Thiết Trung Đường và Vân Tranh đều là những hảo thủ cỡi ngựa. Hai con ngựa này được khéo chọn trong số hàng ngàn con mới có. Chỉ trong một thời gian ngắn, hai người đã bỏ lại đằng sau hơn chục người. Những người cỡi thiết mã phía sau hô to :
- Hai huynh đệ hãy vượt nhanh lên, chúng tôi sẽ chặn đánh truy binh.
Toán người ngựa phía sau kìm cương ngựa đi chậm lại.
Linh Nhứt Phong và Thịnh đại nương đã đuổi kịp một thiết mã đi sau cùng. Linh Nhứt Phong dùng thế lăng không phóng chưởng nhằm đánh sau lưng kỵ sĩ, chưởng lực của Linh Nhứt Phong tuy không uy mãnh cho lắm, nhưng thế chưởng từ trên bổ xuống vô cùng nguy hiểm. Tay phải của Thịnh đại nương cũng sẵn sàng ngân châm, tay trái Thịnh đại nương phóng gậy đánh vào “Linh Đài” của kỵ sĩ. Cả hai người hai phía giáp công, uy thế vô cùng mãnh liệt, ai ngờ kỵ sĩ chỉ mỉm cười lộn người núp dưới bụng ngựa, thân pháp vừa nhẹ nhàng vừa nhanh nhẹn, nếu lấy thuật cỡi ngựa mà luận bàn thì cả võ lâm Trung Nguyên thật hiếm thấy. Thấy vậy, Thịnh đại nương nạt :
- Chạy đi đâu!
Nói vừa xong, Thịnh đại nương khua trượng đánh vào đầu ngựa, cây trượng trong tay đúc tại Nam Hải, chỉ cần trúng trượng là cả người lẫn ngựa đều không thể chịu nổi.
- Thịnh đại thư, xin hãy lưu tình!
Nghe vậy, Thịnh đại nương dùng thế “Huyền Nhai Lắc Mã” triệt hồi sức mạnh từ trên cây trượng trở về. Thiết trượng trúng vào yên cương, chỉ rất nhẹ, kỵ sĩ từ dưới bụng ngựa liền nhảy lên yên, một tay cầm dây cương, con tuấn mã hí lên thật dài rồi dừng lại.
Cả Linh Nhứt Phong và Thịnh đại nương đều biến sắc :
- Tư Đồ Tiếu, thì ra là ngươi!
Con người này gương mặt như trăng tròn, suốt ngày miệng cứ như mỉm cười, ngưòi này cũng là một trong những kẻ thù lớn của Đại Kỳ môn, là nhân vật có tiếng trong võ lâm, một tay cự phú trong giang hồ, Lạc Nhựt mục trường trường chủ Tư Đồ Tiếu.
Thịnh đại nương tức giận hỏi :
- Như vậy là ngươi có ý gì? Hay là ngươi đã phản bội lời thề, qui hàng Đại Kỳ môn rồi sao?
- Dù Tư Đồ Tiếu này có cái tâm như thế, thì bọn chúng cũng không tha đâu.
- Thế thì ngươi điên rồi sao?
- Đây là một tuyệt kế. Nếu hai vị chưa rõ thì hãy tìm một nơi trú mưa, tiểu đệ sẽ trình bày cặn kẽ.
Chỗ trú mưa gần nhất chính là Hàn Phong bảo, chỗ trú mưa tốt nhất cũng là Hàn Phong bảo. Khi mọi người đều đã ngồi trong hoa sảnh, Tư Đồ Tiếu liền giải thích :
- Thiết Huyết Đại Kỳ môn là kẻ thù của võ lâm, các môn phái trong thiên hạ đều kinh sợ, nhờ vào võ công mà họ đã một thời lừng lẫy, lại nữa hành tung của chúng nay đây mai dó. Những năm gần đay tuy chúng đã lánh mặt tận biên thùy, nhưng chúng ta chưa hề có một ngày không lo sợ.
Tư Đồ Tiếu lại cười nói tiếp :
- Lần này Thiết Huyết Đại Kỳ môn trở lại Trung Nguyên, chủ yếu là đối phó với Ngũ thế gia chúng ta, nếu chúng ta so sánh lực lượng đôi bên ai thua ai thắng các vị đã hiểu rồi.
Nghe xong, Linh Nhứt Phong và Thịnh đại nương chỉ còn ngậm miệng không nói một lời nào.
- Thực lực của Đại Kỳ môn tuy rất khó đánh giá, nhưng môn hạ đệ tử của chúng không có nhiều, chắc chắn là quả bất địch chúng. Nếu cả năm nhà chúng ta cùng một lòng một dạ, chắc chắn bọn chúng phải chịu chết. Còn như mỗi nhà tranh phong với chúng thì chúng ta nhất định phải chết.
Linh Nhứt Phong cười nhạt :
- Trừ phi có kẻ phản bạn làm nội tuyến, còn không thì cả Ngũ đại thế gia tất nhiên là đoàn kết một lòng sống chết có nhau.
Nụ cười của Tư Đồ Tiếu vẫn rất thản nhiên :
- Khoảng cách của chúng ta gần nhất cũng ngoài mười dặm, bình thường thì không ngại gì, chỉ sợ khi nguy cấp thì khó mà cứu nhau kịp, bọn Đại Kỳ môn đến, đi như cơn gió, nếu không thắng bọn chúng rút lui tức khắc. Nếu chúng thắng thì biết làm như thế nào đây? Hà huống chúng ta dù đánh được bọn chúng, chỉ cần chúng ta mất đi một người bị chúng bắt, thử hỏi khi đó chúng ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Thiết Huyết Đại Kỳ môn đều là những con người cao ngạo dù có chết cũng không mất quyết tâm?
Mỗi người đều tỏ ra lo lắng, đều thoáng trong lòng những sự kiện xa xưa dở khóc dở cười.
Một hồi lâu, Thịnh đại nương mới hỏi :
- Theo ý tiểu đệ thì phải làm thế nào?
- Tập họp toàn lực để tru diệt Thiết Huyết Đại Kỳ môn.
- Bọn chúng ở trong tối, ta ở ngoài sáng, suốt ngày năm gia đình chúng ta ở một chỗ chờ bọn chúng đến, nhưng chúng lại không, khi chúng ta không hợp lại một nơi bọn chúng lại đến. Do vậy nên chúng ta đành vô kế khả thi.
- Tại sao lại vô kế khả thi, bọn chúng không đến tìm chúng ta thì chúng ta tìm đến bọn chúng.
Linh Nhứt Phong chuyện :
- Nếu chúng ta có khả năng tìm bọn chúng thì hai mươi năm trước đã tìm rồi, hôm nay cần gì đến Tư đồ huynh chỉ điểm.
Tư Đồ Tiếu cười lớn :
- Hai mươi năm trước tìm bọn chúng không được, nhưng hôm nay lại tìm được.
- Nói như vậy là thế nào?
- Đó chính là kế tìm tung tích bọn chúng, vừa rồi tuy đệ để cho người của Đại Kỳ môn trở về yên ổn, nhưng dưới bàn chân hai con người ấy đệ đã gắn vào một thứ dược vật có mùi rất mạnh, tuy chúng ta không ngửi được nhưng không giấu được mũi chó...
Thịnh đại nương cười lớn :
- Quả là kế hay, hèn gì trong võ lâm giang hồ đều cho rằng Tư Đồ huynh đệ là linh lung thất xảo!
Rồi đột nhiên nói :
- Linh Thanh Sương, ngươi nghe đã đầy đủ chưa? Sao chưa bước ra cho rồi?
Từ sau bức bình phong, Linh Thanh Sương vừa cười vừa từ từ bước ra. Nụ cười của nàng thật duyên dáng, hai làn thu ba nhìn quanh một vòng nói :
- Tư Đồ đại thúc hay quá!
Tư Đồ Tiếu cũng cười cười :
- Hay thì có hay, nhưng hai lỗ tai của ta không được thính cho lắm, điệt nhi đứng ở sau bình phong thế mà ta không hề hay biết.
Thịnh đại nương cười nhạt :
- Bây giờ Thịnh đại bá có thể không tha thứ cho ngươi, nếu không thì ngươi sẽ đi báo cho bọn chúng.
Sắc mặt của Linh Thanh Sương trầm xuống :
- Đại bá nói sao, điệt nữ chưa hiểu, đây là nhà của điệt nữ, sự có mặt của điệt nữ không được hay sao?
- Sương nhi! Linh Nhứt Phong mắng nhẹ :
- Qúi vị trưởng bối đang họp ở đây, con hãy lui về phòng.
Thịnh đại nương cười nhạt rồi nío với giọng chua cay :
- Nó ở lại đây cũng tốt thôi!
Gương mặt Linh Nhứt Phong buồn buồn hỏi Thịnh đại nương :
- Phải chăng đại tẩu sợ Sương nhi đi báo tin này?
- Không thể nào không lo lắng.
Linh Nhứt Phong đột nhiên giận dữ :
- Người của Hàn Phong bảo không bao giờ ăn cơm nhà vác thẻ ngà cho quan.
Thịnh đại nương mỉa mai :
- Chỉ sợ hiện nay hắn không còn là người của họ Linh.
Cũng trong lúc ấy, Linh Thanh Bình đang có mặt cách Hàn Phong bảo mười dăm.
Thanh Bình tuy quanh năm chỉ ở trong phòng khuê, nhưng nàng lại mơ tưởng được cỡi ngựa tung hoành ngang dọc. Khi cưỡi ngựa trong rừng sâu, khi thì trên một cánh đồng mênh mang ở bên cạnh một chàng thiếu niên kỵ sĩ mà nàng mơ ước.
Đêm hôm qua, nàng nghe nói có chàng thiếu niên vô cùng cam đảm, đang đêm dám đến Hàn Phong bảo. Nàng định lén nhìn thân thủ của chàng thiếu niên ấy.
Và trong cơn mù mịt, nàng đã nhìn rõ đôi mắt sáng như sao của chàng thiếu niên mặc áo đen, thế là bốn mắt nhìn nhau, nàng như cảm nhận được rằng ảo tưởng trong quá khứ bây giờ đã thành hiện thực. Chàng thiếu niên áo đen có đôi mắt trong sáng, gương mặt tuấn tú, phong tư thì phiêu lãng cương nghị, chính là con người mà nàng đã ao ước trong những giấc mơ. Trong cơn mưa đêm mịt mùng, bỗng nhiên chàng thiếu niên áo đen Thiết Trung Đường phát hiện ra có một cô gái đẹp tuyệt vời, bắt gặp đôi mắt như si như dại của nàng. Thiết Trung Đường cũng không tránh khỏi xao xuyến trong lòng, nhưng chàng vẫn lo lắng đến sự an nguy của Vân Tranh, vì thế Thiết Trung Đường nắm tay Thanh Bình trầm giọng hỏi :
- Cô nương là ai?
- Muội tên là Linh Thanh Bình.
- Cô nương với Linh Nhứt Phong quan hệ như thế nào?
- Là phụ thân của muội.
Thanh Bình cảm thấy mình như là người thuộc về Thiết Trung Đường, nàng không hề gợn lên một chút oán hận đối với chàng.
Đó là lần gặp gỡ vô cùng lạ lùng, đó cũng là thứ tình cảm thật truyền kỳ, đó cũng là thứ tình cảm bột phát của người con gái sống trong phong khuê lâu ngày hôm nay mới có được một lần kỳ ngộ với một chàng trai tuấn tú, hiên ngang.
Sau khi Thanh Bình nghe được âm mưu của Tư Đồ Tiếu, lòng nàng gợn lên một ý tưởng, phải cứu được càng thiếu niên kỵ sĩ này. Nàng lén ra khỏi Hàn Phong bảo, chỉ mang theo hai con chó bắt đầu cuộc phong ba giữa cánh đồng hoang.
Địa thế vùng này thật hoang sơ, phút chốc Thanh Bình đã tới một núi sâu.
Lấp ló sau cánh rừng cây, nàng có thấy một ngôi nhà, khi hai con chó đến đó, chúng càng sủa lớn. Linh Thanh Bình liền cùng với hai con chó đi thẳng tới.
Nàng chọn một cành cây cao, lá um tùm rồi phi thân lên đó. Nàng chăm chú theo dõi, thấy phía sau ngôi miếu cổ có hơn mười thớt kiện mã, ngoài số này Linh Thanh Bình không thấy có dáng người hay âm thanh nào cả. Thậm chí đoàn ngựa hình như cũng không dám hí.
Linh Thanh Bình nhíu đôi lông mày suy nghĩ một lát, nàng liền lấy cây kim cung cùng với mấy viên đạn bạc lắp vào. Tiếng dây cung vừa phát ra, hơn mười viên đạn xé gió bay tới đàn ngựa. Tất nhiên là mấy viên đạn bạc rơi đúng mục tiêu. Mấy con ngựa hí vang trời. Những người trong miếu ngạc nhiên chạy ra xem xét nhưng không thấy ai cả. Linh Thanh Bình đã liều lĩnh phi thân vào, nàng không có thì giờ chú ý đến pho tượng đã cũ kỹ trên bàn thờ, nàng lắc mình một cái đã có mặt tại căn phòng thứ hai, nàng liền thấy thiếu niên mặc áo đen.
Một ngọn đèn lờ mờ đặt trên chiếc bàn cũ kỹ, trong ánh đèn lờ mờ ấy, trước mặt ngọn đại kỳ có một hán tử mặc áo đen lưng mang kiếm đang quì. Trước con mắt của Thanh Bình, hán tử ấy như quen quen, trong khoảng thời gian vừa vội vàng vừa lo sợ, bây giờ bắt gặp người mà nàng đã biết, trong lòng nàng bỗng gợn một thứ tình cảm vốn nàng không thể ngăn chặn nổi.
- Ôi chà!
Thiết Trung Đường hoắc nhiên chuyển thân, chàng không ngờ trong giây phút này lại gặp thiên kim tiểu thơ, con gái của Hàn Phong bảo chủ. Chàng vừa vụt đứng dậy, nhưng lại quì xuống :
- Đi, hãy đi mau! Nếu chậm chân sẽ không còn tính mạng!
Với một Linh Thanh Bình diễm lệ lại mẫn cảm, nàng nghe trong tiếng nói ấy có một cái gì đó thân thiết, chỉ có điều là chàng chưa biểu lộ tình cảm mà thôi. Tại sao lại bảo nàng chạy mau? Tiếng nói của Thanh Bình như líu lại, nàng nôn nóng :
- Muội đến đây để báo cho huynh biết một nguồn tin khẩn cấp. Bọn họ... bọn họ sắp đến đây!
- Bọn chúng, bọn chúng là ai?
- Là phụ thân... phụ thân của muội, ngoài ra còn có... còn có Tư Đồ Tiếu và Thịnh đại nương.
- Tại sao bọn chúng biết chỗ này?
- Họ nghe theo kế của Tư Đồ Tiếu.
Đột nhiên có tiếng hỏi :
- Trung Đường, bên trong có động tĩnh gì không?
Tiếng nói tuy từ xa nhưng khi lọt vào tai thì rõ mồn một.
Toàn thân Thiết Trung Đường như bị chấn động, Thanh Bình đã áp sát bên chàng :
- Huynh! Muội tất cả chỉ vì huynh... chỉ vì huynh...
Giọng nói run run không che đậy mối chân tình của nàng. Đôi mắt của Thiết Trung Đường từ bình thường vụt sáng lên, rồi lại trầm xuống trong lòng chàng ngổn ngang bao tình cảm. Thiết Trung Đường không nói một lời nào mà chỉ nhìn chăm chăm chiếc bàn thở, Thanh Bình hiểu ý chàng, nàng vột lòn vào dưới án thờ, bốn mặt đều có khăn bàn che kín, vừa trải qua những giây phút hồi hộp, bây giờ Thiết Trung Đường mới trở lại tâm lý bình thường. Chàng sẽ hành động như thế nào đây? Chàng có nên hi sinh tất cả cho Thanh Bình như nàng đã hi sinh cho chàng? Trong giây phút chàng đang bối rối ấy, thì bên ngoài song cửa thấp thoáng một bóng người.
Vì đã trải qua thời gian dài luyện tập, bên cạnh đó trời phú cho Thiết Trung Đường cái bản năng nhạy bén, thông minh, nên chàng lập tức ngoảnh mặt lại, nào ngờ bóng người vừa thấp thoáng ngoài song cửa chính là Vân Cửu Tiêu, chưởng chấp hình của Thiết Huyết Đại Kỳ môn.
- Trung Đường, ta biết hiện nay trong lòng tiểu điệt đang có nhiều tâm sự, thậm chí ngươi còn có một chút bất bình, nhưng lần này Đại Kỳ môn chúng ta tái xuất giang hồ, thành hay bại cũng chỉ trong lần này, sự kiện đại sư huynh đã xử lý đối với môn hạ đệ tử của Thiết huyết đại kỳ tuy nghiêm khắc, nhưng ngươi cũng cần hiểu rõ mà thông cảm phần nào.
- Điệt nhi hiểu thấu.
- Có thể nói ngươi là người nhanh lẹ, tháo vát, Vân Tranh mỗi khi hành động thường không như ngươi. Như vậy cũng đủ biết rằng ngươi sẽ trưởng thành mau chóng, tại sao ngươi lại để dấu vết không được tốt?
- Tất cả điều đó lỗi đều do tiểu điệt, tiểu điệt hiểu rõ.
Bên ngoài song cửa bỗng nghe một tiếng hét, ngoảnh mặt lại thì Vân Tranh đã đứng một bên lớn tiếng :
- Đã là kẻ hảo hán, không trốn tránh hậu quả của hành động, tại sao ngươi thay ta nhận lỗi lầm.
Áo quần của Vân Tranh tuy không được gọn gàng nhưng thần sắc của chàng vẫn còn sức mạnh bức bách kẻ khác. Thấy thái độ của Vân Tranh, Vân Cửu Tiêu vội trầm giọng :
- Sao lại rống lên, ngươi nói nhỏ có được không.
Bình thường, đôi mắt của Vân Cửu Tiêu lúc nào cũng biểu lộ bản chất trầm tư, nhưng một khi bất bình, đôi lông mày ông nhíu lại tức khắc có đủ sức mạnh khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng vào mặt. Thế là Vân Tranh phải cúi đầu, tiếng nói cũng nhỏ dần :
- Vốn là do tiểu điệt buộc hắn phải trở về trước.
Liền đó một lão hán mặt hồng hào, chính là Vân Dực chợt đến, nhìn trừng trừng Vân Tranh hỏi xẵng :
- Thì ra mi buộc hắn trở về?
Vân Tranh vội vã quì xuống :
- Dạ.
- Ai cho mi ngựa? Mi có biết không?
- Dạ không biết!
Vân Dực nhảy tới phía trước đôi mắt lão hán sắc như điện chớp :
- Mi có biết người ta cứu mi là dùng kế cầm cố không?
Thấy tình hình có phần khẩn trương, Thiết Trung Đường cúi đầu thưa :
- Tam đệ tuổi còn trẻ, chưa biết suy nghĩ chín chắn, việc ấy hoàn toàn do sai lầm của tiểu điệt, xin đừng trách mắng tam đệ.
Vân Tranh hét lên một tiếng rồi nói :
- Đó là lỗi của Vân Tranh này, ngươi không thể thay ta. Ngươi còn nhớ Vân Tranh này đã từng kêu ngươi trở về.
Vân Dực chợt hỏi :
- Hăn nói như vậy có đúng không?
- Hắn nói chỉ sợ trúng kế cầm cố.
- Hắn đã trình bày, tại sao mi lại muốn Trung Đường trở về? Làm sao mi thoát được trong hoàn cảnh khẩn cấp như vậy?
Vân Tranh ngửng mặt lên :
- Con không hề sợ chết, con chỉ tức hắn mà thôi.
Thấy vậy, Vân Cửu Tiêu thở một tiếng dài để che tiếng nói của Vân Tranh :
- Có phải người ta đã ngầm để lại nơi mình ngựa một thứ thuốc có mùi lạ. Còn chẳng hề biết lai lịch của con ngựa ấy.
Vân Dực cười nhạt :
- Lai lịch gì? Chẳng qua đó chí là kế độc của Tư Đồ Tiếu mà thôi.
Tất cả môn hạ đệ tử của Đại Kỳ môn đều đã về đủ, người vào trước là Xích Túc Thiết Hán nói lớn :
- Chạy mau! Không hề thấy một bóng người.
Vân Dực cười nhạt rồi mở hai bàn tay, có ba viên đạn bạc đang óng ánh.
Chỉ nghe tiếng nói của Vân Dực :
- Nếu ám khí này được sử dụng bằng tay thì phải dùng nhiều sức mạnh, nếu bằng cung thì nhẹ nhàng hơn, nhìn qua đây chỉ là vật giải trí của nữ nhân trong giới võ lâm, nhưng cũng cảm thấy lạ lùng.
- Lạ lùng ở chỗ nào?
- Với quỷ kế của Tư Đồ Tiếu, biết sào huyệt của chúng ta, hắn sẽ tập họp sức mạnh của Hàn Phong bảo, Lạc Nhựt mục trường cùng với năm thế gia nhổ cỏ tận gốc Đại Kỳ môn chúng ta. Nhưng sự việc có kẻ bắn đạn bạc vào bầy ngựa là việc chẳng khác nào đả thảo kinh xà, đó có phải lạ lùng?
- Đúng!
- Nếu những viên đạn ấy do nữ nhân bắn ra thì chắc chắn không ai khác hơn là một trong hai nữ tử của Hàn Phong bảo đến để thông tin, đó cũng là một việc làm kỳ lạ khó có thể giải thích được.
Bên dưới án thờ Linh Thanh Bình mồ hôi lạnh toát ra như tắm, gương mặt của Thiết Trung Đường cũng biến sắc, Vân Dực nhìn Thiết Trung Đường đột nhiên hỏi :
- Mọi người đều đi tìm tung tích của kẻ thù, tại sao ngươi lại không đi?
- Đệ tử đang mang tội nên không dám vọng động!
- Ngươi ở đây liệu thấy được gì!
Toàn thân Thiết Trung Đường chấn động, nhưng vẫn im lặng, thấy vậy Vân Dực nổi cơn thịnh nộ :
- Nói mau!
Thiết Trung Đường không thể nói và chàng cũng không dám nói ra.
Bỗng dưới án thờ có tiếng nói vọng :
- Ta sẽ nói!
Vân Dực liền đá một cước khiến án thờ nghiêng xuống, lộ rõ gương mặt xanh xao, sợ hãi của Linh Thanh Bình.
Thấy vậy, mọi người đều thất kinh, Vân Dực thét to :
- Ngươi có phải là con của Linh Nhứt Phong?
Linh Thanh Bình không dám nói thẳng, Vân Dực như muốn ra tay, lão phóng chưởng đẩy Thiết Trung Đường tới một góc tường, cước của Vân Dực hướng về phía Thiết Trung Đường phóng tới, chàng chỉ có chờ chết mà thôi! Ai nấy thấy vậy mặt đều biến sắc, không ai dám ra tay ngăn cản, chỉ mỗi Linh Thanh Bình liều mạng phóng tới ôm Vân Dực nàng nói như thét :
- Lão tiền bối muốn giết thì xin giết tiện nữ, việc này không liên quan gì đến huynh ấy!
Nghe vậy, tóc và râu của Vân Dực dựng đứng, lão hán nạt :
- Ra ngay!
Thiết chưởng của Vân Dực đã đưa cao, nhưng rồi ông không nỡ xuống tay đối với một nữ nhân. Linh Thanh Bình khóc nức nở, giọng nàng run run :
- Tiện nữ đến đây, không dám nghĩ rằng mình sẽ được sống sót, nhưng xin lão tiền bối hãy nghe những gì mà tiện nữ sắp nói ra.
Linh Thanh Bình vẫn ôm Vân Dực nhưng đôi mắt nàng thì lại nhìn về phía Thiết Trung Đường :
- Tiện nữ đến đây chỉ vì muốn quí vị hãy rời khỏi nơi đây, chứ không hề có một chút ác ý, tiện nữ làm như vậy, chắc phụ thân của tiểu nữ không thể tha thứ, nếu lão tiền bối muốn giết tiện nữ, tiện nữ vẫn cam tâm chịu, chỉ xin hãy thông cảm cho nỗi khổ tâm của tiện nữ sau khi tiện nữ chết rồi thì đừng làm khó dễ đối với chàng.
Hai chưởng của Vân Dực từ từ buông xuống nhưng ông vẫn lớn tiếng hỏi :
- Ngươi với Thiết Trung Đường biết nhau từ khi nào?
Linh Thanh Bình chỉ mỉm cười nói :
- Huynh ấy tên là Thiết Trung Đường sao? Cho đến bây giờ tiện nữ mới biết tên của huynh ấy.
Bỗng Xích túc thiết hán lớn tiếng hỏi :
- Đại ca! Cuối cùng đại ca định đối xử với cô ấy như thế nào?
Đôi mắt của Vân Dực nhìn chầm chập lên đám mây trắng bay lững lờ, môi lão hán mím chặt không nói một lời nào. Xích túc thiết hán nói :
- Cả một đời này của Xích túc thiết hán chưa từng nghe, chưa từng thấy ai có chân tình đến như vậy, đại ca, đại ca hãy tha cho cô ấy.
- Tha cô ta?
Tiếng nói chưa dứt từ dưới đất, Vân Tranh đã nhảy tới hét :
- Vân Tranh này không bằng lòng.
Sắc mặt Vân Cửu Tiêu nghiêm túc nói :
- Không cần ngươi phải nhiều lời!
Vân Tranh la toáng lên :
- Nếu thả cô ta, thế thì cái chết của đại ca quá oan uổng, các người không tha mạng cho đại ca, tại sao lại tha mạng cho hắn?
Với một thiếu niên nhiệt tình xung động như Vân Tranh, trong lòng chàng lúc nào cũng chỉ biết đến Vân Kiên, chàng biết rằng đại ca chàng đã chịu chết, ngoài ra đối với người khác cũng như bao nhiêu việc khác chàng không hề quan tâm.
Song quyền của Xích Túc Thiết Hán sẵn sàng, mặt nổi gân xanh chằng chịt :
- Ngươi với Vân Kiên là huynh đệ, đối với Thiết Trung Đường không phải là huynh đệ sao?
Vân Tranh ngửa mặt nhìn trời hô lên thảm thiết :
- Bởi vì hắn ra tay giết đại ca. Vân Tranh này dù có chết cũng không bao giờ tha hắn!
Gương mặt của Vân Dực khi xanh khi trắng, ông nạt :
- Thiết Trung Đường, ngươi còn muốn nói gì?
- Đệ tử không có gì để nói!
Vân Cửu Tiêu trầm giọng :
- Trung Đường không có gì để nói, nhưng tiểu đệ có, việc này định đoạt như thế nào đều tùy thuộc đại ca, nhưng trong thời điểm này và tại đây chưa phải là lúc, là nơi bàn luận.
- Vì sao?
- Nhân vì trong thời điểm này nên quyết định số phận của Đại Kỳ môn, nơi này đã bị địch phát hiện, chỉ cần trong giây lát người của chúng sẽ kéo đến, chúng ta có nên cùng với bọn chúng một trận sống mái hay là tạm tránh mũi nhọn của chúng xin đại ca sớm quyết định nếu để chậm ắt trở tay không kịp.
Tiếng nói của Vân Cửu Tiêu tuy ngắn gọn nhưng lại có sức mạnh. Cửu Tiêu vừa nói xong ai nấy đều cảm thấy tình hình nghiêm trọng, họ đều im lặng chờ Vân Dực mở miệng. Trong không khí nghiêm trọng ấy chỉ nghe vị Chưởng môn của họ nói chậm rãi :
- Kể từ khi Thiết Huyết Đại Kỳ môn đặt gót hành hiệp giang hồ, từ thủy tổ khai sơn cho đến các vị thiết lão tiền bối hai ngựa tung hoành, vô địch trong thiên hạ, ngọn đại kỳ đến đâu, quần hào không ai không tòng mệnh.
Đổi sang sắc bi phẫn tiếp :
- Lúc bấy giờ Hàn Phong bảo, Lạc Nhựt mục trường, Thịnh gia trang, Thiên Võ tiêu cục, kể cả Tích Lịch Dương đều là những người thân tín của Đại Kỳ môn. Ai ngờ sau khi khai sơn thỉ tổ và Thiết lão tiền nhân tiếp nhau chết, năm gia đình ấy lại dùng gian kế giết vị Chưởng môn đời thứ hai của Thiết Huyết đại kỳ cùng với mười bảy vị tiền bối khiến cho tiếng tăm của Đại Kỳ môn cũng từ đấy suy giảm.
Đã bốn mươi năm rồi, Đại Kỳ môn chúng ta đã bị chúng bức bách không còn đất dung thân, hai lần trước đây ta muốn phục thì nhưng không làm chúng si xuyển, vì vậy cả hai mươi năm qua, Đại Kỳ môn lại phải ẩn lánh chốn biên thùy, ra sức khổ luyện cho đệ tử đến hôm nay, ta thấy con cháu đời thứ bốn của hai tộc Vân, Thiết đã trưởng thành nên trong lòng tự thấy vui mong có ngày phục hận.
Đột nhiên Vân Dực phản chưởng đánh vào mình rồi tiếp :
- Ai ngờ Vân Kiên vừa tới Trung Nguyên đã nghịch phản sư môn, sự việc của Vân Tranh và Thiết Trung Đường lại càng làm cho ta suy nghĩ. Hai mươi năm nằm gai nếm mật, hôm nay chỉ thấy tất cả hóa thành dòng nước trôi, tuổi ta nay đã gần cái tuổi “cổ hy” làm sao ta có thể chờ đợi thêm hai mươi năm nữa?
Mọi người đều cúi đầu, không ai dám nhìn vào đôi mắt đầy phẫn hận của Vân Dực, chỉ nghe vị Chưởng môn đột nhiên tuyên bố :
- Thiết Trung Đường, Vân Tranh có thiện cảm với kẻ thù, ngầm vi phạm sư lệnh, từ bây giờ trục xuất ra khỏi Đại Kỳ môn, tất cả còn lại ở đây với ta quyết một trận sống mái với kẻ thù.
Mọi người nghe xong đều chấn động, Thiết Trung Đường mặt biến sắc, còn Vân Tranh thì hô to :
- Đệ tử thà chịu chết tại đây chứ không chịu bị trục xuất!
Cửu Tiêu từ từ chuyển thân hướng về Vân Dực :
- Đại ca, xin đại ca hãy suy nghĩ thật kỹ càng, nếu chúng ta hành động như thế hóa ra là trúng kế của Tư Đồ Tiếu, đại ca, sao lại nhẫn tâm để cơ nghiệp tiền nhân phải trải qua nhiều gian khổ mới còn lại như ngày nay, chỉ trong giây phút đã không tránh khỏi tan tành?
Gương mặt Vân Dực lạnh như tiền :
- Lệnh xuất thủ sơn, không được thay đổi.
- Tiểu đệ là người chưởng hình của Đại Kỳ môn, căn cứ vào môn qui, có quyền thay đổi lệnh của Chưởng môn.
- Ngươi muốn như thế nào?
- Vân Tranh và Thiết Trung Đường tuy có lầm lỗi nhưng không nghiêm trọng nên chỉ trục xuất ra khỏi môn đường trong ba năm, trong thời gian ấy nếu không tái phạm mà lại có công tích thì cho phục hồi, toàn thể môn hạ đệ tử Đại Kỳ môn hãy trở lại biên thùy tạm lánh nhuệ khí, ba năm sau hãy trở lại phục thù.
Ngừng một chút tiếp :
- Ba năm cũng chẳng bao lâu nhưng bảo tồn được sức mạnh của Đại Kỳ môn chúng ta. Đại ca! Đại ca không thể nói ráng chờ không được.
Vân Dực đứng sững một hồi lâu quyết định :
- Theo ý của ngươi!
Vân Cửu Tiêu cả mừng :
- Nếu đại ca bằng lòng như vậy thì tiểu đệ sẽ thay mặt đại ca truyền lệnh.
Cửu Tiêu vẫy tay một cái rồi nghiêm giọng :
- Thiết Thanh Thụ chuẩn bị ngựa rồi mang con ngựa mà Thiết Trung Đường cưỡi về xử lý đi.
Chàng thiếu niên ứng lệnh, Cửu Tiêu lại nói :
- Vân Ninh Ninh thu thập hành lý chuẩn bị lương khô, cứ mỗi thớt ngựa đều có một bầu rượu chống lạnh.
Nàng thiếu nữ áo xanh lau khô ngấn nước mắt cúi mình :
- Đệ tử xin lãnh mạng!
Vân Cửu Tiêu chuyển qua Xích Túc Thiết Hán :
- Tứ đệ hãy bảo vệ Đại kỳ!
Xích Túc hán cười lớn :
- Tam ca chớ lo lắng, dù tiểu đệ có thịt nát xương tan, quyết một lòng hộ tống ngọn đại kỳ về đến nơi, ngày nào đó tiểu đệ lại hộ tống trở lại.
Nghe vậy, Vân Cửu Tiêu cũng cười lớn :
-Tốt! Chờ đến lúc ngọn Đại kỳ trở lại Trung Nguyên, khi đó huynh đệ ta quyết phục thù rửa hận, đó là lúc chúng ta tung hoành ngang dọc cho phỉ chí.
Vân Tranh nhảy lên nói :
- Tam thúc, tiểu điệt có bầu nhiệt huyết hai tay khỏe mạnh, tiểu điệt sẵn sàng theo sự phân công của tam thúc.
Sắc mặt của Vân Cửu Tiêu bỗng xịu xuống :
- Kể từ bây giờ ngươi không còn là người của bản môn, bổn môn cũng chỉ đối xử với ngươi như vậy, mong trong ba năm tới ngươi đừng phụ mong ước của chúng ta, chắc chắn sau ba năm ngươi sẽ trở lại như một đệ tử của Đại Kỳ môn này. Thiết Trung Đường, những gì ta nói với Vân Tranh cũng là nói với ngươi, ngươi có hiểu không?
Thiết Trung Đường chỉ cúi đầu không nói, ngược lại Vân Tranh thì không tự chủ được.
Linh Thanh Bình từ từ đứng dậy hỏi :
- Còn tiện nữ thì sao?
- Chưởng môn nhân đã cho ngươi đi, ngươi hãy trở về đi.
