Đại quân Kiến Nô của Đa Nhĩ Cổn và kị binh Thát tử bộ tộc của Thổ Tạ Đồ đóng quân ở đây.
Hành dinh của Đa Nhĩ Cổn. Đa Nhĩ Cổn triệu tập các thân vương của Kiến Nô như A Tế Cách, Tát Cáp Liêm và Kỳ Chủ, Bối Lặc cùng nhau nghị sự, quân Minh đã tiến đến bên bờ nam của sông Sa Câu rồi.
- Trẫm đã biết, lui ra đi.
Đa Nhĩ Cổn phất phất tay, trinh thám xoay người lui ra khỏi hành dinh.
Đa Nhĩ Cổn đưa ánh mắt nhìn sang phía thân vương Kiến Nô là A Tế Cách và Sát Cáp Liêm cùng Kỳ Chủ và Bối Lặc, trầm giọng nói:
- Chư vị, bọn Nam Minh mọi rợ đã đến bên bờ nam sông Sa Câu, tốc độ hành quân của bọn họ rất nhanh, những tưởng từ Hàn Trang đến Sa Câu Tập cũng phải mất ít nhất hai ngày, không nghĩ mới có một ngày bọn họ đã đến nơi.
A Tế Cách nói:
- Đến được Sa Câu Tập cũng uổng công, hai cây cầu trên sông đều đã bị chúng ta thiêu hủy, hơn nữa trong vòng hai mươi dặm quanh Sa Câu Tập này không có rừng rậm, bọn Nam Minh mọi rợ lấy gì làm cầu nổi? Không có cầu nổi xe chở quân nhu và xe chở pháo qua sông thế nào đây?
- Không.
Đa Nhĩ Cổn khoát tay nói:
- Quân Minh nhất định sẽ nghĩ cách để qua sông, cho dù không có cầu nổi để qua sông thì chúng cũng sẽ nghĩ cách để qua sông, tuy rằng ta không biết chính xác bọn họ sẽ nghĩ ra cách gì để qua sông nhưng ta có dự cảm bọn họ tất nhiên sẽ có biện pháp đấy.
Tát Cát Liêm nắm chặt tay, hung dữ nói:
- Vậy thì ngăn cản bọn chúng.
- Đúng, lần này nhất định phải cản quân Minh lại bên bờ nam sông Sa Câu.
Đa Nhĩ Cổn cười khẽ, nói:
- Chúng ta có thể để bộ binh của quân Minh qua sông, nếu Vương Phác định mang bộ binh đến Tế Ninh, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ hắn, nhưng đội chở đồ quân nhu và pháo nhất định phải ở bên bờ nam của sông.
Lời này của Đa Nhĩ Cổn giống như chưa nói, ai cũng hiểu rằng Vương Phác sẽ không thể nào vứt bỏ đội quân nhu và đội pháo, chỉ đem bộ binh đi cứu viện Tế Ninh, Vương Phác nếu thực sự làm như vậy thì não hắn bị hỏng rồi.
A Tế Cách phanh chiến bào ra, lộ ra cơ ngực rắn chắc, lớn tiếng nói:
- Thập Tứ đệ ngươi cứ việc nói thẳng, cuộc chiến này phải đánh như thế nào?
Đa Nhĩ Cổn chậm rãi đứng lên, ánh mắt sáng quắc quét một vòng trong trướng, trầm giọng nói:
- Trong sách binh pháp của người Hán có một sách lược tên là “bán độ nhi kích”, khi quân Minh qua sông, nhất định sẽ là Hỏa thương đội qua trước, sau đó đến Truy trọng đội và Pháo đội, và cuối cùng Hỏa thương đội phụ trách cản lại phía sau, chúng ta chờ cho Hỏa thương đội tiên phong của quân Minh vượt qua sông trước, đợi Truy trọng đội và Phá đội chưa kịp qua sông thì bắt đầu phát động tiến công.
- Bán độ nhi kích?
Kì chủ Tương Hồng Kỳ A Ba Thái tán thành nói:
- Cách hay.
Đa Nhĩ Cổn lại nói:
- Lúc này lực phòng ngự của quân Minh là yếu nhất, Hỏa thương đội đã qua sông binh lực yếu ớt, thiếu Truy trọng đội và Trường thương binh phòng hộ, hơn nữa Truy trọng đội và Pháo đội còn chưa kịp qua sông, uy lực của pháo đội bởi vì cùng một chỗ nên không thể kịp thời triển khai, không thể phát huy được uy lực của nó. Hơn nữa còn có một nửa Hỏa thương binh ở lại bờ Nam, thiết kỵ Bát Kì chỉ phải đối mặt với Hỏa thương đội quân Minhchỉ có một nửa binh lực, hơn nữa còn thiếu Hỏa thương đội bảo vệ.
Theo Đa Nhĩ Cổn, Hỏa thương đội của quân Minh sở dĩ đáng sợ như vậy không chỉ bởi vì lực sát thương rất lớn mà còn bởi vì quân Minh có sự bảo hộ nghiêm mật của Hỏa thương đội.
Cho dù là dã chiến, bên ngoài Hỏa thương Hỏa thương đội luôn có trường mâu trận của Trường thương bảo vệ, sau trường thường trận còn có xe quân nhu kết thành xa trận, thiết kỵ Bát Kỳ muốn đột phá trường thương trận và xa trận, cuối cùng muốn đánh đến Hỏa thương đội thì phải trả giá rất lớn. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cho đến ngày hôm nay đội thiết kỵ Bát Kỳ chưa từng đánh chính diện Hỏa thương đội của quân Minh.
Một khi Hỏa thương đội của quân Minh mất đi trường thương trận và xa trận đội quân nhu phòng hộ, Đa Nhĩ Cổn cho rằng dựa vào thiết kỵ Bát Kỳ không có gì là không thể phá nổi, đủ để nghiền nát Hỏa thương đội của quân Minh.
- Được.
A Tế Cách cũng hưng phấn kêu lên:
- Chỉ cần không có trường mâu trận và xa trận, Hỏa thương đội của quân Minh căn bản cũng không chịu nổi một kích.
Đa Nhĩ Cổn lại nói:
- Để đảm bảo trận chiến này tất thắng, đến lúc đó bốn nghìn thiết kỵ của hai kỳ Chính Hồng Kỳ và Tương Hồng Kỳ tiến đánh bất ngờ ngay chính diện. Ba nghìn thiết kỵ của hai kỳ Chính Lam Kỳ, Tương Lam Kỳ chia ra làm hai đường từ hai cánh đánh lại, bốn đội thiết kỵ lấy thế Thái Sơn áp đỉnh tấn công mạnh về phía Hỏa thương đội quân Minh khuyết thiếu sự bảo vệ. Trẫm thật muốn nhìn xem Hỏa thương đội quân Minh mất đi sự bảo vệ của trường thương trận và xa trận quân nhu, lấy cái gì để chống lại thiết kỵ Bát Kỳ của Đại Thanh.
- Sau khi đánh tan Hỏa thương đội của quân Minh ở bên bờ bắc thì sao?
A Tế Cách hỏi:
- Có phải thừa cơ giết qua sông Sa Câu đánh tan cả quân Minh ở bờ nam, sau đó bắt sống thằng nhãi Vương Phác chém thành nghìn mảnh?
- Đừng bao giờ coi thường Vương Phác, quân Minh ở bờ bắc bởi vì thiếu sự bảo hộ, cho nên chúng ta mới có được cơ hội, nhưng quân Minh ở bờ nam nhất định phải đề phòng nghiêm ngặt, Vương Phác tuyệt đối sẽ không cho chúng ta bất kỳ cơ hội gì, bởi vậy, sau khi đánh tan quân Minh ở bờ bắc, toàn quân phải lập tức ngừng truy kích, nếu không rất có thể từ thắng chuyển thành bại.
- Nhưng...
A Tế Cách cau mày nói:
- Nếu như không thể qua sông truy sát, cho dù Hỏa thương đội của quân Minh ở bên bờ bắc không ngăn được thiết kỵ Bát Kỳ của Đại Thanh, bọn chúng cũng có thể bơi qua sông Sa Câu trốn về bên bờ nam, chiều rộng của sông chỉ có bốn trượng, sâu không quá ngực, căn bản không ngập chết được người.
A Ba Thái, Tát Cáp Liêm thấy trong ánh mắt của A Tế Cách toát ra vẻ khinh miệt, bọn họ đều biết Đa Nhĩ Cổn cho đánh bất ngờ Hỏa thương đội thiếu sự bảo vệ của quân Minh chỉ là để thị uy, chỉ là tăng thêm sự tin tưởng của quân Thanh và kị binh Mông Cổ vào việc đánh bại quân Minh, đồng thời cũng làm suy yếu sự tự tin của quân Minh.
Nhưng có một sự thật không thể lảng tránh, chính là từ sau khi Vương Phác lĩnh quân tập kích bất ngờ Liêu Đông, người này chưa bao giờ thất bại trước quân Thanh và kị binh Mông Cổ. Đó là một sự thật vô cùng đáng sợ, bởi vì là sự thật nên tướng sĩ quân Minh có một sự tin tưởng gần như là mù quáng với Vương Phác, quân Minh chính là sẽ chiến thắng.
Trái lại, quân Thanh và kị binh Mông Cổ chính vì vậy mà nhận định bọn họ không thể chiến thắng Vương Phác. Bây giờ Đa Nhĩ Cổn cần phải làm gì đó để phủ nhận sự thật này, Đa Nhĩ Cổn không cần một trận toàn thắng mà chỉ cần một lúc chiến thắng yếu ớt, cũng dùng kết quả này để thay đổi lòng tin của hai bên, đối với Đa Nhĩ Cổn, như vậy là đủ rồi.
Gần như tất cả mọi người đều biết sự dụng tâm của Đa Nhĩ Cổn, nhưng chỉ có A Tế Cách người lỗ mãng này không biết, còn ngốc nghếch đề nghị tiếp tục đánh về phía bờ nam sông Sa Câu, đây không phải là buộc quân Thanh và quân Minh quyết chiến hay sao? Lấy lòng quân, sĩ khí và sự tự tin của quân Thanh bây giờ quyết chiến với quân Minh đang trận địa sẵn sàng đón quân địch, có kết quả gì tốt chứ?
Nếu Vương Phác dễ dàng đối phó như vậy thì Đa Nhĩ Cổn sao có thể để hắn sống tới ngày hôm nay?