Lúc Vương Phác đang nhớ lại chuyện xưa, phía sau bỗng truyền đến giọng nói trầm thấp của Liễu Như Thị:
- Diêu vọng Trung Nguyên, hoang yên ngoại, hứa ngoại thành quách. (Nhìn Trung Nguyên phía xa xa, mây mù dày đặc, bên ngoài thành trì)
Tưởng đương niên, hoa già liễu hộ, phượng lâu long các. (Nhớ năm đó, hoa che liễu hộ, phượng lầu long các)
Vạn tuế sơn tiền trân thúy nhiễu, phùng hồ điện lý trúc ca tác. (Châu ngọc lượn quanh núi Vạn Tuế, gặp trúc trong mây làm bài thơ)
Đáo nhi kim, thiết kị mãn thành kỳ, phong trần ác. (Đến hôm nay, đoàn quân tinh nhuệ đã hoàn thành, long đong lận đận)
Binh an tại? Cao phong ngạc. (Binh còn đâu? Mũi tiên phong)
Dân an tại? Điền câu hác. (Dân còn đâu? Khe rãnh ác)
Thán giang sơn như cố, thiên thôn liêu lạc. (Than thở giang sơn vẫn còn mà nghìn thôn quạnh quẽ)
Hà nhật thỉnh anh đề nhuệ lữ, nhất tiên trực độ hà lạc? (Ngày nào mang theo nhuệ khí xin đi giết giặc, trước hết đi thẳng qua sông Hà Lạc?)
Khước qui lai, tía tục hán dương du, kỵ hoàng lạc. (Lúc trở về, lại nối tiếp Hán Dương cưỡi hoàng hạc)
Vương Phác nghe xong xúc động mãnh liệt, nhất là mấy câu “Binh còn đâu? Mũi tiên phong. Dân còn đâu? Khe rãnh ác. Than thở giang sơn vẫn còn mà nghìn thôn quạnh quẽ” làm chấn động lòng hắn, đây không phải là nói về nhân dân Đại Minh hay sao? Quân Minh hùng mạnh còn đâu? Đã thành vong hồn dưới mũi đao của Kiến Nô, Thát tử. Nhân dân cần cù ở đâu? Đã bị Kiến Nô, Thát tử đẩy xuống hố, Trung Nguyên từng phồn hoa bây giờ cũng là miền quê hoang vu, ngàn dặm không có tiếng gà gáy.
Nghĩ đến vô số dân chúng lương thiện chết dưới đao của Kiến Nô, Thát tử, Vương Phác không kìm được nghiến răng, trong người toát ra sự thù hận thấu xương. Kiến Nô, Thát tử chém giết dân chúng Đại Hán, một ngày nào đó, bọn chúng sẽ phải trả giá gấp bội, gấp trăm nghìn lần bằng tính mạng của dân chúng Kiến Nô và Thát tử.
Lúc Vương Phác còn chưa xuyên qua chính là một phần tử của chủ nghĩ dân tộc, là một người biết rõ chủ nghĩa dân tộc Đại Hán, bây giờ đã xuyên qua, lại dựa vào sự nỗ lực không ngừng có được quyền lực tối cao. Vương Phác thề, hắn làm cho dân tộc Đại Hán chuyển biến, dân tộc Đại Hán vẫn là người cần cù thông minh như cũ, nhưng không phải là dân tộc thiện lương nhường nhịn như cũ.
Bắt đầu từ Vương Phác, dân tộc Đại Hán sẽ biến thành dân tộc dã tâm bừng bừng, cao ngạo thành tính, giống như dân tộc Slavic sau này.
Vương Phác nắm chặt hai nắm đấm, có nhiệt huyết trong lòng cháy hừng hực, trận chiến Tế Ninh, bất kể thế nào cũng phải tiêu diệt toàn bộ quân Kiến Nô và Thát tử, từ này về sau tuyệt không để cho bọn họ bước một bước vào Trung Nguyên. Từ nay về sau, Vương Phác tuyệt đối sẽ không để bất cứ dân tộc nào làm hại dân tộc Đại Hán..
Một đôi tay mềm mại bỗng nhiên từ đằng sau choàng qua eo Vương Phác, giọng Liễu Như Thị êm ái vang lên:
- Hầu gia, thiếp có thể hiểu tâm tình ngài bây giờ, tâm tình của ngài bây giờ cũng giống như Nhạc Vũ Mục không chịu nổi cảnh Trung Nguyên bị tàn phá, Nhạc Vũ Mục cuối cùng ôm mối hận mà chết, suốt đời không thể giành được Hoàng Long, nhưng thiếp tin Hầu gia ngài nhất định có thể khôi phục Liêu Đông.
Vương Phác cầm nhẹ bàn tay mềm mại của Liễu Như Thị, nghiêm trang nói:
- Nếu có một ngày Trung Ương Quân chinh phục được Liêu Đông, mà ta hạ lệnh giết Kiến Nô báo thù cho đồng bào Hán tộc chúng ta, nàng có cho rằng ta máu lạnh không?
- Sẽ không đâu.
Liễu Như Thị nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói:
- Người Hán chết ở dưới tay Kiến Nô đâu chỉ vài nghìn? Trên tay mỗi một tên lính Kiến Nô đều dính đầy máu tươi của người Hán, Hầu gia người hạ lệnh tàn sát Kiến Nô, dân chúng thiên hạ chỉ vỗ tay khen hay chứ không cảm thấy Hầu gia máu lạnh vô tình.
Vương Phác hung dữ nói:
- Ta muốn ngay cả nữ nhân và trẻ con cũng không buông tha cơ?
