YunHo vô cùng đau đầu nhìn JaeJoong, sớm biết JaeJoong khó chơi, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Hắn thở dài hỏi:
“Không phải em đã hiểu rõ mọi chuyện rồi sao?”
“Em chưa hiểu rõ lắm, từ đầu tới cuối em giống như tên ngốc chẳng biết gì.”
“Nữ nhân kia chỉ là công cụ che giấu sự tồn tại của em. Em không cần để ý đến cô ấy. Anh không hề có ý gì với cô ta.”
“Em không phải nói cái này!”
YunHo nhíu mày nhìn JaeJoong, hắn thật sự không muốn cậu biết, cũng không muốn cuốn cậu vướng vào thế giới này, tuy rằng JaeJoong hiện tại đã bước một chân vào, nhưng chỉ cần không rõ ràng sự tình, vẫn có thể dễ dàng bước ra.
“Jung YunHo! Anh làm ơn đừng có nghĩ em yếu đuối như vậy được không? Đừng có cái gì cũng muốn gạt em, cũng đừng nghĩ không nói với em những chuyện liên quan đến hắc đạo. Nói cho anh biết, ngày đó theo anh em đã bước chân vào hắc đạo, hơn nữa vĩnh viễn không muốn quay đầu lại.”
“Kim JaeJoong, đời này anh thua ở cái miệng của em.”
JaeJoong lúc này mới mỉm cười, nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh YunHo:
“Tốt lắm. Anh giải thích chuyện lần trước của Heechul đi.”
“Có lẽ anh của em bị cảnh sát lợi dụng, mới nói như vậy với em. Nhưng em cũng không nên trách hắn, hắn cũng chỉ vì muốn tốt cho em.” YunHo xoa tóc cậu.
“Thật sự là dốt nát muốn chết!” JaeJoong bất đắc dĩ nói.
YunHo nhìn JaeJoong hồi lâu, sau đó hỏi:
“Còn nghi vấn nào nữa không?”
“Còn.”
“Gì?”
“ChangMin, hiện tại ở đâu?”
YunHo sửng sốt một chút, trả lời:
“Không biết, tâm tư của nó anh cũng đoán không ra. Đôi khi, tâm tư của ChangMin còn cẩn thận hơn so với chúng ta. Rất khó tưởng tượng được suy nghĩ của nó.”
YunHo cũng đứng lên, bước ra ban công nhìn một lát, sau đó nói với JaeJoong:
“Có lẽ trực giác của em không sai, nhưng chỉ có nó nhìn thấy chúng ta, chúng ta nhìn không thấy nó được.”
JaeJoong gật đầu:
“Có thể kể về ChangMin một chút cho em nghe không? Vì sao ChangMin lại trở thành như vậy? Rõ ràng nó chỉ mới 8 tuổi.”
YunHo trầm mặc một hồi, sau đó xoay lưng về phía JaeJoong, nhẹ giọng nói:
“Lần đầu anh thấy ChangMin khi nó mới 4 tuổi, chỉ là một đứa bé bình thường. Cha mẹ của nó cũng là người thường, nhưng rất có quyền thế. Sau đó dường như đã đắc tội ai, cả nhà bị diệt, ChangMin là người duy nhất sống sót. Lúc đó, anh gặp nó ở ven đường, biểu tình của nó khi đó vô hồn không cảm xúc. Một thời gian sau, nó đột nhiên đến tìm anh, muốn anh huấn luyện thành một sát thủ. Khi ấy anh không đồng ý, nó đã đứng ngay địa bàn của anh, xử lý sạch người của anh.” YunHo ngừng một chút, nói tiếp:
“Sau đó, anh thu nhận nó, cho nó đi theo YooChun và JunSu làm việc. Cuối cùng, nó trở thành sát thủ như bây giờ…”
JaeJoong nghe xong gắt gao nhíu mày, trên mặt lộ vẻ đau lòng.
Thế giới hắc đạo, giết hại thật nhiều người.
JaeJoong nhìn YunHo, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy… còn anh?”
Thân thể YunHo trở nên cứng ngắc, hắn không quay đầu lại, nói với JaeJoong:
“Em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Jung YunHo, vì sao anh lại trốn tránh vấn đề này?”
“Không phải trốn tránh, chỉ là không muốn nói.”
“Lý do?”
“Không thể cho anh một không gian riêng sao?” YunHo nói xong, không quay đầu lại đi ra khỏi phòng JaeJoong.
JaeJoong khó hiểu ngồi xuống giường, YunHo như vậy càng làm cậu muốn biết mọi việc liên quan đến hắn. Muốn biết tất cả mọi việc về YunHo, đây là một điều phi thường khó khăn đi?!
JaeJoong bực mình vò vò tóc, nằm xuống giường kéo chăn qua đầu, nhắm chặt hai mắt lại. Suy nghĩ linh tinh một hồi, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, JunSu như cũ vẫn đứng trước giường JaeJoong, chỉ là khuôn mặt nhuốm thêm vài phần bi thương.
JaeJoong nhìn JunSu há miệng muốn hỏi, nhưng nghĩ lại cảm thấy rất kì cục, cho nên khi mở miệng vẫn là:
“Sáng tốt lành, JunSu.”
JunSu hơi gật đầu với cậu, nói:
“Buổi sáng tốt lành, JaeJoong thiếu gia. JaeJoong thiếu gia rửa mặt rồi xuống ăn điểm tâm, mọi thứ đã chuẩn bị tốt.”
JaeJoong gật đầu, cảm giác được hôm nay JunSu cứ là lạ, cứ như không dám đối mặt với cậu.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, JunSu đã đứng ở cửa chờ sẵn. JaeJoong thở dài, bước ra cửa, ngay lúc đó, cậu nghe được JunSu đang tự trách bản thân:
“JaeJoong thiếu gia, thực xin lỗi. Đều là lỗi của JunSu. Nếu không phải tại JunSu, JaeJoong thiếu gia sẽ không bị bắt, ChangMin thiếu gia sẽ không trốn tránh ngài. JaeJoong thiếu gia, Jun…”
“JunSu!” JaeJoong lớn tiếng gọi JunSu đang lảm nhảm tự trách.
“Này không phải lỗi của em, đừng tự trách mình như vậy nữa. Cũng không phải giữ khoảng cách với hyung, bằng không hyung sẽ tự kỷ mất. JunSu, em vẫn là em của hyung.” JaeJoong vỗ vỗ vai JunSu.
JunSu thần tình cảm kích nhìn JaeJoong, còn thiếu mỗi nước lệ rơi đầy mặt.
JaeJoong mỉm cười:
“Đi thôi, chúng ta xuống dưới nào.”
“Uhm.” JunSu gật đầu, theo JaeJoong xuống lầu.
Vừa xuống, JaeJoong liền thấy YunHo đang ngồi trên sa lon đọc báo, hơi dừng lại một chút, vẫn tiếp tục bước xuống dưới. Lúc đi ngang qua YunHo, chỉ vội vàng chào buổi sáng rồi đi xuống phòng ăn, mặc kệ YunHo gọi như thế nào cũng không ngừng lại.
Lúc ngồi ở phòng ăn rồi, JaeJoong mới thấy hối hận. Cậu quay đầu lại nhìn nhìn phòng khách, vừa nãy có nghe YunHo gọi, nhưng cậu nghĩ hôm qua hắn rời đi trong tình huống như vậy, giờ tự nhiên nói chuyện cứ thấy ngại ngại.
“Chết tiệt! JaeJoong mi làm gì giống nữ nhân suốt ngày cáu kỉnh như vậy.” JaeJoong thấp giọng mắng chính mình.
Đột nhiên, JaeJoong bật dậy đi lại chỗ YunHo. Trong phòng khách, YunHo như cũ vẫn ngồi uống cà phê đọc báo sáng, JaeJoong đùng đùng chạy lại giật cà phê trong tay hắn, nói:
“Biết rõ dạ dày không tốt, buổi sáng còn uống cà phê. Đi ăn sáng.” Sau đó lôi xoành xoạch YunHo xuống phòng ăn.
Ngồi ở phòng ăn, YunHo nhìn chăm chăm JaeJoong xấu hổ đang liều mạng mà ăn, cho đến khi JaeJoong chịu không nổi, ngẩng đầu mắng vài câu hắn mới bắt đầu nói chuyện:
“Anh còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.”
JaeJoong bất mãn nói:
“Vì sao em lại không để ý đến anh? Em giống người như thế sao?”
YunHo cười cười, vuốt tóc JaeJoong:
“Về chuyện của anh, lúc thích hợp anh sẽ nói với em.”
JaeJoong nghe xong, lại cúi đầu ăn tiếp, sau đó mơ hồ nói:
“Không cần nói cũng được.”
“Anh biết em muốn biết cái gì, anh sẽ đem tất cả chuyện của anh nói cho em biết, JaeJoong.”
JaeJoong ngừng ăn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn YunHo:
“Đây là anh nói, anh nhớ kỹ.”
Kỳ thật, em chỉ muốn hiểu rõ hơn về anh thôi. Muốn hiểu biết hết thảy về anh…