Thiên Toán (Thiên Tính)

Quyển 2 - Chương 19

Gần tới Đông chí, thời tiết cũng dần dần lạnh hơn, đôi khi chỉ mới chạng vạng mà sắc trời đã bắt đầu ảm đạm — Khai Phong, mỗi khi vào thời điểm này người đi đường cũng sẽ trở nên thưa thớt, càng chớ nói đến các thôn trấn nhỏ xa xôi khác. Lúc tuyết bao phủ, tất cả mọi vật trên thế gian dường như an tĩnh hơn, theo như lời kinh phật nói thì chính là ‘thân như ngọc lưu ly, trong ngoài đều sáng’.

*Thân như ngọc lưu ly, trong ngoài đều sáng: Ý muốn bảo tuyết bao phủ, khắp nơi đều trắng xóa.

Mùa tuyết năm nay tới rất sớm, bắt đầu từ những hạt tuyết nhỏ vụn tinh tế đến từng trận đại tuyết ào xuống như lông ngỗng. Tuyết rơi liên tiếp mười ngày, những người gia cảnh giàu có đều tình nguyện ở nhà sưởi ấm cùng lão bà và hài tử, chỉ có một ít người cực khổ vì sinh kế mà phải bôn ba, không thể nghỉ ngơi cả trong những ngày tuyết lớn.

Đồng thời, vẫn còn có người mạo hiểm lên núi tuyết.

Trên đời này, núi có liên hệ với đạo giáo vô cùng nhiều, Hoàng Sơn chính là một ngọn núi như vậy. Đây cũng chính là nơi Hoàng Đế dẫn theo Dung Thành Tử cùng Phù Khưu Công đến để luyện đan[1], sau đó đắc đạo thành tiên, vào những năm Thiên Bảo, Đường Huyền Tông cũng đã từng cải danh vi hành đến Hoàng Sơn. Núi này mặc dù có địa thế hiểm trở hiếm thấy, nhưng nhiều triều đại hoàng đế đều chọn nó làm nơi cúng tế trời đất, chính vì thế mà Hoàng Sơn trở nên nổi danh nhất thời đó, trên núi có quái thạch cao chót vót, tùng xanh sinh tồn.

*Thiên Bảo: 742 – 756.

*Quái thạch: Đá kỳ lạ, tùng xanh: cây thông xanh.

Các đạo quán vốn đã không đủ hương khói, gặp phải đại tuyết lần này, càng rơi vào tình cảnh khó khăn hơn. Thời gian này không ai nhàn rỗi lặn lội xa xôi đến thắp hương, bởi vậy sinh kế của đạo quán toàn bộ đều dựa vào chính mình cùng rau dưa tự cung tự cấp qua ngày, hoặc là hái thảo dược sẵn có trên núi đổi tiền mua thức ăn.

Trong đạo quán có một già một trẻ, lão đạo sĩ gọi là Trường Sinh, năm nay đã quá bảy mươi tuổi, nhận nuôi dưỡng một tiểu đạo đồng từ khi còn mặc tả lót đã bị người trong núi vứt bỏ, tên gọi Tử Khê, hai người sống nương tựa lẫn nhau, mỗi ngày ngược lại cũng đỡ vất vả hơn.

*Tiểu đạo đồng = tiểu đạo sĩ, trẻ con tu đạo.

Tử Khê dù sao vẫn còn trẻ, không chịu nổi suốt ngày chỉ quanh quẩn mãi trong đạo quán, nên thỉnh thoảng cũng ra ngoài hái thảo dược, chơi đùa cùng sóc thỏ trên núi — Lão đạo sĩ không ăn mặn, cho nên đến nay Tử Khê cũng không biết thịt thỏ có mùi vị gì.

*Đạo sĩ không giống với hòa thượng, đạo sĩ có thể ăn mặn còn hòa thượng thì không.

Sáng sớm hôm nay, hắn mở cửa đạo quán, vừa chuẩn bị quét dọn tuyết đọng, liền thấy một bạch y nhân đi ngang qua.

Bạch y nhân này phong thái rất tốt, dung mạo nhìn cũng rất tốt, ngoài từ rất tốt thì hắn nghĩ không ra từ nào khác, nhưng hắn khẳng định so với những người trước đây đã từng gặp qua thì y đẹp hơn rất nhiều. Nhưng mà kỳ quái nhất là, y dường như không thể đi lại, phải ngồi trên luân ỷ được hai thiếu niên ở phía sau đẩy đi.

Tử Khê kinh ngạc, hắn ở trên núi nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa gặp qua ai ngồi luân ỷ để lên núi.

Sự hiếu kỳ trong lòng thiếu niên càng ngày càng lớn, muốn tiến lên chào hỏi, lại nghĩ làm thế này dường như có chút đường đột, hắn suy nghĩ một hồi liền xoay người đi vào trong, sau đó bưng chén nước đi ra.

“Ôi chao, ba vị khách nhân, chầm chậm chờ một chút!”

Ba người nghe tiếng gọi liền dừng lại, bạch y nhân vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn.

“Vị tiểu đạo trưởng này, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Tử Khê có chút ngại ngùng đưa chén nước sang: “Trên núi lúc này gió và tuyết rất lớn, các ngươi dọc đường lên núi nhất định đã mệt mỏi rồi a, xem cái ngươi ngay cả túi nước cũng không đem theo, trong đạo quán này có ít nước giải khát, ba vị nếu như không chê, xin mời dùng a.”

Bạch y nhân mỉm cười gật đầu, cảm tạ ý tốt của hắn, tiếp nhận chén nước uống một ngụm, sau đó lại đưa cho hai người thị đồng phía sau, bọn họ cũng lần lượt uống vài ngụm.

Thấy người trước mắt không có từ chối lòng tốt của hắn, Tử Khê vui vẻ cười toe toét. Tuy hắn quanh năm đều sinh sống trên núi, nhưng cũng không phải không hiểu việc đời, có đôi khi hắn cũng mang thảo dược xuống tiệm thuốc dưới chân núi buôn bán, nhưng bình thường đều bị xem thường. Vị đại ca này thoạt nhìn đẹp hơn những người đó gấp một trăm lần, nhưng hoàn toàn không có bộ dáng con buôn như bọn họ.

“Thời tiết như vậy, các ngươi còn muốn lên núi du ngoạn sao?” Tử Khê hiếu kỳ, lại hỏi thêm một câu.

Bạch y nhân gật đầu: “Ngắm trúc trong tuyết, cũng rất thú vị, chuyến này chúng ta đang muốn lên núi thăm bằng hữu.”

Còn có người đang ở trên núi?

Tử Khê trừng lớn mắt, những người này không sợ lạnh hay sao, giữa lúc tuyết rơi nhiều thế này mà muốn lên núi ngắm trúc?

Bạch y nhân hình như nhìn ra nghi vấn của hắn, nhưng cũng không đáp, chỉ cười nói: “Đạo quán này thoạt nhìn rất khác biệt, xin hỏi đây là nơi tiểu đạo trưởng tu hành sao?”

Tử Khê lắc đầu: “Ta và sư phụ sống ở đây, sư phụ thường nói, thế sự phồn hoa, tất cả bất quá chỉ là nhất thời, thế nhân chấp nhất, trên núi và dưới chân núi kỳ thực cũng không có gì khác nhau, ở trong vạn trượng hồng trần hay ở ngoài hồng trần thì cũng giống nhau.” Nói xong lời cuối cùng, tiểu đạo đồng hoạt bát cũng trở nên nghiêm túc và lĩnh ngộ được vài phần.

*Hồng trần: Đạo giáo dùng Hồng trần để chỉ trần gian, tương tự, dùng Bích Lạc chỉ bầu trời và Hoàng Tuyền để chỉ cõi âm.

Đây thật sự là những lời xuất ra từ miệng đạo sĩ, sao lại nghe giống như câu cửa miệng của Phật gia? Bạch y nhân nhíu mày, nhưng chỉ cười nói: “Thì ra là thế, lão đạo trưởng chắc hẳn cũng là một thế ngoại cao nhân, tương lai nếu có duyên ta nhất định sẽ đến chào hỏi.”

Tử Khê cùng bạch y nhân công tử trò chuyện vài câu, sau đó mới lưu luyến nhìn ba người đi xa.

Hắn đoạn tuyệt với nhân thế, lão đạo sĩ tuổi đã cao, tuy rằng đối đãi với hắn rất tốt, thế nhưng nói chuyện cũng không nhiều, hiếm khi gặp được một người hợp ý, tâm trạng cũng trở nên vô cùng vui vẻ.

Theo như lời sư phụ nói thì đây chính là duyên phận a.

Lục Đình Tiêu lên Hoàng Sơn, không phải để xem thạch, cũng không phải xem tùng, mà là vì xem trúc.

Trúc của Hoàng Sơn tuy rằng tiếng tăm không có gì đáng kể, nhưng không nơi nào không biết, cảnh vật dưới ánh nắng phản chiếu, càng giống như rời xa trần thế. Trong nền tuyết trắng mênh mông vô bờ, màu xanh biếc của cành lá phảng phất hiển thị trên nền tuyết, tầng tầng lớp lớp, ý cảnh sâu xa.

Gió thổi bay một góc y bào trắng như tuyết, người nhưng vẫn đứng chắp tay bất động, nhìn mây trắng cứ che phủ trên đỉnh núi không tản đi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, từ xa nhìn lại, cơ hồ không phân rõ là tuyết hay là người.

Hắn rất ít khi mặc y phục màu trắng, nhưng đã mặc vào thì lại có một loại khí phách vô cùng đặc biệt. Trầm Dung Dương mặc bạch y là màu trắng của tuấn tú đạm nhiên, còn hắn thì lại giống như tuyết trúc của Hoàng Sơn, là màu trắng của trong trẻo nhưng lạnh lùng thâm thúy, khí thế khiến người ta bị hút vào, làm người ta không dám tới gần.

“Không ngờ ngươi lên đây sớm như vậy.”

Phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc, Lục Đình Tiêu không xoay người lại, nhưng đáy mắt cũng đã hơi dao động.

“Ta cũng không ngờ ngươi đến sớm vậy.”

“Cảnh đẹp như thế, sao có thể bỏ qua.” Trầm Dung Dương cười nói, đặt cái giỏ đang cầm trong tay lên bàn đá.

Đây là? Lục Đình Tiêu xoay người, nhíu mày.

“Mua ở dưới chân núi, rất thích hợp dùng trong ngày Đông chí.” Trầm Dung Dương tháo lớp giấy gói ở phía trên xuống, bên trong là một chén chè trôi nước lớn, hơi nóng vẫn còn đang bốc lên. “Tập tục của người phương Bắc là ăn sủi cảo trong ngày Đông chí, vì thế chè trôi nước ở đây rất khó tìm thấy, nhưng dưới chân núi Hoàng Sơn lại có nhiều hộ gia đình đến từ sông Hoài phía Nam.”

“Ngươi là người Nam?” Lục Đình Tiêu đến gần ngồi xuống, ngay lập tức ngửi thấy hương vị thanh khiết, mặc dù hắn chưa từng coi trọng chuyện ăn uống, nhưng cũng hay nghĩ đến một chút.

“Từ lúc cha mẹ mất thì nam bắc đều là nhà.”

Lục Đình Tiêu nghe vậy trong lòng khẽ dao động, không khỏi giương mắt nhìn y, chỉ thấy Trầm Dung Dương mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt cũng không có gì khác biệt.

Thị Cầm tính tình hiếu động, sớm đã kéo Thị Kiếm đến nơi khác dạo chơi, chỉ còn lại Lục Trầm hai người, xung quanh vô số đợt tuyết bay tán loạn, ở trong núi ngắm trúc ăn chè xôi nước, ngược lại cũng có thể xem như là một cảnh đẹp hiếm thấy.

––––––––––

[1]: Hoàng Đế là thủy tổ của dân tộc Trung Hoa trong truyền thuyết, tương truyền Hoàng Đế giữ ngôi vua hơn 100 năm và được nhiều người yêu mến. Hoàng Đế là một người nhiệt tình với cuộc sống, Hoàng Đế không muốn chết già nên đã quyết định theo đuổi con đường trường sinh bất lão. Hoàng Đế chọn đạo sĩ Dung Thành Tử và Phù Ngưu Công làm thầy, học luyện đơn để tìm phương pháp thực hiện trường sinh bất lão.