Khu giải trí, Âu Dương chỉ cô gái quấn chặt khách hang giả nói:
"Phải uống rượu, hơn nữa phải biết uống rượu. Đây một chai Lam Đái Mã Đa Lợi kiểu Âu, chính là hàng thượng đẳng. Một chai chính là 70 xâu. Ngươi chỉ cần có thể uống hết chai rượu này, ngươi thì có mười bốn xâu co lại thành, hiểu chưa?"
Âu Dương chỉ bên trái nói:
"Ngất! Ngươi chỉ biết uống rượu mạnh giải sầu. Phải đa dạng, chơi xúc xắc đi, đần. Thật sự không được, liền chơi hai con ong mật nhỏ. Vậy vẫn không biết liền đấu cởi y phục, hắn uống một chén, ngươi liền cởi một món. Hiểu chưa?"
Cô gái vội vàng đứng lên gật đầu:
"Hiểu rõ, Đại lão bản."
"Ừm, phải biết làm gái có thể kiếm tiền hay không, tướng mạo chỉ là thứ yếu. Đầu tiên phải phân tích khách nhân chịu bỏ tiền không? Có thể đấu khí cùng khách nhân khác không? Ta nói cho các ngươi, phàm là nam nhân, ăn không được luôn là tốt nhất. Đừng vừa ra mặt bản thân liền lộ ra hết, đó là kỹ viện. Chúng ta là gì chứ? Trung tâm giải trí thành vui vẻ, các ngươi là có cấp bậc. Phải trêu chọc, phải đưa đẩy. Diễn trò các ngươi biết không?"
Sau khi Âu Dương nhìn quanh một vòng nói:
"Bây giờ cho các ngươi mỗi người nửa canh giờ, phải lập một chuyện xưa bi thảm mà khiến ta cũng sẽ cảm động. Nhớ rõ, chuyện xưa này chính là dùng để sau này gạt đồng tình của khách nhân, là món vũ khí tốt nhất khi đặt mình vào địa vị cô gái yếu đuối. Quản lí!"
"Dạ, Đại lão bản."
Một kỹ nữ hơn ba mươi tuổi do Âu Dương tự tay từ kỹ viện móc ra ân cần chạy đến bên cạnh Âu Dương.
"Dạy dỗ các nàng nhiều một chút, làm sao dụ dỗ nam nhân, tình huống nào mới có thể đưa mình ra ngoài. Các ngươi chớ xem thường nghề này, nghề này học vấn rất lớn đó. Học tốt, mỗi tháng có thể kiếm trăm lượng, thậm chí mấy trăm lượng. Học không tốt, bị người ta ăn không nói, cầm hai đồng còn chưa đủ ăn quà vặt. Cố mà dạy, các ngươi cố mà học. Chúng ta đi song bạc xem thử."
"Dạ!"
Hai thư ký đồng thanh trả lời.
Một người hầu Âu Dương đào ra từ tiệm gạo chạy tới cầm giấy thì thầm:
"Đại lão bản, phóng tiếng gió hai năm, hai chín hôm nay đã đăng kí hơn một trăm hội viên. Tiêu lão bản bảo ta hỏi ngươi, có phải nên tăng phí hội viên?"
"Không tăng, truyền ra ngoài thêm, hai ngày này đăng kí hội viên ưu đãi 9%."
Âu Dương nói:
"Tăng phí hội viên, sao khiến bọn họ nhảy vào bẫy. Còn cả đào ngươi ra, không phải để ngươi làm kẻ truyền lời, chút việc nhỏ kia tự mình nói rõ với Tiêu lão bản, hắn là người thông minh, sẽ hiểu."
"Dạ!"
Quản lí hiệu cầm đồ:
"Đại lão bản, chúng ta đã liên lạc với mười tiệm cầm đồ trong thành, bọn họ đồng ý dùng lợi tức thấp thu hàng của chúng ta."
"Ừm, rất tốt."
Quản lí bộ doanh tiêu:
"Đại lão bản, thiệp mời đã phát đến các châu các huyện quanh thân, theo như ngài căn dặn, mỗi tấm thiệp mời tặng năm xâu."
"Ừm!"
Âu Dương vẫn tương đối thoả mãn.
. . .
"Ống tay áo như lộ gì đó."
Âu Dương đến sảnh song bạc xem xét nói:
"Tất cả người chia bài, tay áo không thể quá khuỷu tay. Không được để móng tay, trên tay không cho phép có bất kỳ vật phẩm trang sức nào."
Quản lí sòng bạc một bên gật đầu:
"Tí nữa sẽ cắt ngay."
"Còn com lê ta thiết kế đã tới chưa?"
"Đến rồi, tí nữa liền thay."
"Ừm! Bọn làm thuê. Cấp bậc của một địa phương không chỉ ở phần cứng, còn ở phần mềm. Phần cứng chính là mấy phương tiện này, phần mềm chính là thái độ phục vụ của các ngươi, tinh thần diện mạo của các ngươi. Khách hàng chính là Ngọc Đế, chính là cha mẹ áo cơm của chúng ta. Đối đãi cha mẹ phải thế nào?"
Một đám nhân viên để tay sau lưng, ưỡn ngực đồng thanh trả lời:
"Yêu cầu của khách hàng chính là yêu cầu của chúng ta."
"Rất tốt."
Không có vấn đề quá lớn.
Quản lí trường đua ngựa chạy vào nói:
"Đại lão bản, Lan Lăng vương, Hách Thủy vương, Lâm Minh vương. . . Sáu Vương gia này muốn chúng ta mở đua ngựa, bọn họ nói muốn so thử ngựa ai mới là ngựa tốt nhất."
"Việc này không ở trong kế hoạch."
Sau Âu Dương ngẫm lại:
"Giữa trưa ngày kia, một bồi sáu, người xem mua thắng thua. Nhớ rõ, không nên đắc tội mấy vị Vương gia, chúng ta cũng đấu thử lại tính."
"Dạ! Tiểu nhân biết."
Âu Dương tiếp theo dò xét phòng khách, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng đều phối trí theo mình yêu cầu. Âu Dương nhìn đồ vật, tương đối hài lòng. Lần này đầu tư tổng cộng tốn hai vạn ba ngàn lượng bạc, Âu Dương quả thật xuất ra không nhiều, chỉ đầu tư bốn ngàn lượng. Đại bộ phận khác là Tiêu Cam Vân đầu tư. Vốn không định làm lớn như vậy, xa hoa như vậy. Nhưng Tiêu Cam Vân quá mức có lòng tin với Âu Dương, đều lấy cách cao quy làm chủ. Cho dù là sổ tay đông cung, cũng là danh gia vẽ lại in ấn.
Xổ số kiểu mở đã chuẩn bị xong, trước mặt mỗi nhân viên thu vé có một rương thẻ nhỏ, bên cạnh phân phối một nhân viên thu tiền. Ở gần bọn họ có bảng còn chưa dựng lên, trên bảng đã viết sẵn quy tắc trò chơi, còn cả giới thiệu bên trong sòng bạc, cùng cách trở thành hội viên.
Sòng bạc trừ đi nhân viên chuẩn bị tổng cộng có hai trăm công nhân, trong đó kể cả tay chân kiêm giữ ngựa, tắm hơi mát xa, chăm sóc sức khỏe, ca múa rượu trường. . . Tất cả nhân viên chính quy thống nhất đồng phục, trước ngực có đánh số. Âu Dương vừa nhìn, Tiêu Cam Vân không biết từ đâu mò tới, vỗ vỗ bả vai Âu Dương nói:
"Lão đệ, bây giờ toàn thành đều chờ chúng ta mở cửa. Quan phủ đối với thuế lợi và chỗ tốt ngươi cho rất hài lòng, đến lúc đó sẽ giúp chúng ta truyền ra."
"Triều đình thế nào?"
"Chỉ có Da Luật Đại Thạch có chút ý kiến. Có điều. . . Hắn cũng tìm không ra cớ gì. Phàm là tứ phẩm trở lên, tiền đều đưa tới tay. Phỏng chừng ngày đó người tới tham gia náo nhiệt không nhiều. Huynh đệ, lượng tiếp đãi bên ngươi thế nào?"
"Nếu đều là đánh bạc, thì không có vấn đề. Nhưng tắm hơi bây giờ chỉ hai mươi gian, tửu điếm sa hoa cũng chỉ mười gian."
"Đây đúng là một vấn đề. . . Hay là thế này đi, chúng ta xem thử tình huống trước, nếu thật không đủ, ta liền tìm Lưu Tương thương lượng, xây thêm một ít."
"Ừm, xem thử trước đi!"
. . .
Hôm nay mồng 1, ở trong tiếng pháo đì đùng, trung tâm giải trí thành khoái hoạt rốt cuộc khai trương. Chỉ vừa khai trương, tất cả quan sai phái tới thường trực đều đổ mồ hôi, bách tính tranh mua thẻ nhỏ quá nhiều, vượt quá ý liệu bọn họ, nghìn vạn người từ từ nhào tới. Có điều điều này cũng ở trong dự liệu của Âu Dương, hơn trăm tên thanh niên thuê tạm thời, lập tức dùng thân thể chắn điểm đổ, chỉ để người ta với một tay vào. Bên này được huấn luyện nghiêm chỉnh, một người lấy tiền, một người đưa thẻ. Mà muốn cướp một cái lại không được, chỉ có thể phái phát như vậy.
"Trúng hai mươi hai lượng bạc."
Một bách tính đẩy người ra mừng rỡ hô:
"Ta trúng, ta trúng rồi."
"Ta trúng hai mươi văn. Vậy đổi tặng phẩm?"
Quản lí bộ xổ số nhìn qua một canh giờ, khẽ gật đầu với một nữ tử trong đám chuyên so bài, nữ tử hiểu ý lặng lẽ lấy ra một thử chuẩn bị sẵn đẩy ra, sau đó mừng rỡ hô:
"Hoa mai, hoa mai, ta trúng giải thưởng lớn, năm mười lượng bạc."
Lời này hô lên, không đợi người bên cạnh hâm mộ, bốn đại hán lập tức chen đến bên người nàng tiến hành bảo vệ nàng đi đổi tặng phẩm.
Quản lí bộ xổ số ở bên bàn hô:
"Phàm là trúng hơn mười lượng bạc, Ngu Nhạc thành phụ trách bảo vệ đưa về nhà. Mọi người cố gắng lên, hôm nay có bốn giải thưởng lớn. Năm mươi lượng bạc, mấy năm không lo ăn mặc, xổ số có hạn, ai ra tay trước người đó là phú ông. Lấy nhiều thưởng nhiều, còn chờ gì nữa chứ?"