Điều bách tính trong thành lo lắng nhất đã không xảy ra, hai ngày này Lưu tặc không có bất kỳ công kích nào tới Đại Đồng, thậm chí ngay cả tấn công mang tính chất thăm dò cũng không.
Vương Phác cũng không dám lơ là, suốt ngày đêm thủ trên lầu quan sát cửa nam, ở đây đã thành tổng binh hành dinh thực sự rồi.
Từ sau khi quyên ra 50 vạn lượng bạc, Chu Truyền Tề vẫn chưa hề lộ mặt trước công chúng, càng không nói tới chuyện cổ vũ sĩ khí quân lính trên cổng thành, càng buồn cười hơn là ban ngày mà cũng vẫn đóng chặt bốn cửa của vương phủ, chỉ sợ Vương Phác lại tìm tới yêu cầu y đưa tiền.
Nhưng thật ra thì Ngụy Đại Bản hàng ngày vẫn thường đi về phía cửa nam, còn phát động người già trẻ nhỏ trong thành, phụ nữ nhóm lửa thổi cơm, thường mang trà đưa nước lên cổng thành, ngoài ra còn tổ chức thanh niên trai tráng vận chuyển đá lên cổng thành, hỗ trợ việc giữ thành, cũng xem như làm tròn chức trách của Tri phủ rồi, dù sao sự tồn vong của Đại Đồng cũng liên quan tới sự sống chết của y, y không muốn làm cũng không được.
Hai ngày này biểu hiện xem ra rất bình tĩnh, nhưng dưới biểu hiện bình tĩnh trên thực tế đã có sóng ngầm mãnh liệt, Vương Phác và Lý Nham đều đang liều mạng đến cùng với đối phương, hai bên âm thầm theo dõi nhau, ngầm giết hại đội tuần tra đã tới mức độ gây cấn rồi, đặc biệt là cuộc chiến đấu quy mô nhỏ của đội tuần tra, mỗi ngày chí ít cũng xảy ra vài lần.
Vương Phác và Lý Nham thì như hai cao thủ gặp nhau ở ngõ hẹp, đều dè chừng thực lực của đối phương mà không có hành động thiếu suy nghĩ nào, đều muốn thông qua bất kỳ manh mối nào của đối thủ sơ hở mà thanh trừ thực lực của đối phương trước, càng nắm được quân số, như vậy khi xuất chiêu mới có thể bắn trúng đích được.
Qua 2 ngày thăm dò và tìm hiểu, Vương Phác và Lý Nham dần đã nắm được tình hình của đối phương.
Cửa nam Đại Đồng, lầu quan sát.
Râu Rậm và Mặt Sẹo đều là kẻ thô kệch, đánh trận thì đúng người lão luyện, nhưng đầu óc lại không như vậy, Chân Hữu Tài lại không ở trong thành, cho nên có chuyện gì Vương Phác cũng chỉ có thể bàn bạc với Triệu Tín.
Triệu Tín thực sự là người trí thức. Y đã từng trúng khoa thi tú tài, chỉ là vì Lưu tặc công hãm quê hương y, y mới bị ép theo giặc, thành bộ tướng thuộc cấp Sấm vương Cao Nghênh Tường, sau đó Cao Nghênh Tường bị Hồng Thừa Trù bắt làm tù binh, Triệu Tín liền cùng Đường Thắng dẫn theo mấy trăm Lưu tặc cải tà đầu quân vào quan quân Đại Đồng.
Triệu Tín nói:
- Tướng quân, đã hỏi rõ ràng rồi, chủ tướng của đám Lưu tặc này là Lý Nham, người Kỷ Huyện Hà Nam.
- Hóa ra là Lý Nham sao?
Vương Phác thấy thế thầm giật mình, trầm trọng:
- Điều này cũng thật khó trách.
Vương Phác nắm rõ lịch sử cuối triều Minh, Lý Nham có thể nói là đại tướng dưới trướng Lý Tự Thành, còn lại như Lưu Tông Mẫn, Điền Kiến Tú đều không thoát khỏi bản tính lưu manh, thậm chí ngay cả bản thân Lý Tự Thành cũng không có tầm nhìn chính trị. Nếu không phải Lý Nham đưa ra sách lược “cùng điền miễn thuế”, Lý Tự Thành căn bản không thể thành công được, càng không thể lên làm hoàng đế được.
Triệu Tín nói:
- Tướng quân biết Lý Nham?
- Có nghe qua
Vương Phác nói
- Nghe nói tên Lý Nham này là tướng tài khó mà có được.
- Điều này chẳng trách.
Triệu Tín gật đầu nói,
- Ty chức vừa mới còn thấy buồn bực trong người, Lưu tặc luôn quân kỷ bại hoại, thường là đánh đâu sẽ cướp ở đó và giết ở đó, nhưng đám Lưu tặc này lại hoàn toàn khác, quân kỷ của chúng nghiêm minh, hơn nữa cũng không hề phạm gì tới bách tính xung quanh Đại Đồng, thật đáng khiến người ta không dám tin.
Vương Phác nhíu mày hỏi:
- Thực có việc này sao?
Triệu Tín trầm giọng đáp:
- Cực kỳ chính xác.
- Lợi hại, quá lợi hại!
Vương Phác bỗng đứng bật dậy, ngưng giọng nói,
- Tên Lý Nham này rốt cuộc là người thế nào? Trên người hắn có sức mạnh gì mà chỉ trong thời gian ngắn biến đám ô hợp thành một đội quân kỷ luật nghiêm minh được? Rõ ràng là còn không phạm tội gì với bách tính? Không thể tin nổi, thật không thể tin nổi!
- Tên Lý Nham này chẳng có gì không giỏi cả.
Vương Phác vừa dứt lời, Mặt Sẹo bỗng bước vào, lớn tiếng nói:
- Đám Lưu tặc này ngoài thành cũng chẳng qua chỉ là đám ô hợp. Tướng quân, ty chức chỉ cần một đội nghìn hỏa thương là có thể diệt hết hơn 1 vạn Lưu tặc này ngoài thành.
Mặt Sẹo nói những lời này cũng không phải là khoe khoang, trong số 5000 gia đinh thủ hạ của Vương Phác, có một nửa lão binh đã trải qua khảo nghiệm sinh tử rồi, Yêm Át Hải dùng 400 kỵ giết đánh lui 2000 kỵ binh Mông Cổ, còn có cuộc huyết chiến gió tanh mưa máu ba vào ba ra ở Tam Bất Lạt Xuyên đều đã trải qua rất thuận lợi, hơn 1 vạn Lưu tặc này ngoài thành đã là gì kia chứ?
Mặt Sẹo đầy tự tin, y chỉ cần có 1000 người, chỉ cần một cuộc tấn công là có thể đánh tan đám Lưu tặc ngoài thành rồi!
- Im miệng!
Vương Phác trầm giọng quát:
- Đám Lưu tặc ngoài thành này không dễ đối phó như ngươi tưởng đâu.
Vương Phác đương nhiên tin rằng Mặt Sẹo có thể đánh tan Lưu tặc ngoài thành. Hắn có thể là đánh giá cao Lý Nham, nhưng không đánh giá cao đám Lưu tặc thủ hạ của Lý Nham. Lý Nham là tướng tài, hắn ta có thể trói buộc được Lưu tặc trong thời gian ngắn nhưng không thể cải thiện được trang bị cho Lưu tặc trong thời gian ngắn được, càng không thể biến Lưu tặc trong nháy mắt trở thành tinh binh chân chính được.
Tuy nhiên, Vương Phác lại nghĩ khác với Mặt Sẹo, Mặt Sẹo nghĩ chỉ cần đánh tan đám Lưu tặc này ngoài thành, còn Vương Phác lại nghĩ làm thế nào lợi dụng Lưu tặc ngoài thành cố gắng mở rộng lợi ích của mình!
Hiển nhiên, Lưu tặc của Lý Nham không thể tạo thành uy hiếp thật sự cho Đại Đồng được.
Trong thành Đại Đồng đầy đủ tinh binh và lương thực, dựa vào đám ô hợp mười mấy vạn thủ hạ trang bị lạc hậu của Lý Nham thì không thể đánh vào được! Vốn Vương Phác còn e ngại Lưu tặc sẽ đốt và giết người cướp của ở Đại Đồng, như vậy sẽ làm tổn thương bách tính Đại Đồng, tiến tới gây tổn hại tới nền tảng của Vương Phác ở Đại Đồng, nhưng hiện giờ xem ra quân kỷ của Lưu tặc cũng khá nghiêm minh, điều lo ngại này cũng không còn nữa.
Trên thực tế, chính sách hiện giờ của Vương Phác đã thay đổi rồi, dù đại quân Lưu tặc của Lý Nham không thể uy hiếp được bách tính ngoài thành, vậy thì hà tất phải vội đánh đuổi chúng đi chứ? Thôi cứ để bọn chúng ở ngoài thành, cho bọn chúng trở thành pháp mã trong tay Vương Phác, hơn nữa còn ép được Chu Truyền Tề xuất thêm một ít ngân quỹ nữa chẳng phải là càng tốt hơn sao?
Có câu nói thế nào nhỉ, đó chính là nuôi tặc tự trọng!
Song Mặt Sẹo không biết được tâm tư của Vương Phác, tiếp tục rầu rĩ:
- Tướng quân, Kiến Nô có đủ kiêu căng đó sao? Người Mông Cổ lợi hại hơn biết bao? Nhưng bọn chúng chẳng phải đều bị chúng ta đè bẹp đấy sao? Ty chức không tin đám Lưu tặc ngoài thành này còn lợi hại hơn Kiến Nô và người Mông Cổ, tướng quân, Ngài hãy để ty chức xông lên một lần nhé!
- Câm mồm.
Vương Phác phẫn nộ quát:
- Đánh với Kiến Nô là ở Liêu Đông, đánh với người Mông Cổ là ở sa mạc, đó đều là trên địa bàn của kẻ địch, chúng ta thích đánh thế nào thì đánh, muốn làm gì thì làm, ngộ nhỡ đánh thua chúng ta còn có thể phủi đít tháo chạy, nhưng ngươi đừng quên ở đây là Đại Đồng, ở đây là địa bàn của chúng ta! Nếu chúng ta đánh thua, có thể phủi đít bỏ chạy được không? Tiểu tử ngươi lỡ bỏ người nhà và người đẹp ở lại sao?
Mặt Sẹo trợn mắt không nói.
Ngoài thành Đại Đồng, đại bản doanh của nghĩa quân.
Cùng với sự thoải mái trong lòng Vương Phác, khác với việc tính toán nuôi giặc tự trọng, tâm tình của Lý Nham lại ngày một trầm trọng hơn, biết về Đại Đồng và Vương Phác càng nhiều thì trong lòng Lý Nham càng nặng trĩu, chỉ chưa đầy 2 ngày Vương Phác đã trở thành một tảng đá lớn đè lên đầu hắn ta rồi!
Hơn nữa từ trước đến này chưa ai như Vương Phác có thể khiến cho Lý Nham có cảm giác bị áp bách nặng như vậy!
Đại quân tiếp sau do Lý Hổ thống lĩnh cách Đại Đồng chưa đầy 20 dặm nữa, muộn nhất đêm nay cũng sẽ tới thành Đại Đồng, nhưng trong lòng Lý Nham lại không thấy thoải mái, bởi vì từ những thông tin hỏi thăm được từ bách tính Đại Đồng và tù binh biên quân đã khiến cho hắn ta cảm thấy khiếp sợ. Thậm chí là nghẹn họng nhìn trân trân không nói lên lời.
Ba ngày đi 500 dặm, một đòn tập kích phá hủy Quy Hóa.
Nhổ tận gốc người Thổ Mặc Đặc, bắt người cướp của gần triệu gia súc dê bò.
Ở Yêm Át Hải, dùng chưa tới 400 kỵ binh đã tiêu diệt được 2000 kỵ binh Mông Cổ.
Suất quân chạy đường dài tới Tam Bất Lạt Xuyên, dùng chưa tới 3000 kỵ binh đã đánh bại hơn 200 nghìn kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm. Hơn nữa còn an toàn trở về!
Nghe được những điều này giống như là sự tích thần thoại, tất cả lại liên quan tới cùng một con người, người này chính là Vương Phác, nhớ lại trận chiến Tế Ninh, 300 hãn phỉ của Hồng Nương Tử đã bị chết dưới tay Vương Phác, lòng Lý Nham cảm giác như có một cục chì ép xuống khiến y không thể thở nổi.
Thu thập thông tin từ các nơi, Lý Nham đã có thể kết luận, dưới trướng Vương Phác có một đội quân quá sức tưởng tượng.
Đội quân này chí ít cũng có 5000 người, bọn họ dễ dàng nhổ cỏ tận gốc người Thổ Mặc Đặc, cũng có thể đánh lui thiên binh vạn mã của người Khoa Nhĩ Thấm, đó là một vị tướng có tố chất huấn luyện, trang bị tinh nhuệ. Còn mạnh hơn rất nhiều bất kỳ quan quân Đại Minh nào mà trước đây Lý Nham đã gặp.
Tuy nhiên, điều khiến Lý Nham cảm thấy hoang mang là đội quân này xem ra không có ý chủ động xuất kích, về sức chiến đấu của nghĩa quân Lý Nham rất am hiểu, giả dụ Vương Phác thống lĩnh đội quân tinh nhuệ này tấn công nghĩa quân, chỉ dựa vào 8000 quân này ngoài thành bất luận thế nào cũng không thể chống lại được.
Vậy vì sao Vương Phác lại không chủ động xuất kích?
Hắn còn chờ đợi cái gì nữa? Lẽ nào hắn muốn chờ nghĩa quân mười mấy vạn người tiếp sau tới thành Đại Đồng sẽ tiêu diệt toàn bộ nghĩa quân sao? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Lý Nham đã vụt tắt, suy bụng ta ra bụng người. Lý Nham tin chắc Vương Phác tuyệt đối không thể đùa với tính mạng của tướng sỹ mình.
Vậy thì rốt cuộc Vương Phác đang chờ đợi cái gì?
- Tướng công.
Hồng Nương Tử không kìm nổi liền nói.
- Chàng đừng suy nghĩ nhiều nữa, tên cẩu quan Vương Phác đó đang sợ hãi. Hắn ta không dám xuất thành ứng chiến.
- Không, không phải đâu.
Lý Nham lắc đầu nói,
- Vương Phác chỉ cần đưa 1000 nhân mã cũng dám đi đánh Thịnh Kinh rồi, người như vậy sao có thể là người nhát gan sợ phiền phức được chứ?
Hồng Nương Tử bĩu môi không nói gì.
- Ở đây chắc chắn có ngụ ý gì.
Lý Nham chau mày nói:
- Chỉ tiếc là chúng ta lại không thể đoán được.
Hồng Nương Tử bỗng lên tiếng:
- Tướng công, hay thiếp dẫn theo vài huynh đệ nhân lúc đêm tối vượt tường vào thành?
- Không được.
Lý Nham lắc đầu nói:
- Chuyện này quá mạo hiểm.
Hai người đang nói chuyện, Kinh Mậu Thành bất ngờ chạy vào trướng, chắp tay hành lễ nói:
- Mạt tướng tham kiến đại soái.
- Kinh sư huynh miễn lễ.
Lý Nham nghiêm túc nói:
- Địa hình núi Lôi Công đã tra rõ chưa?
- Tra rõ rồi.
Kinh Mậu Thành thở dốc nói:
- Địa hình núi Lôi Công vô cùng hiểm trở, ba mặt bắc, tây, nam đều là sườn đồi hiểm trở, chỉ có hướng đông có một con đường có thể lên núi, hơn nữa đường núi hẹp, đại đội nhân mã không thể triển khai được, mạt tướng cho rằng tấn công mạnh sẽ rất khó.
- Nguồn nước thế nào?
Lý Nham hỏi cắt ngang:
- Trên núi có nguồn nước không?
Kinh Mậu Thành thưa:
- Không bắt được quan quân nào trên núi Lôi Công, cho nên không điều tra rõ được địa hình cụ thể trên núi, song mạt tướng đã núp trong rừng cây dưới núi 1 ngày 1 đêm cũng không thấy quan quân trên núi xuống núi lấy nước, xem ra trên núi có lẽ là có suối.
- Tốt lắm.
Lý nham gật đầu nói:
- Kinh huynh đệ vất vả rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.
Vâng.
Kinh Mậu Thành đáp, quay người đi ra.
Đêm hôm đó, nghĩa quân hơn 70 nghìn người do Lý Hổ thống lĩnh cũng đã tới ngoài thành Đại Đồng rồi, xuất phát từ sự thận trọng, Lý Nham không để cho nghĩa quân tách ra hạ trại mà dựng 6 doanh trại lớn ở bên ngoài cửa nam, để 80 nghìn đại quân liền vào một khối, cứ như vậy dù không hình thành thế bao vây Đại Đồng nhưng chí ít cũng có thể bảo đảm không bị quan quân tiêu diệt từng bộ phận.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Vương Phác và Lý Nham đều đang đoán đối phương tiếp theo sẽ làm thế nào thì có một chuyện bất ngờ xảy ra khiền cả hai đều không ngờ tới.
Khoảng hơn 50 nghìn bách tính Đại Đồng bỗng xuất hiện ở ngoài cửa tây Đại Đồng, những bách tính này già trẻ lớn bé dắt díu nhau, thoạt nhìn vừa đói vừa mệt, dường như đã mấy ngày rồi không có cơm ăn, tới thành Đại Đồng quỳ xuống đất cầu xin quân giữ thành trên thành mở cổng thành để họ vào thành tị nạn.
Chuyện này nên nói từ đầu.
Ngay từ đầu, Trương Tử An thay Chu Truyền Tề bày mưu tính kế cướp sạch lương thực bách tính Đại Đồng, Trương Tử An cũng đã lần lượt truyền lệnh tới đại bản doanh phía bắc thành và Vệ, Sở, Bảo, sau đó Vương Phác ra mặt ngăn cản biên quân của đại bản doanh phía bắc thành cướp bóc bách tính, nhưng biên quân của Sở, Vệ, Bảo xung quanh lại nhân cơ hội này cướp bóc của dân chúng ở nhiều thôn trấn gần đó.
Những biên quân này Vương Phác không trực tiếp quản lý, quân kỷ bại hoại, bọn chúng không những cướp bóc mà còn vừa chém giết, gian dâm, sau đó mang chiến lợi phẩm cướp được tới tả vệ Đại Đồng, hơn 50 nghìn bách tính bị cướp bóc ven đường không còn lương thực, lại không có nhà cửa, chỉ còn biết chạy tới Đại Đồng xin tị nạn.