Lý Nham ngồi trên ngôi vị thống soái, Hồng Nương Tử như thường lệ đứng hầu sau Lý Nham, điểm khác biệt duy nhất so với trước đây là, khuôn mặt Hồng Nương Tử đã mất đi vẻ dịu dàng ngọt ngào nhu tình trước kia, thay vào đó là sự thẫn thờ và u oán, toàn bộ chư tướng Lý Hổ, Lý Huyền, Kim Mậu Thành, tSơn Lý Báo Tử đều như thói quen, ngồi ở hai bên.
Lý Nham liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Ban nãy Quân sư phái người đưa mật thư tới, Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung đã dẫn đại quân Bạch Liên tới Trừ Châu, Bạch Liên Giáo chủ cũng đã bí mật quay về Trừ Châu hai ngày trước, ngoài ra các ngươi nhất định không ngờ tới, Vương Phác cũng cùng tới Trừ Châu với ả.
- Vương Phác?
- Vương Phác cũng tới Trừ Châu?
Lý Hổ, Lý Huyền và Kinh Mậu Thành không khỏi biến sắc mặt, Hồng Nương Tử đứng hầu sau Lý Nham cũng giật mình trong lòng.
- Đúng, Vương Phác cũng tới Trừ Châu.
Lý Nham trầm giọng nói tiếp:
- Rõ ràng, Vương Phác đã dự đoán được chúng ta sẽ ra tay với Bạch Liên giáo, vì thế hắn cũng muốn tranh giành giải quyết Bạch Liên giáo trước! Vương Phác không biết chúng ta đã tới Hắc phong lĩnh, lần này hắn chỉ dẫn theo năm trăm quan quân, đây là một cơ hội tốt khó có, chúng ta nhất định phải cố gắng xử lý Vương Phác ở Trừ Châu.
Lý Nham vừa dứt lời, Hồng Nương Tử đứng phía sau y đã hơi biến sắc mặt.
Kim Mậu Thành thất thanh hỏi:
- Đại soái, thật sự muốn xử lý Vương Phác? Khi ở Đại Đồng chẳng phải chúng ta đã hợp tác rất tốt sao?
- Trước khác nay khác!
Lý Nham lãnh đạm đáp:
- Khi ở Đại Đồng hợp tác với Vương Phác là vì sự tồn tại của Vương Phác có lợi cho chúng ta, còn bây giờ, sự tồn tại của hắn lại là mối đe dọa lớn nhất với nghĩa quân chúng ta! Mục tiêu của chúng ta là giành được Giang Nam, mà Vương Phác là chướng ngại lớn nhất để chúng ta thực hiện mục tiêu.
Kim Mậu Thành nghiêm nghị nói:
- Hiểu rồi.
Lý Huyền xen vào:
- Vương Phác dám dẫn năm trăm quan quân một mình xâm nhập vào Trừ Châu, là vì hắn không coi đám ô hợp của Bạch Liên giáo ra gì cả, nhưng hắn không bao giờ ngờ được rằng, Đại soái đã dẫn ba ngàn quân súng kíp tinh nhuệ tiềm phục ở Hắc Phong lĩnh, với binh lực chiếm ưu thế gấp sáu lần, hơn nữa lấy súng kíp đấu súng kíp, lần này Vương Phác chết chắc.
Lý Nham nói:
- Kể từ bây giờ sơn trại đi vào giới nghiêm, không có thủ dụ của bổn soái, bất cứ kẻ nào cũng không được tự ý ra vào, chỉ đợi kế hoạch hành động của Quân sư tới là bắt đầu hành động.
- Vâng!
- Vâng!
- Vâng!
Lý Hổ, Lý Huyền, Kim Mậu Thành rền vang đáp lại, Hồng Nương Tử đứng sau Lý Nham lại lặng lẽ chau mày.
Phủ đệ Lưu Bá Đao, Trừ Châu.
Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung và Lưu Bá Đao đang ở trong mật thất bàn bạc chuyện khởi binh tự lập.
Viên Thời Trung nói:
- Đại ca, Bá Đao huynh đệ, hôm nay lúc đi yết kiến yêu nữ, hai người có phát hiện ra không, thần sắc con tiểu yêu nữ bên cạnh có gì đó không ổn, hình như đã sinh nghi với chúng ta.
Lý Thanh Sơn hỏi:
- Có việc này? Sao ta không nhận ra.
Lưu Bá Đao đáp:
- Khiến Viên nhị ca nói như thế, hình như là có chuyện đó, thần sắc của con tiểu yêu nữ quả thật không bình thường lắm.
- Hỏng rồi.
Lý Thanh Sơn nói tiếp:
- Liệu có rò rỉ tin tức gì không?
- Không thể nào.
Viên Thời Trung lắc đầu:
- Việc này trừ ba người chúng ta ra, không có người thứ tư biết, sao có thể để lộ tin tức chứ?
Lý Thanh Sơn hỏi:
- Vậy ngươi nói xem là chuyện gì?
Viên Thời Trung im lặng không nói.
- Mẹ nó.
Ly thanh Sơn vỗ đùi nói:
- Bên cạnh ông đây vẫn thiếu một người biết suy xét sự tình.
Lưu Bá Đao hỏi:
- Đại ca. Tên thuộc hạ của tiểu đệ đó làm việc khá có năng lực, có muốn tìm gã đến hỏi không?
Lý Thanh Sơn nói:
- Ngươi muốn nói Lưu Bán Tiên?
Lưu Bá Đao đáp:
- Đúng vây, chính là gã.
Lý Thanh Sơn hỏi vặn lại:
- Có tin cậy không?
- Tuyệt đối tin cậy.
Lưu Bá Đao trả lời.
- Tiểu đệ dám lấy đầu mình ra bảo đảm.
- Được.
Lý Thanh Sơn vỗ đùi hỏi:
- Tên đó giờ ở đâu?
Lý Bá Đao đáp:
- Ở ngay trong phủ của tiểu đệ.
Lý Thanh Sơn nói:
- Gọi gã lại đây.
- Vâng.
Lưu Bá Đao lên tiếng, nhận lệnh đi.
Chỉ một lát sau, Lưu Bá Đao đã trở lại, phía sau là một gã đàn ông loắt choắt, chính là Lưu Bán Tiên tới Hòa Châu đưa thư.
Thấy Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung, Lưu Bán Tiên chắp tay thi lễ, nói:
- Tiểu nhân tham kiến Đại tướng quân, Nhị tướng quân.
Lý Thanh Sơn tiện mồm hỏi:
- Bá Đao huynh đệ nói ngươi biết suy xét sự tình, có tài quân sư?
- Đó là Tam tướng quân cất nhắc.
Lưu Bán Tiên đáp.
- Tiểu nhân chỉ là biết đoán chữ, tuyệt đối không thể đảm đương nổi hai chữ Quân sư.
- Ha ha.
Lý Thanh Sơn cười to, hỏi:
- Ông đây khảo ngươi trước, ngươi nói xem hôm nay ta tìm ngươi tới là vì chuyện gì?
Lưu Bán Tiên không cần nghĩ ngợi, đáp luôn:
- Để đối phó với Bạch Liên giáo.
- Hả?
Lý Thanh Sơn kinh ngạc, thất thanh nói:
- Làm sao ngươi biết? Có phải Bá Đao huynh đệ nói cho ngươi?
- Không phải.
Lưu Bán Tiên lắc đầu.
- Tam tướng quân không nói với tiểu nhân, là tiểu nhân đoán ra.
- Đoán được sao?
Lý Thanh Sơn không tin, nghiêng đầu nhìn Lưu Bá Đao.
Lưu Bá Đao vội vã lắc đầu nói:
- Đại ca, tiểu đệ thật sự không nói với gã.
Lưu Bán Tiên tỏ vẻ kinh sợ nói:
- Ba vị Tướng quân, có biết các vị sắp chết đến nơi rồi không?
Lý Thanh Sơn biến sắc mặt:
- Lời của ngươi là có ý gì?
Lưu Bán Tiên đáp:
- Đại tướng quân, Nhị tướng quân, biết Giáo chủ tại sao muốn triệu các ngài về Trừ Châu không?
Viên Thời Trung hỏi:
- Tại sao?
Lưu Bán Tiên nói:
- Đoạt binh quyền của các ngài, giao quân đội Thánh giáo cho Vương Phác chỉ huy!
- Cái gì?
Lý Thanh Sơn thất thanh kêu lên:
- Đoạt binh quyền của chúng ta?
Viên Thời Trung cau mày hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
Lưu Bán Tiên trả lời:
- Vẫn là câu nói đó, đoán được ra, hai vị Tướng quân nếu tin tiểu nhân, tiểu nhân sẽ nói tiếp, cũng mong chỉ đường cho hai vị Tướng quân, nếu không tin thì coi như tiểu nhân chưa nói gì cả.
- Tin, ông đây tin ngươi.
Lý Thanh Sơn vội la lên.
- Tiên sinh nói tiếp đi, chúng ta nên làm thế nào?
Lưu Bán Tiên nói:
- Hôm nay Giáo chủ triệu kiến các vị, có nói đến chuyện buổi trưa hai hôm nữa muốn lập đàn tế tự Vô Sinh lão mẫu ở ngoài cửa nam không?
- Có, có chuyện này.
Lý Thanh Sơn lần này đã hoàn toàn tin, khâm phục sát đất:
- Chuyện này ngươi cũng biết, tiên sinh đúng là thần nhân.
Lưu Bán Tiên khẽ mỉm cười, nói tiếp:
- Khi cúng tế vào buổi trưa hai hôm nữa, đó chính là lúc động thủ, vì vậy các vị phải hành động trước để kiềm chế đối phương, động thủ trước giờ tý tối mai, tới khi đó chia binh làm ba đường, một đường lao thẳng vào tổng đàn Bạch Liên giáo, bắt sống Bạch Liên Giáo chủ và các phần tử cốt cán, một đường tới đại doanh phía bắc thành tiếp quản năm ngàn tinh binh của Trương Hòa thượng, một đường khác quan trọng nhắt, bao vây Vương Phác ở cầu Ngũ Lý, không được để hắn dẫn binh đi tiếp ứng Bạch Liên Giáo chủ.
- Hay. Kế hoạch này rất hay, quả là không hề sơ hở.
Lý Thanh Sơn quả quyết nói:
- Giờ tý tối mai, Bá Đao huynh đệ tới đại doanh phía bắc thành tiếp quản năm ngàn tinh binh của Trương Hòa thượng, Viên huynh dẫn đại quân tới cầu Ngũ Lý bao vây đại doanh quan quân của Vương Phác, ông mày sẽ đích thân dẫn ba ngàn tinh binh tấn công vào tổng đàn của Bạch Liên giáo.
Lưu Bán Tiên nói:
- Đại tướng quân, Nhị tướng quân, chưa đến giờ khắc cuối cùng trước khi xuất binh, nhớ đừng để lộ bất cứ phong thanh gì.
- Điều này ông mày biết.
Lý Thanh Sơn dứt lời liền vươn người đứng lên, cùng Viên Thời Trung nghênh ngang rời đi.
Đợi hai bóng người đi xa, Lưu Bá Đao mới cười nham hiểm, nói với Lưu Bán Tiên:
- Quân sư, ngươi thật lợi hại, vài ba câu đã giành được sự tín nghiệm của hai tên đó.
Lưu Bán Tiên thực ra chính là Phó quân sư Tống Hiến Sách của Lý Tự Thành.
Tống Hiến Sách mỉm cười đáp:
- Lý Thanh Sơn hoàn toàn là kẻ vũ phu không có đầu óc, Viên Thời Trung mặc dù có chút đầu óc, nhưng có thể thấy y và Lý Thanh Sơn không cùng một lòng, vì thế tối mai, bổn Quân sư phải đi cùng Viên Thời Trung, một mặt để đảm bảo không cho Vương Phác chạy mất, mặt khác cũng là để động thủ diệt trừ Viên Thời Trung khi cần thiết.
Lưu Bá Đao không khỏi lo lắng, hỏi:
- Quân sư, ngài một mình theo Viên Thời Trung tới cầu Ngũ Lý, có quá nguy hiểm không?
- Không phải lo.
Tống Hiến Sách lạnh nhạt nói:
- Bổn quân sư đã có sắp xếp khác, nhiệm vụ của Lưu huynh đệ không nhẹ, khống chế được năm ngàn tinh binh của Trương Hòa thượng xong thì lập tức quay lại Trừ Châu, tận diệt Lý Thanh Sơn và người của Bạch Liên giáo, sau đó tới cầu Ngũ Lý tụ hợp với đại quân.
Lưu Bá Đao lớn tiếng đáp:
- Vâng!
Đại doanh quan quân, cầu Ngũ Lý.
Lã Lục bước nhanh vào hành trướng của Vương Phác, trầm giọng nói:
- Tướng quân, Triệu Tín Tướng quân phái người tới nhắn, đêm qua Hoàng Đắc Công Tướng quân đã dẫn thủy sư bất ngờ tập kích Phổ tử khẩu, thủ quân Bạch liên bị tiêu diệt toàn bộ, không sót một ai! Đại quân đến tiếp sau đã theo kế hoạch ban đầu bắt đầu vượt sông.
- Ừ.
Vương Phác khẽ gật đầu, coi như đã không còn căng thẳng nữa.
Đại quân của Triệu Tín đã bắt đầu vượt sông, Phổ Tử khẩu cách cầu Ngũ Lý chưa tới hơn trăm dặm, hành quân cấp tốc thì chỉ một ngày đêm là tới, thuộc hạ của Vương Phác mặc dù chỉ có năm trăm tinh binh, nhưng chỉ dựa vào đám ô hợp của Bạch Liên giáo, trừ khi quan quân hết lương thực, nếu không đừng mơ đến gần được cầu Ngũ Lý một bước.
- Đi.
Vương Phác trầm giọng nói:
- Nói cho Đường Thắng, bảo gã và các huynh đệ tối nay đừng ngủ, cả đêm gia cố thành lũy doanh trại! Trước khi trời sáng phải đào chiến hào xung quanh đại doanh rộng thêm hai trượng nữa, độ sâu cũng phải thêm sáu thước.
- Vâng.
Lã Lục đáp lại, nhận lệnh đi.
Đại sảnh Tụ Nghĩa, Hắc Phong lĩnh.
Lý Nham lại triệu tập bốn vị tướng Lý Hổ, Lý Huyền, Kinh Mậu Thành và Sơn Lý Báo Tử, trầm giọng nói:
- Chư vị, Quân sư vừa mới phái người đưa mật thư tới, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, thời gian hành động định vào tối ngày mai! Nhiệm vụ của chúng ta là trước buổi tối ngày mai phải tới phía tây cầu Ngũ Lý, phối hợp với Quân sư giành quyền khống chế đại quân Bạch Liên, sau đó với binh lực chiếm ưu thế tuyệt đối một đòn bao vây toàn diệt quan quân của Vương Phác.
- Cuối cùng sắp khai chiến sao?
Lý Hổ lặng lẽ nói.
- Thật muốn nhìn xem tình hình chiến đấu khi doanh trại hỏa khí của quân ta đối đầu với doanh trại hỏa khí của Vương Phác, ha ha, mạt tướng không chờ được nữa.
- Đúng vậy.
Kinh Mậu Thành cũng lớn tiếng nói:
- Không biết Vương Phác sau khi nhìn thấy doanh trại hỏa khí của chúng ta sẽ có cảm tưởng gì?
Lý Huyền nói:
- Vương Phác chết thì tinh binh Đại Đồng đóng ở ngoài thành Nam Kinh ắt sẽ đại loạn, khi đó không cần chúng ta đánh họ, họ tự sẽ bắt đầu đánh nhau, sau đó quân ta nhân cơ hội đó vượt Trường giang tiến thẳng vào Nam Kinh, kế hoạch lớn bình định Giang Nam mà Đại soái và Quân sư vạch ra đã được thực hiện rồi.
Lý Nham trầm giọng nói:
- Giang Nam dân phong yếu ớt, chỉ cần công hạ được Nam Kinh, toàn bộ Giang Nam sẽ truyền hịch là bình định được.
Lý Nham đang hào hứng nói với chư tướng, chỉ có Hồng Nương Tử đứng sau Lý Nham có vẻ mặt uất ức, lông mày lá liễu cong cong cau chặt lại, đợi đám Lý Hổ lần lượt rời đi, Hồng Nương Tử cuối cùng không kìm nổi bèn nói với Lý Nham.
- Tướng công, nô gia có thể nói mấy câu với chàng không?
Sắc mặt Lý Nham lạnh lùng, hỏi:
- Nàng muốn nói gì?
Nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Lý Nham, Hồng Nương Tử mím môi do dự mãi, cuối cùng chán nản đáp:
- Không có gì.
Lý Nham hừ một tiếng khó chịu, quay người nghênh ngang rời đi.
Mắt dõi theo bóng dáng Lý Nham từ từ đi xa, Hồng Nương Tử mặt mày ảm đạm, đầu óc nàng đã rối loạn, một giọng nói vang lên bảo không được phản bội Lý Nham, tuyệt đối không được phản bội y! Nhưng một giọng nói khác lại bảo Vương Phác là người tốt, còn cứu mạng nàng, hắn không đáng chết… Nàng phải làm sao đây? Rốt cuộc nên làm thế nào?
Lâu sau, Hồng Nương Tử mới cắn răng lách người ra khỏi đại sảnh Tụ nghĩa.
Đại doanh quan quân ở cầu Ngũ Lý.
Đêm đã khuya, Nộn Nương đang hầu hạ Vương Phác ngâm chân, ngoài trướng bỗng vang lên tiếng của Lã Lục:
- Tướng quân.
Vương Phác ngẩng đầu lên nói:
- Vào đây nói.
- Vâng.
Lã Lục đáp lại, bước vào trướng, vẻ mặt quái dị nói với Vương Phác:
- Tướng quân, có người muốn gặp ngài.
Vương Phác hỏi:
- Người đâu?
Lã Lục nói:
- Ở bên ngoài Viên môn.
Vương Phác hỏi thêm:
- Tại sao không hấn người đó vào?
Lã Lục đáp:
- Nàng nói sẽ ở ngoài viên môn chờ ngài.
Vương Phác cau mày:
- Rốt cuộc là ai?
Lã Lục khẽ đáp:
- Hồng Nương Tử.
- Là nàng!?
Vương Phác bỗng đứng dậy, chăm chú nói:
- Lúc này sao nàng lại ở Trừ Châu?
- Chuyện này tiểu nhân cũng không biết.
Lã Lục gượng cười đáp.
- Có điều nàng nói có chuyện quan trọng phải nói với Tướng quân.
- Đi.
Vương Phác nhấc chân ra khỏi chậu rửa, cuống quýt đi giày, nói với Lã Lục:
- Tới Viên môn.
- Ấy, Tướng quân.
Nộn Nương đuổi theo hai bước, vội la lên:
- Chàng còn chưa lau khô chân.
- Trở về lại lau.
Vương Phác không quay đầu ném lại một câu, đã đi rất xa cùng với Lã Lục.
Nộn Nương liền bĩu môi, lẩm bẩm nói:
- Chẳng phải là ả đàn bà đã có chồng sao, cần gì kích động như vậy?