Kiến Nô, điều kiện là sau khi Kiến Nô bại vong thì công nhận y làm đại hãn Mông Cổ.