Trên khuôn viên rộng lớn của trường học, có hàng ngàn học viên qua lại, nam có nữ có. Vạn Xuân học viện chia ra bốn nơi dạy học là Bắc Viện, Nam Viện, Đông Viện, Tây Viện, mà trong đó Bắc Viện là nơi tụ tập nhiều thiên tài hơn những khu khác. Còn Nam Viện là khu chứa toàn những học sinh kém cỏi.
Lúc đầu khi mới thành lập Vạn Xuân học viện, thì bốn phía học viện đều có thực lực như nhau, nhưng dần dần qua thời gian dài, thì Bắc Viện đã trở thành khu đứng đầu trong bốn viện.
Mỗi ba tháng, Vạn Xuân học viện sẽ tổ chức một cuộc thì khảo sát năng lực giữa bốn tiểu viện Đông, Tây, Nam, Bắc với nhau, từ đó mà có sự phân chia xếp hạng.
Tiểu viện nào mà có thành tích tốt hơn thì tài nguyên tu luyện được hỗ trợ hàng tháng cũng cao hơn, việc xếp thứ hạng này nhằm kích thích nhiệt huyết giữa các học viên ở các viện với nhau, từ đó khiến cho các học viên chăm chỉ tập luyện hơn.
Mỗi ba tháng đều có sự thay đổi thứ hạng giữa các tiểu viện với nhau, nhưng vị trí đứng nhất và vị trí đứng bét thì chưa bao giờ có sự thay đổi, xếp ở vị trí đầu vẫn là Bắc Viện, mà cuối cùng chính là Nam Viện.
Vì thành tích như vậy cho nên những giáo viên dạy ở Bắc Viện thường có tiếng dạy tốt hơn ở những tiểu viện khác, từ đó dẫn đến việc ở đây có nhiều học sinh có tư chất tốt hơn gia nhập vào học. Còn những tiểu viện có thành tích kém hơn thì cũng chỉ có thể thu học sinh kém hơn mà thôi.
Lần này cả trường có hai thiên tài nghìn năm khó gặp chính là Nguyệt Nhi và Hoàng Dương, hai người này đều được xếp vào bắc viện để tu tập. Còn Vô Danh thì được xếp vào Nam Viện.
Chính vì điều này, cho nên Vô Danh rất ít khi gặp được Nguyệt Nhi. Đã lâu rồi Vô Danh cũng chưa nhìn thấy nàng, khiến hắn có chút tò mò, không biết nửa tháng này nàng sống như thế nào, việc tu luyện ra sao, có thuận lợi hay không.
Hôm nay là ngày nghỉ nên Vô Danh quyết định đi xem cô nàng kia như thế nào, lâu ngày không gặp khiến hắn có chút nhớ.
Vô Danh đi trên khuôn viên rộng lớn của trường, tiến về Bắc Viện, trên đường đi hắn nhìn thấy rất nhiều nữ sinh đều đeo đồ trang sức, mỗi người đeo lại có một loại khí chất khác nhau. Vô Danh chợt nghĩ đến Nguyệt Nhi, cô nàng này hình như không có đeo bất kì một đồ trang sức nào, Vô Danh liền nghĩ đến việc mua cho nàng một cái vòng tay, nhưng khi hắn nhìn giá trên đó thì hắn lại không có đủ tiền để mua, bây giờ Vô Danh chính là chúa nghèo rồi.
Rất nhanh cũng đã đến Bắc Viện, nhưng Vô Danh mặc dù đã tìm ở rất nhiều nơi nhưng cũng không có nhìn thấy Nguyệt Nhi, rồi hắn nghĩ có thể là nàng đang phải đi học cho nên việc mình tìm không thấy cũng đúng, đột nhiên đi tìm người ta như vậy, đâu phải muốn là tìm được ngay.
Không tìm được Nguyệt Nhi, Vô Danh quyết định xoay người rời đi. Nhưng vừa quay lưng thì cả người Vô Danh khựng lại, ánh mắt hắn chăm chú nhìn người con gái đứng trước mặt, người này không ai khác chính là Nguyệt Nhi.
Hôm nay Nguyệt Nhi mặc một bộ bạch y, toát lên một loại vẻ đẹp thanh thuần quyến rũ, trông nàng cứ như là một tiểu tiên nữ vậy.
Vô Danh nhìn lướt qua người nàng một lượt, sau đó chăm chú nhìn ngắm khuân mặt tuyệt mỹ của nàng, vẫn là đôi mắt đen to tròn ấy, miệng anh đào xinh xắn, tóc dài xõa ra phía sau, ở trên còn có một dải lụa trắng buộc lại.
Bị Vô Danh nhìn một cách chăm chú như vậy, mà Nguyệt Nhi hơi đỏ, vì nàng không có trang điểm, nên dù chỉ là một biến đổi nhỏ trên khuôn mặt Vô Danh vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Vô Danh chậm rãi bước từng bước một về phía Nguyệt Nhi, rất nhanh hắn đã đứng sát đằng trước người Nguyệt Nhi:
- Ta đã tìm người rất lâu rồi có biết không??
Vô Danh đứng sát người Nguyệt Nhi, cúi đầu xuống nói.
Vô Danh đột nhiên tiến tới sát người Nguyệt Nhi như vậy, khiến cho nàng có chút không thích ứng được, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Vô Danh tỏa ra nàng cũng có thể cảm nhận rõ ràng, khi hắn nói cảm giác này càng rõ hơn.
Đột nhiên Vô Danh hỏi một câu như vậy, không có theo trình tự gì cả, khiến cho tâm tình của thiếu nữ có chút bối rối, như có con hươu chạy loạn trong lòng vậy, mặt Nguyệt Nhi đỏ lên lan tới tận mang tai. Nguyệt Nhi hơi ngửa đầu, đưa đôi mắt long lanh nhìn Vô Danh, trong mắt nàng giống như có một màn sương mỏng phiêu phù:
- Ngươi tìm ta??
Vô Danh nhìn Nguyệt Nhi mà trong lòng có chút nhộn nhạo hẳn lên, cô nàng này cứ muốn quyễn rũ hắn, hình như nàng không hề biết rằng sự ngây thơ của nàng có sức sát thương mạnh như thế nào đối với nam nhân. Vô Danh nhịn tâm tình của mình xuống nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết là ta đang tìm ngươi, hay là ngươi đang giả bộ không biết??
Bị Vô Danh nói trúng tim, Nguyệt Nhi nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng cũng không đợi nàng trả lời, Vô Danh đã cầm lấy tay của nàng rồi kéo đi.
- A
Bất ngờ bị kéo đi, Nguyệt Nhi cũng có chút hoảng hốt, đôi mắt của nàng có đôi chút thất thần nhìn Vô Danh đang nắm lấy tay nàng.
Vô Danh bây giờ đã cao hơn trước rất nhiều rồi, không còn dáng vẻ của một tiểu hài tử nữa, trên mặt của hắn có thêm một vẻ cương nghị, những vẫn còn sự non nớt. Nhiệt độ từ bàn tay của Vô Danh truyền sang bàn tay của Nguyệt Nhi, cảm giác ấm áp khiến cho người nàng cũng có chút nóng lên.
Nếu như hai người có thể mãi như vậy thì tốt biết mấy, một suy nghĩ hiện lên trong đầu của Nguyệt Nhi, nàng cũng bị chính suy nghĩ này của mình làm cho đỏ mặt.
Cuối cũng hai người cũng dừng lại, hiện tại cả hai đang đứng trên một chiếc cầu, phía bên dưới là một hồ nước nhỏ trong vắt. Nguyệt Nhi lên tiếng trước:
- Sao ngươi lại kéo ta đi như vậy chứ, người làm như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm đó.
- Hiểu lầm gì??
Vô Danh liền hỏi lại
- Hiểu lầm chúng ta đang....đang...
- Đang làm sao??
Vô Danh lại tiếp tục hỏi.
- Đang như vầy...
Nói xong thì Nguyệt Nhi đưa hai tay lên trước ngực sau đó chạm hai đầu ngọn trở lại với nhau, hai mắt của nàng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Vô Danh mà đảo đi đảo lại sang hai bên.
Vô Danh thấy thế thì bật cười, sau đó nói.
- Chúng ta chẳng phải là quan hệ như thế sao.
- Ta với ngươi như vậy lúc nào chứ.
Nguyệt Nhi bĩu môi nói.
- Nguyệt Nhi...
Vô Danh nhìn Nguyệt Nhi rồi nói, lời nói còn mang theo chút hơi thở nặng nề.
- Có...ch...
- Ưm...ưm
Nguyệt Nhi vừa mới hé miệng thì Vô Danh đã đến sát người của nàng, Nguyệt Nhi đang muốn lùi lại, thì một vòng tay giữ chặt lấy eo của nàng giữ chặt nàng hơn rồi kéo vào trong. Vô Danh thừa lúc miệng Nguyệt Nhi mở ra mà tiến tới chao cho nàng một nụ hôn cháy bỏng.
Nguyệt Nhi bị tấn công, thì cổ họng phát ra tiếng "ưm..ưm", nàng hơi dãy dụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Vô Danh, nhưng nàng càng phản kháng thì Vô Danh càng ôm chặt hơn, hôn nàng mạnh hơn.
Nguyệt Nhi bị hôn đến mức thần trí đều không giữ được tỉnh táo, dần dần bị cảm giác ngọt ngào mang lại từ tình yêu chiếm lấy, Nguyệt Nhi nghĩ đến lần trước, nàng dãy dụa khiến cho cây thần thương của Vô Danh chọc vào bụng dưới của nàng, nên lần nãy nàng không dám lỗ mãng nữa mà ngoan ngoãn để cho Vô Danh ôm lấy.
Nguyệt Nhi đã không còn không chế được bản thân, nàng cũng bắt đầu phối hợp với Vô Danh, lúc đầu còn có chút ngượng ngùng nhưng sau đó đã tốt hơn trước rất nhiều.
Một lúc sau, cả hai người tách ra, không có nụ hôn nào là mãi mãi, vì lúc này cũng đã hết hơi rồi =))
Cả hai đều thở dốc, mặt Nguyệt Nhi đỏ giống như là gốc chín vậy, Vô Danh nhìn cái cổ trắng nõn pha chút hồng hào kia của Nguyệt Nhi mà muốn cắn cho nàng một cái,nhưng hắn vẫn nhịn xuống vì hắn còn có điều muốn nói:
- Nguyệt Nhi...
- Sao...
Nguyệt Nhi giọng nhỏ lí nhí như con muỗi, nhưng mà Vô Danh vẫn nghe được, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu sao...
- Nàng có đồng ý không??
- Đồng ý chuyện gì??
Nghe Vô Danh hỏi nàng có đồng ý không, Nguyệt Nhi nhất thời không biết là chuyện gì, thuận miệng nói ra, nhưng tỉnh cảnh của hai người bây giờ thì sau khi nói xong Nguyệt Nhi cũng đã đoán được một phần: