Một ngàn kỵ binh thủ hạ của Triệu Tín cũng là những lão binh, công phu cưỡi ngựa bắn cung cũng rất khá, nhưng bọn họ vừa mới trải qua hành quân đường dài ba bốn trăm dặm, người kiệt sức, ngựa hết hơi, nên vừa mới giao phong với kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm ngay lập tức đã rơi vào thế hạ phong. Kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm qua sự hoang mang ban đầu rất nhanh đã trấn tĩnh lại được, trái lại còn bao vây Triệu Tín và hơn một ngàn kỵ binh của gã lại.
Mắt thấy kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm xung quanh càng ngày càng nhiều. Triệu Tín tự nghĩ hôm nay chắc chắn chết không thể nghi ngờ rồi, đột nhiên phương hướng đông bắc vang lên tiếng hò hét đinh tai nhức óc, giống như có thiên quân vạn mã cứng rắn xung phong đục thủng kỵ trận người Khoa Nhĩ Thấm, Triệu Tín nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cây đại kỳ đang phần phật tung bay trong gió, gã nhận ra đại kỳ này, rõ ràng là Tướng kỳ của Vương Phác!
Triệu Tín vừa thấy lập tức vui mừng quá đỗi, rút dao quát to:
- Các huynh đệ. Chúng ta được cứu rồi, ha ha ha...
Tiếng cười của Triệu Tín chưa dứt, kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm hướng đông bắc đã như sóng triều nứt ra, một đội kỵ binh Đại Minh đằng đằng sát khí dưới sự hướng dẫn của đại kỳ kia đang xông giết tới đây, tướng lĩnh Đại Minh đi đầu không ai khác rõ ràng chính là Đường Thắng và các tướng sĩ Đại Đồng quen thuộc!
- Đường Thắng, là ngươi!
- Đường bả tổng!
- Các huynh đệ, giết!
Thấy Đường Thắng mang binh xung phong liều chết lại đây, sĩ khí của Triệu Tín và tướng sĩ biên quân dưới trướng đều dâng cao, lập tức hai quân đội tụ hợp, Triệu Tín ở trong đại quân gặp được Vương Phác, trên lưng ngựa ôm quyền nói:
- Ty chức tham kiến tướng quân!
- Thôi.
Vương Phác xua tay:
- Nơi này không phải nơi nói chuyện, giết ra ngoài trước rồi nói sau.
- Vâng!
Triệu Tín ầm ầm đáp lại:
- Bắt đầu từ hiện tại, ty chức và tướng sĩ dưới trướng tận quy theo sai phái của tướng quân!
- Tốt!
Vương Phác rút dao hét lớn:
- Toàn quân nghe lệnh. Hướng về phía đại doanh…tiến công!
Mặt Sẹo, Trương hòa thượng đồng thời đều ghìm cương quay đầu ngựa, như hung thần ác sát xung phong liều chết đi ngăn trở đường đi của kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, không tới vài hiệp, đã có mấy chục kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm bị bọn họ đâm xuống dưới ngựa, hai hãn tướng này là dấu hiệu dũng mãnh đi đầu nhất, giống như hai mũi tên sắc bén, hung hăng chui vào trong trận kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm.
Kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm liều chết ngăn cản, Tác Cát Nhĩ cũng mang theo năm trăm thiết vệ đúng lúc đuổi tới nhưng vẫn không thể ngăn cản thế tiến công hung hãn của quân Minh. Mấy tháng trước quân Minh còn giống như bầy cừu yếu đuối, nhưng hiện tại bọn họ còn hung tàn hơn cả ác lang ở trên thảo nguyên. Tác Cát Nhĩ tự phụ là dũng lực hơn người cũng bị Mặt Sẹo một xoa đâm trúng vai trái, suýt nữa đi đời nhà ma!
Sau khi trả giá trầm trọng, hai đội kỵ binh Đại Minh rốt cuộc đã đột phá trùng vây của kỵ binh quân Minh, như gió cuốn mây tan lui về đại doanh.
Ban Khắc Đồ không chịu để yên, phái ra ba nghìn kỵ binh đuổi theo sát, kết quả trước trận quân Minh lọt vào đòn đón đầu của Hỏa thương đội quân Minh, 800 Toại phát thức hỏa thương luân phiên xạ kích cộng thêm mấy trăm viên Long vương pháo oanh tạc dày đặc, kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm chết thê thảm và nghiêm trọng, cuối cùng trước đại doanh quân Minh nằm la liệt hơn năm trăm cỗ thi thể.
Một hồi hỗn chiến cuối cùng kết thúc!
Từ lúc trời sáng, Trương hòa thượng vì gấp gáp báo thù cho Hắc Hổ đã mang theo hơn bảy trăm cướp đường bộ hạ cũ bắt đầu lao ra khỏi đại doanh, đến trưa, Vương Phác, Triệu Tín hợp binh trở về đại doanh mới thôi. Quân Minh và người Khoa Nhĩ Thấm chém giết đã cả nửa ngày, đây là một trận ác chiến khiến song phương đều bất ngờ, kết quả song phương đều thương vong thê thảm và nghiêm trọng.
Bộ hạ cũ của Trương hòa thượng thương vong gần bốn trăm người, nhân mã ngàn người của Đường Thắng thương vong hơn năm trăm người, tình hình nhân mã của Mặt Sẹo là khá hơn hẳn, thương vong hơn ba trăm nhân, nhân mã ngàn người của Triệu Tín thương vong thảm trọng nhất, bởi vì hành quân cật lực trên cả một quãng đường dài mà thể lực cạn kiệt, hơn ngàn tướng sĩ thủ hạ của Triệu Tín cuối cùng lao ra cũng chỉ còn hơn hai trăm người.
Tướng sĩ quân Minh cuối cùng có thể còn sống về đại doanh chỉ còn lại có hơn một ngàn bảy trăm người!
Còn lại gần hai ngàn người không phải chết trận thì bị trọng thương, tướng sĩ bị thương nặng trên cơ bản cũng có thể coi như chết trận, bởi vì quyền khống chế chiến trường ở trong tay người Khoa Nhĩ Thấm, tướng sĩ bị thương này căn bản không có cơ hội sống sót, cho dù người Khoa Nhĩ Thấm sẽ không giết bọn họ cho hả giận, bọn họ cũng sẽ bởi vì không được cứu trị mà bị đông chết.
Tuy rằng người Khoa Nhĩ Thấm chiếm cứ chủ động trên chiến trường nhưng bọn họ phải trả giá thương vong thậm chí còn thê thảm và nghiêm trọng hơn so với quân Minh!
Trước trận hỗn chiến buổi sáng, người Khoa Nhĩ Thấm còn có hơn bảy ngàn kỵ binh tinh nhuệ, nhưng tới giữa trưa hỗn chiến chấm dứt, còn có lực đánh một trận với kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm không đến bốn ngàn kỵ, người Khoa Nhĩ Thấm tổn thất ước chừng hơn ba nghìn kỵ, trong đó hơn hai ngàn kỵ trực tiếp chết trận, hơn tám trăm kỵ bản thân bị trọng thương.
Đại doanh quân Minh, lều trại của Vương Phác.
Trương hòa thượng cúi thấp đầu quỳ xuống trước mặt Vương Phác, gào khóc giống như đứa trẻ, vết thương trên đùi của y tuy rằng đã băng bó đơn giản, nhưng lúc này lại đang rướm máu rồi, vết máu đỏ thẫm loang ra ngoài tấm vải, nhuộm thành một mảng lớn.
- Tướng quân, nhiều huynh đệ đều là vì ty chức mà chết, ngài hãy chém ty chức đi, hu hu hu...
Vương Phác dưới sự trợ giúp của Lã Lục cởi áo giáp trên người, hỏi:
- Nói vậy ngươi biết sai rồi?
Trương hòa thượng ảm đạm rơi lệ nói:
- Ty chức biết sai rồi.
- Nói một chút đi.
Vương Phác ngồi xuống thảm lông cừu, hỏi:
- Ngươi sai ở đâu?
Trương hòa thượng nói:
- Ty chức không nên vì báo thù cho Hắc Hổ mà đi liều mạng với người Khoa Nhĩ Thấm, nếu không bởi vì ty chức cũng sẽ không có trận ác chiến sáng nay, nhiều huynh đệ cũng sẽ không uổng công bỏ mạng!
- Không đúng.
Vương Phác lắc đầu nói:
- Xem ra ngươi căn bản không biết mình sai ở đâu rồi.
- Cái này...
Trương hòa thượng không hiểu, nói:
- Chẳng lẽ ty chức nói sai rồi?
- Đương nhiên sai rồi.
Vương Phác cao giọng:
- Nam tử hán đại trượng phu, có thù báo thù có oán báo oán, đây là chuyện hoàn toàn chính đáng, Hắc Hổ huynh đệ tốt của ngươi bị chết, thù này đương nhiên phải báo, điều này không sai!
Trương hòa thượng gãi gãi đầu trọc, hỏi:
- Vậy ty chức không hiểu.
Vương Phác nói:
- Hòa thượng, ngươi sai ở chỗ không nên coi Hắc Hổ trở thành huynh đệ của mình. Ngươi thủy chung không hề nhớ từng câu nói của bản tướng quân, quân đội chúng ta là một tập thể, tất cả mọi người trong quân đội đều là huynh đệ tốt, cho nên, báo thù Hắc Hổ không phải là chuyện cá nhân ngươi, cũng không phải là việc của bảy trăm thủ hạ kia của ngươi, mà là chuyện của tất cả chúng ta, nói vậy ngươi đã hiểu chưa?
Trương hòa thượng cẩn thận ngẫm nghĩ một chút. Trước gật đầu tiếp theo lập tức lại lắc đầu, y dường như có chút hiểu, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ thì trong đầu lại toàn bột nhão.
- Ngươi cứ ở chỗ này nghiền ngẫm kỹ đi, không hiểu không cho phép ra khỏi lều trại, cũng không cho phép ăn cơm!
Vương Phác nói xong những lời này, liền phủ thêm áo khoác da hổ quay người ra khỏi lều.
Trương hòa thượng dù là kẻ thô lỗ, cũng không biết vài chữ to, nhưng Vương Phác biết trên người y có hai dạng, tính chất đặc biệt hơn người, một dạng là lòng dạ lang sói, một dạng là bền gan vững chí. Làm một chủ soái quân đội không ai không thích có một bộ hạ như vậy. Ngươi có thể yên tam giao trận đánh khó nhất cho y, cũng có thể giao việc hắc ám nhất cho y đi làm.
Nhưng trên người của Trương hòa thượng cũng có khuyết điểm, tức là muốn làm theo ý mình!
Tuy rằng hiện tại Trương hòa thượng đã thành bộ hạ của Vương Phác, nhìn bề ngoài như rất cung kính với Vương Phác, nói gì nghe nấy, nhưng đến thời điểm sinh tử quan trọng, Trương hòa thượng sẽ lộ ra nguyên hình, tự chủ trương! Đây là điều Vương Phác tuyệt đối không tha thứ đấy, cho nên hắn phải nhân cơ hội chấn chỉnh Trương hòa thượng một chút, đem khái niệm “Quân đội này của chúng ta” cưỡng ép rót vào đầu y.
Một khi khái niệm “Quân đội chúng ta” mọc rễ ở trong đầu Trương hòa thượng, khi gặp phải tình hình quan trọng điều y nghĩ đến trước tiên sẽ là “chúng ta”, chứ không phải là “ta”, về phần “quân đội chúng ta” thật ra chính là quân đội của Vương Phác, khi khái niệm này đã cắm rễ ở trong đầu Trương hòa thượng, cũng ý nghĩa y đã hoàn toàn hiệu trung với Vương Phác rồi!
Từ nay về sau, Vương Phác bảo y làm gì y làm cái đó, bảo y sang đông y tuyệt đối không đi tây, thậm chí bảo y đi chém đầu của Sùng Trinh Đế, y cũng không do dự mà chấp hành!
Ngoài trướng vải, hơn một ngàn bảy trăm tướng sĩ vừa trải qua sinh tử đang ngồi vây quanh đống lửa cháy hừng hực, vừa gặm thịt dê vừa cười nói ồn ào, đây đều là những lão binh, sớm đã nhìn quen gió tanh mưa máu trên chiến trường, sống và chết cùng với ăn ngủ đều hết sức bình thường chẳng can hệ gì.
Huynh đệ sinh tử chết trận, trong lòng ai cũng đều khó chịu, nhưng bọn họ càng hiểu được một đạo lý, khóc trời đập đất nước mắt cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, nếu muốn báo thù cho những huynh đệ đã chết trận, thì nhất định phải ăn no nghỉ ngơi tốt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên cười thì cười, chỉ chờ lên chiến trường, sẽ đem tất cả thù hận trút lên đầu kẻ thù.
Khi Vương Phác và Lã Lục cùng với mấy chục thân binh xuất hiện, các tướng sĩ đang nghỉ ngơi đều đứng lên, dùng ánh mắt nóng bỏng hoan nghênh Vương Phác đến.