Trưởng Tôn Thịnh nói không sai, Ngọc Lộ hoàn quả nhiên có hiệu quả rõ rệt. Thẩm Kiều dùng hai viên, nghỉ ngơi trong chốc lát, hơn nữa trong cơ thể có chân khí Chu Dương Sách vận hành, kinh mạch được khơi thông, khí huyết linh hoạt, cảm giác đau đớn ngộp thở nơi ngực dần dần giảm đi rất nhiều, cũng không còn như lúc trước, nói một câu cũng phải cố hết sức.
Hắn từ biệt Trưởng Tôn Thịnh và Đậu Nghị, mang theo Vũ Văn Tụng leo lên ngựa. Vì để cho Vũ Văn Tụng có thể thích ứng dần, hắn cố ý trì hoàn tốc độ, sau đó quay đầu nhìn lại.
Thành Trường An sừng sững đứng đó, khí khái hào hùng, vẫn giống như trước, trải qua bao phen chiến hỏa vẫn sừng sững không đổ. Nhưng trăm ngàn năm qua, người việc thay đổi, triều đại thay đổi, chuyện hàm oan mà chết thảm như Vũ Văn Hiến, chỉ sợ không quá mấy năm, cũng không còn bao người nhớ được.
Đậu Ngôn bị phụ thân nắm lấy tay, hai mắt không chớp nhìn bọn họ, cất giọng nói: “Thẩm đạo tôn bảo trọng, Vũ Văn Thất lang bảo trọng!”
Thẩm Kiều nở nụ cười với nàng, thấy Vũ Văn Tụng ngồi ở trước người mình không nói một lời, liền mở miệng: “Ngươi có muốn quay đầu lại nhìn Trường An lần nữa? Lần này chúng ta đi, chẳng biết khi nào mới có thể quay về.”
Vũ Văng Tụng im lặng chốc lát, mới nói: “Nơi thương tâm này, nhìn nữa chỉ thêm đau đớn. Ta chỉ hận chính mình không có tâm sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ mẫu chịu khổ nỗi đau oan khuất.”
Tuổi của nó so với Thập Ngũ còn nhỏ hơn, nhưng lời ra khỏi miệng lại như ông cụ non. Ngày đó Thập Ngũ mất đi sư phụ, còn khóc đến không kiềm chế được. Lúc ở Tô gia Vũ Văn Tụng có từng khóc qua một lần, lúc này mặc dù thanh âm ám ách, ngữ điệu lại vô cùng lưu loát, so với Thập Ngũ cứng cỏi hơn mấy lần. Nghĩ đến những đúa nhỏ vương gia đều như vậy sao. Lại nhìn Đậu Ngôn, lúc đó nằm trong lòng Thẩm Kiều, tuy rằng tình thế hung hiểm vạn phần, cũng không hề vì sợ hãi mà giãy dụa lung tung, ảnh hưởng tới việc Thẩm Kiều đối địch.
Thẩm Kiều xoa xoa đầu nó: “Ngươi không nên nghĩ như vậy. Phụ thân ngươi vốn có cơ hội thong dong trở ra, lại vẫn như cũ lựa chọn lưu lại. Một là vì không muốn mẫu thân, huynh trưởng cùng với tộc nhân của ngươi một mình đối mặt nguy nan. Hai cũng là vì muốn chứng minh với hoàng đế, thậm chí là với người trong thiên hạ, sự trong sạch và trung tâm của hắn. Có lẽ người khác không hiểu, nhưng ngươi là nhi tử của hắn, nhất định có thể hiểu hắn, đúng không?”
Vũ Văn Tụng ừ một tiếng, qua một lúc lâu, đối phương mới thấp giọng nói: “Kỳ thực a đa đã sớm có bố trí, vốn muốn để mấy người a nương tùy thời rời đi trước. Chỉ là a nương ta không muốn để a cha ở lại một mình đối mặt nguy nan. Những huynh trưởng kia của ta và tất cả mọi người đều không nguyện ý rời đi, chỉ có ta tuổi nhỏ, cho nên bị Nhan thúc cưỡng ép mang đi…”
Thẩm Kiều: “Đúng vậy, mỗi người sinh trên đời, đều có lựa chọn của riêng mình. Có mấy người lựa chọn tham sống sợ chết, cũng có người nguyện ý vì danh dự trong sạch mà trả giá tính mạng, đó đều không có gì đáng trách. Trong hoạn nạn mới thấy chân tình, Tề vương có nhiều người âm thầm giúp đỡ như vậy, Tô gia thậm chí còn nguyện ý dũng cảm đứng ra công khai đối nghịch với hoàng đế, có thể thấy được phẩm hạnh của Tề vương mọi người đều biết. Dù như thế nào cũng không thể bôi bẩn được. Ta nhận ủy thác của người, tất nhiên sẽ dàn xếp ổn thỏa cho ngươi. Ngươi có thân thích gì muốn dựa vào không?”
Hắn vốn định mang Vũ Văn Tụng về thẳng Thái Sơn Bích Hà tông, nhưng thấy đối phương còn nhỏ đã khá có chủ kiến, cho nên có hơi thay đổi chủ ý, dò hỏi ý kiến của nó, chứ không trực tiếp làm chủ thay nó.
Vũ Văn Tụng lắc đầu một cái: “Thân thích của Vũ Văn gia đều là người trong hoàng thất. Cho dù có người chịu thu lưu, nhưng nếu cấp trên truy cứu xuống, khó tránh khỏi sẽ làm phiền bọn họ. Hiện giờ Vũ Văn Uân ngay cả người mang đức cao vọng trọng nhất trong tôn thất như phụ thân ta cũng có thể giết thì việc giết thêm vài người lập uy cũng không phải điều không thể. Thẩm đạo trưởng, ngài đi nơi nào, ta liền theo nơi đó.”
Thẩm Kiều: “Được, vậy chúng ta liền tới Bích Hà tông.”
Vũ Văn Tụng: “Bích Hà tông ở chỗ nào?”
Thẩm Kiều: “Ở Thái Sơn.”
Vũ Văn Tụng quả nhiên thấy hứng thú: “Là Thái Sơn đứng đầu Ngũ Nhạc.”
Thẩm Kiều cười nói: “Đúng vậy, Thái Sơn nằm trong quần thể núi, khí quan thiên hạ, cảnh tượng mặt trời mọc sau rặng mây quả thực rất ấn tượng, nếu như ngươi có thể tận mắt thấy, nhất định không hối hận.”
Dù sao Vũ Văn Tụng cũng vẫn còn nhỏ tuổi, lực chú ý dễ dàng bị dời đi, cho dù thương tâm gần chết, lúc này nghe thấy Thẩm Kiều miêu tả, không khỏi cũng có chút ngóng trông.
Lúc trước Vũ Văn Uân kiêng kỵ uy vọng của Vũ Văn Hiến, sợ rằng đêm dài lắm mộng, cho nên chỉ sai người tạm thời vây kín Tề vương phủ. Người bên ngoài chỉ cho rằng Vũ Văn Uân không định giết người, liền buông lỏng cảnh giác. Chẳng ai ngờ Vũ Văn Uân lại đột nhiên gây khó dễ, trực tiếp để Mộ Dung Thấm ra tay giết chết thúc thúc của mình. Thủ hạ trong Tề vương phủ không chịu nổi nhục, trực tiếp tự sát ngay trước mặt sứ giả của hoàng đế. Tin tức này vừa truyền ra, cả thành kinh ngạc. Mọi người sau khi bi thống cho Vũ Văn Hiến, liền dồn dập dâng sớ kết tội đám tay sai Trần Cung dưới quyền hoàng đế, ý tại ngôn ngoại là muốn nhắm thẳng vào hoàng đế. Lại có người ở trong bóng tối âm thầm ra lực, khiến hoàng đế không rảnh phái người ra khỏi thành đuổi bắt Thẩm Kiều và Vũ Văn Tụng.
Chính vì như vậy, một đường rời khỏi Trường An này của Thẩm Kiều và Vũ Văn Tụng chưa từng xuất hiện bóng dáng truy binh.
Về phần người trong Hợp Hoan tông, Thẩm Kiều liên tiếp giết chết hai trưởng lão trong môn phái nhà người ta. Nghiễm nhiên đã kết huyết hải thâm thù với Hợp Hoan tông. Mà coi như không có chuyện này, Tang Cảnh Hành ngày đó ép Thẩm Kiều võ công tẫn phế, sau đó bị phản phệ đến nỗi trọng thương, phần mối thù này đã kết từ lâu rồi. Trước mắt tạm thời an toàn, nhưng cũng không phải là mãi mãi an toàn.
Tuy bây giờ Thẩm Kiều có thương tích trong người, nhưng từ lâu hắn đã vượt xa quá khứ. Nếu như người tới không phải Tang Cảnh Hành và Nguyên Tú Tú, những người khác hắn vẫn có thể ứng phó, cũng đủ sức để bảo hộ cho Vũ Văn Tụng. Cho nên khi tới Hòa Châu, hắn liền thả chậm cước bộ, không chọn con đường gần nhất tới Bích Hà tông mà là đi dọc theo phía nam, vừa để dưỡng thương, cũng là muốn dẫn Vũ Văn Ung đi giải sầu.
Như vậy ở trên đường được hơn ba tháng, hai người vừa đi vừa nghỉ, vào thành liền tìm tới đạo quan nghỉ chân. Thẩm Kiều mang theo Vũ Văn Tụng đứng lên cao nhìn ra xa, thấy những màu sắc diễm lệ nơi đó, hoặc là đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, trải nghiệm tình đời nơi phố phường.
Chính là nói nhân sinh bách thái tự có chân nghĩa, bên trong tình đời cũng ẩn chứa rất nhiều đạo lý. Đại đạo ba ngàn, đều quy về một mối, Thẩm Kiều nhìn càng nhiều, trong lòng càng thông suốt, điều này cũng giúp ích rất nhiều đối với kiếm đạo và võ đạo.
Lúc này hắn đã sớm không còn là người chưởng giáo chản nản vì bị người phản bội trên Huyền Đô Sơn năm đó. Ở trong hồng trần lăn lộn một hồi, trên người hắn không những không thấy khí chất lừa lọc, trái lại càng thêm xuất trần. Tóc đen thanh y, hông đeo trường kiếm, mặt mũi trong trẻo, sáng như minh nguyệt, nhìn tựa tiên trong đám người, một cảm giác cao thượng cấm dục vô hình trung khiến người ta không dám khinh nhờn.
Vũ Văn Tụng thì thông qua những điều này mà thư giải được rất nhiều sầu muộn trong tâm tình. Tuổi nó còn nhỏ, nếu như quanh năm suốt tháng đều phiền muộn u uất, chỉ có thể sớm đoản mệnh. Thẩm Kiều dụng tâm chăm sóc, rất ít khi nói đạo lý, chỉ dẫn nó đi du tẩu chung quanh. Chính là muốn để cho nó tự mình nhìn nhiều một chút, suy nghĩ nhiều một chút, sau đó mở lòng ra, trải mắt ra.
“Kính chào hai vị đạo trưởng, các ngươi đến thật đúng lúc. Hôm nay chính là đại thọ sáu mươi của Hoàng công. Hương thân phụ não trong Cử thành đều đã đi chúc thọ. Nếu hai vị muốn lên núi du ngoạn, không bằng đợi đến ngày mai hãng đi, bỏ lỡ tiệc mừng thọ quả thật có chút đáng tiếc đó!”
Lúc này bọn họ đã đi đến địa giới Nhữ Nam. Thẩm Kiều mang theo Vũ Văn Tụng vào ở khách điếm, tiểu nhị thấy hai người là người bên ngoài thôn, liền tự giới thiệu.
“Hoàng công?” Thẩm Kiều tất nhiên không thể từ hai chữ này mà phán đoán ra thân phận đối phương.
“Phải phải, Hoàng công tên húy là Hi Đạo, chính là danh sĩ của thành này. Nghe nói không cần biết là giới trí thức hay trên giang hồ, đều khá có danh tiếng. Tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ là ở trong cái thành này, thanh danh của Hoàng công quả thực như sấm đánh bên tai. Lão nhân gia người cực kỳ hiếu khách, cho dù không được mời cũng có thể vào uống chút rượu nhạt. Nghe nói hôm nay còn có danh gia đàn nguyệt là Đỗ công đến dâng khúc chúc thọ. Rất nhiều người đều nghe tin này mà tới đây, coi như không vào được, ở bên ngoài nghe một chút cũng coi như có thể rửa lỗ tai…”
Tiểu nhị hãy còn lải nhải nói tiếp, ký ức của Thẩm Kiều đã dừng ở ba chữ Hoàng Hi Đạo. Hắn tựa hồ có từng nghe Yến Vô Sư nhắc tới người này, nói đối phương xuất thân từ thế gia Nhữ Nam, tinh thông âm luật, trên võ đạo cũng khá là có thành tựu. Bất quả vì lý do bối cảnh gia thế, cho nên chỉ có thể được coi là nửa người trong giang hồ.
Người võ công hơi thấp một chút đều không lọt được vào mắt Yến Vô Sư. Sở dĩ đề cập đến hắn, là vì người này có thể đem âm luật diễn hóa thành sát khí sắc bén, cũng có thể tấu lên thanh âm hòa ái kêu gọi bách điểu tới nghỉ chân, có chút tương tự với tông chủ Nghiễm Lăng Tán của Pháp Kính tông. Mà võ công của Hoàng Hi Đạo, tuy rằng không bằng Nghiễm Lăng Tán, nhưng trên âm luật lại chỉ hơn chứ không kém. Cho nên lúc Yến Vô Sư nhắc đến Nghiễm Lăng Tán cũng có từng nói qua cái tên Hoàng Hi Đạo này.
Ánh mắt Vũ Văn Tụng sáng lên, giật nhẹ góc áo Thẩm Kiều, đợi hắn cúi người xuống, liền nói nhỏ: “Cái người danh gia đàn nguyệt kia ta đã từng nghe thấy, tên là Đỗ Vân, đã từng vào cung dâng nghệ, quả thực có một khúc Nhiễu Lương, dư âm ba ngày không dứt.”
Thẩm Kiều: “Ngươi muốn đi nghe?”
Vũ Văn Tụng lộ vẻ mặt khát vọng: “Có thể chứ?”
Thẩm Kiều khẽ mỉm cười: “Tất nhiên có thể. Nếu Hoàng công hiếu khách, chắc chắn không để ý có thêm hai vị khách không mời như chúng ta đâu.”
Nơi này cách Hoàng phủ không xa, lúc hai người tới đó, một người mặc trang phục quản gia đang đứng ở cửa đãi khách, nghênh đón chào.
Đối phương thấy Thẩm Kiều mang theo Vũ Văn Tụng đến đây, theo thường lệ hỏi họ tên. Thẩm Kiều muốn tránh phiền phức, cho nên không nói tên thật: “Tại hạ là Sơn Kiều Tử, đạo nhân tha phương, nghe nói hôm nay là đại thọ của Hoàng công, muốn tới chúc thọ.”
Đến tay không không khỏi có chút thất lễ, cho nên lúc trên đường hắn có mua chút lễ vật, lúc này liền do Vũ Văn Tụng hai tay dâng tặng.
Chút lễ vật này cũng không được quản gia để trong mắt. Hôm nay Hoàng gia có nhiều người tới cửa ăn chùa, nhưng Hoàng phủ gia nghiệp lớn, không để ý có thêm vài người này, chỉ đem mấy người không thân phận đó dẫn tới chỗ cần đến. Người giang hồ ngồi với người giang hồ, danh sĩ cũng có chỗ ngồi cùng danh sĩ.
Quản gia Hoàng phủ thấy qua nhiều người, từ lâu đã luyện được hỏa nhãn kim tinh, thấy Thẩm Kiều đeo sau lưng một vúi vải dài, có vẻ là vũ khí, liền cẩn thận hơn một chút: “Xin hỏi vị đạo trưởng này có phải người trong giang hồ?”
Thẩm Kiều lại lắc đầu một cái: “Công phu quyền cước cũng chỉ biết sơ sơ, không tính là người trong giang hồ.”
Quản gia thấy hắn khí độ xuất chúng, tự nhiên cũng không dám coi là người bình thường, lại thấy Vũ Văn Tụng tuy còn nhỏ, nhưng lại rất tuấn tú trầm ổn, lập tức liền dẫn bọn họ đến chỗ danh sĩ ngồi.
Thẩm Kiều không quen biết ai trong bữa tiệc, nhưng tính tình hắn đôn hậu, xử sự dễ gần, người bên ngoài thấy hắn mặc trang phục đạo sĩ, khó tránh khỏi muốn hỏi thăm về mấy điển cố trong Đạo Môn. Cứ như vậy, qua lại mãi, Thẩm Kiều đã làm quen được với mấy người quanh đó, cũng biết những người này đều là danh sĩ trong thành, trong giới trí thức cũng có chút danh vọng. Hôm nay đến cũng là vì nghe nói Đỗ đại gia đích thân dùng đàn nguyệt hiến nghệ, trong lời nói, rất có ý sùng bái.
Khách mời còn chưa đến đủ, chủ nhà lại đi nơi khác chào hỏi khách khứa. Mọi người châu đầu ghé tai, tạo quan hệ. Bầu không khí nhiệt tình nhưng có chút ầm ỹ. Vũ Văn Tụng nghe người xung quanh đàm luận khúc nghệ, vẻ mặt thành thật ngồi. Thẩm Kiều lơ đãng gật đầu, dư quang thoáng nhìn, lại thấy được một bóng người quen thuộc.
Quen thuộc đến mức hắn không nhịn được mà a lên một tiếng.