Trời sáng rồi...Âu Dương mở to đôi mắt, vai phải có dấu vết bị người ta nằm lên. Chuyển mình người ở trong lòng mình, một đôi mắt đang nhìn mình. Bao nhiêu ký ức chợt ùa về trong trí nhớ của Âu Dương khiến hắn vô cùng sợ hãi, vội bò đến một góc của chiếc giường, tóm lấy chiếc chăn đơn nhìn Triệu Ngọc. Bây giờ những danh từ xuất hiện trong đầu hắn chính là: lăng trì, quật thi thể, nghiền xương thành tro, để tiếng xấu muôn đời... v.v...
Bốn mắt nhìn nhau rất lâu, Triệu Ngọc cũng không hề chớp mắt dù chỉ một lần. Âu Dương không hiểu sắc mặt này là biểu cảm gì, chỉ biết bản thân đã làm một chuyện tồi tệ nhất trên đời. Có bao nhiều tồi tệ hơn được lần tồi tệ này chứ? Âu Dương đã chuẩn bị rằng tốt xấu gì cũng nên nói những lời hoa mỹ một chút, cho dù là chết, cũng phải chết cho có khí phách một chút. Hay là nói rằng lần hạ dược này với bản thân không có quan hệ gì cả, là người dụ dỗ vi thần, vi thần chỉ là đáp ứng nhu cầu của người mà thôi, tận lực đến suýt nữa mất mạng, công cho xã tắc, lợi tới nghìn thu...
Nhưng hắn chưa hề mở miệng thì Triệu Ngọc đã xuống giường, thân thể trần trụi mà bước xuống giường, cầm lấy ý phục rơi ở sau lưng Âu Dương từ từ mặc vào, không nói một từ nào. Sau khi mặc xong y phục, Triệu Ngọc liền ngồi xuống trước gương, từ từ chỉnh sửa tóc tai, chỉnh sửa trong khoảng nửa canh giờ, Triệu Ngọc mới đứng dậy, bước được hai bước ra khỏi cửa, liền lập tức dừng lại, cân nhắc một lát mới nói: "Khanh dám nói với ai, ta sẽ giết chết cả tộc họ Âu."
"...."
Triệu Ngọc không hề dừng lại, bước ra khỏi phòng, Cửu Công Công vội vàng bước lên nghênh đón, quỳ xuống đất khấu đầu lạy. Trên mặt Triệu Ngọc đến một tia cảm xúc cũng chẳng có, cho đến khi Cửu Công Công dập đầu tới mức chảy máu mới mở miệng:
"Dương Tiễn chết rồi chứ?"
"Chết rồi."
"Chuyện này không được để cho người khác biết, đặc biệt là Tiểu Thanh."
"Vâng! Nô tài đã nói với Tiểu Thanh quận chúa, bệ hạ có chuyện cần xử lý. Tối qua quận chúa đã về nhà rồi."
"Ừ!"
Cửu Công Công vội hỏi:
"Bệ hạ, bên trong..."
"Hắn mà chết thì trẫm biết ăn nói thế nào? Nói với hắn, hắn có thể về rồi."
Cái gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống, Triệu Ngọc cố ngậm bồ hòn, có đánh chết cũng phải nuốt vào trong bụng. Sử quan sớm đã ghi chép chuyện nàng thủ thân suốt mười năm qua, mà hôm nay lại bị con rồng đen hại thành đàn bà, làm sao dám nói ra chứ. Lẽ nào nói là Âu Dương giở trò đồi bại với nàng? Nói ra cũng phải có người tin. Hay là nói bản thân thông đồng với thái giám hạ mê dược hại Âu Dương? Chuyện này mà nói ra ngoài nhất định sẽ bị người trong thiên hạ cười cho thối mũi. Giết hay không giết Âu Dương, Triệu Ngọc đã cân nhắc cả một buổi sáng, hơn nữa còn cố ý dùng thời gian thay y phục để cho mình suy nghĩ một cách thận trọng. Cuối cùng nàng rút ra kết luận, phải diệt khẩu nhưng không thể giết Âu Dương. Bây giờ người trong thiên hạ này đều biết Âu Dương bị giam cầm, nều mà chết, thì trước tiên Sử Bộ sẽ hỏi vì sao lại chết, sau khi chết phải tính thế nào? Nếu vậy thì phải biện ra một lý do, lý do chứng cứ không đủ, đám đại thần sẽ không ưng thuận. Hôm nay giết Âu Dương, ngày mai sẽ là Thái Kinh. Vả lại, phải lừa Tiểu Thanh thế nào đây? Lẽ nào nói là hắn không cẩn thận rơi xuống hồ nước chết rồi? Thêm nữa Âu Dương bây giờ với nàng vô cùng hữu dụng, nói sao thì chuyện xảy ra tối qua cũng hoàn toàn không thể trách người ta. Suy đi tính lại, vẫn tìm không ra lý do nào để có thể giết chết Âu Dương cả. Cuối cùng, nàng đành bất đắc dĩ nuốt lệ vào trong, bị người ta dễ dàng chiếm được tiện nghi, lại còn không thể mở miệng hét toáng lên.
"Vâng!"
...
Âu Dương vừa mới trốn ra khỏi hoàng cung, không ngờ lại bị Lý Dật Phong cản đường:
"Đại nhân!"
Hắn cảm thấy bản thân đã mau chóng trở thành chuyên gia chắn đường của hoàng cung rồi.
"Giúp ta tìm một xe ngựa, trở về Dương Bình."
"Xe ngựa?"
Lý Dật Phong nói:
"Chỗ tiểu nhân có ngựa."
"Xe ngựa!"
Âu Dương một lần nữa nhấn mạnh, chân và bụng đều run cầm cập, cũng không biết có phải là vì lao lực quá độ hay là vị bị dọa cho sợ nữa. Tình trạng này mà cưỡi ngựa thì qua ư miễn cưỡng rồi. Với lại vừa nghe đến từ cưỡi, thì toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh mà không có một lý do nào.
"Đại nhân..."
"Không cho phép phỏng vấn!"
Âu Dương biết Lý Dật Phong muốn hỏi điều gì, lập tức chặn họng.
Lý Dật Phong không dám hỏi tiếp, có câu: huyện quan không bằng hiện quản, cho dù là Thái Kinh cũng không dám nói câu không được phép phỏng vấn. Người có thể nói câu này ngoại trừ hoàng thượng ra thì chính là ông chủ trên đỉnh đầu của mình đây. Lý Dật Phong đỡ đôi chân đang mềm oặt của Âu Dương, vừa đi vừa mở miệng hỏi:
"Đại nhân, có phải họ ngược đãi người không?"
"..."
Âu Dương nhìn hắn với cái nhìn đầy giận dữ.
"Không hỏi nữa, không hỏi nữa."
Lý Dật Phong vội vàng nói, hắn có thể nhìn ra Âu Dương đã phải chịu không ít khổ cực, chân mềm nhũn, mặt tái xanh, quầng thâm bao quanh hai mắt. Ở Dương Bình dù có gian nan thì ít ra vẫn còn có thể có cơm ăn no bụng, có được giấc ngủ ngon... Đáng thương thay!
Về tới tòa soạn báo, một kí giả trợ thủ, còn có hai mã khoái lập tức tìm xe ngựa. một tên mã khoái thân tín đưa Âu Dương về lại Dương Bình, chỉ để lại một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Lý Dật Phong. Tình huống gì vậy? Được, phải tiếp tục đi chặn ngõ hoàng cung. Nhưng không ngờ, lần này gặp Cửu Công Công thì Cửu Công Công một chữ cũng không chịu nói, thẳng tay bảo người ta đánh Lý Dật Phong một trận. Đều tại tên Vương Bát Đản này kéo mình đi phỏng vấn, kết quả phỏng vấn lại lòi ra con rồng đen như thế này đây.
...
"Đại nhân, người đã về rồi."
Cả nha môn một phen mừng rỡ. Tuy bây giờ nha môn này không phải không có Âu Dương thì không được, nhưng một khi Âu Dương ở đây, mối lo lắng của họ đều giảm đi mấy phần.
"Đại nhân, việc bán đấu giá đất đai của Tân Thành đã được chuẩn bị gần xong rồi, ngày mốt bắt đầu tiến hành..."
Cam Tín vừa nhìn thấy sắc mặt Âu Dương rất kém liền quan tâm hỏi:
"Đại nhân không sao chứ?"
"..."
Khó khăn của vấn đề này quá lớn, Âu Dương thật sự không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể lắng đầu đáp:
"Ta không sao!"
Cũng chẳng quan tâm đến người khác, trực tiếp bước vào nha môn, đến căn phòng mà mình ở, Âu Bình đang bận bịu ở trong sân, vừa thấy Âu Dương liền mừng rỡ:
"Thiếu gia, tiểu nhân đã nói người cát nhân thiên tướng mà."
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, ngươi đem hai người quan nô trả về phủ quận chúa Tiểu Thanh,"
Không có sự mật báo của hai người họ, Tiểu Thanh kia sẽ đến chỗ của hoàng thượng khóc lóc kể lể sao? Hoàng đế sẽ giam lỏng mình sao? Không giam lỏng mình, chân của mình đến bây giờ có thể bị dọa tới mức không còn hoạt bát như thế này nữa sao? Âu Dương không dám thừa nhận rằng bởi vì bản thân miệt mài quá độ mới tạo nên hiện tượng sinh lí.
"Đừng mà đại nhân."
Hai quan nô ở đấy vội quỳ xuống trước mặt Âu Dương: