Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn

Chương 1: Môn chủ Thiên Y

Đảo Thiên Y hải ngoại.

Đây là một nơi nằm sâu trong vùng biển quốc tế, hầu như không được đánh dấu trên bất kỳ bản đồ nào.

Mặc dù vị trí không rõ ràng, nhưng đó là nơi ở của các vị thần y được giới đỉnh cấp biết đến. Mỗi đời chủ sở hữu hòn đảo đều có thể chữa lành xương thịt con người, bất kỳ chứng bệnh nào đều có thể xuất hiện kỳ tích, thậm chí còn có thể làm người sắp chết kéo dài thêm mấy năm.

“Chị Ngụy, vết thương ở eo chị đã được chữa gần như là khỏi rồi, lần này chị không cần phải ở lại đây ba năm nữa.”

Trong phòng điều trị, Vân Hiên mặc áo blouse trắng mệt mỏi mở cửa, dùng khăn lau mồ hôi trên đầu.

Người phụ nữ trong phòng bĩu môi, vẻ mặt chưa đã thèm nói: “Sao, cậu muốn đuổi chị đi thế à?”

“Sao thế được? Chị Ngụy là người săn sóc tôi nhiều nhất trên đảo, thà đuổi người khác đi cũng không nỡ để chị Ngụy rời đi!”

Người phụ nữ đứng dậy với nụ cười duyên, lắc vòng eo thon đi đến chỗ Vân Hiên, từ trong túi lấy ra một viên kim cương màu vàng: “Chị Ngụy của cậu là quân nhân, không giàu có như các chị khác của cậu, đây là Kim Tinh Thạch, trông khá đẹp, là thần vật tế thiên của đình Bắc Man Vương, tặng cho cậu chơi đấy.”

“Chị, thật sự không cần thiết đâu.”

Vân Hiên vừa định từ chối, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ lại vội vàng nhận lấy cục đá, giả vờ vui vẻ nói: “Chắc chắn là cần rồi, ý tốt của chị Ngụy, sao tôi không nhận cho được.”

“Vậy mới đúng chứ!”

Ngụy Vô Đạo đưa tay véo má Vân Hiên: “Tên nhóc cậu có muốn ra ngoài với chị không? Môn chủ Thiên Y, y võ song tuyệt, nếu không chị nhường lại vị trí chiến thần top 1 này cho cậu ngồi, chị ở bên cạnh làm vệ sĩ cho cậu, thế nào?”

“Chị Ngụy, vậy thì không cần đâu!”

Nghe ngữ khí mập mờ của người phụ nữ, trong lòng Vân Hiên bồn chồn, cẩn thận nói: “Quy củ của đảo Thiên Y là không có lệnh của sư phụ, không thể rời đảo.”

Sở dĩ Vân Hiên thận trọng như vậy là vì người phụ nữ trước mắt không tầm thường chút nào. Ngụy Vô Đạo - chủ soái quân Phượng Linh của Họa Loạn Bắc Man, nữ chiến thần đứng đầu nước Hoa, là một kẻ tàn nhẫn từng giết chết ba triệu người tộc Man trong một trận chiến.

Một cây đao Phượng Linh được cắm vào di tích ranh giới Bắc Man khiến tộc Man cố thủ ở biên giới Bắc Cảnh hơn một trăm năm không dám bước qua một bước.

Cô là người phụ nữ đơn thương độc mã giết thẳng vào đình Bắc Man Vương, phá hủy tế đàn, phong ấn long mạch, làm cho cả tộc Man vừa hận vừa sợ.

“Hừ!”

Ngụy Vô Đạo bất mãn trợn mắt nhìn anh, mở miệng nói: “Biết ngay cậu sẽ lấy lệ với chị mà, đi nhá.”

Tạm biệt Ngụy Vô Đạo, Vân Hiên nhìn Kim Tinh Thạch trong tay, tiện tay ném vào trong túi.

Mặc dù anh chỉ mới tiếp nhận vị trí đảo chủ từ tay sư phụ ba năm, nhưng mỗi bệnh nhân đủ tư cách lên đảo Thiên Y và được anh chữa trị đều là những nhân vật khó lường.

