Thiên Tôn Bất Bại

Chương 14: Cô Còn Chưa Đủ Tư Cách Làm Vợ Lẽ Của Tôi



Trong một ngày mà ở thành phố Thiên Nam này đã xảy ra quá nhiều chuyện kinh thiên động địa.

Đầu tiên là tứ đại gia tộc luôn đi liền với nhau là Tiền, Vương, Lý, Tôn đều bị người nào đó tấn công.

Gia chủ của nhà họ Tôn thì bị nghiền xương thành bụi sau đó vứt tro cốt đi, cậu cả nhà họ Tiền bị người ta dẫm nát
ngực, đến cả nhà họ Lý và nhà họ Vương cũng bị doạ cho kinh hồn táng đởm.

Sau lại thêm vụ cháy lớn ở xưởng sửa xe ô tô Mã Triết, mặc dù sau đó ngọn lửa đã được khống chế rất nhanh
nhưng cũng khiến cho rất nhiều người cảm thấy sợ hãi.

Người này rốt cuộc là ai? Sao mà vừa mới trở về đã có thể khiến cho cả cái thành phố Thiên Nam này rung chuyển
như vậy?
Thậm chí còn san bằng nhà họ Tôn và nhà họ Tiền, lại thêm vụ phóng hoả đốt nhà, thế mà các quan chức của thành
phố Thiên Nam lại dứt khoát ém hết thông tin về những chuyện này ngay lập tức.

Chẳng lẽ người này có địa vị và thế lực che trời hay sao?
Không chỉ là những người còn sống sót của nhà họ Tiền, người của nhà họ Lý và nhà họ Vương cũng không khỏi sợ
hãi đến phát run.

Những gia tộc khác của thành phố Thiên Nam cũng bắt đầu đi nghe ngóng tất cả các thông tin về Quân Tường.

Nhưng kết quả lại khiến người ta cực kỳ bất ngờ, bất luận là đám gia tộc ở thành phố Thiên Nam này dùng đủ mọi
cách để đi nghe ngóng thì cũng không thể moi ra được bất cư thông tin cụ thể gì về Quân Tường, cho dù có tìm đến
những người quen biết thì ai cũng đều ngậm chặt miệng không hé răng nửa lời.


Cho nên tất cả mọi người đều không biết, thành phố Thiên Nam này rốt cuộc đang có một vị thần nào giáng lâm.

Thành phố Thiên Nam, bên trong căn phòng bí mật của nhà họ Vương, ngoại trừ nhà họ Tôn ra thì gia chủ của ba
nhà còn lại đều có mặt, sắc mặt ai nấy đều tỏ ra nghiêm trọng.

“Chuyện ngày hôm qua mọi người đều đã biết cả, phải làm gì? Làm thế nào? Chúng ta cần phải tìm ra được một ý
kiến xử lý”, gia chủ nhà họ Vương, Vương Thiên Cuồng uống một ngụm trà, từ tốn cất lời.

“Còn làm thế nào được nữa? Dứt khoát tìm người ngăn anh ta lại! Ở thành phố Thiên Nam này chẳng lẽ còn có thể
sống không có phép tắc pháp luật gì hay sao?”, gia chủ của nhà họ Tiền vừa chết một đứa con trai, liền xiết chặt nắm
đấm, hai mắt bắn ra lửa nghiến răng nói.

“Đánh? Vậy thì nhà họ Tiền các ông tự đi mà chặn anh ta lại đi, tôi đã quyết định đi xin lỗi rồi”, gia chủ nhà họ Lý rút
một điếu xì gà đốt lên rồi phả ra một hơi khói, nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà họ Tôn ngày hôm đó, đến bây giờ ông ta
vẫn còn thấy sợ.

“Nhà họ Vương chúng tôi cũng có ý này, người này ra tay quá mức độc ác, hơn nữa bản lĩnh cực cao, sợ là nhà họ
Vương chúng tôi không chọc vào được, chút nữa tôi sẽ mang quà tạ lỗi đến xin lỗi người ta”.

“Một đám lá gan chuột nhắt!”, gia chủ của nhà họ Tiền chết một đứa con trai, nhìn vào hai đồng minh lúc trước tỏ vẻ
khinh bỉ sau đó đứng dậy mở cửa bỏ đi.

Bên trong căn phòng bí mật chỉ còn lại hai gia chủ của nhà họ Lý và nhà họ Vương.

Hai tên cáo già đưa mắt nhìn nhau rồi thở dài nói: “Thủ đoạn của người này quá mức phi thường, chúng ta nếu có
thể khuất phục cúi đầu thì cứ nghe lời anh ta đi”.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, so với sĩ diện thì rõ ràng mạng sống quan trọng hơn nhiều”.

“Đúng vậy”.

Đúng vào lúc hai nhà này thương lượng xong phải mang quà đến tạ lỗi như thế nào thì Quân Tường cũng tỉnh dậy.

Lúc đôi mắt ấy mở ra, như thể có tia sáng từ đó bắn ra ngoài, cả người anh cực kỳ thoải mái dễ chịu.

Mẹ anh và Quân Thiên đã tỉnh dậy từ lâu, Quân Tường đi vào căn phòng phía bên trong liền nhìn thấy Tiểu Khương
Quân vẫn đang say giấc.

Cơ thể nhỏ bé co lại như con tôm, đôi tay bé xíu thì nắm chặt lấy một góc của chiếc chăn.

Khoé miệng khẽ mím, lông mày hơi nhíu, cho dù đang trong giấc mộng thì cơ thể thỉnh thoảng vẫn giật nhẹ một cái.

Quân Tường biết, đây chính là biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn.

Cảm giác ân hận dâng trào lên trong lòng anh.

Quân Tường nhìn ngắm Tiểu Khương Quân, đứa nhỏ này rốt cuộc đã phải chịu khổ ra sao, đã phải chịu đựng sự dày
vò thế nào đây.

Cô bé ngoan ngoãn nghe lời khiến người ta thương xót.


“Yên tâm, bố chắc chắn sẽ sớm tìm được mẹ con, sau đó bố sẽ không để cho hai mẹ con con phải chịu oan ức thêm
nữa”.

Đắp lại tấm chăn lên người Tiểu Khương Quân, Quân Tường đi ra khỏi phòng.

Vừa mới đi ra đến cửa phòng liền nhìn thấy bên ngoài sân của nhà họ Quân có một đám người đang quỳ dưới đất.

Đi đầu là hai người thanh niên nam nữ, người nam thanh niên thì Quân Tường nhận ra, đó chính là Lý Uy, gia chủ
của nhà họ Lý, người nữ còn lại đang quỳ trên mặt đất thì anh chưa từng gặp mặt.

Người phụ nữ nọ mặc một bộ sườn xám màu trắng, các đường cong trên cơ thể cực kỳ hấp dẫn, môi đánh son hồng,
điểm nốt chu sa trên trán, đôi mắt hoa đào long lanh đầy phong tình.

Nhìn thấy Quân Tường xuất hiện, Lý Uy hai mắt đỏ ngầu lập tức quỳ lạy trên đất: “Lý Uy nhà họ Lý hôm nay đến đây
tạ lỗi với anh”.

Người phụ nữ mặc sườn xám cũng quỳ lạy trên đất: “Vương Ấu Vy nhà họ Vương, đến tạ lỗi với anh”.

Hai người cùng quỳ lạy trên đất, những người còn lại cũng lập tức rào rào lạy theo.

“Nhà họ Lý đến để tạ lỗi với anh”.

“Nhà họ Vương đến để tạ lỗi với anh”.

Nói xong, Lý Uy và Vương Ấu Vy dập đầu lên mặt đất ba cái vang dội.

Trán của Lý Uy đã rịn ra một ít máu, còn trán của Vương Ấu Vy cũng ửng đỏ lên.

Nhìn Quân Tường vẫn đứng nguyên tại chỗ không nói gì, Lý Uy vẫn quỳ trên mặt đất rồi cất tiếng, nói: “Nhà họ Lý
bằng lòng nộp phí bồi thường là năm mươi triệu tệ tiền mặt, đồng thời đóng cửa ngành nghề giải trí, cho nổ câu lạc
bộ Chu Tước, chỉ mong anh có thể tha lỗi cho gia đình chúng tôi”.

Phải biết là, một gia tộc ở cái thành phố bé tẹo thế này, số lượng tiền mặt có thể rút ra được cũng chỉ có bấy nhiêu
mà thôi.

Cho nên lần này nhà họ Lý cũng coi như có thành ý xin lỗi.

Vương Ấu Vy bên cạnh cũng vội vàng tiếp lời: “Nhà họ Lý bằng lòng bồi thường năm mươi triệu tệ tiền mặt, tôi với tư
cách là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Vương, bằng lòng gả cho anh… làm vợ lẽ”.

Trước đó Vương Ấu Vy cũng coi như một trong số ít cô chủ nổi tiếng của thành phố Thiên Nam với bối cảnh hào môn
danh vọng, là nữ thần trong lòng các cậu chủ con nhà giàu có.

Lúc này cô ta lại đang quỳ trên đất cầu xin gả cho người ta làm vợ lẽ, cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Cho nên sau khi nói xong, mặt Vương Ấu Vy đỏ lựng, hai mắt sóng sánh ánh nước.

Quân Tường lập tức đứng thẳng người dậy, châm một điếu thuốc rồi nhìn đám người đang quỳ trước cửa.

Anh không ngờ đến nhà họ Lý và nhà họ Vương sẽ nói ra những lời như vậy, lại phái đám con trẻ nhà mình đến hết
đây quỳ lạy trước cửa cầu xin tha lỗi.


Ngước mắt lên, biểu cảm trên mặt Quân Tường không hề thay đổi nhưng ánh sáng trong đáy mắt lại có chút khiến
người ta khiếp đảm.

“Năm mươi triệu tệ thì tôi nhận, nhưng mà…”
Quân Tường còn chưa nói hết câu, Lý Uy đã dứt khoát dập đầu xuống đất: “Từ nay về sau, nhà họ Lý bằng lòng trở
thành một con chó trung thành của anh”.

Lời nói trần trụi không hề giữ lại chút sĩ diện nào cho mình.

Nhưng mà người của đám gia tộc lớn ai ai cũng thành tinh hết.

Ông cụ gia chủ của nhà họ Lý và gia của nhà họ Vương cũng là người rất quyết đoán.

Quân Tường bây giờ hoành hành bá đạo như vậy, hầu như không hề biết sợ mấy gia tộc này, chỉ điều này thôi đã đủ
để thấy được, Quân Tường chẳng thèm để ý đến bọn họ!
Như vậy thì quyền thế của anh lớn đến mức nào? Nếu mà không thần phục anh thì cũng chết, thế thì chẳng bằng
bây giờ dứt khoát lựa chọn làm một con chó trung thành để bảo toàn mạng sống của cả gia tộc hay sao.

Quân Tường đương nhiên có thể đoán được suy tính của hai gia tộc này cho nên mới bật cười lạnh lùng: “Hai nhà
mấy người cũng khá là thông minh đấy”.

Cơ thể anh tiến về phía trước, khí thế hào hùng như sóng cuộn trào.

Cảm thấy được Quân Tường đang tiến đến, Lý Uy và Vương Ấu Vy không kiềm được phát run, vì quá sợ hãi trước
khí thế của Quân Tường.

“Năm mươi triệu tệ tôi nhận, nhưng muốn làm con chó của tôi thì nhà họ Lý vẫn chưa đủ tư cách”.

Lại quay đầu sang nhìn về phía Vương Ấu Vy.

Ngón tay đặt lên cằm Vương Ấu Vy rồi từ từ nâng mặt cô ta.

Quân Tường nhìn Vương Ấu Vy một cái.

Người đẹp hiếm có của thành phố Thiên Nam, nữ thần trong mộng của vô số người.

Giọng điệu của Quân Tường không đổi, nhưng lời nói lại khiến cho Vương Ấu Vy xấu hổ không thôi.

“Cô, còn chưa đủ tư cách làm vợ lẽ của tôi”.