Liễu Như Thị nhỏ giọng nói:
- Nữ nhân Kiến Nô tuy rằng vô tội nhưng bọn họ chưa từng buông tha cho nữ nhân người Hán? Tuy rằng trẻ con Kiến Nô vô tội nhưng ai có thể cam đoạn sau khi bọn chúng lớn lên sẽ không mang lại tại họa cho dân chúng người Hán?
- Ta đã hiểu.
Vương Phác bỗng nhiên quay người, ôm lấy thân thể mềm mại của Liễu Như Thị, trầm giọng nói:
- Ta biết nên làm thế nào rồi.
Cho đến giờ phút này, Vương Phác rốt cuộc đã hạ quyết tâm, tư tưởng chính sách chủng tộc của đế quốc Đại Minh chính thức bắt đầu định ra rồi.
Tôn chỉ của Vương Phác chỉ có một, thế giới này là thế giờ của kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, công bình cho tới bây giờ chỉ là một lời nói suông.
Trật tự và qui tắc trò chơi của thế giới này sẽ do Đại Hán đưa ra, dân tộc Đại Hán nhất định phải đứng ở địa vị tuyệt đối thống trị, các dân tộc khác không có tư cách để cùng ngồi một chỗ với Đại Hán, một khi bị Đại Hán chinh phục, bọn họ chỉ có hai lựa chọn, một là nhập vào dân tộc Đại Hán hai là toàn bộ bị tiêu diệt.
- Báo cáo.
Đại sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng của Trịnh Thành Công.
Liễu Như Thị vội vàng rời khỏi ngực Vương Phác, Vương Phác lơ đễnh nhếch miệng cười lớn tiếng nói:
- Vào đi.
Trịnh Thành Công ngang nhiên đi thẳng vào, đứng trước mặt Vương Phác và Liễu Như Thị cung kính chào theo kiểu quân đội, sau đó nói:
- Hầu gia, Tham Tọa đã quyết định xong kế hoạch tiến về phía bắc, Truy trọng nhất doanh đã dựng lên hai cái cầu nổi đơn giản trên sông Hàn, ba nghìn Hỏa thương thủ của Đệ thập doanh Trung Ương Quân đã sang bên kia sông Hàn hạ trại rồi.
- Ừ.
Vương Phác gật gật đầu, vui vẻ nói:
- Khi nào thì cầu nổi gia cố xong? Khi nào Truy trọng đội pháo doanh có thể qua sông?
Trịnh Thành Công nói:
- Chậm nhất là rạng sáng ngà mai cầu nổi gia cố xong, Truy trọng đội và pháo doanh có thể thuận lợi qua sông.
- Tốt lắm.
Vương Phác nhìn Trịnh Thành Công, trong mắt toát ra vẻ tán thưởng, nghiêm nghị nói:
- Làm rất tốt, xem ra bản hầu cho người tạm thời thống lĩnh Truy trọng nhất doanh là đúng. Trịnh Thành Công, nếu Trung Ương Quân có thể trong vòng năm ngày đuổi tới Tế Ninh thì chức Doanh tổng của Truy trọng doanh sẽ chính thức là của ngươi.
Trịnh Thành Công đứng thẳng chân cúi chào, cất cao giọng nói:
- Đa tạ Hầu gia cất nhắc.
- Đi đi.
Vương Phác phất phất tay nói:
- Đừng quên thông báo cho Đệ thập doanh bên kia sông, nhắc nhở bọn họ tăng cường đề phòng binh lính Kiến Nô và Thát tử đánh lén.
- Vâng.
Trịnh Thành Công lớn tiếng đáp ứng, lĩnh mệnh mà đi.
Phía bắc cách Hàn Trang hai mươi dặm, Sa Câu Tập.
Lúc Vương Phác mang theo quân chủ lực của Trung Ương Quân chiếm giữ Hàn Trang, Đa Nhĩ Cổn cũng mang theo chủ lực Kiến Nô của năm Kỳ chạy tới Sa Câu Tập, hợp nhất với ba vạn kỵ binh của bộ tộc Thổ Tạ Đồ thân vương đang đóng trú tại Sa Câu Tập. Hai bộ kỵ binh của thân vương Khách Nhĩ Khách, Sát Cáp Nhĩ đã bị Đa Nhĩ Cổn phái đi chỗ Bác Nhạc, phối hợp với năm nghìn binh của Bác Nhạc lấp sông.
Ban đêm, du kỵ binh Thát tử mang về một tin tức khiến người ta khiếp sợ.
Thổ Tạ Đồ thân vương gần như vừa lăn vừa bò tới hành dinh tạm thời của Đa Nhĩ Cổn, lớn tiếng nói:
- Chủ tử, Nam...bọn Nam Minh mọi rợ, bọn Nam Minh mọi rợ đến...
- Chủ tử, mật thám vừa hồi báo, bọn Nam Minh mọi rợ đã đến Hàn Trang rồi.
- Ngươi nói cái gì?
Đa Nhĩ Cổn bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Bọn Nam Minh mọi rợ đã đến Hàn Trang rồi ư?
Thổ Tạ Đồ thân vương gật mạnh đầu.
Đa Nhĩ Cổn nhíu mày, trịnh trọng hỏi:
- Có bao nhiêu người?
- Toàn bộ.
Thổ Tạ Đồ thân vương lớn giọng nói:
- Bọn Nam Minh mọi rợ đóng ở Đài Trang toàn bộ đã đến Hàn Trang.
- Quái lạ.
Đa Nhĩ Cổn khó hiểu nói:
- Tuyến đường kênh đào an toàn bị chặt đứt, nếu Vương Phác không lệnh cho quân Minh ở trong thành Tế Ninh rút lui mà lại chủ động tiếp tục bắc thượng tiếp viện, việc này có chút bất thường, không hợp với lẽ thường, rất không hợp với lẽ thường.