Người trước mắt này, cho dù đang ngồi trên luân ỷ, thế nhưng hai từ “nhu nhược” tuyệt đối không hề phù hợp với y, nàng ngược lại muốn nhìn thử một chút, xem khi rơi vào tình cảnh khốn đốn thì y sẽ giải quyết như thế nào?
Trầm Dung Dương vẫn nhàn nhạt cười như cũ, khiến người ta cảm thấy dường như yêu cầu này của nàng chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể.
Y không phải sau này mới tàn tật, mà là trời sinh đã không thể đi lại, đôi chân đối với y mà nói, không hề có cảm giác, đã không có cảm giác vậy làm thế nào để quỳ xuống.
Lấy tay đỡ lấy hai chân, đặt xuống mặt đất, lại đè tay vịn của ghế, chậm rãi cử động thân thể, nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, một tay đặt trên luân ỷ để cố định thân thể, một tay chạm đất, thăng bằng nửa người trên.
Tạ Yên Nhiên lấy làm kinh hãi.
Nàng khiếp sợ không phải bởi vì Trầm Dung Dương quỳ xuống một cách khó khăn, mà là một người tao nhã lỗi lạc như thế, cả người lúc nào cũng toát lên vẻ ngạo khí, trầm ổn, nhưng lại dám vì một người bằng hữu mà cúi đầu trước mặt kẻ khác.
Nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo, y có thể đối xử với bằng hữu như vậy, nếu năm đó người nàng gặp phải là y, chắc hiện tại cũng không đến mức chịu kết quả bị phụ tình đau đớn như thế này.
Tạ Yên Nhiên lạnh lùng nhìn y, mà sắc mặt của Trầm Dung Dương từ đầu đến cuối chưa từng có chút thay đổi, vẫn bình tĩnh tự nhiên, thậm chí còn ẩn chứa ý cười, phảng phất như người bị ép quỳ xuống không phải là y, mà là Tạ Yên Nhiên.
“Không ngờ Trầm lâu chủ lại là người có tình có nghĩa như vậy.” Lại nhìn Lục Đình Tiêu, khuôn mặt hắn vẫn không có biểu tình. Dù mạch môn đang bị nàng áp chế, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chắc hẳn Vong Xuyên cổ rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.
“Quá khen, không biết Tạ phu nhân còn muốn ta làm cái gì.” Trầm Dung Dương dường như không hề có cảm giác bị làm nhục, nếu như không tốn công sức mà có thể đạt được mục đích, cần gì phải quan tâm cái gọi là thể diện. Y đã trải qua hai kiếp, nên loại thủ đoạn này đối với y mà nói, thật sự đã quá quen thuộc. Chỉ là những lời này trăm triệu lần không thể nói ra, người giống như Tạ Yên Nhiên, chỉ cần bị kích động một chút cũng có thể gây hiệu quả ngược.
Tạ Yên Nhiên bình tĩnh nhìn y, hồi lâu mới quay đầu sang Lục Đình Tiêu ôn nhu nói: “Lục lang, ngươi giúp ta làm một chuyện có được hay không?”
Lục Đình Tiêu không hề cử động.
“Đem người trước mặt ngươi bắt sống lại, ta không muốn hắn chết, thế nhưng bị thương một chút cũng không sao.”
Nàng vừa nói xong, Lục Đình Tiêu liền có phản ứng, hắn chậm rãi gật đầu, nhìn về phía Trầm Dung Dương, mặt không biểu tình mà đánh giá y, sau đó liền đứng lên tiến đến gần y.
“Đình Tiêu huynh.” Trầm Dung Dương khẽ thở dài, nhưng đối phương không hề có một chút cảm giác.
Tạ Yên Nhiên cười nói: “Trầm lâu chủ không cần phí công, Vong Xuyên cổ trừ khi lấy mạng đổi mạng, nếu không tuyệt đối không thể phá giải, ngươi chi bằng đỡ phiền não một chút, muốn xuất thủ phản kháng hay là buông tay chịu trói đây.”
Nếu như y phản kháng, lấy thực lực của hai người mà nói, hiển nhiên là lưỡng bại câu thương, nếu vì tình bằng hữu mà buông tay chịu trói, thì lại thuận lợi cho Lục Đình Tiêu ra tay, vô luận thế nào, Tạ Yên Nhiên cũng đều có lợi, vì vậy nàng vẫn ung dung ngồi làm ngư ông đắc lợi.
*Lưỡng bại câu thương: Đôi bên cùng bị thiệt hại.
Trầm Dung Dương nhưng lại xuất thủ.
Quân cờ ngọc lưu ly trong tay áo trượt tới lòng bàn tay, ngón cái cùng ngón trỏ bắt lấy, sau đó bắn về phía trước.
Nhưng không phải hướng về Lục Đình Tiêu mà là Tạ Yên Nhiên.
Ánh chớp vừa lóe.
Lục Đình Tiêu đột nhiên xoay người, tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường cũng khó nhận ra, một chưởng đánh về người đang ở phía sau.
Hai người cùng xuất thủ, Tạ Yên Nhiên không kịp né tránh, liền trọng thương. Nàng bị chưởng phong đánh lui liên tiếp về sau mấy bước, mãi cho đến khi lưng chạm vào thành lan can thì mới dừng lại.
Cổ họng tanh ngọt, một ngụm tiên huyết phun ra rơi trên vạt áo bạch sắc xinh đẹp nho nhã, tựa như hồng mai trong tuyết.
Hầu như cùng một lúc, Trầm Dung Dương phất tay áo, một đạo ngân châm liền bắn ra, chế trụ huyệt đạo của nàng.
Không thể cử động.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng động vừa rồi, thì không có ai bởi vì nàng bị thương mà xuất hiện, ngay cả thiếu nữ tóc hai búi vừa dẫn đường ban nãy cũng không thấy.
Tạ Yên Nhiên thở dốc, mạnh mẽ kiềm chế huyết khí đang cuồn cuộn dưới lòng ngực, trừng mắt nhìn hai người trước mặt, cơ hồ không có cách nào tin tưởng.
“Ngươi không phải đã trúng Vong Xuyên cổ sao?”
Lục Đình Tiêu chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt đạm nhiên, duy nhất không giống chính là ánh mắt cứng ngắt lúc trước đã chuyển thành linh hoạt, không còn nửa phần bộ dạng bị áp chế.
Lục Đình Tiêu không để ý đến nàng. Trầm Dung Dương ngược lại mỉm cười, y vẫn còn đang nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, nhưng không hề lộ vẻ chật vật. Lục Đình Tiêu tiến lại gần, đỡ y đứng dậy ngồi vào luân ỷ.
“Tạ phu nhân có lẽ đang cảm thấy rất không cam tâm?”
Tạ Yên Nhiên nghiến răng, oán hận nói: “Hiện tại ta là thịt cá, các ngươi là dao thớt, muốn giết liền giết.”
Trầm Dung Dương lắc đầu: “Thiếu niên ngày đó ở Xuân Hoan lâu, phủ Kỳ trấn, chính là do ngươi giết?”
Tạ Yên Nhiên sửng sốt, sau đó cười mỉa mai: “Đúng thế thì sao?”
“Chuyện Ly Hồn thuật ở Lâm gia trang, cũng là phu nhân gây ra?”
“Không sai.”
“Xem ra phu nhân cũng có chút liên hệ với Tấn vương, để cho ta đoán một chút. Tạ phu nhân nhiều lần thiết kế cạm bẫy ám sát mọi người, không phải chỉ là vì báo thù Vu Tố Thu. Còn Ngưng Quang kiếm, phần lớn tin đồn đều cho rằng nó được tuẫn táng cùng bảo khố của Phiên vương vào thời Hán, chìa khóa của Bắc Minh giáo, là vật then chốt dùng để mở tòa bảo khố trong truyền thuyết trên, ngươi không từ thủ đoạn tìm kiếm hai thứ này, chẳng lẽ muốn tạo phản hay sao?”
*Tuẫn táng: chôn cùng.
Trầm Dung Dương nhếch môi cười, sắc mặt Tạ Yên Nhiên lúc này thật không dễ nhìn, nàng để mặc cho y nói, không hề trả lời.
“Trầm lâu chủ tài giỏi ngất trời, hà cớ gì phải làm khó một nữ tử?”
Đột nhiên có tiếng vỗ tay chầm chậm vang lên, một nam tử vận cẩm y đeo đai ngọc liền xuất hiện ở cuối hành lang.
Cẩm y nhân này, cũng chính là người lúc trước Trầm Dung Dương từng gặp ở ngôi miếu đổ nát sau núi của Lâm gia trang.