- Bắc Kinh đã sắp không giữ được rồi, còn giữ cái thành bé nát này làm gì nữa?
- Lão Thập Ngũ!
Đa Nhĩ Cổn cau mày nói:
- Đã quên Văn Trình tiên sinh nói gì rồi sao? Nếu lúc này mà lui binh về Bắc Kinh, chẳng những không giữ được Bắc Kinh mà ngay cả hơn mười vạn Bát Kỳ tinh nhuệ cũng sẽ chết không có chỗ chôn.
Đa Đạ nói:
- Tiểu đệ không tin, tên nô tài Phạm Văn Trình này chỉ là nói bừa thôi.
- Cũng không phải nói bừa.
Đa Nhĩ Cổn nói:
- Thập Ngũ, đệ có nghĩ tới không, nếu chúng ta cứ rút lui như vậy, Vương Phác sẽ chịu để yên sao? Hắn đuổi theo thì phải làm sao?
Đa Đạc nói:
- Vương Phác hắn dám đuổi theo sao? Chỉ cần hắn dám rời khỏi doanh trại một bước, tiểu đệ sẽ mang theo thiết kỵ Bát Kỳ đuổi giết, chỉ cần một kích là có thể thu nhập được bốn năm vạn quân của hắn! Trừ phi quân Minh cho nổ toàn bộ mặt băng kênh đào, sau đó thủy quân luân phiên yểm trợ, nhưng quân Minh có thể có nhiều hỏa dược như vậy sao?
Thần sắc của Đa Nhĩ Cổn trầm xuống, nói:
- Lão Thập Ngũ, đệ không sợ gió lớn đau đầu lưỡi sao?
Đa Đạc bĩu môi không nói gì. Đa Đạc chỉ mạnh miệng mà thôi. Nếu Bát Kỳ Kiến Nô thật sự có thể đánh tan được phòng ngự của quân Minh thì cuộc chiến ở Liêu Thành cũng đã không rơi vào cục diện bế tắc như thế này!
- Được rồi.
Đa Nhĩ Cổn tức giận nói:
- Thập Ngũ, khẩn trương quay về Bắc Kinh đi.
- Rõ!
Lúc này, Đa Đạc không dám nói thêm gì nữa, liền tuân mệnh rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng Đa Đạc đi xa, Đa Nhĩ Cổn thở dài, thầm nghĩ, nếu Phạm Văn Trình không có cách để khơi mào chiến tranh, không có cách để Vương Phác phải lui binh, thì trận này sẽ lành ít dữ nhiều! Phạm Văn Trình ơi Phạm Văn Trình! Ngươi từ trước tới giờ vẫn chưa từng khiến bổn vương phải thất vọng, lần này có được như ý hay không đây?
Phạm Văn Trình dùng tên giả Trình Văn Phạm ôm bức thư tay của Chu Thường Phương gửi cho Tả Lương Ngọc, hết đi đường thủy lại đi đường bộ, rốt cuộc mười ngày sau đã chạy tới được Vũ Xương.
Ninh Nam hầu phủ, Vũ Xương.
Tả Lương Ngọc mắt lộ hung quang, nhìn từ trên xuống dưới tên nho sinh áo xanh dánh vẻ thong dong. Nho sinh cũng dùng ánh mắt trong sáng nhìn lại Tả Lương Ngọc.
Tả Lương Ngọc đã trải qua hàng trăm trận chiến, không biết đã có bao nhiêu Lưu tặc và Man di chết dưới đao của y. Giết nhiều người, sắc mặt đương nhiên sẽ có một loại sát khí vô hình. Người không đủ dũng khí còn không dám nhìn thẳng vào mắt y, tên nho sinh này lại không có chút sợ hãi, Tả Lương Ngọc không khỏi cười ha hả, nói:
- Tiên sinh rất can đảm.
Nho sinh áo xanh ôm quyền nói:
- Hầu gia khách khí rồi.
- Ha ha.
Tả Lương Ngọc cười dài hai tiếng, thuận miệng hỏi:
- Xin hỏi cao danh quý tính của tiên sinh?
Nho sinh áo xanh chắp tay đáp:
- Tại hạ là Trình Văn Phạm, Chiêm sự của Lộ vương phủ.
Tả Lương Ngọc đưa tay nói:
- Thư của Lộ vương đâu?
Trình Văn Phạm cẩn thận lấy bức thư từ trong ngực ra, đưa cho Tả Lương Ngọc, cung kính nói:
- Lộ vương đã tự tay viết bức thư này.
Tả Lương Ngọc nhập bức thư, cũng không thèm nhìn, đưa cho một nô tài ở phía sau, nói:
- Liễu gia sư, ông xem có phải thư do chính tay Lộ vương viết không?
Ánh mắt Trình Văn Phạm không khỏi rơi lên người tên gia sư đó, chỉ thấy người đó vóc người không quá cao, khuôn mặt nhìn khoảng hơn sáu mươi tuổi, mặt rỗ.
Người gia sư mặt rõ đó nhận thư từ tay Tả Lương Ngọc, nhìn qua vài lần rồi khẳng định:
- Hầu gia, đúng là bút tích của Lộ vương.
Lúc này Tả Lương Ngọc mới tin, ôm quyền chào Trình Văn Phạm, ngạo nghễ nói:
- Trình Chiêm sự, vừa rồi đã đắc tội!
- Đâu có.
Trình Văn Phạm cung kính cười nói:
- Hầu gia xử sự cẩm thận, cũng là chuyện nên làm.
- Tiên sinh hiểu là tốt rồi.
Tả Lương Ngọc gật gật đầu, lại hỏi tên sư gia mặt rỗ:
- Liễu sư gia, thư của Lộ vương viết những gì?
Sư gia mặt rỗ nói:
- Hầu gia, trong thư của Lộ vương nói…
Sư gia mặt rỗ do dự, không dám nói tiếp.
Tả Lương Ngọc chau mày, nói:
- Nói cái gì?
Trình Văn Phạm tiếp lời, lạnh nhạt nói:
- Đương kim Thiên tử không phải là cốt nhục của Tiên đế, là giả mạo!
- Ngươi nói gì?
Tả Lương Ngọc biến sắc, lớn tiếng quát:
- Ngươi dám bất kinh với Vạn tuế gia, không sợ bị tru di cửu tộc sao?
- Ngươi dám khẳng định đương kim Thái tử không phải là cốt nhục của Tiên đế?
Trình Văn Phạm nói:
- Từng có người tận mắt chứng kiến Thái tử đã chết dưới đao của Sấm vương, chẳng lẽ Thái tử đã chết mà bỗng sống lại để đến Nam Kinh kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước? Hầu gia, đương kim Thiên tử chỉ là một kẻ giả mạo, là do Tôn Truyền Đình và Vương Phác dùng làm công cụ để cầm giữ triều chính mà thôi!
Tả Lương Ngọc lại biến sắc một lần nữa.
Trình Văn Phạm lại nói:
- Có câu giả thì không thể là thật, nếu như đương kim Hoàng đế thật sự là dòng dõi của Tiên đế thì tại sao nhân gian lại có nhiều sự nghi ngờ như vậy? Vụ án Thái tử giả vẫn còn ồn ào, đây chính là do Tôn Truyền Đình và Vương Phác đã giấu đầu hở đuôi.
Ánh mắ của Tả Lương Ngọc lại chuyển hướng tới sư gia mặt rỗ.
Sư gia mặt rỗ thấp giọng đáp:
- Hầu gia, vụ án Thái tử thật giả thật sự lưu truyền rất rộng rãi ở Giang Nam.
Tả Lương Ngọc vỗ án, ngẩng đầu quát:
- Người đâu!
Thân binh liền đi vào, lớn tiếng đáp:
- Hầu gia có gì căn dặn?
Tả Lương Ngọc lớn tiếng quát:
- Lập tức gọi Kim Thanh Thản, Lư Quang Tổ, Lý Quốc Dũng, Xá Hiệu Trung tới gặp bản hầu.
- Vâng.
Thân binh rền vang đáp lại, lĩnh mệnh rời đi.
Con ngươi Trình Văn Phạm không khỏi xẹt qua một tia âm u lạnh lẽo, nhìn bộ dạng này của Tả Lương Ngọc là muốn khởi binh rồi.
Không sai, Tả Lương Ngọc thật sự muốn khởi binh rồi.
Trên thực tế, Tả Lương Ngọc đã sớm bất mãn với việc Tôn Truyền Đình và Vương Phác nắm giữ triều chính rồi. Tập đoàn Tôn Vương tuy chỉ có mười vạn quân đội, mà trong tay Tả Lương Ngọc y đã có tám vạn hùng binh, dựa vào cái gì mà người nắm giữ nội các lại là Tôn Truyền Đình, dựa cái gì mà chức Tổng đốc ngũ tỉnh lại do Vương Phác đảm nhiệm?
Luận thực lực, Tả Lương Ngọc mới là người mạnh nhất trong Tổng binh các trấn. Tả Lương Ngọc cho rằng, triều đình phải do mình nắm giữ mới là hợp lý!
Tả Lương Ngọc sở dĩ nhẫn nhịn tới lúc này vẫn không khởi binh, nguyên nhân chủ yếu vẫn là không có chứng cớ từ phía chính phủ đó. Nếu như không có một cái cớ phù hợp mà tùy tiện xuất binh thì sẽ là chuyện bất nghĩa, là tạo phản. Tả Lương Ngọc cũng không muốn bị chặt đầu làm gương tạo phản, cho nên phải đợi một cơ hội thích hợp.
Bây giờ cơ hội đã tới.
Có bức thư do chính tay Lộ vương viết, vụ án Thái tử giả được lưu truyền trong dân gian, Tả Lương Ngọc đã có cớ. Cho dù đương kim Thiên tử thật sự là dòng dõi của Tiên đế thì đã sao? Chỉ cần Tả Lương Ngọc đánh được Nam Kinh thì điều y nói thật là thật, nói giả thì sẽ là giả.
Hành dinh Tổng binh, Đại Đồng.
Khương Tuyên vội vàng đi vào hành dinh, lớn giọng hô:
- Lưu tặc và Kiến Nô đánh nhau, nữ đầu mục Hồng Nương Tử của Lưu tặc Hà Nam mang theo mấy vạn lưu tặc cũng đã đánh tới phủ Chân Định rồi. Còn nữa, Sấm tặc cũng đã tập kết không ít quân ở Mạnh Môn Quan, nhìn bộ dạng là muốn gây sự với Ngô Tam Quế rồi.
- Không thể.
Khương tương quả quyết lắc đầu nói:
- Lưu tặc từ Bắc Kinh đến Thiểm Tây bị Kiến Nô đuổi đánh, sớm đã bị tổn thương nguyên khí rồi, không đến nửa năm thì tuyệt đối không thể khôi phục được. Tin đồn, nhất định là tin đồn do Vương Phác sai người truyền đi. Mục đích đơn giản là muốn dụ dỗ chúng ta xuất binh chặn đường lui của Kiến Nô mà thôi.
- Nhị đệ, lần này không phải tin đồn đâu.
Tiếng của Khương Tương vừa dứt, Khương Nhượng cũng vội đi đến, trong tay còn cầm một phong thư, nói:
- Có thư từ Bắc Kinh tới, nói Kiến Nô ở Bắc Kinh thật sự đã chuẩn bị thủ thành. Còn nữa, Hồng Nương Tử ở Hà Nam đã đánh tới Bảo Định rồi, không phải Chân Định nữa.
Khương Tuyên nói:
- Tin tức này của tiểu đệ là nghe từ các nạn dân nơi đó. Những nạn dân đó chạy theo phía bắc tới Đại Đồng đã được hơn mười ngày. Nếu Hồng Nương Tử có đi từ từ có lẽ cũng đã đánh đến Bảo Định rồi.
- Hả?
Khương Tuyên bỗng chốc trở nên ngưng trọng:
- Nói như vậy đúng là Lưu tặc đã động thủ trước? Như vậy là ngoài dự liệu của chúng ta rồi.
Khương Nhượng nói:
- Nhị đệ, hiện giờ chúng ta phải làm gì? Có cần giúp Kiến Nô thu nhập Lưu tặc không?
- Giúp Kiến Nô?
Khương Tương lắc đầu nói:
- Hiện giờ Kiến Nô ốc còn không lo nổi mình ốc, khó tự bảo toàn cho mình, còn có thể lo cho Khương gia chúng ta sao? Giúp Kiến Nô tức là lỗ vốn, mặc kệ.
Khương Tuyên nói:
- Vậy thì mượn gió bẻ măng, đâm sau lưng Kiến Nô một đao, tiễn bọn chúng đi Tây Thiên!
Khương Nhượng có chút bận tâm nói:
- Nếu chẳng may đâm không chết Kiến Nô, Đa Nhĩ Cổn lại chuyển bại thành thắng thì sao? Khương gia chúng ta sẽ không gánh nổi hậu quả. Theo ta, phương án tốt nhất vẫn là án binh bất động, chờ Liêu Thành có kết quả rồi hãy nói. Nếu Kiến Nô thắng thì sự tình vẫn có thể khoan nhượng, nếu Vương Phác thắng, chúng ta mới đi Bắc Kinh cũng không muộn.
- Mẹ nó! Lão tam nói đúng, tại sao không nhân cơ hội này đâm sau lưng Kiến Nô một đao.
Khương Tương hung hăng nói:
- Kẻ nhát gan thì chết đói! Hồng Nương Tử đã mở màn trước rồi, nếu chúng ta không nhân cơ hội này mà mượn gió bẻ măng thì không còn lợi lộc gì nữa đâu.
Khương Tương nghĩ xa hơn so với Khương Nhượng. Động tác của Khương gia ở Đại Đồng, Đa Nhĩ Cổn không thể không biết. Một khi Kiến Nô thắng trận ở Liêu Thành, dù cho Khương gia án binh bất động không tấn công Bắc Kinh thì đợi sau khi thế cục ổn định, Đa Nhĩ Cổn cũng rất có thể sẽ đưa quân đến giải quyết Khương gia.
Nếu thật sự đến ngày đó thì muốn khóc cũng không kịp rồi.
Tục ngữ nói rất đúng, “Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương” (ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay sau thì gặp họa)!
Hiện giờ, chủ lực Kiến Nô đang bị Vương Phác kiều chế ở Liêu Thành, lúc này không đánh Bắc Kinh thì còn đợi đến khi nào? Chỉ cần Bắc Kinh khôi phục, Kiến Nô xong đời thì Khương Tương sẽ nhanh chóng trở thành công thần khôi phục thủ đô. Vương Phác liều chết với Kiến Nô ở Liêu Thành, kết quả lại để cho Khương gia vớ bở. Khương Tương biết nắm chặt thời cơ này mới là cảnh giới cao nhất của dụng binh.
Khương Tương càng nghĩ càng thấy đúng, lớn tiếng nói: