- Tướng quân, lính gác canh gác trên vọng lâu bẩm báo, bầy ngựa buổi sáng Kiến Nô chăn thả đi đến giờ vẫn chưa thấy quay về.
- Hả?
Vương Phác hỏi:
- Tối muộn như vậy rồi vẫn chưa về? Ngựa của đại doanh Tứ môn đều chưa về?
- Là thế này ạ!
Lã Lục nói:
- Sáng hôm nay, Kiến Nô tứ đại doanh đều ra ngoài thả ngựa, bầy ngựa của đại doanh thành Đông và thành Bắc đều không về, nhưng ngựa của thành Tây và thành Nam thì đã về rồi.
- Ngựa của đại doanh thành Đông và thành Bắc vẫn chưa về?
Vương Phác trầm ngâm nói:
- Nói như vậy thì ngựa của Kiến Nô thực sự đã xảy ra chuyện rồi?
- Tướng quân, có thư!
Vương Phác đang suy nghĩ chuyện này thì bỗng Trương hòa thượng xông vào, trong tay còn cầm một mũi tên, trên đó có cắm một bức thư.
- Thư?
Vương Phác hỏi:
- Hòa thượng, thư này ai bắn vào?
Trương hòa thượng nói:
- Trời tối quá, không nhìn rõ.
Vương Phác giơ tay:
- Lấy ra ta xem một chút.
Trương hòa thượng lấy thư ra đưa cho Vương Phác, Vương Phác mở thư thấy chữ ký rõ ràng là “Lý Nham”, hắn lại đọc nội dung:
“Quân giám Vương tổng binh:
Hai lần trước được túc hạ và quan quân Đại Đồng ra tay tương trợ, Nham và toàn thể tướng sĩ nghĩa quân vô cùng cảm kích, luôn trăn trở báo đáp công ơn này. Trong thành Đại Đồng không thiếu vật nên đành thôi. Nay Nham có chút thu hoạch, có được bầy ngựa của Kiến Nô, nguyện lấy 2 ngàn ngựa tốt mang tặng, để bày tỏ tấm lòng.
Trên núi thiếu thốn nhiều, mong rằng đại huynh sắm đủ 8 ngàn bộ yên, cảm kích khôn cùng… Lý Nham bái thượng.”
Thấy vẻ mặt khi đọc thư xong của Vương Phác có vẻ kỳ lạ, một lúc lâu không nói gì. Trương hòa thượng liền cẩn thận hỏi:
- Tướng quân, thư của ai vậy?
Vương Phác cười khổ:
- Của Lý Nham.
- Của Lý Nham?
Trương hòa thượng ngạc nhiên nói:
- Chuyện… chuyện gì vậy?
Vương Phác nói:
- Y muốn tặng chúng ta 2 ngàn con ngựa tốt, còn bảo chúng ta giúp y làm đủ 8 ngàn bộ yên.
- Muốn tặng chúng ta 2 ngàn ngựa tốt. Đây là chuyện tốt mà.
Trương hòa thượng gãi cái đầu trọc của mình không hiểu hỏi:
- Nhưng ty chức thấy sao tướng quân có vẻ không vui?
- Ta có thể vui được sao?
Vương Phác ném thư lên trên bàn cười khổ nói:
- Bản tướng quân tính kế với chiến mã của Kiến Nô không phải ngày một, ngày hai. Đây là đàn chiến mã tốt nhất so với số chiến mã lần trước chúng ta cướp được của người Thổ Mặc Đặc, ngựa chân ngắn chỉ có thể dùng để thồ, thì tốt hơn nhiều lắm!
Đúng vậy. Vì tính kế chiến mã của Kiến Nô, Vương Phác đã chuẩn bị rất tỉ mỉ một cái bẫy, mắt thấy nó chưa được áp dụng thì không ngờ Lý Nham đã cướp trước, lấy đi gần một nửa chiến mã thì trong lòng Vương Phác có thể vui được sao? Cơn tức này có thể nuốt trôi được sao?
- Bây giờ thì tốt rồi, bản tướng quân còn chưa ra tay thằng nhóc Lý Nham kia đã bắt đi hơn 10 ngàn con ngựa. Còn nói muốn tặng hai ngàn con lấy lòng ta, trả món nợ ân tình cho ta, vụ mua bán này ta thiệt thòi lớn rồi.
- Chà, bảo sao Lưu tặc này đột nhiên lại có nhiều ngựa tốt như vậy?
Trương hòa thượng nói:
- Hóa ra là cướp của Kiến Nô?
