Sùng Trinh Đế đang đi tản bộ với Vương Thừa Ân, bỗng nhiên có tiểu thái giám vội vã tiến đến thì thầm vào tai Vương Thừa Ân mấy câu.
Sùng Trinh Đế đang thấm mệt, ngồi xuống nhà thủy tạ, hỏi:
- Thừa Ân, chuyện gì vậy?
Vương Thừa Ân nói:
- Vạn tuế gia, là chuyện này. Ban nãy Thái giám trấn thủ ở Nam Kinh đưa mật báo tới, nói hai cô gái Kiến Nô mất tích ở Tế Ninh lại xuất hiện.
- Thật sao?
Sùng Trinh Đế cũng không quan tâm đến hai cô gái Kiến Nô, chỉ buột miệng hỏi:
- Họ giờ ở đâu?
- Nam Kinh.
Vương Thừa Ân đáp:
- Hơn nữa đã trở thành ca kỹ của Tiêu Dao Tiên Cảnh rồi.
Sùng Trinh Đế ngạc nhiên:
- Tiêu Dao Tiên Cảnh?
Vương Thừa Ân vội trả lời:
- Vạn tuế gia, Tiêu Dao Tiên Cảnh chính là Câu lan viện mà Phò mã gia lập nên, nô tài Trương Tử An đưa thư về nói, hai cô gái Kiến Nô kia giờ đã trở thành gà đẻ trứng vàng trong tay Phò mã gia. Một tối họ có thể kiếm được năm ngàn lượng tiền bao đêm cho Phò mã gia.
- Ha ha, đây cũng là lẽ thường tình của con người mà.
Sùng Trinh Đế mỉm cười nói:
- Hai cô gái Kiến Nô này dù sao cũng là phi tử của thủ lĩnh Kiến Nô, mặc dù là dân tộc mọi rợ, thân phận không tôn quý, nhưng những khách phong lưu đó chẳng phải thích đồ mới mẻ sao, sao lại thích phong cảnh đó? Chúng thật không biết xót ngân lượng của mình, có điều… Vương Phác đúng là biết cách làm giàu.
Vương Thừa Ân nói:
- Vạn tuế gia. Nô tỳ lại lo rằng Phò mã làm như vậy liệu có khiến người Kiến Nô và Mông Cổ tức giận không? Nếu họ khởi binh trả thù thì đại sự không ổn.
- Chọc giận người Kiến Nô và người Mông Cổ?
Sùng Trinh Đế lạnh nhát nói:
- Thừa Ân ngươi quá lo lắng rồi, sự lo lắng này của ngươi hoàn toàn thừa.
Vương Thừa Ân nói:
- Nô tỳ ngu dốt, kính xin vạn tuế gia dạy bảo.
Sùng Trinh Đế nói tiếp:
- Người Mông Cổ bây giờ là nô tài của Kiến Nô thì không phải nói, còn Kiến Nô hoàn toàn là dân tộc mọi rợ, căn bản chúng không hiểu được luân thường lễ nghi, phụ nữ đối với chúng là của cải, cha chết thì con kế, huynh chết thì đệ kế, đó là chuyện thường như cơm bữa, họ sẽ không bao giờ vì hai cô gái đó mà phát động tấn công.
Sùng Trinh Đế nói hoàn toàn chính xác, Kiến Nô khi đó trên thực tế vẫn còn ở trong xã hội nô lệ, gần giống như dã nhân, phụ nữ có địa vị rất thấp trong bộ lạc Kiến Nô, bị nam giới coi như chiến lợi phẩm cướp đi cướp lại, hoặc coi là tài sản thừa kế, là chuyện thường ngày, căn bản không đáng để ngạc nhiên.
Thí dụ như Đại phi Duyện Đại của Nỗ Nhĩ Cáp Xích vốn là người đàn bà của tộc huynh Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Uy Hoài, sau khi Uy Hoài chết thì Nỗ Nhĩ Cáp Xích liền coi nàng là tài sản kế thừa lại.
Hay như Đại phi A Ba Hợi của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn chưa chết đã cấu kết với Đại Thiện, nguyên nhân là vì Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã để lộ ra ý định lập Đại Thiện làm người kế vị, một khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích già chết đi thì Đại Thiện sẽ kế vị, A Ba Hợi theo lý đương nhiên trở thành người đàn bà của Đại Thiện, vì thế hai người liền quan hệ với nhau trước.
Ví như Tể Nhĩ Cáp Lãng, sau khi nhị ca của ông là A Mẫn bị Hoàng Thái Cực ban cho cái chết, ông liền kế thừa tất cả tài sản của A Mẫn, trong đó bao gồm cả những người đàn bà của A Mẫn.
Hoặc như thê tử của Hào Cách là Bá Nhĩ Tể Cát Đặc Thị, sau khi Hào Cách chết liền bị Đa Nhĩ Cổn cưỡng ép thu nạp làm Phúc tấn.
Ngay cả hoàng tộc Kiến Nô cũng đều không hề có luân thường lễ nghi, thì những người Kiến Nô bình thường càng không phải nói, trong bộ lạc nô lệ như thế này, phụ nữ giống như da lông ngựa, chẳng qua là tài sản thuộc về đàn ông, Vương Thừa Ân lo lắng Kiến Nô sẽ vì hai cô gái mà huy động nhân lực hoàn toàn là lo bò trắng răng.
- Hóa ra là như vậy.
Vương Thừa Ân gật đầu nói:
- Nô tỳ đã hiểu.
- Đúng rồi.
Sùng Trinh Đế chợt nhớ tới một chuyện khác, hỏi:
- Một triệu lượng bạc mà Trẫm muốn, Tôn Truyền Đình có sai người vận chuyển chưa?
Vương Thừa Ân lắc đầu, đáp:
- Nô tài Trương Tử An không đề cập đến chuyện này trong mật thư, tuy nhiên Tôn đại nhân luôn trung thành với triều đình, khoản bạc này chắc ông ta sẽ cung cấp thôi.
- Chỉ mong thế.
Sùng Trinh Đế thở dài, nói:
- Lưu tặc lúc này đang tấn công mạnh Đồng Quan, nếu Khương Tương ở Đại Đồng không phát binh cứu viện nữa, Trần Tân Giáp sẽ không chống đỡ nổi, nhưng Khương Tương không thấy lương bổng sẽ không phát binh đâu, trẫm giờ rất cần số bạc này. Đại Minh triều hiện rất cần số bạc này…
- Ôi.
Vương Thừa Ân cũng thở dài theo, không nói gì.
Phủ nha Hòa Châu giờ đã trở thành Hành dinh Đại tướng quân của Lý Thanh Sơn.
Lưu Bán Tiên phụng mệnh tới đã chuyển lại lời của Lưu Bá Đao cho Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung, Lý Thanh Sơn mỉm cười nói:
- Lưu tiên sinh vất vả tới đây, đưa Lưu tiên sinh đến dịch quán nghỉ ngơi đi.
Có Tặc binh tiến lên dẫn Lưu Bán Tiên đi.
Đợi Lưu Bán Tiên đi ra, Lý Thanh Sơn hỏi Viên Thời Trung:
- Viên huynh, chuyện này huynh thấy thế nào?
Viên Thời Trung đáp:
- Bất kể chuyện này là thật hay giả, đây đều là cơ hội tốt để chúng ta thoát khỏi Bạch Liên giáo!
- Thoát khỏi Thánh giáo?
Lý Thanh Sơn cau mày nói:
- Viên huynh ăn nói cẩn thận.
- Có gì đâu.
Viên Thời Trung không đồng tình.
- Bạch Liên giáo là lũ đàn bà ngu ngốc hò hò hét hết còn được, chứ còn muốn đánh thiên hạ, thì phải đi theo Sấm vương, ta xem như đã nhìn rõ rồi, nếu tiếp tục ở Hòa Châu, sớm muộn sẽ chết trong tay con yêu nữ kia và Vương Phác, chi bằng giờ dẫn nhân mã đi Hà Nam đầu quân cho Sấm vương, tương lai Sấm vương nắm được thiên hạ, huynh đệ chúng ta cũng coi như là công thần khai quốc.
Đây thật là thế sự khó liệu, khi Bạch Liên Giáo chủ nghĩ cách tính kế Vương Phác, Vương Phác cũng muốn làm tan rã Bạch Liên giáo, Đại tướng thống binh Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung của Bạch Liên giáo lại phản bội Thánh giáo để đầu quân cho Lý Tự Thành.
Trên thực tế, Bạch Liên Giáo chủ đã sớm biết Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung không đáng tin, vì thế ả mới bắt buộc họ uống thuốc độc, nhưng ả lại không thể không dùng hai tên này.
Bởi vì Bạch Liên giáo luôn đi theo đường lối ngầm, phần tử cốt cán trong giáo phái xưa nay đều là nữ, giáo chúng cũng đa phần là bách tính nghèo khổ một chữ bẻ đôi không biết, những địa chủ hào cường như Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung có năng lực dẫn binh rất ít, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Bạch Liên Giáo chủ biết rõ hai tên Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung không đáng tin cậy, nhưng vẫn phải dựa vào bọn họ thống binh.
Lý Thanh Sơn nói:
- Viên huynh, đừng quên tính mạng của ta và huynh còn nằm trong tay con yêu nữ kia.
- Lý huynh muốn nói tới thuốc độc phát tác định kỳ hả?
Viên Thời Trung cười ha ha hỏi:
- Ha ha ha, ngươi vẫn cho rằng trên đời có thuốc độc như thế sao?
- Như thế nào?
Lý Thanh Sơn nói:
- Lẽ nào… Con yêu nữ kia đang gạt chúng ta?
- Đúng vậy.
Viên Thời Trung nói:
- Tiểu đệ đã hỏi qua danh y. Trên đời này không tồn tại thuốc độc phát tác định kỳ, cái mà yêu nữ đó định kỳ cho chúng ta uống mới là thuốc độc thật sự, có điều còn may không phải là kịch độc, cho nên chúng ta uống xong chỉ thấy đau bụng khó chịu, chứ không mất mạng.
Lý Thanh Sơn tức giận hỏi:
- Nói như vậy các huynh đệ đều bị yêu nữ đó đùa bỡn?
- Báo…
Lời vừa dứt, bỗng có tặc binh thân tín vào trướng bẩm báo.
- Đại tướng quân, Nhị tướng quân, Thánh cô tới rồi.
- Thánh cô? Là tiểu yêu nữ đó hả.
Lý Thanh Sơn căm hận nói.
- Tới đúng lúc lắm, lôi con tiểu yêu nữ lại đây.
- Lý huynh đứng nóng vội.
Viên Thời Trung giơ tay ngăn cản nói.
- Hay là xem dụng ý của tiểu yêu nữ trước rồi hãy nói.
- Ừ
Lý Thanh Sơn gật đầu, dặn dò tặc binh thân tín:
- Ngươi lập tức đi tìm năm mươi đao phủ mai phục ở hai bên hiên nhà, bất cứ lúc nào đợi lệnh.
- Vâng.
Tặc binh thân tín nhận lệnh đi.
Lập tức hai người Lý Thanh Sơn và Viên Thời Trung ra ngoài nha môn nghênh đón, chỉ thấy Biện Ngọc Kinh mặc áo trắng như tuyết đã khoan thai bước đến dưới sự bảo vệ của mười mấy kỵ nữ binh Bạch Liên, hai người cuống quýt bước đến chào:
- Thuộc hạ Lý Thanh Sơn (Viên Thời Trung), tham kiến Thánh cô.
Biện Ngọc Kinh xoay người xuống ngựa, chia tay ra lạnh nhật nói.
- Hai vị Tướng quân miễn lễ.
Phía sau Biện Ngọc Kinh, mười mấy kỵ nữ binh Bạch Liên cũng ào ào quay người xuống ngựa, tặc binh của Bạch Liên đã dắt ngựa đi, Lý Thanh Sơn vội chắp tay nói: