Ánh mặt trời sáng rỡ từ giữa không trung tà tà chiếu xuống, điểm điểm ánh quang chiếu vào buồng xe, dát lên áo lam như nước của nàng một mảnh hào quang dật thải. Dung nhan của nàng ẩn dưới bóng râm của màn xe. Nhưng vẫn như cũ không che giấu được thanh hoa cả người nàng.
Cái đẹp nhất thế gian cũng chẳng qua được lúc này!
Thiếu niên nhìn Phượng Hồng Loan, trong nháy mắt lòng chợt bị một câu nói này bao trùm, bỏ mất vẻ tức giận buồn bực bén nhọn trước đó, mà ngây dại!
Đương nhiên Phượng Hồng Loan cũng thấy rõ vẻ ngoài và khí chất của thiếu niên. Đáy mắt hiện ra một tia chán ghét. Trên người thiếu niên này, nàng nhìn thấy nàng nhìn thấy vẻ quý khí bất phàm được trời ưu ái cùng âm u thâm trầm như Vân Cẩm, Quân Tử Ly, còn có nam tử mặc áo đen kia.
“Thanh Lam, Thanh Diệp, lên xe!” Vẻ căm ghét trong đáy mắt Phượng Hồng Loan không hề che giấu chút nào. 'Cạch' thoáng cái buông mành xuống, lạnh giọng mở miệng.
“Vâng, tiểu thư!” Mới vừa rồi Thanh Lam, Thanh Diệp bị kinh sợ quá mức, không nghĩ tới hai người các nàng mà lại không thể đỡ nổi một chiêu của thiếu niên này, vậy làm sao có thể bảo vệ tiểu thư? Trong lòng chán nản, gương mặt trắng bệch lập tức lên xe.
“Đánh xe!” Phượng Hồng Loan vung tay hất một cái, ném quyển sách bị phá hỏng ban nãy ra ngoài xe, rơi 'bịch” xuống đất. Dẫn theo một trận gió lạnh lật lên mấy trang sách vang tiếng soàn soạt.
Phu xe nào dám dừng lại thêm một chút, lập tức vung roi.
Con ngựa lại lần nữa 'Hí' một tiếng, móng trước nâng cao, không chịu nổi lực mạnh mà lui về sau mấy bước, lông tơ toàn thân run rẩy nhìn thiếu niên.
“Ngươi không giải đề nữa sao?” Một đôi mắt phượng của thiếu niên trong trẻo dị thường, ánh mắt sáng quắc nhìn vào màn xe đóng chặt. Cho tới bây giờ chưa từng có ai dùng nét mặt ghét bỏ mà nhìn hắn. Mặc dù ban nãy chỉ là trong nháy mắt, nhưng hắn thấy rất rõ ràng, vẻ mặt của nữ tử bên trong chính là căm ghét. Không những không buồn, trái lại khóe miệng còn hơi nở nụ cười.
“Không giải nữa!” Phượng Hồng Loan lạnh nhạt mở lời.
“Không phải ngươi muốn rèn đồ sao? Phải biết rằng hàng rèn lão Thiết hàng vang danh tam quốc. Đồ đạc tạo ra chắc chắn là thứ tốt nhất.” Thiếu niên nói.
“Phẩm chất con người không được tốt, đồ tạo ra được chưa chắc có chỗ nào tốt hơn, không làm cũng tốt!” Thanh âm Phượng Hồng Loan đạm mạc mang theo chút lạnh lẽo.
“Ngươi. . .” Thiếu niên liền tức giận. Ngay sau đó giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt ấm áp, lập tức ôn thanh nói: “Phẩm chất con người không tốt cũng có thể đánh ra đồ tốt nhất thế gian. Vô luận ngươi lấy ra thứ gì, nơi này đều có thể tạo ra được. Có một không hai thiên hạ, không ai bằng. Ngươi xác định ngươi không giải đề nữa sao?”
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan ngồi trong xe lập tức nhíu mày. Thù Tình của nàng quả thật không có nơi nào có thể làm ra. Nơi này và mấy người kia đúng lầ làm người ta tháy ghét, thế nhưng Thù Tình lại là thứ nàng yêu thích nhất.
“Được! Ngươi cầm đề ra đây! Phượng Hồng Loan nhẹ nhàng mở miệng. Hàn khí ban nãy cũng tan sạch, không nghe ra vui giận.
Sắc mặt thiếu niên lập tức vui vẻ hơn. Ống tay áo nhẹ phất, mảnh lụa rơi trên mặt đất ban nãy bay đến trong tay của hắn, cổ tay cùng ngón tay hắn nhẹ hất, mảnh lụa nhẹ nhàng bay tới mành cửa đang đóng chặt. Không có chút lực mạnh nào.
Mảnh lụa hiện lên một màu vàng trắng, Phượng Hồng Loan đưa tay tìm tòi, thoáng chốc đã phân biệt được mảnh lụa này đã có hơn trăm tuổi. Hờ hững nhìn thoáng qua, tay không dừng lại, đầu ngón tay đẩy mảnh lụa ra. Chữ viết bên trong phút chốc đã hiện ra.
Khi thấy nội dung nét bút trên mảnh lụa, Phượng Hồng Loan khó có được mà ngẩn ra: “Thứ ngươi muốn ta giải của chính là cái đề này?”
“Không sai!” Màn xe đóng chặt khiến thiếu niên không thấy được sắc mặt của Phượng Hồng Loan, chậm rãi gật đầu.
“Cái đề này . . .” Con ngươi thanh lương của Phượng Hồng Loan nheo lại trong nháy mắt, môi mỏng hơi mím rồi một chút: “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Ngươi không giải được?” Thiếu niên hơi hơi nhíu mày.
Phượng Hồng Loan không nói, nhìn chữ viết, đầu ngón tay lục lọi mảnh lụa, một chút một chút. Lông mi thật dài buông xuống, không thấy rõ biểu cảm trong mắt.
“Có phải là ngươi cũng không giải được không?” Thiếu niên không nghe được câu trả lời ở trong, luôn cảm giác lúc này trong xe có thể lộ ra cho hắn chút khí tức mỏng manh, thế nhưng hơi thở kia dường như thật lạnh lẽo phức tạp. Tiếp tục hỏi tới: “Lẽ nào ngươi có thể giải đề này?”
Trong buồng xe vẫn lặng im như cũ, vô thanh vô tức.
Mắt phượng của thiếu niên nhìn chằm chằm xe ngựa, cũng không lên tiếng nữa.
Lão Thiết bị chuyện mới vừa rồi làm cho kinh hãi, lúc này cũng cảm giác được bầu không khí có vẻ khác thường, lập tức bước nhanh tới sau lưng thiếu niên đứng cách hắn một bước, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm xe ngựa.
“Đề này ta giải được!” Hồi lâu sau, Phượng Hồng Loan mới lạnh nhạt cất lời. Không thể nghe ra chút tâm tình gì.
“Có thật ngươi có thể giải được đáp án của đề này?” Thiếu niên lập tức vui vẻ, ý mừng trong đó khó xác định.
Phượng Hồng Loan không nói nữa,
Chốc lát, đưa tay cầm lấy bút mực đã được chuẩn bị trước trong xe, viết lên trên mảnh lụa hai chữ. Lúc viết xong, phất tay lên, tờ giấy trong tay xuyên thấu qua màn xe đóng chặt, thổi nhẹ tới trước mặt của thiếu niên.
Thiếu niên ngẩn ra, lập tức đưa tay đón lấy tờ giấy bay tới trước mặt hắn.
Giống như không kịp chờ đợi mà vội mở ra. Khi thấy đáp án trên giấy. Một đôi mắt phượng chợt mở to, không dám tin ngẩng đầu nhìn màn xe được đóng chặt: “Ngươi. . . Ngươi. . .”
“Như thế nào? Ta trả lời đúng chứ?” Giọng nói Phượng Hồng Loan vẫn hờ hững trước sau như một.
“Ngươi. . .” Thiếu niên liên tiếp nói mấy chữ ngươi, sau cùng hai mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào màn xe đóng kín: “Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?”
Thanh âm của hắn mang theo một chút run rẩy. Tuy rằng cố hết sức kiềm nén, nhưng người ta vẫn có thể nghe ra được.
Thật sự đã trả lời đúng? Lão Thiết đứng sau lưng thiếu niên cũng không kịp nhớ phải tuân thủ thân phận, lập tức tiến lên một bước, cầm lấy mảnh lụa trong tay thiếu niên, khi thấy hai chữ kia, mắt già tràn đầy vẻ ngạc nhiên cùng mừng rỡ nhìn vào màn xe. Hai tay run rẩy kích động. So với thiếu niên nội tâm hắn còn kích động càng dữ dội hơn mấy phần.
Không cần nhìn ra phía ngoài, từ giọng nói cùng hơi thở toát ra của hai người Phượng Hồng Loan cũng có thể cảm giác được vẻ mặt của họ. Thản nhiên mở miệng: “Hàng rèn lão Thiết hình như không có quy củ hỏi tên họ của khách nhân.”
Thiếu niên nhất thời ớ một tiếng, ngay sau đó vừa thu lại thần sắc mừng rỡ kích động, khôi phục bộ dạng bình tĩnh lúc trước: “Chưa từng có người giải được đề đương nhiên không có hỏi. Nay có người giải được, vậy tự nhiên là có hỏi.”
Nghe vậy, con ngươi thanh lương của Phượng Hồng Loan hiện lên một tia sáng lạnh.
Hàng rèn lão Thiết có thanh danh trong tam quốc thiên hạ. Người người trông ngóng hy vong có một thứ do lão Thiết tự tay rèn ra. Định giá nghìn vàng, giá bán càng không biết bao nhiêu. Nhân tài như vậy, hiếm có trong thiên hạ. Nhưng mười mấy năm qua lão Thiết vẫn như cũ bình yên giữ căn nhà lá nho nhỏ duy nhất này, không bị bất kỳ bên nào chiêu mộ làm ngự dụng trong hoàng cung.
Nếu muốn kiếm tiền, nàng không chút hoài nghi nào giờ đây trong hàng rèn lão Thiết đã chất thành núi vàng núi bạc rồi. Nhưng một ngày hắn chỉ làm ba thứ, hiển nhiên không phải vì tiền mà cố thủ nơi đây. Như vậy là do có sách lược khác.
Mưu đồ khác kia. . .
Xem ra chính là dề mục mà nàng vừa giải xong kia.
Khóe miệng Phượng Hồng Loan nhếch lên nụ cười lạnh. Một cái đề như thế tính là gì. Chuyện nàng không muốn làm, người khác cũng không cố ép nàng được. Nếu không phải vì Thù Tình, nàng tuyệt đối sẽ không thò vào cái mớ phiền phức này.
Nhưng nếu nàng đã giải đề, vậy sẽ không sợ phiền phức.