Lại nói tới Hoàng Thái Cực nhớ Thần phi, chỉ đem đám thân tín Ngao Bái, Đồ Lại, Át Tất Long, Tháp Chiêm cùng với hai trăm đại nội thị vệ ngựa không dừng vó chạy gấp về hướng Thịnh Kinh, một ngày đêm đi hơn ba trăm dặm, tới buổi chiều ngày hôm sau cũng đã qua Liêu Hà. Nhưng mà vừa qua khỏi Liêu Hà liền gặp được thái giám Triết Triết phái đi Tùng Sơn báo nguy, Hoàng Thái Cực hỏi ra mới biết được có một cỗ quân Minh đánh lén Thịnh Kinh, hiện tại Thịnh Kinh đã bị chiếm đóng.
Bất chợt nghe được tin dữ này, Hoàng Thái Cực quả thực không thể tin được và tai mình.
-Ngươi nói cái gì? Hoàng Thái Cực gắt gao nhéo vạt áo thái giám, lớn tiếng quát hỏi:
-Quân Minh đánh lén Thịnh Kinh? Thịnh Kinh đã bị chiếm đóng?
Thái giám vẻ mặt sợ hãi, dùng sức gật đầu.
-Điều đó không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng! Hoàng Thái Cực hét lớn:
-Hành lang Liêu Tây có hơn mười vạn kỵ bộ đại quân Đại Thanh ta cứng rắn ngăn chặn, Triều Tiên đã là nước phụ thuộc của Đại Thanh ta, các bộ phận Mông Cổ cũng đã thần phục Đại Thanh ta, cũng tuyệt đối không thể để quân Minh quá cảnh, chi quân Minh này đến tột cùng là từ đâu tới được? Chẳng lẽ lại có thể chui từ dưới đất lên hay sao?
Thần sắc thái giám tái nhợt, không phản bác được.
-Cho dù quân Minh là từ dưới đất chui lên, bên trong thành không phải còn có hai ngàn Tử đệ binh sao? Hoàng Thái Cực càng nói cơn tức càng lớn, ngay cả bị chảy máu cam cũng không hề hay biết, hét lớn: -Đại Thiện và Tế Nhĩ Cáp Lãng đang làm ăn cái gì không biết? Bày ra trên đầu thành mười sáu đại pháo Hồng Di chẳng lẽ chỉ có để bài trí sao? Trẫm phải giết bọn họ, giết hai cái đồ rác rưởi này!
Hoàng Thái Cực đang trong cơn giận dữ, đám người Ngao Bái cũng không dám khuyên bảo.
Thẳng đến khi Hoàng Thái Cực bởi vì mất máu quá nhiều co quắp nằm trên giường, ngự y đi theo mới dám đi lên giúp ông ta cầm máu, Hoàng Thái Cực nằm trên giường một lúc sau dần dần bắt đầu tỉnh táo lại, lại gọi thái giám đến trước mặt hỏi:
-Quân đội công hãm Thịnh Kinh thật là quân Minh?
Thái giám khẳng định mà đáp:
-Chính là quân Minh.
-Không phải người Mông Cổ hoặc là người Triều Tiên giả mạo chứ?
-Đám quân Minh này nói chuyện với nhau đều dùng giọng Sơn Tây nói, người Mông Cổ và Triều Tiên giả mạo không được.
-Có bao nhiêu người?
-Điều này không rõ ràng lắm.
-Lễ Thân vương và Trịnh Thân vương hiện tại ở đâu?
-Không rõ lắm, nô tài chỉ biết là Thần phi nương nương và Trang phi nương nương đã bị hãm ở trong thành, Hoàng hậu nương nương đã mang theo vài vị cách cách, a ca đi thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm tị nạn rồi.
Nghe được Thần phi đã bị hãm trong tay quân Minh, Hoàng Thái Cực lập tức đau đớn một trận toàn tâm, nhưng ông ta gắng nhịn được, phất phất tay nói với thái giám: -Được rồi, trẫm đã biết, ngươi đi xuống đi.
Hoàng Thái Cực lại gọi Chính Hoàng Kỳ Tham Lĩnh Đồ Lại, Tháp Chiêm cùng với Tương Hoàng Kỳ Tham Lĩnh Ngao Bái, Át Tất Long tới trước mặt.
Đồ Lại nói: -Hoàng thượng, mọi rợ Nam Minh vậy mà đã công hãm Thịnh Kinh, vậy ở lại thủ Thịnh Kinh là Tiên Phong doanh và Kiêu Kỵ doanh hơn phân nửa đã toàn quân bị giết rồi, hiện tại tất cả quân đội Đại Thanh đều tập kết ở tiền tuyến Tùng Sơn, Liêu Đông đã không còn quân đội có thể điều động, không bằng về Tùng Sơn trước, từ đại doanh Tùng Sơn triệu hồi đại quân rồi phản công Thịnh Kinh cũng không muộn.
-Không vội. Hoàng Thái Cực nhẹ nhàng mà nói:
-Trước tiên phải làm rõ, chi quân Minh này là từ đâu xuất hiện đã?
Ngao Bái nói: -Hơn phân nửa là từ trên biển tới rồi?
-Không đúng. Hoàng Thái Cực lắc đầu nói: -Trẫm đã bố trí ở đường ven biển hơn một trăm chỗ cơ sở ngầm, nếu quân Minh là từ trên biển đến, trẫm nhất định sẽ biết trước tin tức.
Đồ Lại nói:
-Vậy chính là từ Triều Tiên tới, dù sao không thể nào là từ Mông Cổ hoặc là Liêu Tây tới được.
-Không. Hoàng Thái Cực lắc lắc đầu, nói: -Hoàn toàn tương phản, chi quân Minh này đúng là từ Liêu Tây tới.
-Từ Liêu Tây lại đây? Đồ Lại không hiểu chút nào nói: -Hành lang Liêu Tây tập kết hơn mười vạn tinh binh Đại Thanh, bất luận một chi quân Minh nào điều động cũng không thể giấu diếm được thám mã quân ta, nếu chi quân Minh này thật sự là từ Liêu Tây tới, sao thám mã quân ta lại không biết?
Hoàng Thái Cực nói:-Nếu như là điều động quân đội vạn người trở lên, đương nhiên không thể giấu diếm được thám mã quân ta, nhưng nếu như là đội quân Minh nhỏ từ ngàn người trở xuống thừa dịp trời tối lén lút hành động, thám mã quân ta sẽ rất khó phát hiện. Các ngươi còn nhớ hay không trên đường về Thịnh Kinh, có vài chỗ trạm nghỉ chân đã bị hủy, lúc ấy chúng ta tưởng mã tặc quan ngoại gây nên, hiện tại xem ra chính là đám quân Minh này làm, đúng, nhất định chính là như vậy!
Nói xong, ngữ khí của Hoàng Thái Cực liền trở nên kiên quyết hẳn lên.
Đám người Đồ Lại, Ngao Bái im lặng, nhưng trong lòng đối với phân tích kín đáo của Hoàng Thái Cực là bội phục sát đất.
Hoàng Thái Cực nói: -Nếu đội quân Minh này chỉ có trên dưới ngàn người thì làm việc quá dễ rồi, cũng cũng không cần tại lúc mấu chốt này triệu hồi đại quân Bát Kỳ từ tiền tuyến Tùng Sơn rồi.
-Nhưng Hoàng thượng, Liêu Đông đích thật là không có quân đội có thể điều động nha.
-Không, còn có một chi quân đội. Ánh mắt của Hoàng Thái Cực bỗng nhiên đảo về hướng phương bắc, hạ giọng nói:
-Hãn Trướng của Mãn Chu Tập Lễ ở ngay tại Trường Sơn, khoảng cách từ Trường Sơn đến Thịnh Kinh chỉ có hơn một trăm dặm, khoái mã hai canh giờ có thể chạy tới.
Mãn Chu Tập Lễ là tứ ca của Trang phi Bố Mộc Bố Thái, bởi vì cô cô của y Triết Triết cùng với hai muội muội Bố Mộc Bố Thái, Hải Lan Châu trước sau gả cho Hoàng Thái Cực, bởi vậy quan hệ với Mãn Thanh cực kỳ chặt chẽ, vì lung lạc gia tộc Bát Nhĩ Tế Cẩm, Hoàng Thái Cực đem nửa Hà Sáo Liêu Hà thưởng cho Mãn Chu Tập Lễ, để y ở chỗ cách Thịnh Kinh gần nhất chăn thả, bày ra ân sủng.
Đồ Lại nói: -Nô tài lập tức phái người đi Trường Sơn.
Hoàng Thái Cực ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy chỉ trông vào người Mông Cổ đến thu phục Thịnh Kinh có chút không đủ ổn thỏa, hướng sang Đồ Lại nói:
-Lại phái người hoả tốc chạy về Tùng Sơn, bảo Dự Thân vương Đa Đạc dẫn năm nghìn kỵ binh Tương Bạch Kỳ lập tức chạy về Thịnh Kinh, ngàn vạn lần không cần tiết lộ tin tức Thịnh Kinh thất thủ, để tránh ảnh hưởng đến quân tâm sĩ khí tướng sĩ tiền tuyến.
Đồ Lại nói: - Nô tài hiểu rõ.
Thịnh Kinh.
Đại Hồ Tử mang theo hơn ngàn gia đinh tìm suốt một ngày mới đem vài chục vạn lượng hoàng kim, hơn năm trăm vạn lượng bạc cùng với đồ cổ quý hiếm không đếm được dìm vào Hồn Hà, còn dư lại mấy vạn cân nhân sâm còn có hơn mười rương đông châu, da thú thì chuẩn bị mấy trăm ngựa thồ đến vận chuyển. Nhìn sắc trời đã tối, hơn nữa bọn gia đinh cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, Vương Phác đành phải hạ lệnh toàn quân ở lại Thịnh Kinh một đêm nữa, đợi ngày hôm sau khôi phục thể lực lại xuất phát hướng Triều Tiên.
Một đêm trì hoãn này, tình thế chuyển tiếp đột ngột.
Sáng sớm hôm sau, Vương Phác và bọn gia đinh còn chưa kịp ăn điểm tâm, Đao Ba Kiểm phụ trách cảnh giới vẻ mặt khẩn trương chạy tới, hét lớn:
-Tướng quân không xong rồi, ngoài thành phát hiện nhóm lớn kỵ binh Kiến Nô!
-Kỵ binh Kiến Nô? Vương Phác nghe vậy chấn động, vội la lên: -Điều đó không có khả năng, tất cả kỵ bộ đại quân Kiến Nô cũng đã tập kết ở Tùng Sơn, toàn bộ Liêu Đông đã chỉ còn lại có chút người già và trẻ nhỏ, ở đâu ra kỵ binh?