Chiến thần hàng đầu nước Hoa, tổng giám đốc công ty đa quốc gia, ông lớn trong ngành tài chính, gia chủ thế gia hào môn, trưởng lão tông môn lánh đời, thậm chí còn có tu sĩ Huyền Môn trong truyền thuyết.

Đối mặt với ý tốt và mời chào của những người này, Vân Hiên chỉ có thể giả vờ dùng phương pháp này để từ chối.

Và bất kỳ ai được chính tay anh chữa trị đều ít nhiều sẽ cho anh một thứ gì đó.

Ngoài các hợp đồng cổ phần, hợp đồng bất động sản và trái phiếu ngân hàng, còn có vô số vũ khí huyền thoại quý hiếm và châu báu trang sức quý giá.

Lấy đại một món ra cũng đủ để vô số gia tộc bên ngoài tranh nhau vỡ đầu.

“Người tiếp theo!”

Vân Hiên tiếp tục nói.

Chẳng bao lâu, một người đẹp cao ráo, đôi chân dài và mái tóc dài chậm rãi bước vào, cô ta mặc một chiếc áo khoác da màu đen bó sát, ôm chặt lấy đường cong cơ thể săn chắc, khuôn mặt xinh đẹp và khí chất cao quý, quả thật là gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ.

“Mời ngồi, cô thấy không thoải mái chỗ nào?”

Vân Hiên hỏi.

Đây là bệnh nhân cuối cùng của năm nay.

Theo quy định của hòn đảo, sau khi khám xong cho người cuối cùng, đảo Thiên Y sẽ đóng cửa ba năm, Vân Hiên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Người phụ nữ ngồi xuống đối diện, nhìn Vân Hiên từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh là Vân Hiên?”

“Không sai, là tôi!”

“Tôi là Liễu Thiên Thiên, hôm nay có chuyện cố ý tới tìm anh!”

“Liễu Thiên Thiên?”

Vân Hiên hơi sửng sốt, cẩn thận hỏi lại: “Chúng ta biết nhau không?”

“Anh không nhớ tôi à?”

Còn chưa dứt lời, Liễu Thiên Thiên đã nhướng mày, đột nhiên đứng dậy, dùng đôi chân dài như mãng xà khổng lồ đá thẳng vào đầu anh.

Khí kình sắc bén cùng với tiếng rít khủng bố đá thẳng vào huyệt thái dương của anh, chỉ nghe tiếng gió thôi cũng đủ biết cú đá này vô cùng mạnh mẽ, trúng đòn nhẹ thì chấn động não, nặng thì liệt nửa người.

Có điều, ngay khi sắp đá trúng, chân cô gái vững vàng dừng lại ngay sát huyệt thái dương của Vân Hiên, sau đó từ từ bỏ xuống.

Trong cú đá này, có thể thu phóng khí thế sắc bén tự nhiên, có thể thấy thân thủ của cô gái này không tệ.

Liễu Thiên Thiên thu cái chân dài lại, khinh thường nói: “Hừ, nhà họ Vân thế gia đứng đầu về võ đạo ở Đế Đô, hiện giờ lại xuống dốc đến mức này rồi.”

Vân Hiên nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói thầm: “Màu đen!”

“Anh nói cái gì?” Liễu Thiên Thiên quát.

“Không, tôi nói cô lợi hại thật đấy!”

Vân Hiên giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Thân thủ của cô tốt như vậy, chắc là không có bệnh gì đâu!”

“Nói nhảm, đương nhiên tôi không bị bệnh!”

Liễu Thiên Thiên lấy từ trong lòng ra một tờ hôn thư màu đỏ, sau đó đập mạnh xuống bàn.

“Nhà họ Vân Đế Đô các anh và nhà họ Liễu chúng tôi là gia tộc liên hôn nhiều thế hệ, nhưng tôi không thích loại quy củ lỗi thời đính hôn từ trong bụng mẹ này! Người đàn ông của tôi nhất định phải là anh hùng mà tôi công nhận và ngưỡng mộ!”

“Cho nên cô đến để từ hôn?”

Vân Hiên nhìn tờ hôn thư trên bàn, nhíu mày.