Thiên Tướng Tận Trung

Quyển 1 - Chương 8

(1) Lâu: Lầu các. (từ cũ)

_________________________________________

“Đi vào đi. Nhanh!”

Bọn lính đẩy tất cả phạm nhân vừa bắt vào cùng một buồng giam không người. Buồng giam ở đây đầy ẩm ướt và dơ bẩn, loáng thoáng có vài con gián bay lượn.

“Cạch.”

Bọn lính đã khóa lại cửa buồng giam. Tên đội trưởng từ ngoài bước vào, hắn “thân thiện” mỉm cười:

“Tất cả nghe đây. Bất cứ ai giao nộp năm mươi lượng bạc, hoặc nhờ người thân giao nộp thì sẽ được thả. Bạc thì cứ nộp cho hai tên cai ngục. Còn không thì các ngươi biết rồi đấy. Ha ha, tội chống đối triều đình nhẹ thì chung thân, nặng thì chém đầu. Cứ suy nghĩ cho kĩ đi.”

Khi mọi người chưa kịp phản ứng, hắn đã dẫn quân lính rút lui.

“Ai mà mang số tiền lớn như thế theo bên người chứ? Đành phải chờ người thân đến thăm rồi nhắc nhở họ đóng tiền.” – Một người thở dài.

“Ngươi nghĩ cũng thật đơn giản, ngươi cho rằng chỉ đóng năm mươi lượng mà được thả sao? Mơ mộng quá rồi. Người thân của chúng ta muốn vào thăm phải đóng một lượng bạc cho hai tên lính đứng gác trước cửa nha môn, sau đó đóng thêm hai lượng hối lộ cho bọn cai ngục thì mới được vào gặp. Và khi đã chuẩn bị đủ năm mươi lượng, họ muốn mang vào đóng cho cai ngục thì vẫn phải trải qua như thế. Hừ, vậy nên ít nhất năm mươi sáu lượng đấy, ta quá rành rồi.”



Tiếng bàn tán vẫn còn, nhưng Từ Phong chỉ chú ý vào cuộc nói chuyện của bốn vị lão nhân.

“A, ngay cả Thiên triều cũng mục ruỗng. Quan lại thì hạch sách dân chúng, vơ vét tiền tài. Trước kia chỉ có vài tên tham quan dám làm chuyện phi pháp trong bóng tối. Còn giờ đây, chúng có còn ngại ngần hay sợ hãi gì đâu. Thật không biết mấy vị quan khâm sai đang làm gì?” – Lão nhị than thở.

“Nhị ca, lương bổng của quan chức không đủ để mua thức ăn, nói gì đến các nhu cầu khác. Vậy nhưng quan chức thì sống sờ sờ ra đấy, chẳng có ai chết cả, vậy thì huynh nghĩ sao? Quan thanh liêm ư? Quan thanh liêm chẳng sống đâu nhị ca à. Quan khâm sai cũng chẳng khác gì. Có chăng là chức quan càng to, họ càng kiếm được nhiều tiền phi nghĩa, cuộc sống càng sung túc hơn mà thôi.” – Lão tam thở dài.

“Nhỏ giọng lại. Đừng bao giờ đàm luận về những chuyện như thế này lần nào nữa. Còn chưa rút kinh nghiệm ra à? Nhìn lại vụ việc năm trước ở Đại Khổng Thiên triều đi. Một tên biên tập một tập san chỉ vừa chê các ăn mặc của một vị quận chúa, thế là hôm sau người ta thấy đầu hắn treo ở trước cổng thành đấy.” – Người đại ca lại khuyên.

“Đại ca nói phải đấy nhị ca, tam ca. Cái gì gọi là luật tự do ngôn luận của Thiên triều, tất cả không đúng với những người dân đen như chúng ta. Chúng ta mà lỡ lời động vào những kẻ quyền quý, thì chúng ta chỉ có một kết cục là chết. Các huynh còn chưa nhận ra sao? Mang tiếng là những cơ quan truyền đạt, cung cấp thông tin, bình luận này nọ, nhưng chưa có cái tập san nào dám đưa tin về cái “riêng” của những vị Tam phẩm đại thần trở lên, cũng chẳng có cái tập san nào dám đưa tin về Hoàng gia, càng không có cái tạp san nào đưa tin về con cái họ. Nói chẳng đâu xa, con rể thành chủ thành Kim Hoa vừa “vô ý” giết người mà có ai đưa tin đâu? Đến khi dân chúng thành Kim Hoa làm ầm lên thì một vài tập san mới đưa tin theo kiểu mơ hồ rằng tên Lý Tục Tứ nào đó đã bị bắt để thẩm vấn về tội giết người, mà những tập san ấy có dám viết ra rằng Lý Tục Tứ là con rể của thành chủ thành Kim Hoa đâu? Sau đó thì sao? Sau đó chẳng có cái tin tức nào nữa.” – Lão tứ chỉ biết lắc đầu.

