Tướng sĩ quân nhu doanh Đại Đồng tuy rằng đều là mấy gã quê mùa không biết được mấy chữ, nhưng bọn họ có rất nhiều khí lực, không cần phải huấn luyện nhiều cũng có thể trở thành pháo binh thuần thục, cứ như vậy, quân nhu doanh Đại Đồng nhanh chóng biến hóa thành pháo doanh, để bổ khuyết, Vương Phác lại từ trong đám tân binh mới chiêu mộ chọn ra một vạn người, một lần nữa gây dựng hai chi quân nhu doanh.
Điều duy nhất khiến Vương Phác cảm thấy tiếc nuối chính là, tốc độ bắn của Hồng Di đại pháo thật sự quá chậm. Cho nên không có biện pháp tiến hành oanh tạc không ngừng địch quân, mà Phật Lãng cơ pháo có thể bắn ra liên tục lại không có lực sát thương kinh khủng của Hồng Di đại pháo, tầm bắn cũng không xa, chỉ có thể dùng để tiến hành hỏa lực áp chế cự ly gần.
Mặt Sẹo cau mày, hỏi Triệu Tín:
- Án theo tốc độ hành quân như vậy, phải bao lâu mới có thể đuổi tới Trừ Châu?
Triệu Tín nói:
- Phỏng chừng phải trên mười canh giờ, chủ yếu là pháo doanh cùng quân nhu doanh di động quá trì trệ, nghiêm trọng trì hoãn tốc độ tiến lên của đại quân.
- Tốc độ hành quân nhất định phải nhanh hơn. Bên người tướng quân chỉ có năm trăm quân của lão Đường, binh lực quá bạc nhược!
Mặt Sẹo trầm giọng nói,
- Không bằng như vầy đi, ta mang theo súng kíp doanh, trường thương doanh cấp tốc hành quân tiến đến Trừ Châu, ngươi mang theo những tân binh đản tử và pháo doanh, quân nhu doanh này từ từ theo vào.
Triệu Tín ngẫm nghĩ một chút, đáp:
- Như vậy cũng tốt, dù sao an toàn của tướng quân mới là trọng yếu nhất.
Trừ Châu, đại doanh thành Bắc.
Vương Phác mang theo bảy trăm quan quân đang liều mạng gia cố phòng ngự quân doanh. Đáng mừng là, Trương hòa thượng xây dựng được quân doanh này cực kỳ kiên cố!
Cả tòa quân doanh được xây dựng trên một khúc sông, vây quanh ba mặt bắc, tây, đông của khúc sông đều là sông ngòi, sông ngòi trải rộng hơn mười trượng hình thành lá chắn thiên nhiên cho quân doanh, chỉ có phía nam là nối với đất liền. Tuy nhiên Trương hòa thượng vừa dẫn người ở bên trên cùng nhau đào một chiến hào rộng mấy trượng, còn dẫn nước sông vào.
- Mở ra viên môn rất dễ, tha cho các người đi cũng rất dễ, nhưng tỷ tỷ có thể nói cho ta biết phải đi làm gì không? Tỷ tỷ phải biết rằng, một lần cứu tỷ tỷ ra từ trong loạn quân cũng đã không dễ dàng gì.
- Về sau nếu có cơ hội, bổn tọa nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngươi, tuy nhiên hiện tại bổn tọa muốn đi triệu tập bộ hạ cũ, diệt trừ Lý Thanh Sơn, Viên Thì Trung những tên phản nghịch, mời ngươi tránh ra, đừng cản đường.
- Ôi.
Vương Phác thở dài, cười khổ nói:
- Giáo chủ, tỷ tỷ cho là các bộ hạ cũ của tỷ còn có thể nghe lời tỷ sao?
- Đương nhiên rồi.
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Bọn họ chỉ bị Lý Thanh Sơn, Viên Thì Trung phản nghịch mê hoặc thôi.
- Không, giáo chủ tỷ sai lầm rồi.
Vương Phác nói,
- Tỷ tỷ một tay sáng lập ra chi quân đội này. Kỳ thực từ lúc mới bắt đầu đã bị bọn người Lý Thanh Sơn nắm giữ trong tay, tỷ cho là dựa vào mấy viên độc dược có thể làm cho bọn họ nguyện ý trung thành? Tỷ cho là sắp xếp vài tên thân tín vào trong quân đội liền có thể khống chế một chi quân đội hay sao? Không đâu, tỷ lầm rồi, quân đội căn bản cũng không phải là chuyện như vậy.