Lã Lục chợt nói:
- Chẳng trách chiến mã trong hai đại doanh của Kiến Nô mất hết, có lẽ đều bị Lưu tặc cướp đi rồi? Lý Nham dùng cách gì mà có thể cướp được ngựa của Kiến Nô?
Vương Phác lắc đầu nói:
- Không biết.
Trương hòa thượng nói:
- Tướng quân, vậy hai ngàn con ngựa tốt này chúng ta có lấy không?
- Có, đương nhiên là có.
Vương Phác nói:
- Sao lại không lấy?
Lã Lục nói:
- Vậy 8 ngàn bộ yên có giúp Lưu tặc đặt hàng không?
- Phải giúp.
Vương Phác bất đắc dĩ nói:
- Lý Nham tính toán rất chi li, nếu chúng ta không giúp y đặt đủ 8 ngàn bộ yên, y cũng sẽ không tặng cho chúng ta 2 ngàn ngựa tốt đâu. Hơn nữa Lưu tặc mua yên cũng là để đối phó với Kiến Nô, bây giờ Kiến Nô là kẻ thù chung của chúng ta, giúp Lưu tặc cũng là giúp mình.
- Vâng.
Lã Lục và Trương hòa thượng cùng đồng thanh đáp:
- Phải giúp.
Vương Phác lại nói:
- Lục Nhi, ngươi hãy lập tức đi tìm Ngụy đại nhân, bảo ông ta triệu tập tất cả các thợ mộc và thợ giày trong thành Đại Đồng lại, chuẩn bị đủ đồ dùng làm yên ngựa, nếu có thì hãy thu mua với giá cao, đừng sợ giá quá đắt, dù sao cũng là mỡ nó rán nó thôi. Số bạc này cuối cùng cũng để Lưu tặc dùng vào việc đưa ngựa đến mà.
- Vâng.
Lã Lục cung kính đáp:
- Tiểu nhân sẽ đi tìm Ngụy đại nhân ngay.
Lã Lục xoay người đi.
Trương hòa thượng cũng muốn đi thì Vương Phác chợt hô lên:
- Hòa thượng, ngươi chờ một chút.
Trương hòa thượng quay về phía trước mặt Vương Phác hỏi:
- Tướng quân, ngài còn có gì chỉ bảo?
Vương Phác sờ cằm như thoáng suy nghĩ rồi nói:
- Ta nghe nói thủ hạ của Lý Nham có một tướng quân tên là Kinh Mậu Thành. Trước kia người này từng làm đại vương trên núi ở Thiểm Tây, nghe nói là một hán tử! Chuẩn bị xong yên ngựa, ngươi hãy dẫn người mang yên ngựa lên núi Lôi Công đổi lấy chiến mã của Lưu tặc. Sau đó nhân cơ hội này tiếp cận với Kinh Mậu Thành. Người này từng làm thổ phỉ, tiểu tử ngươi cũng từng làm hưởng mã đạo, có thể nói là kẻ tám lạng, người nửa cân, gặp nhau chắc chắn có rất nhiều điều để nói.
Trương hòa thượng gãi cái đầu trọc hỏi:
- Tướng quân, ngài bảo ty chức xúi giục Kinh Mậu Thành?
- Không, không phải bảo ngươi xúi giục Kinh Mậu Thành, chỉ bảo ngươi kết giao bằng hữu với y thôi.
- Nếu y nói với ngươi về chuyện làm thổ phỉ, thì ngươi nói với y về chuyện hưởng mã đạo. Còn nếu y nói chuyện khác thì ngươi cũng đừng nói những chuyện này. Chỉ cần vui vẻ, nếu y thuyết phục ngươi làm Lưu tặc thì ngươi cũng đừng từ chối, hiểu chưa?
- Hiểu rồi!
Trương hòa thượng không cần nghĩ ngợi nhiều mà nói:
- Dù sao ngoài chuyện làm hưởng mã đạo ra ty chức cũng không có chuyện khác để nói. Nếu thằng nhãi kia gặng hỏi, ty chức sẽ nói hôm nay có những chuyện không thoải mái, tiếp theo sẽ nói về chuyện lúc đi làm hưởng mã đạo. Ngoài chuyện hưởng mã đạo ra ty chức một chữ cũng không đề cập đến.
- Thế là được rồi.
Vương Phác cười ha ha nói:
- Chuyện này… cũng chỉ có hòa thượng ngươi làm được, làm giống thôi.
- Vậy…
Trương hòa thượng gãi gãi đầu nói:
- Nếu không còn chuyện gì khác, bây giờ ty chức xin đi.
- Đi đi.
Vương Phác phất tay rồi bỗng nhiên lại nói:
- À, đúng rồi, suýt nữa thì quên mất việc này, Viên Viên nói bảo vợ của ngươi Tiểu Phượng dẫn hai đứa nhỏ đến đại viện Vương gia ở.
- Ôi!
Trương hòa thượng đáp:
- Ty chức lúc về sẽ nói với Phượng Nhi.
Núi Lôi Công, hành dinh Lý Nham.
Lý Hổ mặt sầm lại hỏi:
- Đại ca, thực sự muốn mang 2 ngàn con ngựa tốt tặng không cho Vương Phác sao?
- Đúng vậy!
Lý Nham nói:
- Cổ nhân nói ân bằng giọt nước, phải lấy cả dòng suối tương báo. Vương Phác lại hai lần cứu nghĩa quân của chúng ta, tặng hắn 2 ngàn con chiến mã lẽ nào lại không thể sao?
Lý Hổ nói:
- Không sai, Vương Phác đã cứu nghĩa quân của chúng ta trên chiến trường, cũng cho chúng ta lương thực, thịt khô. Sau đó chúng ta cũng cứu hắn một lần trên chiến trường, sau đó lại trả lương thực và thịt khô cho hắn không phải sao? Gì mà cứ phải tặng chiến mã? Đại ca, đây là chiến mã tốt nhất chứ không phải la ngựa đâu.
- Đại ca biết.
Lý Nham lạnh nhạt nói:
- Nhưng 2 ngàn con chiến mã này nhất định phải tặng.
Lý Hổ hai tay ôm đầu ngồi xổm lên mặt đất, reo lên:
- Đệ nghĩ không ra.
- Hổ Tử.
Hồng Nương Tử đứng sau lưng Lý Nham không kìm nổi liền nói:
- Nếu không tặng Vương Phác 2 ngàn con chiến mã, thì hắn sẽ không giúp chúng ta đặt làm yên ngựa. Nếu không có yên ngựa thì 1 vạn con chiến mã có ích lợi gì đâu? Đệ cũng không thể để các chiến sĩ cưỡi ngựa không yên đi chém giết Kiến Nô chứ?
- Tại sao phải chém giết Kiến Nô?
Lý Hổ hét lớn:
- Chúng ta mang lương thực, thịt khô lên núi, còn 1 vạn con chiến mã quay về Thiểm Tây, có số lương thực này chúng ta sẽ không chết đói. Có đàn chiến mã này chúng ta có thể huấn luyện thành một đội kỵ binh tinh nhuệ, không đến 2 năm, chúng ta có thể đánh hạ toàn bộ Thiểm Tây. Cuối cùng là đánh hạ thành Tây An, đại ca huynh có thể xưng vương, ngồi cùng bàn, ngang hàng với Sấm Vương!
- Câm miệng!
Lý Nham giận tím mặt nói:
- Ngươi còn dám nói hươu nói vượn đừng trách ta không niệm tình huynh đệ.
- Đại ca.
Lý Hổ giật mình nhìn Lý Nham vội nói:
- Đệ suy nghĩ cho huynh mà.
- Ngươi đang hại ta đấy.
Lý Nham vỗ bàn nói:
- Ta nói cho ngươi biết, mặc dù nghĩa quân Thiểm Tây có như thế nào, hùng mạnh đến đâu? Chúng ta cũng mãi mãi chỉ có một Đại vương, đó chính là Sấm Vương! Lý Nham ta trên không hổ với trời, dưới không thẹn với đất, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với Sấm Vương.
Hồng Nương Tử dịu dàng khuyên nhủ:
- Tướng công, thực ra Hổ Tử nói cũng không phải là không có lý.
- Ngay cả nàng cũng hồ đồ?
Lý Nham cau mày nói:
- Nếu không có Sấm Vương, đệ, vợ chồng ta đã sớm bị quan phủ hại rồi. Huống chi Sấm Vương còn có ơn tri ngộ với ta. Lý Nham ta tuy là thư sinh tay trói gà không chặt, lại được Sấm Vương ủy thác trọng trách, độc lĩnh nhất quân Thiểm Tây. Sấm Vương tín nhiệm ta như vậy, ta đâu có thế lấy oán báo ơn?
- Không phải.
Hồng Nương Tử vội la lên:
- Ý thiếp không phải vậy, ý thiếp là chúng ta có thể không đánh nhau với Kiến Nô cứ như vậy mà mang lương thực và chiến mã trở về. Còn về phần đất bên ngoài thành Đại Đồng hãy để cho Vương Phác và đám cẩu quan quân ứng phó, bọn họ lưỡng bại câu thương mới hay!