Thiên Tử

Chương 14: Nguy hiểm cận kề

Ngủ một mạch tới sáng mà không bị ngắt quãng, Vô Danh cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. Lúc đầu thức dậy còn cảm thấy hơi đau nhức người một chút do vết thương còn chưa lành, nhưng cảm giác mát lạnh từ cơ thể truyền tới giúp Vô Danh có thể biết được không lâu nữa vết thương của hắn sẽ lành hẳn.

Vô Danh vệ sinh cá nhân xong thì liền trở lại trên giường, hắn ngồi xếp bằng bắt đầu điều tức, điều này sẽ giúp các vết thương của hắn mau lành hơn, có lẽ chỉ hết ngày hôm nay hắn có thể tháo băng được rồi.

Sở dĩ mới hôm qua bị chém mà hết ngày hôm có thể khỏi được cũng là do Nguyệt Nhi dùng các loại linh thảo để trị thương cho hắn. Hiệu quả của trị thương của linh thảo đối với người bình thường có thể nói là rất nhanh mà còn không để lại di chứng nào.

Vô Danh ngồi điều tức khoảng một canh giờ, lúc này hai mắt của hắn mới từ từ mở ra, một ngụm trọc khí từ trong miệng nhả ra. Hắn đứng dậy vươn vai, xoay khớp tay khớp chân sau đó liền đi ra khỏi phòng.

Học viện bây giờ vẫn còn đang trong kỳ nghỉ kết thúc một năm học, năm ngày nữa thì kỳ nghỉ sẽ kết thúc, sang ngày thứ sáu thì chính là lúc khai giảng năm học mới. Tất cả mọi học viên đều háo hức mong tới ngày khai giảng năm học.

Năm ngày nghỉ này, mọi người đều tranh thủ thời gian đi tham quan trường học, đi đến nơi mà chỉ trong vài ngày tới họ sẽ được học ở đó. Cùng với đó thì mọi người tranh thủ làm quen với nhau, kết bạn trước khi bắt đầu năm học mới.

Ngoài giờ học căng thẳng trên lớp và sau thời gian luyện tập, bạn bè chính là nơi giải tỏa những khó khăn mệt nhọc, buồn vui tốt nhất, cho nên không có ai dại gì mà lại không đi kết bạn cả. Nhưng trong đó thì cũng luôn có những thành phần đặc biệt, ví dụ như Vô Danh.

Vô Danh chẳng muốn đi kết bạn với ai vì hắn biết cũng chẳng ai muốn kết bạn với một tên mang tiếng phế vật như hắn cả.

Sau khi Vô Danh ra khỏi phòng, hắn quyết định chạy đến khu nhà ăn mua một chút thực phẩm về để tự mình đun nấu. Tay nghề của hắn không phải là kém, mà khoảng thời gian còn ở trên phi thuyền Vô Danh cũng được các chú đầu bếp ở đó chỉ dạy rất nhiều. Tuy đồ ăn ở đây rất đa dạng, hợp khẩu vị và hợp vệ sinh, nhưng Vô Danh lại thích tự mình làm, vì chẳng có đồ ăn nào ngon hơn chính tay mình làm cả. Lúc đó vừa ăn vừa cảm nhận thành tựu.

Vô Danh vừa đi xuống mấy tầng dưới thì liền có tiếng bàn tán về hắn. Có một nam sinh áo lam cùng với một nam sinh áo vàng đang nói chuyện với nhau:

- Ngươi có nhìn thấy tên vừa nãy không, nghe nói hắn chính là một tên phế vật tám hệ linh căn. Có người nói sở dĩ hắn được nhận vào học viện là nhờ có quan hệ tốt với một nữ sinh có hoàn mỹ phong linh căn, nhờ người ta xin cho mới được vào học viện.

Nam sinh áo vàng nghe nam sinh áo lam nói thì bĩu môi xì một tiếng:

- Một tên phế vật như hắn được nhận vào học viện thì cũng có tác dụng gì chứ, linh căn thấp kém như vậy mà cũng đòi tu luyện được hay sao. Mà ta còn nghe nói tầng trên cùng thường là tầng của mấy tên vi phạm quy định trong trường, có lẽ hắn đã gây ra chuyện gì đó trước khi đến đây nên mới bị xếp phòng ở tầng trên cùng, nếu không cho dù linh căn của hắn có kém đến đâu cũng không phải ở chỗ đó.

Hai tên nam sinh này nói chuyện với nhau thì cũng không biết giữ mồm giữ miệng, mặc du Vô Danh đã đi cách hai người này một đoạn, nhưng thích giác của Vô Danh lại rất nhạy bén, cho nên hắn đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.

- Haizzz, thì ra là do lần trước gây chuyện nên mới bị xếp tới phòng này, đúng là họa vô đơn chí.

Vô Danh lắc đầu thở dài, tiếp tục đi xuống phía dưới. Khi bước xuống phía dưới sân trường, Vô Danh tìm một cái bảng chỉ dẫn đi tới khu nhà ăn, vì để các học viên có thể nhớ rõ các nơi quan trọng trong trường học nên Vạn Xuân học viện cũng có lắp các bản đồ ở nhiều nơi khác nhau để học viên có thể tìm đến xem.

Vô Danh tới chỗ bản đồ chỉ dẫn gần nhất, ở đó cũng đã có rất nhiều người vây quanh, bản đồ này rất lớn và cũng khá dễ nhìn, Vô Danh đứng cách bản đồ khoảng vài mét, ở đó hắn cũng có thể nhìn rõ bản đồ, Vô Danh ghi nhớ hết bản đồ vào trong đầu rồi mới dời đi, trước sau cũng chỉ mất vài giây mà thôi.

Vì khuôn mặt của Vô Danh bị hỏng mất một bên, rất là xấu xí cho nên hắn đã đeo một chiếc mặt nạ vào để che đi, lúc hắn đi qua cũng có rất nhiều người bàn tán về hắn, không hiểu sao hắn lại đeo mặt nạ như vậy, mà cũng có một số người nhận ra hắn, rồi cái mồm bắt đầu không giữ được mà nói xấu Vô Danh.

Vô Danh đi tới đâu thì mọi người đều tránh xa hắn, các nữ sinh thì cũng không ngoại lệ. Nhưng mà Vô Danh cũng không quan tâm, hắn sẽ không vì vậy mà phiền lòng, cũng chỉ là bộ mặt bên ngoài mà thôi.

Vô Danh vào khu nhà ăn mua một ít, tiền mà Nguyệt Nhi đưa cho hắn, hắn vẫn còn bốn kim tệ, số tiền này đủ để hắn mua cả đống thức ăn, thừa dùng từ bây giờ đến lúc kết thúc kỳ nghỉ.

Vô Danh trở về phòng rồi cũng không ra ngoài nữa, khoảng thời gian trong ngày ngoài việc ngồi điều tức ra thì hắn dành thời gian còn lại để nấu ăn và nghỉ ngơi.

Trời cũng đã tối Vô Danh vừa ăn và dọn dẹp xong thì có tiếng gõ cửa.

- Ai vậy đợi một chút tôi ra liền.

Vô Danh vừa ra mở của thì lại không thấy ai, hắn nhìn kĩ xung quanh nhưng cũng không thấy ai cả.

- Kì lạ, rõ ràng vừa nãy có tiếng gõ cửa mà?? Ủa cái gì đây.

Vô Danh nhìn xung quanh không thấy ai nhưng sau đó hắn lại nhìn thấy một tấm giấy dán trên cửa.

Vô Danh lấy tờ giấy kia xuống rồi đọc thật kỹ. Nội dung của tờ giấy là yêu cầu hắn đến phòng kỷ luật của trường để nhận hình phạt do gây ra vụ bê bối lần trước.

Vô Danh cất tờ giấy vào trong người sau đó liền đi đến phòng kỷ luật của trường. Khi hắn vừa vào thì cũng đã thấy Hoàng Dương trong đó. Vô Danh vừa vào trong thì cũng chẳng mấy chốc đã đi ra, đối với Vô Danh hình phạt lần này cũng chẳng giống là phạt chút nào, hắn chỉ việc dọn về sinh trong mấy ngày, nhưng mà chỗ hắn phải dọn cũng khá là rộng, việc đó sẽ làm hắn tốn rất nhiều thời gian, hình phạt sẽ bắt đầu thực hiện trong ngày đầu tiên của năm học mới.

Vô Danh vừa mới đi cách phòng kỷ luật mấy trăm mét thì đột nhiên có một đám khoảng năm sáu người lao ra chặn trước mặt:

- Đứng lại.

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Vô Danh dừng bước nhìn đám người phía trước.

Ở trước mặt hắn chẳng phải kẻ nào xa lạ nhưng mà cũng chẳng gọi là thân quen, không ai khác chính là Hoàng Dương, ở đằng sau hắn còn có năm người khác.

Vô Danh nhíu mày nhìn năm tên phía sau Hoàng Dương, hắn cảm nhận được sự áp bách phát ra từ năm người kia đối với cơ thể của hắn, làm cho người hắn cảm thấy một chút khó chịu. Vô Danh không phải kẻ ngốc nên cũng rất nhanh nhận ra năm ngươi này đều đã bước chân trên con đường tu luyện.

Vô Danh cảm thấy rất đau đầu, hắn chắc chắn không thể đánh lại mấy tên này, mà chạy thì cũng chưa chắc đã chạy được.

Lúc này Hoàng Dương vừa cười vừa nói, giọng nói của hắn rất đắc ý của mỉa mai:

- Haha, chắc ngươi cũng không ngờ tới phải không, ta đã phải chuẩn bị rất chu đáo để chờ tới ngày hôm nay đó, à quên ta cũng giới thiếu với ngươi, đây là mấy vị sư huynh khóa trên bạn của ca ca ta, hôm nay đặc biệt mời mấy huynh ấy tới đây là để dạy cho ngươi một bài học đó, thế nào ngươi có thấy vừa lòng không..Ha ha.

Hoàng Dương vừa nói xong thì cười rộ lên mấy tên đằng sau cũng cươi theo hắn, sau đó một tên phía sau tiến lên trước nói:

- Tiểu tử, mấy lần ngươi dám động tới Hoàng Dương sư đệ, đúng là không biết trời cao đất dày, hôm nay bọn ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, để cho ngươi nhớ rằng, chúng ta không phải là người mà ngươi có thể động tới được. Nhưng mà muốn chúng ta bỏ qua chuyện này cũng không phải không có cách. Chỉ cần hôm nay ngươi quỳ xuống, cầu xin bọn ta tha.....

Tên kia còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy Vô Danh chạy ra phía bụi hoa bên cạnh nôn mửa, mặt của tên vừa nói xám ngoét, Vô Danh nôn xong thì mới trở lại nói:

- Ngươi có thể câm miệng lại được không, miệng của ngươi thối như vậy, mở mồm ra cũng không thấy ngại sao. Ngươi nhìn đám huynh đệ đằng sau ngươi xem, tên nào cũng đã bịt hết mũi lại cả rồi, chính là do ngươi mồm thối quá đó.

Tên bị mắng nghe vậy thì liền quay sang nhìn đồng bọn, quả thật như Vô Danh nói tên nào cũng bịt hết mũi lại cả rồi, chỉ chưa tới mức buồn nôn như Vô Danh mà thôi. Hắn nhìn thấy đồng bọn như thế thì mặt đỏ bừng vì giận sau đó chỉ tay về phía Vô Danh:

- Ngươi.....được lắm tiểu tử thối, nếu ngươi đã không biết trời cao đất dày, thì hôm nay gia gia ngươi sẽ dạy cho ngươi một bài học....

- Tên mồm thối lắm lời muốn đánh thì đánh, không đánh liền tránh ra.

- Được, do chính miệng ngươi nói, hôm nay nhất định ta phải phế ngươi.

Hắn vừa nói xong thì thì đột nhiên trong tay xuất hiện một thanh đoản đao, sau đó đâm về phía Vô Danh. Vô Danh thấy vậy thì cả kinh, chưa nói đến việc từ đầu trên tay tên mồm thối xuất hiện một thanh đoản đao, chỉ tốc độ của hắn thôi cũng khiến cho Vô Danh cảm thấy không ổn rồi.

Vô Danh vội nghiêng người tránh né đường đao kia, hắn kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thời gian luyện tập cũng không phải ngắn, tốc độ của hắn cũng không phải là chậm, né một đòn kia cũng không có gì khó khăn cả.

Vô Danh vừa né được một đòn thì đòn tiếp theo đã tới, tên mồm thối lật tay chém ngang bụng của Vô Danh. Tốc độ của tên mồm thối rất nhanh nên Vô Danh tránh né cũng có chút chật vật.

Vô Danh hóp bụng lại, lùi về phía sau một bước tránh đi nhát đao kia, sau đó hắn lại tiến lên giơ ngang chân đá vào sườn phải của tên mồm thôi.

- Bịch!!

Chân của Vô Danh vừa đá tới thì hắn đã thu tay lại đỡ được một cước kia của Vô Danh, mà chân của Vô Danh đá vào tay hay thì lại cảm thấy hơi nhức một chút. Đây là lần đầu tiên mà Vô Danh hắn phải chịu thiệt thòi như vậy.

- Xoẹt!!!

Tên mồm thối chém một nhát trúng ngực của Vô Danh, vết chém cũng không sâu, vì Vô Danh vẫn kịp thời tránh được, nếu không một nhát đao kia cũng có thể chém tới xương của hắn. Lúc lưỡi đao chém ngang qua ngực Vô Danh, hắn cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh lạnh lẽo xẹt qua, nhát đao vừa rồi của tên mồm thối cũng kèm theo một chút sát khí.

- Haizzz, ta cứ tưởng lão Trần Hung có thể giải quyết nhanh gọn tên kia, ai dè tên kia cũng có chút bản lĩnh, tuy chưa tu luyện nhưng thân thủ cũng rất tốt.

Một tên mặc áo xanh bên cạnh Hoàng Dương nói.

- Trần Hung ngươi mãi không thể giải quyết tiểu tử đó như vậy thật là mất mặt a, để bọn ta cùng lên đánh hắn giúp ngươi.

Tên áo xanh nhìn về phía Trần Hung nói lớn.

- Không....

Trần Hung còn chưa kịp nói không cần thì bốn tên kia cũng đã xông lên rồi, chúng đều giống như Trần Hung trong tay đột nhiên xuất hiện vũ khí.

- Không ổn.

Vô Danh thầm kêu trong lòng, chỉ một mình tên mồm thối hắn đã đánh không lại mà phải tránh né, bây giờ lại tới bốn tên nữa tới vây công thì hắn cũng chỉ có nước chết.

Trong đầu Vô Danh bây giờ chỉ có một cách, trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Vô Danh xoay người định chạy đi. Tên áo xanh kia nhìn thấy Vô Danh định bỏ chạy thì nhếch miệng cười mỉa mai:

- Muốn chạy, bây giờ ngươi mới chạy thì cũng đã muộn rồi, mà ngươi nghĩ có thể chạy thoát bọn ta sao.

Vô Danh vừa mới xoay người định bỏ trốn thì đã bị tên áo xanh chặn ngay trước mặt. Tốc độ của tên áo xanh còn nhanh hơn cả Trần Hung. Vô Danh bây giờ cũng chỉ biết kêu khổ, ai bảo đối thủ của hắn lại mạnh như vậy, nhưng hôm nay dù có thế nào thì đánh cũng chết mà không đánh cũng chết, cho dù có chết hắn cũng không thể chịu nhục. Anh hùng thà chết cũng không chịu khuất nhục, Vô Danh quyết định ở lại sống chết với bọn chúng một trận.

Cả năm người vây đánh, Vô Danh thực sự có tránh cũng không thoát nổi.

- Phốc.

Vô Danh mặc dù đã cố hết sức tránh đi nhưng cuối cùng hắn vẫn trúng một đao, một đao này xuyên qua eo trái của hắn, máu của Vô Danh phun ra, Vô Danh vội vàng xé một lớp vải trên áo rồi buộc lại vết thương. Mặc dù cơn đau từ vết thương truyền đến nhưng Vô Danh cũng không nhíu mày một cái.

- Xoẹt.

Lại một vết đao nữa chém qua đùi của Vô Danh, vết đao này của tên áo xanh chém rất sâu, có thể mập mờ nhìn thấy xương của Vô Danh.

- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Lại thêm mấy đao nữa chèm lên người Vô Danh, nhát nào cũng nguy hiểm, mặt mày tên nào cũng hết sức hung dữ. Quần áo Vô Danh bây giờ te tua hết cả rồi, hai mắt của hắn cũng hoa lên, hắn đã mất quá nhiều máu rồi, vết thương lần trước chưa lành hẳn, lần này hắn lại có thêm vết thương mới, lần này còn nặng hơn nhiều lần trước.

- Thế nào, tiểu tử, ngươi đã biết được sự khác nhau giữa bọn ta và tên phế vật như ngươi chưa, ngươi cũng chỉ là một tên phàm nhân bình thường làm sao có thể so sánh với bọn ta. Trong năm người bọn ta ai cũng đã mở ít nhất ba đạo luân xa trở lên rồi, ngươi nghĩ có cơ hội chạy thoát khỏi tay của bọn ta sao. Bây giờ ta sẽ chém đứt hai tay của ngươi, để xem về sau ngươi có thể làm gì khi đã bị cụt cả hai tay.

- À phải rồi, ta nghe nói ngươi có một bên mặt rất xấu xí, hẳn là đằng sau lớp mặt nạ kia, lần này để ta rạch nốt phần mặt bên phải của ngươi luôn đi.

Tên áo xanh nói xong cũng không chần chừ một giây nào hết, lập tức lao về phía Vô Danh, hai tay hắn cầm chắc thanh đao dài hai xích ( 1 xích = 33,33 cm) chém về phía bả vai bên phải của Vô Danh, ý định muốn cụt cả tay phải Vô Danh.

Lưỡi đao sắc bén chém về phía tay của Vô Danh, lưỡi đao gần chém đến vai của hắn thì sự lãnh lẽo của nó đã truyền tới cơ thể của Vô Danh.

Vô Danh bây giờ hắn đã mất quá nhiều máu, hai mắt hắn không nhìn rõ phía trước, những sự lãnh lẽo từ lưỡi đao kia phát ra thì hắn hoàn toàn có thể cảm nhận rõ ràng, trong lòng Vô Danh rấy lên nỗi tuyệt vọng, lần này không những tay hắn cũng không giữ được mà lần này có khi mặt hắn cũng bị rạch nốt bên còn lại. Nhát đao này hắn không thể tránh nổi.

- Dừng lại.

Lúc nhát đao của sắp chém xuống thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.