Bạch Liên giáo chủ nghiêm trang nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Vương Phác nói:
- Nói cho tỷ hay, tỷ có biết quân đội của trấn Đại Đồng tại sao phải thuần phục ta không? Cho dù ta có bắt bọn họ đối địch với triều đình, bọn họ vẫn sẽ kiên định trung thành với ta, tỷ có biết vì sao không?
Bạch Liên giáo chủ suy ngẫm một lát, hỏi:
- Vì sao?
Vương Phác nói:
- Bởi vì ta cùng bọn họ đồng sinh cộng tử. Cùng ăn cùng ngủ, vì bọn họ ta có liều chết, cho nên bọn họ mới sẽ vì ta quyết tử! Mà giáo chủ tỷ tỷ lại chưa từng làm được điểm này, còn người bị tỷ coi là phản nghịch Lý Thanh Sơn, Viên Thì Trung lại làm được, đó là nguyên nhân đối tượng toàn thể tướng sĩ hộ giáo thánh quân thuần phục là bọn hắn, mà không phải là giáo chủ tỷ! Nói cách khác, tỷ hao phí nhiều tinh lực, tân tân khổ khổ sáng lập một chi quân đội, nhưng kết quả cũng là thay người làm quần áo cưới.
Lời của Vương Phác tựa như một thanh kiếm sắc bén vô tình đâm trúng vào trái tim Bạch Liên giáo chủ, sắc mặt của nàng thoáng chốc trắng bệt, run giọng nói:
- Ta không tin, không phải như thế.
- Đây là sự thật.
Vương Phác trầm giọng nói.
- Giáo chủ các hạ, xin thứ cho ta nói thẳng, tỷ hoàn toàn không biết quân đội là cái dạng đông tây gì? Tỷ là nữ nhân, mặc dù tỷ có dã tâm của nam nhân. Nhưng không có hùng tâm của nam nhân, cho nên tỷ không có khả năng khiến cho một bọn đàn ông chân chính hiệu trung với tỷ, càng không có khả năng chân chính nắm giữ một chi quân đội...
- Đủ rồi.
Bạch Liên giáo chủ run giọng nói:
- Ngươi đừng nói nữa, mời ngươi tránh ra.
- Không.
Vương Phác thản nhiên lắc đầu nói:
- Ta sẽ không trơ mắt nhìn tỷ đi chịu chết.
- Tránh ra!
Bạch Liên giáo chủ quát nói:
- Bằng không, ngươi sẽ phải hối hận.
- Không.
Vương Phác vẫn như cũ lắc đầu nói.
- Ta sẽ không hối hận.
Vương Phác đương nhiên sẽ không thả Bạch Liên giáo chủ đi, nếu như ngày hôm nay để cho nàng chạy thoát, Vương Phác mới sẽ thực sự hối hận.
Lần này Bạch Liên giáo đã gặp phải biến động kinh thiên, phản bội của Lý Thanh Sơn, Viên Thì Trung đối với Bạch Liên giáo chủ mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích khổng lồ, lòng tin của nàng đã nghiêm trọng bị nhục, hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất để rèn sắt khi còn nóng triệt để đánh nát dã tâm tranh giành thiên hạ của nàng, đồng thời cũng là thời cơ tốt nhất để bắt được thể xác và trái tim của nàng.
Bạch Liên giáo chủ như vậy chính là giống như điển hình nữ cường nhân đời sau, tất cả tinh lực của các nàng chủ yếu đều tập trung vào trên sự nghiệp. Đối với nam nữ hoan ái ngược lại không có bao nhiêu nhiệt tình. Dạng nữ cường nhân này, chỉ có thể vào thời điểm bị khuất nhục mới có thể trở nên yếu đuối. Hơn nữa các nàng một khi trở nên yếu đuối, so với nữ nhân bình thường lại càng dễ chinh phục.
Rất hiển nhiên, hiện tại đúng là thời cơ tuyệt hảo để chinh phục Bạch Liên giáo chủ.
Vương Phác tin tưởng, chỉ cần có thể phá hủy dã tâm của Bạch Liên giáo chủ, nàng liền trở thành đầu mục tình báo xuất sắc nhất, sẽ mang đến cho Vương Phác chỗ tốt không tưởng được.