Buổi sáng, như mọi ngày, Lam Thanh cùng Tiểu Dung mang thảo dược vào thị trấn:
-Phó đại tẩu…Đây là 2 lượng chỉ. Lần sau đại tẩu mang theo kim cang nhé, trúc tử nữa.
-Vâng ạ!
Lam Thanh với cái bào thai đã đến tháng thứ 9,
nặng nề nhưng nàng không muốn ở mãi trong sơn trang nên cuối cùng Thủy
Thiên Bình đành miễn cưỡng cho nàng ra ngoài với Tiểu Dung.
-Tiểu Lam ….- Thời gian gần gũi đã dần làm vơi
khoảng cách giữa các nàng, Tiểu Dung thực sự xem Lam Thanh như một cô em gái, ân cần- Muội đợi ở đây…Tỷ sang bên kia mua mấy vò rượu gạo cho chủ nhân nhé!
-Dạ…
Ngoài mặt Lam Thanh được che lên bởi một lớp mặt nạ da người, vừa để trốn tránh, vừa để ngăn họa.
Thủy Thiên Bình có nói qua, sở dĩ tung tích nàng
và Huyết Phong bị phát hiện là do tên Đỗ Đạt từng có ý đồ xấu với nàng
chính là một trong những đệ tử ngoài giang hồ của Ngũ độc giáo. Khi gia
đình hắn mang Đỗ Đạt đến xin cầu cứu, Ngũ độc giáo đã nhận ra người có
công phu hạ độc chỉ có thể là Thiếu giáo chủ Thiết Ấn môn- truyền nhân
duy nhất của Độc nương tử.
Trong bụng Lam Thanh đang có giọt máu duy nhất
của Huyết Phong, nếu Thiết Ấn môn hay danh môn chính phái biết đều là
một mối họa cho nàng.
Nàng phải cố an ổn mà sinh hạ đứa bé ra…
Bỗng nhiên….
-Huynh cũng nhận được thiệp mời à?
-Vâng…Đa số những chút tên tuổi trên giang hồ đều đã nhận được thiệp mời. Thật không ngờ…
-Đại đệ tử của Thanh Thành…Cái tên đó…Không ngờ
lại làm ra chuyện thương thiên hại lý như thế. Giết chết sư phụ, hãm hại sư thúc. Chết là đáng!
-Thanh Thành từng hy vọng hắn rất là nhiều…Nhưng
sau chuyện nương tử kết tóc cua hắn bị Thiếu giáo chủ Thiết Ấn Môn đoạt
đi thì hắn trở nên thay đổi như thế…Thanh Thành lần này không chỉ muốn
thanh lý môn hộ, còn thông qua đó khẳng định rằng tuy là giáo chủ của họ đã chết nhưng Thanh Thành vốn chẳng hiếm người tài…
Tai Lam Thanh ù đi!
Lăng đại ca…
Đôi mắt dịu dàng, trầm ấm…
Đại ca đã không quản tới sự sỉ nhục trong ngày đại hôn, buông tay cho nàng và Phong huynh được toại nguyện.
Phó Huyết Phong cũng nhiều lần bày rỏ sự khâm phục với hắn:
Một con người không thể chỉ nhìn vào việc họ làm, mà là cách họ sống trước khi làm việc đó…
Lăng đại ca…
-Tiểu Lam…muội sao vậy? Tỷ mua xong rồi…Về thôi!
-Dung tỷ…Về đi! Muội có việc muốn nói vối đại sư phụ. Gấp lắm!
- Con muốn nhờ ta cứu hắn?
-Đại sư phụ…Ngoài người ra, Thanh nhi không biết
nhờ cậy ai nữa. Lăng đại ca là người tốt…Con quả thật đã thiếu huynh ấy
một món nợ tình…
Nếu không có Phó Huyết Phong, Lam Thanh đã là thê tử của tên ấy.
Hắn bình hòa như nước, một lần nhìn thấy, Thủy
Thiên Bình đã ví hắn như một mặt sông rộng, phía dưới là những đợt sóng
ngầm. Bà cũng lo hắn sẽ không buông tay, làm Tiểu Lam lẫn tên đệ tử ngốc của bà trầm luân trong bể khổ.
Nhưng hắn đã buông tay, quả thật Phong nhi phải nợ hắn một kiếp tình.
-Dung nhi này…Con dò hỏi được gì? Tại sao hắn lại bị bắt?
-Thưa chủ nhân…Lăng Thạch Bằng đã hành thích,
giết chết sư phụ của mình tại Thanh Thành…Theo tin mà con dò la được, có thể là hắn muốn trả thù cho tỷ tỷ của hắn. Sau khi làm gián điệp ở
Thiết Ấn môn về, tỷ tỷ của hắn đã bị Tống Thanh Hạo là con trai của Tống Đạo Thanh làm nhục. Có lẽ hắn rất căm hận chuyện này nên mới ra tay…
-Thì ra là do bọn khốn ấy. Được rồi…Tiểu Lam…sư
phụ hứa với con…sư phụ sẽ cứu hắn một mạng.Vừa để trả giùm hai con món
nợ, vừa để cho bọn người đó một bài học…
-Đa tạ đại sư phụ…
-Chủ nhân…Không đơn giản đâu. Hôm đó là ngày đa
phần các đại phái đều có mặt. Dù chúng ta có dùng độc, cũng khó mà thành công được…
-Chúng ta đương nhiên không hành động vào hôm đó rồi. Ngay hôm nay lên đường đến Thanh Thành…Các con vào chuẩn bị đi!
- Dạ…
Tiểu Ngọc và Tiểu Vân dạ một tiếng to, sau đó vội vã vào trong sửa soạn.
Chỉ còn là Tiểu Dung một mình.
-Con có gì muốn nói à? Dung nhi!
-Không…Chỉ thấy lo lo…Con có cảm giác chuyện này không bình thường chút nào đâu chủ nhân…Người phải cẩn thận!
-Cẩn thận là việc nên làm…Ta tin vào con…Nhanh
chóng đi chuẩn bị đi! Sắp xếp cho Tiểu Lam cẩn thận, ta không muốn bỏ
lại con bé một mình.
-Dạ…
Lam Thanh đã ở trong một hang động chở Thủy Thiên Bình được 3 ngày…
Thời gian càng dài, nỗi lo sợ trong lòng nàng càng lớn…
Đại sư phụ, Tiểu Ngọc, Tiểu Vân và cả Tiểu Dung tỷ, sao mọi người đều không có chút tin tức báo về…
Lăng đại ca nữa…
Có tiếng xào xạt…
Lam Thanh nhìn ra cửa…
Một bóng người thấp thoáng.
-Ai?
Trên tay nàng là một nắm Độc Huyết trâm.
Run run…
-Tiểu Lam…Là tỷ đây!
-Tiểu Dung tỷ!
Thân ảnh Tiểu Dung đầy thương tích, máu vẫn còn tuôn trên vai của nàng…
Đằng sau có tiếng rất nhiều người.
-Thanh nhi…
-Sư phụ?
Tịnh Vân sư thái…cùng nhiều đệ tử Nga my…
Thêm dòng người đông đúc đằng sau, tính có cả trăm người.
Lăng Thạch Bằng là người kế tiếp Lam Thanh nhận ra.
-Thanh nhi…Đã lâu không gặp…muội khỏe chứ?
-Tiểu Lam…chạy đi mau lên- Tiểu Dung cố thều
thào- Hắn…hắn đã lừa chúng ta…Lăng Thạch Bằng…hắn…Hắn không hề bị
bắt…Chủ nhân, Tiểu Vân và Tiểu Ngọc đều bị hắn bắt rồi.
Lam Thanh không tin vào tai mình nữa.
-Lăng đại ca…
Vẫn ánh mắt đó…Nụ cười đó…Sao bây giờ hắn lại có
thể làm vậy? Lại có thể lừa gạt nàng, lợi dụng lòng biết ơn, ái ngại của nàng để hoàn thành mục đích…
-Cô nương ấy nói không sai…Thanh Thanh…Ta vốn
định dụ Phó Huyết Phong đến nạp mạng…Nhưng không ngờ lại bắt được Độc
nương tử uy trấn giang hồ…Lại còn…- Mắt Lăng Thạch Bằng lướt xuống chiếc bụng tròn lẳn của nàng- con của Phó Huyết Phong. Ít ra với cái mạng
này, ta có thể uy hiếp Thiết Ấn môn, để bọn hắn nghe lời mà làm mọi thứ…
-Thanh nhi…Chỉ cần con chấp nhận…Sau khi con sinh đứa bé đó ra…Chúng ta sẽ đưa con trở lại Nga my, không còn vấn vương gì với bọn tà ma ngoại đạo này nữa cả.
-Sư phụ…-Lam Thanh ôm chặt Tiểu Dung, mắt nhòa
lệ. Bài học hôm nay sao quá đắng cay. Tình cảm của nàng, nỡ nào lại trở
thành công cụ cho người ta lợi dụng:
-Con xin lỗi…sư phụ…Nhưng họ là người thân của
con…con không thể làm hại họ…Con không trở về Nga my nữa…Có chết con
cũng sẽ chết chung với họ…