Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, Đường Thắng hiên ngang đi thẳng vào phòng cúi chào nói:
- Có hạ quan.
Vương Phác nói:
- Mang hai ngàn huynh đệ đi cùng Hà đại nhân vận chuyển lương thực, giúp đỡ Hà đại nhân dựng lều phát cháo.
- Dạ!
Đường Thắng nghiêm trang trả lời, đưa tay hướng Hà Đằng Giao nói:
- Hà đại nhân, mời.
- Đường tổng binh, mời.
Chờ Hà Đằng Giao và Đường Thắng đi rồi Vương Phác gọi Liễu Khinh Yên vào trong phòng, phân phó nói:
- Yên tỷ, phiền Yên tỷ dùng bồ câu đưa thư đến Trừ Châu cho đại ca của ta, bảo huynh ấy hỏa tốc chuẩn bị cho ta ba triệu lượng bạc.
Liễu Khinh Yên “ừ” một tiếng hỏi:
- Còn có gì nữa không?
Vương Phác ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chuyện Tả Lương Ngọc đột nhiên tạo phản, nàng có tìm ra manh mối gì không?
Liễu Khinh Yên nói:
- Đã điều tra ra chút manh mối, theo phán đoán tình hình trước mắt chắc chắn Tả Lương Ngọc bị một nhân vật thần bí xúi giục, mà người này có thể được Lộ Vương phái tới.
- Lộ Vương?
Sát khí trong người Vương Phác biểu lộ, điềm nhiên nói:
- Không ngờ là y!
Liễu Khinh Yên nói:
- Chỉ có điều muốn biết chính xác nhân vật thần bí này cần vài ngày nữa mới có thể xác định được.
Vương Phác gật đầu nói:
- Vậy lần này nàng đừng theo ta đi Nam Kinh, ở lại Vũ Xương điều tra manh mối việc này trước rồi nói sau, mặt khác cần cho người đến các tỉnh Tứ Xuyên, Thiểm Tây, Vân Nam, Quý Châu để sớm hoàn thiện hệ thống tình báo của chúng ta.
- Ừ.
Liễu Khinh Yên dịu dàng nói:
- Ta nghe theo lời ngài.
Vương Phác vươn cánh tay ôm nhẹ thân thể mềm mại của Liễu Khinh Yên vào lòng, nói nhỏ vào tai nàng:
- Đồ nỡm, chờ thêm mấy tháng nàng từ Vũ Xương về Nam Kinh, chúng ta cũng nên luyện một chút tố nữ kinh, ha ha.
Đại Đồng máu chảy khắp nơi, thây người chồng chất.
Ngay khi Tả Lương Ngọc bị xử lăng trì, đại quân Kiến Nô của Đa Nhĩ Cổn cũng tiến xuống Đại Đồng.
Để trút sự oán giận trong lòng, đồng thời cũng trấn an các bộ phận Mông Cổ, Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, kỵ binh Mông Cổ tàn sát cướp bóc đối với Đại Đồng, mấy vạn quân thành Đại Đồng bị tàn sát hầu như không còn, toàn bộ gần ba mươi vạn dân Đại Đồng cuối cùng chỉ còn không đến hai vạn người trốn đến Thiểm Tây.
Thành Đại Đồng, trong trướng Đa Nhĩ Cổn.
Đa Đạc nhớn nhác đi đến, sắc mặt A Tế Cách không tốt, vừa đi y vừa quay đầu lại mắng:
- Con mẹ nó làm cái gì? Là cái gì mà dám tranh đoạt nữ nhân cùng bố.
- Câm miệng.
Đa Nhĩ Cổn không thể nhịn được nữa giận tím mặt nói:
- Lão Thập Nhị, ngươi lúc nào mới trưởng thành được đây?
- Huynh cũng biết hiện tại người Mãn ta gặp tình hình nguy hiểm thế nào rồi, vì một cô gái người Hán mà đắc tội với bộ lạc Mông Cổ người cảm thấy đáng sao? Trên đời chỉ có một nữ nhân ấy ư, khi nào quay về ta sai Hồng Thừa Trù mang cho huynh mười mỹ nữ được rồi chứ, thật là....
- Đấy là ngươi nói đó.
Lập tức A Tế Cách đổi giận thành vui:
- Thập Tứ đệ ngươi nhớ giữ lời nhé.
Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc nhìn nhau cười khổ, trước kia khi con cháu Bát Kỳ đấu tranh anh dũng, A Tế Cách ỷ mình dũng mãnh thiện chiến còn có chút tác dụng, nhưng hiện tại chiến đấu cần dùng đầu óc, chỉ với tính cách nóng nảy của A Tế Cách cũng không thể nào giúp được còn gây thêm phiền toán, nếu không phải A Tế Cách là anh em cùng mẹ sinh ra thì đã bị đuổi cổ về Liêu Đông lâu rồi, không làm nên việc gì mà chỉ toàn phá hỏng.
- Được rồi.
Đa Nhĩ Cổn tức giận nói:
- Huynh về trước nghĩ ngơi đi, ta cùng lão Thập Ngũ có việc cần bàn bạc.
A Tế Cách chào rồi xoay người đi.
Đa Nhĩ Cổn thở dài cười khổ nói:
- Đúng là người anh tốt của chúng ta.
Đa Đạc cười khổ nói:
- Thập Tứ ca, chúng ta đừng quan tâm đến Thập Nhị ca nữa, lần này tiến quan người Mông Cổ xuất động hơn mười vạn kỵ binh, cuối cùng cũng không làm nên chuyện, ngay cả các vị Thân vương Khoa Nhĩ Thấm cũng khó chịu, nói năng rất khó nghe, chúng ta phải làm gì đó để trấn an bọn họ nếu không trước sau cũng sợ sinh chuyện mất.
- Ai nói không có chứ.
Đa Nhĩ Cổn đau khổ day day hai huyệt thái dương hổ thẹn nói:
- Lúc vừa mới tiến quan thuận lợi, ta nhận thấy có thể cướp được nửa giang sơn Đại Minh rồi, nhưng tên Vương Phác đã quấy rối tất cả, khiến nhìn bề ngoài thì hòa nhưng thực tế bên trong quân ta bị bại.
Ánh mắt Đa Đạc hiện lên một tia nhìn ranh mãnh trầm giọng nói:
- Thập Tứ ca, người Mãn chúng ta có quá ít, nếu muốn đánh bại người Hán vẫn cần trợ giúp của người Mông Cổ, vì muốn trấn an cảm xúc bất mãn của người Mông Cổ chúng ta không thể không hy sinh người Hán. Hay chúng ta thuận theo ý trời bao vây diệt trừ Bảo Định Tuyên Phủ, Thái Nguyên làm khu vực cho người Mông Cổ được không?
Đa Nhĩ Cổn nghe nói vậy sắc mặt biến hóa, mang vài phủ biến thành khu vực săn bắn cho người Mông Cổ vậy có nghĩa là dân chúng nơi này đều trở thành con mồi của kỵ binh Mông Cổ. Như thế tâm tình của kỵ binh Mông Cổ sẽ vui lên nhưng những phủ này sẽ nhanh chóng biến thành nơi đất cằn sỏi đá rồi.
- Được rồi
Sau một lúc do dự Đa Nhĩ Cổn mới nhẹ nhàng gật đầu, cũng không phải thương cảm vài phủ có trăm vạn dân chúng người Hán, mà là vì sau khi vài châu phủ bị kỵ binh Mông Cổ phá hủy thì Kiến Nô sẽ giảm ít vài đại phủ trưng thu thuế lương thực, tiền lương Kiến Nô sẽ giảm đi, khiến cho tình hình càng lúc càng tệ hơn.
- Thập Tứ ca.
Đa Đạc lại nói:
- Có nên phái một nhánh binh lính Bát Kỳ đến giám thị Ngô Tam Quế ở Tây Sơn không?
- Không cần như thế.
Đa Nhĩ Cổn lắc đầu nói:
- Người Mãn chúng ta không đến sáu vạn người, nếu không đã chia ra xung quanh rồi, Sơn Tây cứ giao cho Ngô Tam Quế đi, Ngô Tam Quế không thể so sánh với Khương Tương được. Bọn người Khương Tương còn đường lui về Đại Minh nhưng Ngô Tam Quế thì giống như Hồng Thừa Trù không có khả năng quay về, nếu gã phản bộ Đại Thanh thì chỉ có con đường chết.
- Cũng được.
Đa Đạc gật đầu nói:
- Lần này bao vây tiễu trừ Khương Tương, Ngô Tam Quế đã ra lực lượng lớn nhất, mười vạn phản quân Khương Tương hầu như đều bị Quan Ninh Quân của gã tiêu diệt.
- Không biết trận đánh giữa Vương Phác và Tả Lương Ngọc đã phân thắng bại chưa?
Đa Đạc nói:
- Tiểu đệ có dự cảm có khả năng Vương Phác sẽ thắng.
Đa Nhĩ Cổn gật gật đầu bùi ngùi nói:
- Ta cũng nghĩ vậy, ngay cả Tả Lương Ngọc mà Vương Phác không đánh được thì hắn ta không xứng đáng là đối thủ của Đa Nhĩ Cổn ta, càng không có khả năng bức Đại Thanh ta tới mức chật vật như hôm nay. Ta thật sự muốn đưa quân Nam chinh cùng Vương Phác quyết chiến một phen, chỉ tiếc lương thảo không đủ, kỵ binh Mông Cổ cũng mệt mỏi, chỉ chờ đến cuối thu ngựa mập lên mới có thể xuôi Nam được, ôi....
Đa Đạc dữ tợn nói:
- Thập Tứ ca, nửa năm không lâu đâu, thời gian trôi qua nhanh thôi.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua màn trướng chiếu vào huynh đệ Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc. Hai huynh đệ như hai sói già cô độc bị thương nặng, đang yên lặng liếm miệng vết thương dưới ánh trăng. Kỳ thật, lúc này Vương Phác cũng có cảm giác liếm miệng vết thương của mình như thế, hơn nữa vết thương của Vương Phác cũng không nhẹ hơn hai huynh đệ Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc.