Vương Phác nghe thấy giật mình, liền cùng Tiểu Thất quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy đại bản doanh lưu tặc sắp nhổ lên rồi, Tiểu Thất bèn nói:
- Tướng quân, xem ra lưu tực quả thực là sắp quay đầu rồi.
- Xem ra Lý Nham đã hiểu lấy được Đại Đồng không phải là chuyện dễ rồi.
Vương Phác bất giác hiện lên nụ cười thản nhiên, nói:
- Không biết Lý Nham định chuyển đi đâu? Quay lại chốn cũ Thiểm Tây hay đi xuống phía nam chiếm đánh phủ Thái Nguyên? Hay đi về phía đại mạc phía bắc, hay đi về phía đông tới kinh thành?
- Còn phải nói ư.
Tiểu Thất nói:
- Chắc chắn là trở về chốn cũ Thiểm Tây rồi.
- Không, không phải.
Vương Phác lắc đầu, hạ giọng nói:
- Lý Nham chắc chắn sẽ không quay về Thiểm Tây, bởi vì nơi đó quá nghèo, trở về chỉ có đường chết thôi!
Tiểu Thất nói:
- Vậy lưu tặc sẽ đi đâu?
Vương Phác nói:
- Nhanh thôi, lập tức sẽ biết lưu tặc đi đâu thôi.
Hà Nam, huyện Giáp.
Kế phân tán của Lý Nham đã hoàn toàn có hiệu quả, bởi vì sự giam hãm của Lý Quá và Lý Nham, đội quân của Mã Sỹ Anh đã rút về Phượng Dương, đội quân của Phó Tông Long cũng từ Đồng Quan rút về Tây An rồi, bây giờ quân địch đối mặt với Lý Tự Thành đã chỉ còn lại Hồng Thừa Trù trong thành Tương Dương.
Tình hình ở Hà Nam đã có biến chuyển tốt rồi, song tâm tình của Lý Tự Thành lại rất phức tạp, một mặt Lý Tự Thành cảm thấy vui mừng, vì mình có được nhân tài Lý Nham như vậy, mặt khác lại cảm thấy lo lắng, ông ta lo Lý Nham sẽ sinh lòng khác, ông ta sợ Lý Nham sẽ tự đứng lên lập lãnh địa riêng, muốn ngang hàng địa vị với mình.
Từ bức thư mật báo được gửi từ Đại Đồng tới, càng khiến Lý Tự Thành lo lắng hơn.
Lý Tự Thành còn mời hai đại tâm phúc của mình là Ngưu Kim Tinh và Tống Hiến Sách tới cùng họ phân tích xem liệu Lý Nham có tự lập lãnh địa khác không? Giả dụ Lý Nham quả thực có dị tâm thì nên làm thế nào?
Xem bức mật thư gấp được gửi từ Đại Đồng tới, Ngưu Kim Tinh và Tống Hiến Kế lắc đầu thở dài:
- Giỏi, quá giỏi! Đại vương, tên Lý Nham này thật không đơn giản đâu, người xưa có câu nhị đào giết tam sỹ, ngày nay có bốn cửa đoạt ngũ doanh. Tên Lý Nham này không muốn cổ nhân giành hết cái tốt đâu.
- Nhị đào giết tam sỹ?
Lý Tự Thành nhíu mày nói:
- Cái gì mà nhị đào giết tam sỹ?
Ngưu Kim Tinh rung đùi giải thích:
- Câu này là nói thời kỳ Xuân Thu nước Tề có một danh sỹ tên là Yến Tử, học rộng tài cao, ây dà, nói đơn giản chính là học vấn của người đó còn cao thâm hơn cả tại hạ, khi đó nước Tề có ba vị dũng sỹ là Công Tôn Tiếp, Điền Khai Cương và Cổ Dã Tử, ba người ỷ mình là người có công lao nên ngạo mạn vô lễ.
- Có lần Yến Tử bước qua trước mặt họ, bước nhanh bày tỏ sự thành kính, không ngờ bọn họ đã không đứng dậy đáp lễ, Yến Tử nghĩ rằng ba người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, sau nay tất sẽ trở thành mối họa, liền dâng lên hai quả đào, cho hai người có công lao lớn nhất trong số ba người bọn họ tự chọn đào ăn.
- Công Tôn Tiếp và Điền Khai Cương đều đã tự thuật công lao của mình, đều cho rằng công lao của mình to nhất, liền chia đào ăn. Cổ Dã Tử cũng nói công lao của mình, hơn nữa còn nói công lao của mình còn to hơn cả hai người các ngươi, dựa vào cái gì mà các ngươi lại ăn đào, còn ta thì không được ăn đào? Mau đưa quả đào đây.
- Công Tôn Tiếp và Điền Khai Cương thấy công lao của mình không to bằng Cổ Dã Tử, xấu hổ bèn rút kiếm ra tự sát. Cổ Dã Tử thấy hai người đều tự sát rồi, liền cảm thấy mình cũng không còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa, cũng tự sát theo họ. Đó chính là điển tích nhị đào giết tam sỹ. Yến Tử bằng trí tuệ của mình chỉ dùng hai quả đào đã giết chết ba vị dũng sỹ tài giỏi uyên bác.
- Hiểu rồi.
Lý Tự Thành gật đầu nói:
- Ý của nhà ngươi muốn nói Lý Nham đã dùng phương pháp tương tự như vậy đã giết được năm người Mã Thủ Ứng bọn họ, sau đó không cần đánh cũng cướp được binh quyền của Cách Tả Ngũ Doanh, đúng không?
- Chính là như vậy.
Ngưu Kim Tinh nói:
- Năm người Mã Thủ Ứng bọn họ đều nghĩ công lao của mình lớn nhất, đều nghĩ mình mới xứng đáng làm nguyên soái nghĩa quân Thiểm Tây, cho nên bọn họ mới trúng kế của Lý Nham, mới tự tàn sát lẫn nhau, đồng quy vu tận, sau cùng Lý Nham không cần phải tốn chút công sức nào.
Lý Tự Thành nói:
- Vậy theo ý quân sư, liệu Lý Nham có lập lên lãnh địa riêng không?
- Chắc chắn rồi!
Ngưu Kim Tinh đáp lời mà không cần suy nghĩ:
- Đó là chuyện rõ ràng rồi.
- Thật sao?
Lý Tự Thành chau mày hỏi Tống Hiến Sách:
- Ý của phó quân sư thế nào?
- Chuyện này ….
Tống Hiến Sách quay sang nhìn tùy tùng xung quanh mà nói:
- Chuyện này, thuộc hạ gia nhập nghĩa quân trong thời gian ngắn nên chưa hiểu rõ về tướng quân Lý Nham, nên không dám nói Lý Nham liệu có đứng ra lập lãnh địa riêng hay không.
- Đại vương, thuộc hạ có một kế có thể thăm dò được Lý Nham có dị tâm hay không.
- Hả?
Lý Tự Thành vui vẻ hỏi:
- Kế gì?
Ngưu Kim Tinh nói:
- Chờ cuộc chiến Đại Đồng kết thúc, Đại vương có thể cử một thượng tướng khác tới Thiểm Tây thay cho Lý Nham, sau đó để Lý Nham về Hà Nam phục mệnh, giả dụ nếu Lý Nham không tới, vậy thì hắn ắt có dị tâm rồi, còn nếu Lý Nham trở về Hà Nam, ha ha, dù hắn có dị tâm hay không cũng không phải lo nữa.
- Ồ
Lý Tự Thành gật gật đầu, vui vẻ nói:
- Kế này rất hay, nhưng không cần phải chờ cuộc chiến Đại Đồng kết thúc nữa, bây giờ bổn Vương sẽ cử Lưu Tông Mẫn đi Thiểm Tây thay Lý Nham, cho hắn lập tức quay về Hà Nam.
Ngưu Kim Tinh và Tống Hiến Sách liền nịnh bợ nói:
- Đại Vương anh minh.
- Người đâu.
Lý Tự Thành quay ra ngoài trướng quát lớn:
- Lập tức triệu Lưu Tông Mẫn tới.
Đại Đồng.
Lý Nham vẫn chưa biết Lý Tự Thành đã sinh lòng nghi ngờ y, y đang thống lĩnh hơn 60000 nghĩa quân còn lại gióng trống khua chiêng đi qua cửa đông và cửa tiểu đông Đại Đồng, giương cờ tiến về phía bắc.
Trong quân, khi Lý Nham và Hồng Nương Tử thúc ngựa đi song song, tiếng vó ngựa dồn dập bỗng vang lên từ phía trước, khi ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy phía trước cát bụi mịt mù, Kinh Mậu Thành mệt mỏi phi ngựa vay về trước ngựa Lý Nham mới ghìm cương ngựa, yên ngựa bỗng dựng đứng lên, con ngựa dừng lại.
Kinh Mậu Thành chắp tay hành lễ với Lý Nham trên lưng ngựa:
- Đại soái, không hay rồi!
Lý Nham nhíu mày hỏi:
- Kinh tướng quân, xảy ra chuyện gì?
Kinh Mậu Thành thở dốc nói:
- Thám mã vừa cấp báo, cách hướng bắc Đại Đồng 20 dặm có đội kỵ binh lớn!
- Đại đội kỵ binh?
Mặt Lý Nham liền biến sắc, vội hỏi:
- Có bao nhiêu kỵ binh?
- Chưa biết cụ thể, nhưng ít nhất cũng phải 7- 8000 kỵ binh!
Kinh Mậu Thành vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Do sợ quân địch phát hiện, thám mã không dám tiếp cận gần, nhìn từ xa thấy thế liền quay lại báo tin, đối phương cũng là kỵ binh, đi rất nhanh, còn cách quân ta đã chưa đầy 10 dặm nữa rồi.
- Ù ù ù ….
Kinh Mậu Thành vừa dứt lời, phía trước vang tới tiếng kèn liên tiếp, Lý Nham, Hồng Nương Tử và Kinh Mậu Thành vội quay lại nhìn, chỉ thấy phía bắc đã cuồn cuộn cát bụi, mờ mịt bao la ….