Ngươi phải đi.” Lục Đình Tiêu đem nước sôi đổ vào ấm, lá trà lục sắc trong nước khẽ xoay vòng vòng rồi nhẹ nhàng nổi trên mặt nước.
Trước thời Tống, mọi người lúc uống trà thường có một thói quen, chính là bỏ thêm muối vào trà, hiện tại Tống Thái Tổ – Triệu Khuông Dận đang tại vị, cũng chính là năm đầu của Bắc Tống, quốc thổ còn chưa ổn định, bờ cõi còn nhăm nhe mùi thuốc súng, loại thói quen này đã từ thời Đường tiếp diễn sang thời Tống, cách thức uống trà này trở nên thịnh hành với người đương thời, cho đến nay vẫn chưa từng thay đổi. Trầm Dung Dương không quen với việc thêm muối lúc uống trà, may mà nước trà trước mặt y cũng không hề thêm gia vị gì, bởi vì Lục Đình Tiêu không thích.
Hắn không thích bất luận cái gì phá hư sự vật nguyên bản.
“Ngươi luôn luôn bị những chuyện ngoài thân quấy nhiễu.” Hai người ngồi ở hướng có thể đón được gió từ đỉnh Ngọc Tiêu thổi xuống, trên có mây trắng mờ ảo, bên cạnh có rừng thông xanh rậm rạp, nước trà xanh trên bàn đá, cuộc sống nhàn rỗi như thần tiên.
“Có thể được Lục giáo chủ tự mình pha trà, người khác thật sự là cầu còn không được.” Trầm Dung Dương ung dung cười, nâng chung trà lên, hít thật sâu hương trà rồi mới uống một hơi cạn sạch. “Có đôi khi vì bằng hữu làm một ít chuyện, ta mới có thể cảm thấy được mình đang tồn tại.”
Lục Đình Tiêu nhíu mày, không quá hiểu được ý tứ trong những lời y vừa nói: “Võ học rộng lớn uyên thâm, chẳng lẽ còn chưa đủ để ngươi theo đuổi?” Hắn không tin Trầm Dung Dương kiêu căng đến mức tự cho mình là thiên hạ vô địch.
Trầm Dung Dương nhìn mây trắng trên trời, thản nhiên cười nói: “Không chỉ có Lục giáo chủ không rõ, ngay cả chính ta cũng không rõ, mong lần sau gặp lại, Trầm mỗ có thể giải đáp được nghi hoặc này, nói cho Lục giáo chủ một cái đáp án.”