Thiên Tướng Tận Trung

Quyển 2 - Chương 5

(1) Lẩn: Đồng nghĩa với chuồn, lẻn, lỉnh, lủi, nhót – Bỏ đi nơi khác một cách rất nhanh, nhân lúc không ai để ý.

(2) Sấn sổ: Từ gợi tả bộ dáng hung hăng, lấn tới một cách trắng trợn.

_______________________________________________

Từ Phong không ngừng cưỡng chế máu tươi trên vòm họng mà lao tới. Có thể như thế nào khác khi hắn đã cưỡng ép tiềm lực đả thông một vài đường kinh mạch dưới cổ để có thể mở miệng thét lên giận dữ?

Lý trí rất quan trọng, nhưng không có nghĩa là vì lý trí mà vứt bỏ tình cảm, sống là để sau này không hối hận, không hổ thẹn với bản thân. Trời xanh lại luôn công bằng, muốn được cái gì thì trước hết phải từ bỏ một vài thứ, vì thế mà hắn không thể không tự làm tổn thương bản thân để có thể vung lên cơn phẫn nộ này.

Thương càng thêm thương, tình trạng của hắn càng lúc càng không ổn, nhưng hắn vẫn quyết tâm dấn bước, hắn không hề hối hận. Có thể sẽ chết đi, nhưng đó chẳng sá gì, hắn không phải anh hùng cái thế, nhưng khi gặp chuyện bất bình thì không thể đứng nhìn.

Hắn có lý tưởng của hắn, hắn có niềm tin của hắn. Hắn không thể vứt bỏ đi con tim của mình, để rồi sống chui sống nhủi mà nhìn tràng cảnh người vô tội bị giết hại. Cái gì là nhịn nhục rồi sau này báo thù, đó chỉ là suy nghĩ của những kẻ vô dụng tự ngụy biện cho chính mình. Nếu hắn cũng như họ, hắn cũng câm lặng mà nhìn tất cả người dân ở đây bị giết hại, thì hắn chẳng khác nào bọn người đám kinh tởm mà hắn chán ghét, mà hắn hận thấu xương.

“Giết.”

Gầm lên giận dữ, hắn nhào tới.

“Bốp.”

Một tên trong số hai tên lính áp giải hắn về làng phản ứng rất nhanh, tên đó rút kiếm, dùng sống kiếm gõ ngất hắn.

Từ Phong ngã xuống đất và không biết trời trăng gì nữa. Vậy đấy, muốn hoàn thành lý tưởng của mình thì cần có đủ năng lực mới được, không đủ năng lực thì cũng chỉ là ngu ngốc đi tìm chết mà thôi. Từ Phong hắn cũng thế, lý tưởng cao đẹp, nhưng đáng tiếc, với cái thân thể thương tích đầy mình, hắn cũng chẳng thể thay đổi được điều gì. Hắn không đánh giá cao mình, nhưng hắn đã xem thường đối thủ. Hắn hoàn toàn không biết đây không chỉ đơn giản là một đội lính chính quy thông thường, và cái giá phải trả, chính là vừa rồi. Có lẽ hắn cũng nên cảm thấy may mắn khi lúc trước không ra tay động thủ với hai tên lính áp giải.

Tên còn lại cũng kịp phản ứng:

“Ha ha… Hiểu lầm, đầu óc tên này có vấn đề. Thấy máu là hắn lại nhớ đến cảnh gia đình bị tàn sát lúc trước nên phát cơn điên. Hai người chúng ta đã từng thấy hắn nổi điên như vậy rồi. Mọi người không cần phải để ý làm gì.”

Trong lòng hắn thì mắng chửi không ngớt. Cũng may hắn phản ứng nhanh, nếu không tên trai tráng này mà chết đi thì hắn với tên kia không có chút công lao nào trong lần này, đó là chưa kể có khi lại phải chịu tội nữa. Quan trên dạo này tính khí thất thường lắm, mấy ngày trước vừa có hơn hai chục người bị hắn giết đấy.

“Mang hắn đi chỗ khác. Đừng để chuyện này xảy ra lần nữa. Nếu không hai người các ngươi liệu hồn.” – Tên lính vừa giết người lạnh lẽo nhìn sang.

“Vâng, vâng, sẽ không có lần thứ hai.” – Hai tên kia vội vàng kéo Từ Phong và Tiểu Đóa lui ra.

Tiếng thét của Từ Phong hấp dẫn mọi người, cả Phùng Liên cũng thế. Khác hẳn mọi người, Phùng Liên hoàn toàn chú ý tới Tiểu Đóa mà lãng quên tất cả.

“Đóa Đóa, Đóa Đóa, con không sao chứ?” – Phùng Liên vừa chạy sang vừa hỏi.

Tiểu Đóa ngẩng mặt lên nhìn Phùng Liên, với khuôn mặt tái xanh, nó run run đáp:

“Mẹ… Mẹ ơi… Hu hu hu… Mẹ ơi, Tiểu Đóa… sợ…”

Phùng Liên kéo Tiểu Đóa vào lòng, nắm lấy tay nó và an ủi:

“Đóa Đóa, đừng sợ. Có mẹ ở đây rồi. Đừng sợ. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

“Mẹ… Con sợ… lắm… Hu hu hu…”

“Đừng sợ… Có mẹ ở đây rồi.”

Phùng Liên vẫn vỗ về Tiểu Đóa.

“Lũ phế vật chúng mày chán sống cả rồi hả?” – Một tiếng hét đầy giận dữ phát ra từ ngôi nhà bên cạnh.

Ngay sau đó, tên đại đội trưởng với khuôn mặt hầm hầm đầy lửa giận bước ra. Hắn lạnh lùng nhìn về khung cảnh trước mặt.

“Nói. Chuyện gì xảy ra?”

Một tên lính đứng gần hắn nhất nơm nớp lo sợ bước tới bẩm báo:

“Bẩm… đại nhân. Lúc nãy có vài kẻ nổi loạn, nhưng đã bị giết rồi ạ.”

Tên đại đội trưởng lạnh lẽo nhìn xung quanh rồi nói:

“Lũ phế vật. Có bắt mỗi một con đàn bà mà tốn nhiều thời gian như thế. Tất cả chúng mày đều chán sống có phải không?”

Mang theo sát khí, hắn chầm chậm bước tới đám đông.

“Ngươi, ngươi, ngươi và ngươi, xông tới kéo con đàn bà kia tới đây cho ta.” – Hắn ra lệnh.

Bốn tên lính được chỉ định run cầm cập, bọn chúng đều biết nếu không hoàn thành thì sẽ chết rất khó coi.

Hít sâu vài hơi lấy lại tinh thần, chúng nhanh chóng tiến đến. Hai tên lao vào giữ hai tay của Phùng Liên rồi kéo tới, một tên đẩy Tiểu Đóa xa ra, một tên nghiêm mặt canh chừng đám đông.

“A… Không… Tiểu Đóa, Tiểu Đóa…” – Nhìn Tiểu Đóa bị một tên đẩy ngã xuống đất, Phùng Liên hoảng loạn kêu lên và không ngừng giãy giụa.

“Bốp.”

Và ngay tức khắc, nàng nhận được một cái tát.

“Mẹ nó, mày còn dám chống đối thì đừng trách bọn tao, liệu mà biết thân biết phận đi.”

“Mẹ… Mẹ ơi… Đừng bắt mẹ tôi… Van cầu các người. Đừng bắt mẹ tôi đi.” – Tiểu Đóa không ngừng khóc lớn.

“Chó chết, có im đi không.”

“Bốp.”

Và nó cũng nhận lấy một cái tát. Nó lại lần nữa té xuống đất, trên khuôn mặt đáng yêu ngày nào đã in dấu năm ngón tay, và ở chỗ đó da mặt sưng lên đỏ bừng.

Nhưng nó vẫn vùng dậy gào khóc.

“Đừng mà… Đừng bắt mẹ tôi đi… Van cầu các người.”

“Chó chết, mày chán sống rồi.”

Tên lính ở bên cạnh thốt lên và cầm kiếm đe dọa:

“Mày còn không im miệng là tao giết cả mày lẫn mẹ mày đấy đồ tiện dân.”

Tiểu Đóa bị dọa sợ, nó nhanh chóng lấy tay che miệng. Dù vậy nước mắt của nó vẫn không ngừng tuôn rơi.

Phía bên kia, hai tên lính đã mang Phùng Liên tới chỗ tên đại đội trưởng.

“Đại nhân, đã xong.”

“Tốt, lui xuống đi.” – Hắn phất tay.

“Vâng. Thuộc hạ cáo lui.” – Hai tên lính như được đại xá. Rất nhanh, bọn chúng đã lẩn(1) vào đám quân lính mất hút.

Tên đại đội trưởng không ngừng quét mắt nhìn về phía Phùng Liên đánh giá. Còn Phùng Liên thì run rẩy cúi mặt đứng đối diện với hắn.

Qua một hồi đánh giá, hắn tiến tới, dùng tay phải nâng cằm Phùng Liên. Phùng Liên thất hồn lạc phách, nàng sợ hãi đảo loạn ánh mắt nhìn về nơi khác.

“Nhìn vào mắt ta.” – Tên đại đội trưởng quát.

Phùng Liên không dám trái lời, nàng cay đắng nhìn hắn.

“Chà chà, nhìn gần thì ngươi càng đẹp hơn đấy. Khà khà, cũng thuộc hàng có nhan sắc nhỉ?” – Hắn tự nói.

Nói xong, hắn vòng một tay ôm eo Phùng Liên và kéo nàng cùng đi.

“Không… Không… Đại nhân… Mong ngài tha cho tiện dân.” – Phùng Liên vùng vẫy tránh thoát.

“Hừ, ta để ý đến ngươi là phúc phận của ngươi. Ngươi còn dám chống đối?” – Hắn bắt đầu lạnh giọng.

Phùng Liên quỳ xuống, khóc nức nở:

“Đại nhân. Mong ngài tha cho tiện dân. Tiện dân là người đã có chồng, có con rồi.”

Tên đại đội trưởng sầm mặt, hắn lạnh lùng nói:

“Ta không rảnh nói nhiều. Không đáp ứng thì đừng trách ta độc ác.”

“Đại nhân. Mong đại nhân mở lòng thương tha cho tiện dân một lần. Nếu ngài vẫn nhất quyết, tiện dân chỉ có thể lấy cái chết bảo vệ danh tiết.” – Phùng Liên vẫn chưa từ bỏ, nàng khóc lóc van xin.

“Ngươi đe dọa ta? Thế thì đừng trách ta.”

Hắn sấn sổ(2) bước tới, mạnh tay giật xé quần áo của nàng.

“Roẹt… Roẹt…”

Phùng Liên vẫn cố gắng tránh né, nàng cố gắng che đi phần thân thể càng lúc càng lộ ra, và không ngừng khẩn cầu:

“Đại nhân. Mong ngài tha cho tiện dân.”

“Đại nhân…”



“Đại nhân… Nếu ngài còn tiếp tục. Tiện dân chỉ đành cắn lưỡi tự vẫn.”

Tên đại đội trưởng dừng lại, hắn nổi tính độc ác, hắn hét to:

“Bay đâu.”

Lập tức có năm tên lính chạy tới, cung kính đáp:

“Đại nhân, chúng thuộc hạ có mặt.”

“Nhanh nắm đứa con gái của con đàn bà này tới đây cho ta.”

“Vâng, đại nhân.”

Phùng Liên đang quỳ bỗng dưng hoảng sợ la lên:

“Đại nhân. Không thể. Không thể. Làm ơn tha cho con của tiện dân.”

Tên đại đội trưởng vẫn lạnh lùng nhìn nàng. Phùng Liên càng hoảng loạn, cuối cùng, tình mẫu tử cũng đánh sập bức tường phòng vệ của nàng. Chỉ thấy nàng không ngừng khóc, khóc đến nỗi đốt cháy tâm can. Sau đó, nàng lấy hết sức lực, nàng cắn răng, thê lương nói:

“Đại nhân… Chỉ cần ngài tha cho con của tiện dân. Tiện dân sẽ làm theo… mọi yêu cầu… của ngài.”

“Hừ, biết điều từ đầu có phải là tốt hơn không.”

Rồi hắn quay sang phía bọn lính còn đứng đợi:

“Lui ra.”

“Vâng.”

Sau khi bọn lính đã lui, hắn nhìn về phía Phùng Liên, nuốt nước bọt ừng ực.

“Được rồi, ta tới đây.”

Hắn lập tức nhào tới ôm chầm Phùng Liên và bắt đầu động tay.

Phùng Liên sợ hãi kêu lên:

“Đại… Đại… nhân. Không phải… ở ngôi nhà kia sao?”

“Đại nhân. Ở đây… có nhiều người… Chúng ta không… thể…”

“Câm mồm. Lúc trước ngươi vào có phải là tốt rồi không. Lúc này đã muộn.” – Hắn mắng.

Sau đó, hắn nhìn về phía những người xung quanh với khuôn mặt đằng đằng sát khí.

“Ta đố đứa nào dám nhìn. Đứa nào nhìn thì ta giết đứa đó. Hừ.”



“Ba… Ba… Ba…”

Giữa đám đông quân lính và dân làng, từng âm thanh chói tai vang lên, xen lẫn là những tiếng rên rỉ.

Người dân bất lực ngoảnh mặt đi nơi khác, số khác đều cúi đầu nhìn mặt đất như bọn lính xung quanh.

Phản kháng? Giúp đỡ? Tự thân còn chưa lo được, thì có thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận cái họ gọi là “số phận”?

Họ không đáng trách, họ chỉ đáng thương.



Buông ra Phùng Liên, tên đại đội trưởng cũng không vội mặc lại quần áo, mà mở lời:

“Được rồi, tam đệ, đến ngươi.”

Phía xa xa trong góc trái, hai người thanh niên đang trò chuyện bỗng dưng dừng lại. Một người nói:

“Đại ca, để nhị ca trước, không thì nhị ca giết đệ mất.”

Tên bên cạnh nghe vậy thì hừ lạnh:

“Loại hàng này ta không thích, ngươi thích thì dùng đi.”

“Ha ha… Vậy tiểu đệ không khách khí.”