Tiếp nhận vụ án dán cáo thị "Bảy điều không thể lập", phủ doãn phủ Ứng Thiên Ngụy Đại Bản không dám chậm trễ, đi suốt đêm đến hành dinh Tổng đốc Chiết Trực thăm hỏi Tôn Truyền Đình. Kỳ thực Ngụy Đại Bản vốn dĩ muốn đi thăm hỏi Vương Phác, nhưng đáng tiếc Vương Phác không có ở đây, nên y cũng chỉ có thể đi thăm hỏi Tôn Truyền Đình, dù sao thì Tôn Truyền Đình cũng là cha nuôi của Vương Phác.
Gặp mặt, hành lễ xong.
Ngụy Đại Bản đi thẳng vào vấn đề:
- Đại nhân, vụ án dán cáo thị rốt cuộc là có cần phải tra rõ hay không?
Tôn Truyền Đình nói:
- Phải tra rõ, nhưng giờ thì không thể.
Kỳ thực tám chữ này là Liễu Như nói cho Tôn Truyền Đình. Vụ án dán cáo thị đả kích cơ hội tuyệt vời của phục xã Đông Lâm, án này đương nhiên là phải điều tra rõ, lôi toàn bộ kẻ đứng sau giật dây, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc tra rõ ngọn nguồn, bởi vì đại cục chưa định! Chỉ có chờ Thái Tử về đến Nam Kinh, kế tục đại nghiệp, mới là thời điểm tốt để tra rõ án này.
Ngụy Đại Bản nghe xong thì trở nên mù mịt, bối rối nói:
- Đại nhân, ý của ngài là
- Chính là tám chữ này.
Tôn Truyền Đình mỉm cười, nói:
- Đây cũng là ý của tên tiểu tử thúi Vương Phác kia, ngươi trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- Vâng.
Ngụy Đại Bản khẩn trương ôm quyền thở dài nói:
- Hạ quan cáo lui.
Chuyện lập tân quân cứ thế mà dừng lại, rồi lại trôi qua thêm ba ngày nữa.
Phủ Ứng Thiên điều tra án dán cáo thị vẫn không hề có tiến triển, điều này khiến cho Mã Sỹ Anh rất là nóng giận, nhưng không đợi Mã Sỹ Anh chạy tới phủ Ứng Thiên tạo áp lực, Tổng binh ba trấn Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá cùng nhau dâng thư đến trên án của y.
Đúng như Chu Tiêu dự liệu, trong con mắt của đám người Lưu Trạch Thanh chỉ có lợi ích, căn bản là không trung thành gì với Mã Sỹ Anh. Những người được phục xã Đông Lâm phái ra thêm mắm dặm muối vào bảy việc xấu của Phúc Vương phần khích đến độ giống như đang bình văn vậy. Ba tên vũ phu Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá nghe xong giận tiếp mặt, liên tục nói rằng nếu như để người như thế này làm Hoàng Đế, giang sơn này của Đại Minh còn có thể trông cậy được hay sao?
Thêm vào sự ngầm hứa hẹn của phục xã Đông Lâm, một khi Lộ Vương đăng cơ xưng đế, ba trấn Giang Bắc có công định sách, tương lai phong Hầu phong Vương không phải là không có khả năng, mong muốn của võ tướng là gì? Chẳng phải là phong Vương phong Hầu phong vợ cơ hay sao? Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt và Lưu Lương Tá không chút do dự đã đâm sau lưng Mã Sỹ Anh một đao.
Tình thế vì vậy mà đột ngột chuyển biến, Mã Sỹ Anh rất nhanh đã thay đổi thái độ.
Mã Sỹ Anh không thay đổi thái độ cũng không xong. Tổng binh ba trấn Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá đã vượt qua cả Tổng đốc Phượng Dương về việc gây áp lực đối với quan trường Nam Kinh rồi, hơn nữa trong tay bọn họ có đòn hiểm là hai mươi vạn đại quân! Nếu như Mã Sỹ Anh không thay đổi lập trường, đến lúc đó phục xã Đông Lâm chắc chắn sẽ làm thịt y, ngay cả cháo cũng không có mà húp nữa.