Linh Thanh Bình cười khổ, nàng chỉnh lại y phục nói :
- Trở về, tiện nữ trở về nơi nào?
Nàng chậm rãi chuyển mình, nhìn chăm chăm Thiết Trung Đường một hồi thật lâu rồi thở dài một tiếng, nói :
- Huynh hãy bảo trọng!
Thiết Trung Đường vẫn cúi đầu không nhìn Linh Thanh Bình.
Linh Thanh Bình quấn lại mái tóc, cố gượng cười rồi từng bước, từng bước ra khỏi cửa. Ngoài trời mưa vẫn rơi, nàng ngửa mặt nhìn trời cao, bỗng nhiên lấy hai tay ôm mặt chạy như người điên, chỉ trong chốc lát sương mù và làn mưa bay che kín nàng.
Thiết Trung Đường không dám ngửng đầu chàng chỉ thầm chúc :
- Cô nương cũng cần bảo trọng!
Một cô gái ở trong phòng khuê lâu ngày nhưng bây giờ không có một mái nhà để quay về mà lại muốn một mình lưu lãng giang hồ, con đường phía trước mặt Linh Thanh Bình chẳng khác gì làn mưa bay trước cửa.
Xích Túc hán dậm chân than thở :
- Tại sao ông trời già lại trớ trêu, một nữ nhân tốt bụng như thế lại là con của tên Linh Nhứt Phong?
Trong tiếng nói còn nghe vọng lại tiếng ngựa hí vang trời. Vân Cửu Tiêu gật đầu :
- Hai con ngựa ấy đã bị xử lý rồi.
Cùng lúc ấy thiếu nữ áo xanh Ninh Ninh cũng vào bẩm báo :
- Sư thúc, hành trang đã chuẩn bị xong.
Vân Dực hét to một tiếng :
- Đi!
Vân Dực bước từng bước, lão hán không ngoảnh lại nhìn đứa học trò đáng thương cùng đứa con chính mình đẻ ra. Nhưng trong trái tim của lão hán đầu đã bạc phơ không che giấu được nét đau thương buồn khổ.
Xích túc hán hăng hái vác ngọn đại kỳ giục ngựa lên đường :
- Hai tiểu tử hãy cố gắng lên, ba năm sau chúng ta sẽ tái ngộ.
Trong cơn mưa gió, lá đại kỳ màu máu bỗng dưng phe phẩy rồi phất mạnh dưới cơn mưa gió.
Vân Tranh cũng muốn rời bước, thấy vậy Thiết Trung Đường hỏi :
- Tam đệ, tam đệ định đi về đâu?
- Ngươi không quản ta được.
Thiết Trung Đường tung chân, chớp mắt đã bay như mũi tên phóng ra cản đường Vân Tranh.
Vân Tranh nổi giận lôi đình :
- Ngươi định làm gì đây?
- Chỉ trong giây lát kẻ thù của chúng ta đã đến đây, tam đệ có muốn theo ta đấu với bọn chúng một trận không?
Vân Tranh ưỡn ngực chỉ nói có một tiếng :
- Được!
Chỉ có Vân Tranh và Thiết Trung Đường đối đầu với Hàn Phong bảo và Thịnh gia trang thật vô cùng khó khăn, họ cũng biết rõ như vậy. Vân Tranh hỏi ngay :
- Tại sao chưa thấy bọn chúng? Như thế này thì chúng ta đợi đến khi nào?
Chàng tiếp :
- Ngươi ẩn mình ở đây còn ta chiến đấu!
Thiết Trung Đường hơi biến sắc :
- Đón đánh, đón đánh để mà chết à!
- Sớm muộn gì cũng chết, đánh một trận dù có chết cũng sướng!
- Ai bảo sớm muộn gì rồi cũng chết, năm sau tam đệ cũng như Thiết Trung Đường này sẽ trở lại sư môn, tại sao tam đệ chóng quên?
Vân Tranh cười nhạt :
- Ngươi muốn ta ở lại đây ngăn cản bọn chúng còn ngươi thì nghĩ đến chuyện sống?
Thiết Trung Đường nghiêm túc :
- Cả hai ta ở lại đây, chẳng qua cũng chỉ ngăn cản bọn chúng, làm chậm trễ bước tiến của chúng mà thôi chứ hoàn toàn không phải ở lại đây để chờ chết! Cả hai ta đều phải giữ gìn mạng sống, để còn tiếp tục là kẻ thù của Ngũ thế gia, tại sao lại chịu chết?
Vân Tranh chuyển thân đối diện với Thiết Trung Đường, bốn mắt nhìn nhau, một bên thì kiên định trầm tĩnh, một bên thì nhiệt tình xung động, nhưng cả hai đều là những hán tử đầy dũng khí, chưa hề biết sợ hãi.
Xua đi không khí nặng nề, Vân Tranh nói :
- Ngoài cách dùng tính mạng để ngăn trở bọn chúng còn có cách nào khác hơn?
Thiết Trung Đường chỉ nói gọn :
- Bây giờ thì không, nếu cần sẽ có ngay.
Trong tiếng nói Thiết Trung Đường mang đầy tự tin, nhờ lòng tự tin nên gặp bất cứ một hoàn cảnh khó khăn nào đối với chàng cũng trở nên đơn giản, ngay cả trong gian khổ, chàng đều khắc phục được cả. Chàng nhanh nhẹn bước ra phía trước miếu, mở hai cánh cửa, châm mấy ngọn đèn chiếu ánh sáng khắp nơi. Sau đó, chàng dập tắt hết đốm ở phía sau miếu rồi kiếm mấy cái thùng thiết chất đầy đá dùng dây buộc dọc theo con đường vào miếu. Nơi đây là chỗ của Đại Kỳ môn ẩn thân đã lâu nên mọi thứ cần dùng đều có đủ. Thấy vậy, Vân Tranh lấy làm lạ :
- Ngươi làm gì thế?
Thiết Trung Đường vẫn im lặng, chàng rút cây đoản đao dưới thắt lưng rồi nhảy lên mái điện chặt nửa vời cây xà nhà rồi nhảy xuống, thuận tay xé một số dây vải, mỗi đoạn cách nhau chừng hai trượng, chàng buộc đá vào rồi tung chúng lên tấm rèm, gom một số ngói chất vào một góc kín. Vân Tranh thấy vậy, không nhịn được lại hỏi :
- Ngươi lại muốn chơi trò cút bắt với bọn chúng sao?
- Đúng vậy!
- Sống chết là việc lớn, ngươi bày trò đùa, nếu ngươi muốn chơi trò cút bắt với chúng thì Vân Tranh này quyết không theo đâu.
- Tam đệ, hôm nay quả là chơi trò cút bắt, đây là thủ đoạn đùa bỡn, nhưng là việc lớn quan trọng đấy.
Vân Tranh nổi nóng :
- Ngươi làm di, còn Vân Tranh này đi đấu với bọn chúng đây.
Thiết Trung Đường vội nắm chặt tay Vân Tranh xa xa vọng lại tiếng chó sủa.
Trong tiếng chó sủa, có tiếng người :
- Tới rồi!
Thiết Trung Đường kéo Vân Tranh ra phía sau điện rồi nghiêm giọng :
- Tam đệ, việc này liên quan đến sự sống chết, dẫu như thế nào đi nữa tam đệ cần phải nghe lời Trung Đường này một lần.
Phía bên ngoài ngôi miếu cổ nghe như có tiếng áo chắn gió kêu phành phạch đồng thời cũng xuất hiện hàng chục bóng người, thân pháp của họ đều nhanh nhẹn đang cố ẩn mình trong cánh rừng rậm.
Linh Nhứt Phong mặc chiếc áo màu tím trên đầu che kín, Tư Đồ Tiếu cũng phục trang như vậy.
Đèn trong ngôi miếu cổ vẫn sáng, cửa miếu mở rộng như chẳng có điều gì xảy ra.
Tư Đồ Tiếu thấp giọng :
- Linh huynh có cái gì là lạ?
Linh Nhứt Phong gật đầu.
Thịnh đại nương cùng hài tử Thịnh Tồn Hiếu đứng sau lưng họ, ngoài mấy người này còn có một hán tử tuổi chừng bốn mươi, sau lưng mang một thứ binh khí thật kỳ dị.
Thịnh đại nương nói lạnh lùng :
- Nhất định là con a đầu Linh Thanh Bình chưa đến đây, vì vậy bọn chúng hầu như chưa hay biết gì cả.
Hán tử trung niên lắc đầu nói :
- Thanh Bình tuy vắng mặt ở Hàn Phong bảo nhưng không phải vì thế mà khẳng quyết nó tới đây báo tin tức.
Linh Nhứt Phong tỏ ra cảm kích lời nói của hán tử trung niên, còn Thịnh đại nương thì lại mắng :
- Bạch Tinh Võ, ngươi hiểu rõ chứ! Hắc Tinh Thiên không đến, ngươi đến để làm gì?
Tư Đồ Tiếu vẫn nụ cười trên môi :
- Hắc huynh ở cách đây hơn ngàn dặm làm sao về kịp. Bằng vào sức mạnh của chúng ta cũng đã đủ rồi chỉ còn sợ những gì ở trong miếu hoang này đều là giả trá.
- Bất luận có trá hay không, chúng ta một khi đã đến đây thì không thể mang tay không mà trở về.
Bạch Tinh Võ tiếp lời :
- Nếu như Đại Kỳ môn đã nghe được tin tức, thì có thể tại đây chờ đánh nhau, hoặc giả đây là kế không thành của bọn chúng.
- Kế không thành là kế gì?
Bạch Tinh Võ trình bày :
- Bọn chúng vẫn thắp đèn trong ngôi miếu hoang như đang có người để chúng ta nghi ngờ không dám xông vào, sự thật thì bọn chúng đã cao chạy xa bay, đây chẳng qua chì là ngôi miếu trống.
Tư Đồ Tiếu trầm ngâm một lát rồi nói :
- Tuy có khả năng bọn Đại kỳ thực hiện kế ấy nhưng chúng ta cũng chẳng cần phải quan tâm, tốt nhất, chúng ta lưu một nửa lực lượng bố trí ở bên ngoài rồi sẽ xông vào.
Thịnh đại nương ra lệnh :
- Linh lão đệ, Bạch lão đệ, Hiếu nhi chúng ta cùng nhau xông vào, số còn lại bố trí ở bên ngoài.
Thịnh đại nương triển động thân hình chẳng khác nào mây bay xông vào bên trong ngôi miếu cổ. Tử Tâm kiếm khách Thịnh Tồn Hiếu không rời mẫu thân một bước.
Linh Nhứt Phong và Bạch Tinh Võ thấy vậy cũng phóng mình theo. Tư Đồ Tiếu thì vẫy tay tập hợp mười người ra lệnh :
- Mỗi người hãy lãnh năm tay cung nỏ thủ, tự tìm chỗ ẩn thân, bao vây cả bốn mặt bất luận người nào ra vào nếu không nói “ngũ phước” là mật hiệu thì cứ bắn chết cho ta.
Thịnh đại nương tay cầm ngang gậy đi đầu, bà ta tự thị sức mạnh của số đông xăng xái tiến vào ngôi miếu hoang :
- Vân Dực hãy ra mà chịu chết!
Tiếng nói thật sắc bén chứng tỏ còn đầy nội lực. Trong ánh sáng lờ mờ ở đại điện âm thanh dội lại hai tiếng :
- Chịu chết... chịu chết...
Trong đại điện hoang tàn bây giờ chỉ còn lại mùi chém giết.
Linh Nhứt Phong, Bạch Tinh Võ cũng như hai mẫu tử Thịnh đại nương đều là những tay cao thủ trong giới võ lâm, từng trải qua những cơn nguy biến nhưng trong thời khắc này cũng không trấn áp được tâm lý sợ hãi. Cả bốn người đều chậm bước, song chưởng của Linh Nhứt Phong bảo vệ trước ngực. Thịnh đại nương thì nắm chặt cây thiết trượng còn Thịnh Tồn Hiếu thì rút cây trường kiếm ở sau lưng. Bạch Tinh Võ cũng rút binh khí kỳ dị ra. Thứ binh khí này được chế tạo rất đặc biệt, chiều dìa bốn thước bảy tấc, mũi như một bàn tay, ngón cái, ngón vô danh và ngón út hơi cong, hai ngón còn lại chỉ thẳng theo thế “Tiên Ông Chỉ Lộ”, giữa bàn tay có quả cầu bằng đồng, tất nhiên quả cầu bằng đồng có diệu dụng của nó. Cả bốn người sẵn sàng chiếu đấu đang hùng hùng hổ hổ, chợt nghe có tiếng gió, từ bên ngoài Tư Đồ Tiếu phi thân vào nghiêm giọng :
- Tại hạ đến dẫn đường!
Phía sau điện đèn vẫn chiếu sáng, ngoài trời mưa vẫn mịt mùng, cả một khoảng trời đất mênh mông chìm trong bóng tối. Thịnh đại nương lo lắng :
- Quả nhiên là kế “không thành” bọn chúng đã cao chạy xa bay!
Tiếng nói chưa dứt thì trong bóng tối vang lên tiếng cười nhạt rồi “đùng đùng đùng” vô số đạo hào quang từ trên không bay xuống nhằm vào Tư Đồ Tiếu và cả bọn mà đánh, có tiếng người nạt :
- Lui mau!
Cả Linh Nhứt Phong, Thịnh đại nương cùng tất cả vô cùng hoang mang, không biết kẻ địch gồm bao nhiêu người, bọn họ cũng không biết đó là loại ám khí gì nên mọi người đều kinh sợ vội vàng thối lui khỏi đại điện. Trong tình huống ấy, Thịnh đại nương tức giận mắng :
- Ai bảo rằng ở đây không có người? Ai bảo đây là kế “không thành”. Bạch Tinh Võ, tất cả đều do ngươi cả!
Nghe vậy, mặt của Bạch Tinh Võ biến sắc, chỉ có Tư Đồ Tiếu lại cười lớn :
- Tên tiểu tử họ Vân kia, chúng bay bày trò này có tác dụng gì, ngược lại Đại Kỳ môn chúng bay đừng có nghĩ đến việc trốn thoát, dù chỉ một tên.
Bỗng nhiên một tảng đá lớn từ sau điện bay ra, chỉ nghe một tiếng “bình” tảng đá đánh vào nóc điện. Cây xà nhà vốn đã được Thiết Trung Đường chặt nửa vời, bây giờ bị khối đá đánh vào nên gãy làm hai đoạn. Cả một mái điện do lâu ngày không được Tào Ưng bổ liền sập xuống. Bọn Linh Nhứt Phong đều kinh hãi chạy tứ tán. Lúc ấy mấy ngọn đèn tắt ngấm, đá gạch bay tới tấp, cát bụi mù mịt, toàn đại điện sập đổ. Trong cảnh hỗn loạn ấy, Thiết Trung Đường ẩn thân ở một góc phòng chàng điều khiển mấy chiếc thùng đầy đá đánh thêm một đòn nữa. Thiết Trung Đường cũng không quên giữ chặt Vân Tranh. Sau đó, chỉ thấy một bóng người tay cầm trường kiếm cúi mình phóng ra và một bóng người từ trên nóc điện nhảy xuống. Người cầm kiếm miệng nạt, tay quét một kiếm, người kia thì nói ngay mật hiệu “ngũ phước”. Người cầm kiếm thu về :
- Thì ra là Linh đại thúc!
- Tồn Hiếu, ở phía sau hình như không có người, ngươi ở đó có phát hiện được gì không?
Thịnh Tồn Hiếu lắc đầu, Thiết Trung Đường theo dõi nghe được hai tiếng “ngũ phước”, chàng nghĩ :
- “Hai tiếng này ắt là ám hiệu của bọn chúng?”
Thiết Trung Đường sử dụng những sợi dây và bao tải đá tiếp tục đánh, hành động này khiến cho bọn Linh Nhứt Phong cứ tưởng đâu cũng có người.
Linh Nhứt Phong nạt một tiếng rồi dùng thế “Nhứt Kế Xung Thiên” chém rơi bức màn che, Thịnh đại nương, Tư Đồ Tiếu và Bạch Tinh Võ cũng phóng tới quan sát bốn bề nhưng vẫn không tìm ra một bóng người, từ trên nóc điện Thiết Trung Đường phóng hỏa đốt, lửa cháy ngất trời. Bọn Tư Đồ Tiếu xông ngay vào nơi có lửa cháy nhưng Thiết Trung Đường đã phóng ra từ hồi nào, chàng thuận tay bốc mấy viên đá liệng quanh bốn phía. Linh Nhứt Phong vội nhảy vào phòng, chỉ còn lại một đống lửa, trong đống lửa hình như có một thứ thuốc gì đó nên khói xông lên mù mịt. Linh Nhứt Phong xông vào trước tiên hít khí ấy vào, liền ho liên tục mặt biến sắc :
- Không xong rồi! Trong khói có độc!
Thịnh đại nương hít vào mấy hơi cười nhạt :
- Chẳng độc gì cả, đây chỉ là phân ngựa mà thôi.
Linh Nhứt Phong má ửng đỏ vì mắc cỡ.
Nghe xa xa như có tiếng chân người di chuyển, Linh Nhứt Phong nói :
- Đó chỉ là tiếng gạch rơi xuống đất.
Tiếng nói chưa dứt thì từ ba mặt nam tây bắc lại phát ra ba tiếng nữa.
Thịnh đại nương vẫn nghi ngờ :
- Ta vẫn chưa tin.
Thịnh Tồn Hiếu nhận xét :
- Âm thanh loãng ra chứ không tụ lại chứng tỏ không phải tiếng chân người.
Thịnh đại nương mắng :
- Ngươi kinh nhiệm được bao nhiêu, trước mặt già này ngươi dám khoe tài!
Thực ra Thịnh đại nương không mắng con mình mà mắng khéo Linh Nhứt Phong.
Tư Đồ Tiếu thở dài :
- Không thấy bóng kẻ thù, còn phía chúng ta rối loạn, chi bằng hãy rút lui để tránh tình trạng bắn chim không chết ngược lại bị chim ưng mổ vào mắt.
Thịnh đại nương cũng như Linh Nhứt Phong không nói một lời, nhưng trong lòng họ càng tức giận.
Thiết Trung Đường đoán rắng Vân Tranh đã ở thế thượng phong nên chỉ thoắt một cái đã rút lui, chẳng nhảy lên một cành cây, đây là chỗ hẹn với Vân Tranh sau khi đắc thắng. Trong đại điện lửa vẫn cháy ngất trời, Thịnh đại nương tức giận mắng :
- Chắc là bọn chúng đã đi rồi!
Tư Đồ Tiếu thì bình tĩnh nhận định :
- Vừa rồi, bọn chúng ở đây, hiện giờ cả bốn mặt đều bị vây hãm nhưng chẳng thấy một dấu hiệu gì cho biết bọn chúng đã thoát thân.
Bạch Tinh Võ nói :
- Nếu chúng ta muốn tìm bọn môn hạ đệ tử của Đại Kỳ môn thì chỉ có mỗi một cách thôi.
- Biện pháp gì?
- Đó là kế khích tướng, chúng ta hãy mắng chửi bọn chúng một trận, chắc chắn bọn chúng sẽ không chịu nổi buộc phải xuất đầu lộ diện.
- Hiếu nhi, con hãy thay mẫu thân mắng chửi đi!
Thịnh Tồn Hiếu nghe lời, tằng hắng mấy tiếng rồi lớn giọng :
- Môn hạ đệ tử Đại Kỳ môn hãy lắng tai nghe đây, đừng trốn trong bóng tối nữa, hãy ra mà chịu chết.
- Như vậy mà gọi là mạ lỵ?
- Con không quen nặng lời.
Thịnh đại nương nổi giận mắng :
- Đồ ngu xuẩn.
Hai mắt bà quét một vòng, không người nào mở miệng. Nên biết rằng mấy người này đều có tiếng tăm trong giới võ lâm thì làm sao họ có thể nặng lời mạ lỵ người khác?
- Đại trượng phu nam tử hán, ngay cả mắng chửi còn không được thì làm được việc gì lớn.
Đoạn lớn tiếng :
- Cái thằng họ Vân kia, mi là một kẻ nói thì hay lắm mà lại nhát gan như thỏ, mi dám ra mặt đối diện với đại nương không?
Trên cành cây, Thiết Trung Đường rất lo sợ bởi Vân Tranh là người rất nóng nảy, Thịnh đại nương lại kêu tên họ hắn ra chửi mắng. Tuy Vân Tranh không xuất đầu lộ diện nhưng cũng không thấy chàng trở về chỗ hẹn, Thiết Trung Đường càng lo hơn.
Tử Tâm kiếm khách Thịnh Tồn Hiếu thấy mẫu thân càng mắng chửi càng khó nghe, gương mặt hắn chuyển từ tím sang hồng nhợt :
- Mắng chửi cũng không được gì?
- Mi nói sao?
Hai mắt Tư Đồ Tiếu vừa liếc nhìn, bỗng nhiên lão ta ngửa mặt cười như điên :
- Ai ngờ Đại Kỳ môn lấy hình phạt năm ngựa phanh thây giết con mình, còn việc khác thì như cái thùng trống.
Thiết Trung Đường ở trên cành cây ngầm lo :
- “Không xong rồi”
Cùng lúc ấy quả nhiên chàng nghe một tiếng nạt, tiếp đó là tiếng gạch liệng tới.
Từ trong bóng tối một bóng người phi thân đến. Vừa nhác thấy, Thịnh đại nương liền hô :
- Đánh!
Bà đưa tay phóng ra một mớ ám khí. Bóng người ấy chính là Vân Tranh, chàng nhẫn nhục suốt nửa ngày trời, bây giờ nộ khí đầy bụng chàng không thể chịu nổi, không cần suy nghĩ đến sự sống chết. Khi đạo ngân quang vừa phóng ra, Vân Tranh phóng tay liệng một viên ngói, miếng ngói quá thông thường làm sao cự nổi ám khí tối độc tối diệu thiên nữ châm. Nhưng chỉ nghe hai loại ám khí va chạm vào nhau một tiếng, toàn bộ Thiên nữ châm đều rớt xuống đất.
Do Vân Tranh quá tức giận nên chàng đã dùng hết mười thành công lực, chỉ là miếng ngói, nhờ sức mạnh của chàng nên đã biến thành sức mạnh vô hình.
Tư Đồ Tiếu liền lăng không xông tới, Vân Tranh phóng ra một chưởng buộc Tư Đồ Tiếu phải thoái lui xuống đất, như ảnh theo hình, tấn công tới tấp bằng cả song chưởng, một tay đánh vào ngực, tay phải đánh vào đầu, chưởng phong vô cùng hùng mạnh.
Tư Đồ Tiếu không dám chống trả, chân hắn đảo bộ thất tinh, cùng một lúc lùi bảy bước. Vân Tranh phóng chưởng ba lần không trúng, lại phóng chưởng thêm, lần này không còn hung hãn như trước. Tư Đồ Tiếu tả quyền, hữu chưởng phóng tới. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã xáp vào trận.
Tam thủ hiệp Bạch Tinh Võ đứng lược trận, tuy thấy Tư Đồ Tiếu ưu thế hơn nhưng sau hai mươi chiêu thì thế thượng phong mất dần.
Vân Tranh như mãnh hõ, quyền cước phóng ra như tiếng gió ào ào khiến kẻ địch phải lo sợ, càng chiến đấu sức mạnh càng tăng.
Thế đánh của Tư Đồ Tiếu hơi chậm lại, trong bụng hắn ngầm sợ võ công của Vân Tranh, nhưng Tư Đồ Tiếu vẫn tỉnh táo, cứ mỗi chiêu đánh ra lại giữ lại một phần.
Thiết Trung Đường ngầm theo dõi trận đánh, nhưng chàng không trông rõ nên lòng thầm lo. Trung Đường tính lui tính tới vẫn chưa tìm ra kế vạn toàn.
Dưới ánh sáng ngọn lửa, Thiết Trung Đường thấy Vân Tranh đang bị hai người vây kín. Bạch Tinh Võ thấy Tư Đồ Tiếu đã lâu không hạ nổi đối thủ nên xông vào trợ sức.
Chưởng thế Tư Đồ Tiếu chậm lại, mỉm cười nói :
- Bạch huynh sợ tiểu đệ không thắng nổi hắn chứ gì?
Tiên Nhân chưởng trong tay Bạch Tinh Võ múa tít như bão táp mưa sa, quả cầu phát ra tiếng nghe rất chói tai vây Vân Tranh.
- Tiểu đệ nghĩ là phải tốc chiến tốc thắng mà thôi.
Chỉ xong câu nói hắn đã tung ra bảy chiêu.
Vân Tranh nghiến hai hàm răng. trên trán đã lấm tấm mồ hồi. Nghe tiếng Thịnh đại nương ở bên ngoài :
- Bốn bề không thấy bóng dáng kẻ thù. Có lý nào Đại Kỳ môn chỉ lưu lại một thằng nhãi con?
Nghe vậy, máu nóng trong Vân Tranh như xông lên cổ họng :
- Một mình thiếu gia cũng đủ sức đấu với bọn chúng bay!
Chàng lấy hết sức để tấn công, không nghĩ đến bất kỳ điều gì, nhờ thế nên đã tự cứu được mình. Tư Đồ Tiếu vẫn tỏ thái độ xem thường :
- Ngươi là con thú bị giam giữ, bất quá cũng chỉ từng ấy mà thôi.
Bỗng nghe Bạch Tinh Võ hét lên một tiếng :
- Trúng!
Một vệt sáng xẹt tới đánh trúng vào đầu Vân Tranh, một dòng máu tuôn chảy.
Ở trên cây, Thiết Trung Đường biết rằng Vân Tranh đã bị thương, chàng vô cùng lo lắng, trong lúc ấy, thân hình Vân Tranh đầy máu, nhưng chiêu thức vẫn không rối loạn, sức mạnh càng gia tăng không lộ một chút khiếp sợ.
Thấy thế Tư Đồ Tiếu cười mỉa mai :
- Đúng là một tên tiểu tử có sức mạnh. Có lý nào Đại Kỳ môn để lại một mình ngươi chịu chết?
- Người khác đã đi rồi. Tiểu tử ngươi hãy chờ đó! Ngươi đã thấy vừa rồi thủ đoạn phục thù của Đại Kỳ môn chưa?
Thiết Trung Đường nghe tiếng la, chàng liền nghĩ ra một kế. Chàng phi thân quá nhanh khiến mấy cành cây bị gãy. Thiết Trung Đường cởi chiếc áo ngoài cột vào cành cây rồi dùng hết sức liệng. Miệng chàng hét lên một tiếng, phóng vào trong đại điện.
Chiếc áo được cột vào cành cây, trông chẳng khác nào bóng người phi thân. Vừa trông thấy, Thịnh đại nương đã hét :
- Chạy đi đâu?
Bà chống cây trượng lập tức phu thân theo, Thịnh Tồn Hiếu cũng theo sát.
Tư Đồ Tiếu nói với Bạch Tinh Võ :
- Tên tiểu tử này bị trọng thương, một mình tiểu đệ cũng đủ đối phó rồi, Bạch huynh hãy theo bắt kẻ địch.
Thế là Bạch Tinh Võ cũng phi thân theo.
Tư Đồ Tiếu phóng thêm một chưởng nữa, nói :
- Nếu ngươi nói ra nơi ở của đồng bọn, ta sẽ tha cho toàn mạng.
Nguyên là Tư Đồ Tiếu có mưu đồ riêng, trước hết hắn hỏi nơi chốn của Đại Kỳ môn để hắn tạo quyền thé giữa Thịnh đại nương và Linh Nhứt Phong. Do vậy hắn thúc giục Bạch Tinh Võ truy lùng kẻ địch. Nào ngờ mưu mô của hắn lại trúng ý Thiết Trung Đường.
Trong nháy mắt, một khối lửa từ trên không bay xuống, Tư Đồ Tiếu vội lách mình né tránh. Ai ngờ khối lửa ấy như một người sống phóng theo hắn. Tư Đồ Tiếu vừa la lên một tiếng thì trên mình hắn đã bắt lửa, buộc hắn phải nhào lộn xuống đất. Trong khi ấy từ trong khối lửa một bóng người phóng ra kẹp Vân Tranh chạy thoát.
Đến khi Tư Đồ Tiếu dập hết lửa trên thân mình vọt dậy, thì trước mắt đã không còn bóng dáng Vân Tranh đâu nữa.
Bên ngoài ngôi miếu cổ thấp thoáng bóng người sẵn sàng cung tên, một người nói nhỏ :
- Người nào đấy?
Thiết Trung Đường chợt nhớ mật hiệu chàng nói ngay :
- Ngũ phước.
Hai tên trong số người mai phục vừa ngẩn người đi một chố, thì Thiết Trung Đường đã phóng qua vòng vây. Trung Đường cúi xuống nhìn thấy mặt Vân Tranh không còn chút máu, hai mắt nhắm nghiền, chàng nôn nóng gọi :
- Tam đệ!
Vân Tranh vẫn không hề có phản ứng. Vì chàng mất máu quá nhiều nên bây giờ vẫn mê man chưa tỉnh.
Thiết Trung Đường nhíu mày lo lắng, cứ nhắm vào dãy núi sâu mà rảo bước. Thiết Trung Đường không biết mình đi đã bao lâu, chàng chỉ cảm nhận rằng thể lực của chàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Mỗi bước đi thở dài có cảm tưởng như có khối nặng ngàn cân dưới chân. Chàng hít mạnh mấy hơi, trong bóng đêm chàng đã tìm ra một hang đá, đặt Vân Tranh xuống thì cổ họng chàng khô rát, toàn thân đau đớn, chiếc áo ngoài của Thiết Trung Đường bị lửa cháy loang từng mảnh, hai bàn tay chàng cũng bị lửa đốt đen phồng, cơn đau thấm vào tim.
Thiết Trung Đường không dám đi tìm nước uống. Chàng cũng không nghĩ đến những vết bỏng trên mình, trước hết đỡ Vân Tranh dậy, xé một mảnh áo lau sạch máu trên người Vân Tranh.
Thiết Trung Đường phát hiện vết thương sau lưng Vân Tranh sâu đến một tấc tựa hộ như thấy cả xương. Ngoài ra còn một vết cạn hơn nhưng ở bụng coi bộ còn nguy hiểm hơn.
Thiết Trung Đường ngồi xuống lấy chân khí bởi chàng biết những vết thương của Vân Tranh khá nghiêm trọng nếu không cứu kịp thì tánh mạng của Vân Tranh sẽ bị đe dọa đến chín phần.
Khốn nỗi ở đây làm gì có thuốc thang, thậm chí một giọt nước tẩy sạch vết thương cũng không có. Trừ phi chàng còn sức tìm cách thoát ra khỏi vùng hoang sơn này,nếu không Vân Tranh sẽ bỏ mạng. Thế là chàng nghiến hai hàm răng cố sức bồng Vân Tranh nhắm phía trước mà đi.
Tuy thể lực của Thiết Trung Đường quá yếu, nhưng tinh thần của chàng lại mạnh hơn bao giờ hết. Ý chí của chàng càng kiên định, chàng tự hỏi :
- Không biết chúng biết ta đã đào thoát, chẳng rõ còn giờ trò gì nữa không?
Khi Tư Đồ Tiếu chồm dậy không thấy Vân Tranh, trong tâm hắn vừa sợ lại vừa giận. Trong ánh lửa có một bóng người phóng tới như gió :
- Bốn phía đều không thấy kẻ địch, may mắn là thằng nhãi họ Vân đã bị Tư Đồ Tiếu bắt được rồi.
Người đó chính là Linh Nhứt Phong. Nguyên Linh Nhứt Phong đã thấy rõ nhưng lão cố ý ẩn mình thầm nói :
“Tư Đồ Tiếu lúc nào cũng khoe khoang tài năng. Lần này để xem ngươi nói thế nào?”
Bản chất Linh Nhứt Phong hẹp hòi nham hiểm. Thấy Tư Đồ Tiếu ở thế ưu, miệng không nói nhưng trong lòng rất bực bội. Hơn nữa, bốn mặt đều là thuộc hạ của Hàn Phong bảo, lão đánh giá hai người không thể thoát khỏi, cho nên cố ké khoe môn cân đẩu của lão để từ nay Tư Đồ Tiếu không còn dám khoe khoang. Nào ngờ sự tình biến chuyển bên ngoài tính toán của lão, Thiết Trung Đường và Vân Tranh đã chạy mất rồi.
Tư Đồ Tiếu bị lão chết nhạo nhưng cũng phải ngậm miệng không nói được lời nào.
Linh Nhứt Phong còn giả bộ sợ hãi :
- Tên tiểu tử ấy đâu rồi?
- Chạy mất rồi.
- Nó chỉ là một kẻ tiểu bối, thế mà thoát khỏi tay một Tư Đồ Tiếu?
Tư Đồ Tiếu cũng chẳng vừa :
- May thay cả bốn mặt đều có người của Hàn Phong bảo mai phục, làm sao chúng thoát được.
Gương mặt Linh Nhứt Phong đổi sắc vì lão trông thấy hai hán tử đến thưa :
- Vừa rồi có hai thiếu niên chạy ra, chẳng biết họ là ai?
Tư Đồ Tiếu nổi giận :
- Bọn chúng bay chết cả rồi sao mà để chúng chạy thoát?
Nghe xong hai hán tử thất kinh :
- Bọn chúng đáp đúng ám hiệu làm sao chúng con dám ngăn cản?
Tư Đồ Tiếu vừa dậm chân vừa hô :
- Đuổi theo chúng!
Thịnh đại nương nói mỉa mai :
- Số người đông như vậy vẫn để cho chúng chạy thoát, nay lại đuổi theo sợ không đuổi kịp.
- Không phải thế, hồi nãy tiểu tử họ Vân bị đánh trọng thương, người đến cửa hắn chắc phải tự liệu cho hắn. Dù có thuốc chữa trị thì cũng phải cần nước sạch rửa vết thương, bây giờ đang đêm lại là vùng núi tìm chúng không dễ gì. chúng ta chỉ cần tìm đến các nguồn nước bố trí mai phục chờ chúng.
- Có lý lắm
- Bọn chúng đang chạy trốn nên không dám di chuyển trên các con đường chính.
chúng ta chỉ cần men theo những còn đường mòn rồi chặn các lối ra, trừ phi chúng mọc cánh mới thoát được.