“Đừng bàn luận về điều gì nữa. Để đại ca nói câu kết đi. Thế hệ trẻ thì chỉ biết hưởng thụ, quan chức thì chỉ biết hành xác, bóc lột dân chúng, triều đình thì thối nát, Thần đạo cũng sa đọa; tất cả có lẽ là điềm báo của loạn thế.” – Ánh mắt đầy tang thương nhìn về bên ngoài buồng giam, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua hiện tại, người đại ca đã kết luận như vậy.

“Đại ca, loạn thế đang tới thật sao?” – Lão nhị hỏi trong vô lực.

“Chúng ta đều đã già. Nếu thật sự là như thế, ta chỉ hi vọng chúng ta được chết trước khi loạn thế đến. Ta thật sự không muốn chứng kiến cảnh sinh linh đồ thán, thây chất đầy núi, máu chảy thành sông.” – Lão tam nói.

“Loạn thế sắp đến sao? Tương lai rồi sẽ đi về đâu?” – Lão tứ chán nản thở dài.

...

Ba ngày sau.

“Chào ngươi. Ta là Mai Nhất Thiên, mọi người thường gọi ta là đại thiếu gia của Mai sơn trang.” – Một đứa bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi; ngũ quan tinh tế, ánh mắt đoan chính, vẻ mặt kiên nghị mỉm cười nói với Từ Phong.

“Từ Phong.” – Từ Phong đáp.

Mai Nhất Thiên nở nụ cười sáng lạn, hắn quay lại phía sau, kéo em gái mình lên trước mặt rồi tiếp tục giới thiệu:

“Đây là em gái ta. Muội ấy tên Mai Linh. Mai Linh có chút rụt rè và hay xấu hổ, ngươi đừng chọc muội ấy hoảng sợ.”

Từ Phong chăm chú nhìn về phía Mai Linh. Mai Linh là một cô bé xinh đẹp với mái tóc dài đen mượt, đôi mắt to màu đen rất linh động và đôi má luôn có một chút ửng đỏ say lòng người. Nàng làm một vị mỹ nhân trời sinh.

Dưới cái nhìn chăm chú của Từ Phong, Mai Linh có phần hoảng sợ. Nàng nhanh chóng trốn sau lưng anh mình, len lén nhoài đầu ra quan sát Từ Phong đầy lo sợ.

“Muội muội, yên tâm. Ta chỉ là tò mò nhìn muội mà thôi, không có ý gì đâu, không cần hoảng sợ.” – Từ Phong mỉm cười.

“Tò mò nhìn hay là chăm chú nhìn. Không có ý gì mà nhìn như thế? Có trời mới tin.” – Mai Nhất Thiên ngẫm nghĩ.

“Được rồi, hôm nay huynh muội hai người đến đây không phải chỉ để thăm ta thôi chứ? Ta có đáng giá như vậy sao?” – Từ Phong hỏi.

“Ha ha, đáng giá chứ. Nghe tin ngươi bị bắt, chúng ta đến đây để đưa ngươi ra.” – Mai Nhất Thiên tủm tỉm cười.

“Ta đã từ chối gia nhập Mai sơn trang, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì mà bỏ tiền chỉ để đưa ta ra ngoài? Nếu ngươi nghĩ rằng ngươi hành động như vậy thì ta sẽ cảm kích rồi gia nhập Mai sơn trang thì ngươi đã lỗ vốn rồi đấy.” – Từ Phong dựa vào những cây trụ gỗ thô to ở buồng giam, nhẹ nhàng nói với giọng bất cần.

“Ban đầu ta cũng có ý định như thế, nhưng sau đó thì không. Ta chỉ đơn giản muốn kết giao với ngươi mà thôi.” – Mai Nhất Thiên nghiêm nghị nói.

“Kết giao với ta? Chậc chậc, đại công tử của Mai sơn trang lại đi kết giao với một tên thợ săn nghèo nàn, rách rưới và u muội. Có đáng không? Nếu việc này mà truyền ra, thật không biết danh vọng của ngươi ở Mai sơn trang sẽ giảm thấp đến mức nào.” – Từ Phong lười biếng đáp.

“Xưa nay ta làm việc không hề câu nệ tiểu tiết. Ta thích làm gì thì ta làm cái đó. Ta thích kết giao với ngươi thì ta cứ kết giao. Ai muốn nói gì thì nói, ta không quan tâm.”

“Thật sao? Ở Đại Hoàng Thiên triều ngươi chắc chắn là một kẻ lập dị. Trong mắt cha ngươi, ắt hẳn ngươi là một đứa con khó bảo nhỉ?” – Từ Phong hứng thú mở lời trêu chọc.

“Điều này thì ngươi nói đúng rồi.” – Mai Nhất Thiên cũng không ngần ngại gật đầu.

“Ha ha ha… Vậy được, ta cũng sẵn sàng kết giao với ngươi.” – Từ Phong cười to đáp.

“Vậy ắt hẳn ngươi cũng là một kẻ lập dị nhỉ?” – Mai Nhất Thiên phản pháo.

Từ Phong đang cười bỗng nhiên im bặt. Hắn nghiêm túc đánh giá Mai Nhất Thiên rồi lại cười to hơn.

“Ha ha ha… Được. Ta nghĩ chúng ta không chỉ có thể làm bạn, chúng ta còn có thể trở thành tri kỉ.”

“Tốt. Người tri kỉ này ta cũng nhận rồi. Hôm nay chúng ta không say không về.” – Mai Nhất Thiên cũng cười phá lên.

“Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy còn học đòi uống rượu mà không sợ cha ngươi đánh đòn sao?” – Từ Phong chế giễu.

“Ha ha, ta nghĩ ngươi cũng không hơn ta bao nhiêu tuổi đâu.” – Mai Nhất Thiên đáp trả.

“Cái này thì ngươi đoán đúng. Được rồi, chúng ta đi.” – Từ Phong cười dài.

“Được, cùng đến Túy Ngư lâu(1).”

Sau đó, ba người cùng rời khỏi ngục giam.



Đây là một căn phòng xa hoa cực điểm với đầy da của các loài thú quý hiếm như Cửu Ngọc Sư, Kim Tử Hổ, Bách Lý Ngư, Vạn Thanh Điểu… và rất nhiều các đồ gốm giá trị liên thành như Vạn Tế Lô, Ninh Huyền Ngọc Bội, Huyễn Phong Giác… Thậm chí ngay cả gạch lát căn phòng cũng là loại đá Vạn Hà Sa quý hiếm.

Giữa căn phòng, một lò thuốc bốc khói nghi ngút. Hương linh dược thoang thoảng khắp ngõ ngách. Với những người sành sỏi, không khó nhận ra đây là mùi hương của một gốc Dưỡng Thần thảo quý hiếm có tác dụng xoa dịu mệt mỏi, hỗ trợ luyện công. Linh dược Dưỡng Thần thảo vạn kim khó cầu, có tiền chưa chắc đã mua được, nhưng ở nơi đây nó không được luyện thành đan dược mà lại chỉ được dùng để tô điểm thêm cho căn phòng, chỉ thế thôi cũng đủ để biết mức độ phung phí của chủ nhân nơi này.

Trong căn phòng lúc này chỉ có hai người. Người đang đứng cúi đầu ở phía sau nơm nớp sợ hãi nói:

“Bẩm đại nhân, mọi việc vẫn tiến triển theo kế hoạch ban đầu. Tuy có chút rắc rối làm chậm tiến độ, nhưng tiểu nhân sẽ nhanh chóng giải quyết.”

“Hừ, ta để ngươi làm việc cho ta là đã để mắt đến ngươi. Ngươi còn chậm chạp thì ta không ngần ngại tìm người khác.” – Người phía trước hừ lạnh.

“Vâng, vâng. Đại nhân yên tâm. Tiểu nhân sẽ đích thân xử lý những việc này. Tiểu nhân cam đoan kế hoạch sẽ diễn ra với tiến độ bình thường. Tiểu nhân đảm bảo kế hoạch sẽ hoàn thành đúng thời hạn.” – Kẻ đứng sau run rẩy đáp.

“Về bốn Thiên triều, ngươi cần thời gian bao lâu?”

“Đại nhân yên tâm. Tiểu nhân lấy đầu cam đoan ít nhất hai năm nữa bốn đại Thiên triều sẽ có nội loạn.”

“Thiên triều nào sẽ là khởi đầu?” – Giọng nói khàn đặc tiếp tục vang lên.

“Bẩm đại nhân, Đại Hoàng Thiên triều sẽ là nơi bắt đầu đầu tiên.” – Tên đứng sau vẫn cung kính trả lời.

“Đại Hoàng Thiên triều? Được rồi, lui đi.”

“Vâng, tiểu nhân cáo lui.”

Một cơn gió thổi qua làm áo choàng đen của kẻ duy nhất còn lại trong căn phòng phất phơ bay múa. Kẻ bí ẩn nhìn về phương nam, hắn chầm chậm nói:

“Trần Nghĩa, Từ Phong. Loạn thế sắp đến, ta đang chờ sự thể hiện của hai người các ngươi. Hi vọng các ngươi không làm ta thất vọng.”