Nha môn Binh bộ Nam Kinh, Sử Khả Pháp lại triệu tập quan viên từ lục phẩm ở Nam Kinh, thảo luận việc lập tân quân.
Sử Khả Pháp nhìn quanh đại sảnh, cất cao giọng nói:
- Chư vị, việc lập tân quân không thể kéo dài được nữa, đã là lúc phải quyết định rồi, bổn quan cho rằng Lộ Vương tài đức sáng suốt, có thể làm minh chủ.
Sử Khả Pháp bày tỏ thái độ trước mặt mọi người, vẫn là lần đầu tiên. Thân làm quan lớn nhất tàn Minh, lời nói của y là có phân lượng nhất.
Lời nói vừa dứt, người phục xã Đông Lâm do Lữ Đại Bảo dẫn đầu đều tỏ vẻ đồng ý, Sử Khả Pháp lại hỏi Mã Sỹ Anh:
- Mã đại nhân, ý của ngài thế nào?
Mã Sỹ Anh bất đắc dĩ đành phải nói:
- Bổn quan cũng cho rằng Lộ Vương có thể lập.
Tôn Truyền Đình thoáng chốc cau mày, thái độ của Mã Sỹ Anh có chút nằm ngoài dự liệu của lão.
Dkp lại hỏi Tôn Truyền Đình:
- Ý của Tôn đại nhân thì sao?
Tôn Truyền Đình kiên trì nói:
- Bổn quan cho rằng Phúc Vương chính là cháu ruột của Vạn Lịch Đế, mà Lộ Vương chẳng qua cũng chỉ là cháu họ, luận về huyết thống thân sơ, đương nhiên phải lập Phúc Vương.
Chu Tiêu phản bác:
- Nếu như là thái bình thịnh thế, lập Phúc Vương không có gì đáng trách, nhưng giờ là loạn thế, không phải là người chủ anh mình thì không đủ để phục hưng Đại Minh, vì vậy, tân quân nên lấy tài mà lập.
Tôn Truyền Đình bĩu môi, nói:
- Vụ án "Bảy điều không thể lập" không thể định rõ, làm sao Chu đại nhân biết Phúc Vương không phải là chủ tử anh minh?
- Haizz.
Sử Khả Pháp thở dài, nói với Tôn Truyền Đình;
- Tôn đại nhân, Phúc Vương có phạm vào "Bảy điều không thể lập" hay không, hiện tại vẫn chưa xác định được, nhưng nếu hôm nay không thể lập Lộ Vương, chỉ e là một nửa giang sơn Giang Nam của Đại Minh triều sẽ lập tức chìm trong họa binh đao.
Tôn Truyền Đình đột nhiên biến sắc nói:
- Sử đại nhân nói lời này là có ý gì?
Sử Khả Pháp lấy từ trong tay áo ra một phong thư, nói:
- Tôn đại nhân có chuyện không biết, Tổng binh Hoài An Lưu Trạch Anh, Tổng binh Dương Châu Cao Kiệt và Tổng binh Phượng Dương Lưu Lương Tá đã cùng nhau gửi đến thư cấp báo, khăng khăng cho rằng lúc loạn thế phải lập hiền chủ, không phải Lộ Vương thì không thể phục hưng Đại Minh, nếu chúng ta không lập Lộ Vương, bọn họ sẽ phát binh nam hạ!
- Phát binh nam hạ?
Sử Khả Pháp vừa dứt lời, một tràng âm thanh đã dâng lên ở ngoài đại sảnh:
- Hay cho một phát binh nam hạ! Đây là dùng vũ lực uy hiếp hay là binh biến? Hoặc giả là nói đám người Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá muốn tạo phản đi có phải không? Chẳng lẽ bọn chúng cho rằng mười vạn đại quân ở đại doanh Yến Tử Cơ là quân được nặn từ bùn xếp từ giấy hay sao?
Tất cả quan viên trong đại sảnh bỗng nhiên biến sắc, đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa lớn, chợt có bóng người, Vương Phác vẻ phong trần mệt mỏi đã ngang nhiên bước vào!
Đi bằng đường bộ ròng rã sáu ngày, rốt cuộc Vương Phác đã về đến Nam Kinh kịp lúc!
- Vương đại nhân!?
Chu Tiêu lách mình bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói:
- Mười vạn tân quân của đại doanh Yến Tử Cơ đương nhiên là lợi hại, nhưng đó không phải là dùng để sống mái với tinh binh ba trấn Giang Bắc. bổn quan trịnh trọng nói rõ với ngài, mười vạn tân quân đó là quân đội của triều đình, là quân đội của Đại Minh, không phải là quân đội của cá nhân Vương Phác ngài, bọn họ là dùng để chống lại lưu tặc, không phải dùng để tàn sát lẫn nhau!
Trong con ngươi của Vương Phác thoáng chốc lóe ra một ánh nhìn lãnh khốc, trầm giọng nói:
- Vị đại nhân này trông rất lạ mặt, không biết là hiện đang giữ chức gì?
Chu Tiêu phất phất ống tay áo, ngạo nghễ nói:
- Bổn quan Lễ bộ Chủ sự tân nhậm Chu Tiêu!
- Chu Tiêu?
Vương Phác lạnh lùng nói:
- Chu Trọng Ngự?
Chu Tiêu nói:
- Chính là bổn quan.
Vương Phác nói:
- Xin hỏi Chu đại nhân, Lễ bộ Chủ sự là quan mấy phẩm?
Chu Tiêu nói:
- Là lục phẩm.
Giọng điệu của Vương Phác chợt trở nên nghiêm nghị, quát:
- Còn Phò mã Đô úy thì sao?
Trên mặt Chu Tiêu hiện ra một chút xấu hổ, nói:
- Siêu phẩm.
Vương Phác lớn tiếng quát:
- Một tên Chủ sự lục phẩm cỏn con, cũng dám đứng trên đại sảnh nghị sự mà ngang nhiên quát tháo Phò mã Đô úy siêu phẩm. Ngươi cũng là người từng đọc sách thánh hiền, luân thường cương tự của ngươi đâu rồi, lễ nghi liêm sỷ của ngươi đâu rồi?
Khuôn mặt của Chu Tiêu thoáng đỏ thoáng trắng, bị Vương Phác trách mắng đến nỗi không nói nên lời.
Tiền Khiêm Ích liền bước ra giảng giải:
- Chu đại nhân cũng là nhất thời nóng nảy, xin Phò mã gia đừng chấp nhặt?
Sử Khả Pháp sai người mang tọa cho Vương Phác, rồi nói tiếp:
- Vừa rồi Chu đại nhân tuy có dùng lời lẽ lỗ mãng, nhưng lời đại nhân nói vẫn có lý. Ba trấn Giang Bắc và tân quân của đại doanh Yến Tử Cơ đều là quân đội của Đại Minh triều, theo lý phải chống với giặc ngoài, tuyệt không thể tự chém giết lẫn nhau, cho nên bổn quan cảm thấy ý kiến của Tổng binh ba trấn Giang Bắc không thể không suy xét
- Không cần suy xét.
Không đợi Sử Khả Pháp nói xong, Vương Phác liền lạnh lùng nói:
- Thái Tử còn tại thế, Phúc Vương, Lộ Vương căn bản không có tư cách kế vị!
- Hả?
- Cái gì, Thái Tử còn tại thế?
- Không thể nào, Thái Tử không phải đã sớm chết trong tay lưu tặc rồi sao?
- Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt!
Lời nói của Vương Phác vừa dứt, trong đại sảnh liền nổ ra những cảm xúc, có người vui mừng, có người kích động, cũng có những người thần sắc âm trầm tỏ vẻ không tin, ngay cả Binh bộ Thượng thư Sử Khả Pháp cũng mất bình tĩnh, kích động đứng dậy hỏi Vương Phác:
- Vương đại nhân, lời ngài nói là thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Vương Phác quay đầu lại khẽ vẫy tay, cao giọng nói to: