Yến Vô Sư mỉm cười nói: “Lão lừa trọc, võ công của ngươi được người nâng lên ba vị trí đầu, giết ta vẫn còn muốn kéo Đoạn Văn Ương hỗ trợ, ngươi có tự cảm thấy mất mặt hay không?”
Tuyết Đình thiền sư vẻ mặt nhàn nhạt: “Chỉ cần hôm nay Yến tông chủ có thể chết, tư thái mặt mũi thì có cái gì quan trọng, Yến tông chủ không khỏi nghĩ quá nhiều rồi.”
Yến Vô Sư cười vang: “Ngươi muốn tìm Đột Quyết giúp đỡ, sao không dứt khoát kéo hồn phách Hồ Lộc Cổ tới, chỉ một Đoạn Văn Ương thì có thể làm gì bản tọa?”
“Yến tông chủ hà tất phải tự tin như vậy, nếu hôm nay ngươi bất hạnh ngã xuống nơi này, chẳng lẽ không phải lúc xuống hoàng tuyền mất hết mặt mũi sao?
Nói chuyện không làm lỡ công phu ra tay, trong nháy mắt roi ảnh đầy trời từ trên giáng xuống, đem tất cả đường lui phía trên của Yến Vô Sư niêm phong lại.
Cái roi lúc trước Đoạn Văn Ương giao đấu cùng Lý Thanh Ngư và Thẩm Kiều đã bị hủy, hiện giờ chiếc trong tay này có tên là Mười Trượng Nhuyễn Hồng, mới được chế tạo. Công phu dùng vào đó so với cái trước không ít hơn nửa phân, có thể nói nó còn tăng thêm thuộc tính dai mềm, theo cổ tay hắn chấn động, phối hợp với thân hình biến ảo, đã biến hóa thành hàng vạn huyễn ảnh, khiến người hoa mắt, không biết nên làm thế nào.
Rất hiển nhiên, công lực của hắn, so với lúc trước khi giao thủ tại Tô phủ với Lý Thanh Ngư và Thẩm Kiều, lại cao minh hơn không ít.
Chỉ cần không phải loại xoàng xĩnh, không chịu cam lòng yên phận, bất kể là bản thân, hay là thân thủ, mỗi người đều sẽ luôn tiến bộ.
Tiên pháp của Đoạn Văn Ương đi theo con đường quỷ quyệt khó lường, trong đó phối hợp cả đao pháp Tây Vực, hai thứ kết hợp, nhất thời như cuồng sa đầy trời đập thẳng vào mặt, phảng phất như vô biên vô hạn, vĩnh viễn không thấy được phần kết, khiến người ta không khỏi nghẹt thở tuyệt vọng, vì vậy mà đánh mấy ý chí chiến đấu.
Nhưng mà, người hắn gặp lại là Yến Vô Sư.
Yến Vô Sư tay không binh khí, dưới sự vây công của hai đại cao thủ lại thong dong du tẩu, ngón tay làm kiếm, dưới sự thao túng bằng chân khí của y, hoa rơi lá rụng đều biến thành ngàn vạn lưỡi đao sắc bén, khiến cho công kích của Đoạn Văn Ương hoàn toàn hóa thành hư ảo.
Tuyết Đình thiền sư vẻ mặt biến hóa rất ít. So với tượng phật trong chùa miếu nhìn qua hắn càng giống thần linh hơn, không vui không buồn, chưa bao giờ vì biến động bên ngoài mà phẫn nộ.
Lúc này coi như nhìn thấy Đoạn Văn Ương gặp khó, hắn cũng không kinh không sợ, hai tay kết ấn nhẹ nhàng đẩy ra. Vốn chỉ là mười đầu ngón tay trắng nõn dị trường lại vì chân khí ngưng tụ mà càng thêm giống như lưu ly phát sáng. Khuôn mặt Tuyết Đình cũng như nhiễm thêm một tầng ánh trăng mỏng manh, tuấn mỹ như ngọc tượng.
“Bất Động Minh Vương Ấn” tổng cộng có sáu ấn, vừa rồi hắn liên tiếp ấn ra ba chưởng cũng không làm gì được Yến Vô Sư. Lúc này ấn ra chính là ấn thứ tư thứ năm, bất động như núi và niêm hoa nhất tiếu*.
*Niêm hoa nhất tiếu: Cầm hoa nở nụ cười.
Cái trước dùng thủ thay công, cái sau dùng nhu thắng cương, ấn trên tay hắn từ rối rắm khó lường biến thành sự vật cảnh đẹp ý vui đến cực điểm, càng khiến người ta bất tri bất giác thả lỏng tinh thần phòng bị.
Thời điểm “Bất động như núi” tung ra, bên tai mọi người đều truyền đến một tiếng ông cực lớn, đầu óc mơ hồ một chút, ngay cả roi trong tay Đoạn Văn Ương cũng không tự chủ được mà dừng trong nháy mắt. Yến Vô Sư lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn cười lạnh một tiếng. Y không thèm quan tâm Tuyết Đình kết ấn Niêm Hoa đang hướng lưng mình ấn tới, vẫn như trước vươn tay bắt lấy roi của Đoạn Văn Ương, không chút coi trọng bóng roi dệt thành một màn, cư nhiên cường ngạnh nắm lấy roi đối phương, sau đó kéo tới vặn mạnh một cái, toàn thân xoay chuyển, mượn lực đánh lực, dùng chân khí đem Đoạn Văn Ương đẩy về phía Tuyết Đình thiền sư!
Tuyết Đình thiền sư dưới chân chợt điểm, người trước đã phiêu ra sau mấy trượng, đã thấy Yến Vô Sư dùng một địch hai, không lùi mà tiến, cư nhiên đuổi tới, mặt đối mặt cùng Tuyết Đình chạm chưởng.
Cường cường đối nghịch, chân khí của hai cao thủ cấp độ tông sư không hề nhường nhau, bắn ra hậu quả khủng khiếp. Chỉ một thoáng tiếng nổ vang trời, dùng hai người làm trung tâm mà sinh ra một vòng xoáy, cuốn vạn vật thiên địa vào. Đoạn Văn Ương chỉ cảm thấy khí lưu mạnh mẽ đập vào mặt. Hắn không thể không miễn cưỡng thu roi, lui lại năm sáu bước, mới thoát ly được sức ảnh hưởng đáng sợ này.
Mà lúc đó song phương, ngay cả nửa bước cũng chưa từng lui lại, lá rụng dưới chân toàn bộ bị chân khí cuốn lên, vần vũ đầy trời.
Tuyết Đình mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Yến Vô Sư, trong lòng bỗng dưng sinh ra một luồng cảm giác vô cùng mãnh liệt: Hôm nay nếu như không thể giết chết đối phương, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa!
Thân là tông sư, tôn nghiêm Tuyết Đình tự nhiên cũng có. Nếu như có thể, hắn tự nhiên càng thích quang minh chính đại đơn độc giao thủ với Yến Vô Sư một trận. Nhưng không thể, trên người hắn còn phải gánh vác trọng trách chấn hưng Phật môn, mà Yến Vô Sư lại chính là trở ngại lớn nhất của hắn. Không còn Yến Vô Sư, Phật môn mới có thể khôi phục lại địa vị khi trước tại Bắc Chu. Trận chiến này, tình thế bắt buộc, tuyệt không thể bại!
Yến Vô Sư bỗng dưng nở nụ cười với hắn. Nụ cười này khó hiểu cũng quá mức quỷ quyệt, khiến Tuyết Đình không khỏi khẽ cau mày.
Mà một khắc sau, Yến Vô Sư vẫn chưa tiếp tục cùng hắn động thủ, mà trực tiếp quay người, đánh về phía Đoạn Văn Ương.
Lúc này Đoạn Văn Ương vừa lúc nâng “Mười Trượng Nhuyễn Hồng” lên cao, hướng về phía Yến Vô Sư đánh xuống.
Trận roi này thế phá vạn cân, vì mười thành chân khí rót vào mà hóa thành bạch hồng*.
*Bạch hồng: Cầu vồng trắng, đại khía chắc là hóa thành một vòng cung trắng xóa đó.
Nhưng hắn không thể ngờ là Yến Vô Sư lại đột nhiên buông tha Tuyết Đình thiền sư, đi về phía mình.
Quả thật là đi, cước bộ nhàn nhã, ung dung không vội, nhưng lại chỉ ngắn ngủi vài bước, y đã từ chỗ Tuyết Đình thiền sư mà đi tới trước mặt Đoạn Văn Ương, sau đó vươn tay trực tiếp chụp vào đạo bạch hồng kia.
Chiêu thức ấy hết sức kỳ quái, quả thật giống như rất chậm, lại chuẩn xác bắt được roi ảnh chân chính. “Mười Trượng Nhuyễn Hồng” cứ như vậy bị hắn chộp trong tay, mà tay Yến Vô Sư lại không hề tổn hại.
Đoạn Văn Ương hơi biến sắc, nhưng không chờ hắn phản ứng được, năm ngón tay đối phương đã khép lại. Cây roi phí đi không ít tâm tư của Đoạn Văn Ương cứ như vậy bị tay hắn cứng rắn cắt nát!
“Sư phụ ngươi lẽ nào không dạy ngươi sao, trước mặt cao thủ thực sự, tất cả vũ khí bất quá đều chỉ là hư vọng.”
Khóe miệng Yến Vô Sư lộ ra một vệt ý cười tàn nhẫn, trong khi nói chuyện tay đã thuận theo chiếc roi bị cắt nát, trượt về phía tay Đoạn Văn Ương.
Đổi lại là người bình thừng, tám chín phần sẽ bị bắt lấy, nhưng Đoạn Văn Ương dù sao cũng không phải phàm phu tục tử thông thường. Hắn cũng không lãng phí nhiều tâm sức mà chia buồn với chiếc roi của mình, ngay trong một khắc roi hủy kia, hắn đã rút tay ra, một tay khác đánh về phía ngực Yến Vô Sư.
Cùng lúc đó, Tuyết Đình thiền sư đi sau mà đến trước, “Bất Động Minh Vương ấn” đã đánh đến hậu tâm Yến Vô Sư. Tốc độ của hắn so với Đoạn Văn Ương thậm chí còn nhanh hơn ba phần!
Dưới chân Yến Vô Sư không nhúc nhích, thân hình lại đã biến mất không còn bóng dáng trước mặt Đoạn Văn Ương. Nhưng Đoạn Văn Ương biết, đây cũng chỉ là thủ thuật che mắt, vì một người căn bản không có khả năng chỉ trong chớp mắt biến mất ngay cả tàn ảnh cũng không còn. Cho nên một chưởng này của hắn vẫn chưa từng chậm lại.
Vậy mà, một chưởng này lại thật sự đánh vào khoảng không!
Thế gian này sao có thể có loại khinh công nhanh như thế?
Đoạn Văn Ương không có cách nào tin tưởng.
Ở đầu kia, Yến Vô Sư cùng Tuyết Đình thiền sư lần thứ hai chính diện đối chưởng.
Lần này uy lực càng sâu, cây cối gần đó thậm chí còn bị chân khí chấn động đến mức run rẩy ào ào, gần như sắp đổ. Thân cây lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy mà rạn nứt.
Lần này, Yến Vô Sư và Tuyết Đình thiền sư cùng lùi về sau ba bước.
Nam nhân này chẳng lẽ là quái vật sao!
Đoạn Văn Ương tận mắt nhìn đối phương dùng một địch hai giao thủ, cảm giác này nhất thời tự nhiên sinh ra.
Hắn tự xưng là thiên phú dị bẩm, sư phụ Hồ Lộc Cổ năm đó ở vào tuổi hắn còn chưa làm được đến thế, nhưng khi gặp gỡ loại nhân vật tựa như yêu quái Yến Vô Sư này, rốt cục cũng liên tục thất bại. Lúc trước nghe nói sư đệ Côn Tà bị Yến Vô Sư một đường truy đuổi, trốn vô cùng chật vật, hắn còn cười nhạo đối phương kém cỏi vô năng. Hiện giờ nhìn hắn, hắn kỳ thực so với đối phương cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Có thêm loại tuyệt đỉnh tông sư đứng trong hàng ba thiên hạ như Tuyết Đình thiền sư này liên thủ, vậy mà lại không thể giết chết được một Yến Vô Sư?!
“Vừa rồi y dùng thân pháp tên gọi di hình hoán ảnh. Môn công phu này nếu luyện đến tận cùng, liền có thể đạt tới cảnh giới “Chỉ xích thiên nhai*”, nhìn thì như cách ngươi rất gần, kỳ thực căn bản lại chưa từng ở gần ngươi. Mục tiêu của y vẫn luôn đặt trên người hòa thượng Tuyết Đình kia, ngươi không cần bị hắn mê hoặc.”
*Chỉ xích thiên nhai: gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt
Một thanh âm vang lên bên tai Đoạn Văn Ương, đối phương buộc âm thành tuyến, cố ý chỉ làm cho mình hắn nghe thấy, mà thanh âm này, Đoạn Văn Ương cũng không xa lạ gì.
Tiếng nói vừa dứt, phía bên trái Yến Vô Sư, đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm.
Cùng kiếm đồng thời xuất hiện, là tiếng đàn thưa thớt vang lên.
Ánh kiếm tử khí mịt mờ, quang hoa lưu chuyển, vừa vặn phối hợp với tiếng đàn không một kẽ hở, thừa dịp Yến Vô Sư chuyên tâm giao thủ cùng Tuyết Đình thiền sư, trực tiếp phá tan cấu trúc chân khí hộ thể nghiêm mật của Yến Vô Sư, mượn ma công có cùng căn cơ nguồn gốc, tìm tới chút kẽ hở của y.
Mà trong nháy mắt kẽ hở bại lộ đó, ánh kiếm cũng vừa hay phá công mà đến, mục tiêu nhắm thẳng Yến Vô Sư!
“ “Phượng Lân Nguyên Điển” có một sơ hở, luyện càng cao, nhược điểm này càng trí mạng. Yến Vô Sư đạt tới chín tầng công lực, chính vì kẽ hở này mà không cách nào tiến thêm được một bước để đạt tới cảnh giới viên mãn toàn diện. Muốn giết hắn, chính là lúc này!”
Giọng Nghiêng Lăng Tán vang lên rõ ràng, người lại không biết ở nơi đâu. E là hắn đã sớm tới, chỉ là vẫn luôn ẩn nấp chưa ra, chờ đợi thời cơ thích hợp, dùng tiếng đàn mê hoặc tâm ý, để hiệu quả có thể đạt tới mức tốt nhất.
Ở đây nếu như nói ai có tư cách bình luận võ công của Yến Vô Sư nhất, vậy không thể nghi ngờ chính là người cùng từ Ma Môn mà ra với y, tông chủ Pháp Kính tông.
Ánh kiếm màu tím thế như chẻ tre, quả nhiêm đâm rách xiêm y Yến Vô Sư, huyết sắc lập tức từ sau lưng nhuộm đỏ.
Yến Vô Sư hừ cười: “Một đám phế vật, bản tọa lười chơi cùng các ngươi!”
Dứt lời y xoay người vỗ tới Quân Tử Bất Khí kiếm của Úc Ái, ánh kiếm hơi động, lại vẫn như cũ xông thẳng về phía Yến Vô Sư.
Tiếng đàn đột nhiên từ bình ổn đổi thành vang lớn!
Nghiễm Lăng Tán quát lên: “Kẽ hở ma tâm đã hiện!”
Chữ còn chưa nói hết, lại có một người từ một hướng khác xuất hiện, chưởng phong ác liệt đánh về phía Yến Vô Sư!
Mà Tuyết Đình thiền sư hai tay đã kết ấn, tà áo tung bay, đây là tầng cuối cùng của “Bất Động Minh Vương ấn”, Nghiệp Hỏa Hồng Liên!
Hồng Liên Nghiệp Hỏa như biển như trời, vô biên vô hạn, mãnh liệt cháy đỏ, dũng mãnh như triều*, đốt sạch toàn bộ cuồng vọng thế gian.
*Triều: Thủy triều
Chân khí hộ thể kín kẽ hoàn mỹ của Yến Vô Sư rốt cục xuất hiện một vết rách.
Nghiệp hỏa tầng tầng rót vào, khiến vết rách từ tử mở rộng, sau khi hoàn toàn xé mở, là đâm thẳng ma tâm, nhổ lên tận gốc!
Sau một khác, năm ngón tay trắng nõn thon dài khắc ở trên ngực Yến Vô Sư.
Người sau khóe miệng tràn ra chút sắc đỏ.
Nhưng thần sắc của y cũng thuận theo đó mà trở nên tàn nhẫn. Ống tay áo cuốn về phía Tuyết Đình thiền sư, nội lực mạnh mẽ bao phủ tới, làm cho Tuyết Đình không thể không tránh né mũi nhọn, lập lức lùi lại sau nửa bước.
Chính là nửa bước này, Yến Vô Sư xoay người trực tiếp nắm lấy trường kiếm đâm sâu vào thân thể, dùng sức vặn, cũng như vừa rồi xắn nát roi Đoạn Văn Ương, Quân Tử Bất Khí kiếm lập tức vỡ thành từng mảnh vụn. Y hóa tay thành trảo, đến thẳng mặt Úc Ái, hai người trong nháy mắt qua tay hơn mười chiêu, mà lúc này Đậu Yến Sơn vừa vặn đánh một chưởng tới, ở kẽ hở trên hậu tâm* Yến Vô Sư in xuống một chưởng.
*Hậu tâm: Giữa lưng
Đắc thủ!
Đậu Yến Sơn vốn không ôm nhiều hi vọng, không hề nghĩ rằng lại có niềm vui bất ngờ. Một chưởng này của hắn dùng tới mười phần công lực, Yến Vô Sư cứng rắn nhận lấy, tuyệt đối không thể bình yên vô sự.
Có hai chưởng làm mồi của Tuyết Đình thiền sư và Đậu Yến Sơn, áp lực của Đoạn Văn Ương và Úc Ái chợt giảm.
Nghiễm Lăng Tán tuy rằng chưa từng lộ diện, nhưng tiếng đàn của hắn lại không thể nói là không công. Nhờ hắn đúng lúc phát hiện kẽ hở tẩu hỏa nhập ma lưu lại sau lần động thủ của Yến Vô Sư với Nhữ Yên Khắc Huệ khi trước, do đó mới có thể lật đổ Hoàng Long.
Đậu Yến Sơn thấy Tuyết Đình thiền sư không còn cố gắng, trái lại chỉ đứng ở bên cạnh quan chiến, cũng dừng tay, hỏi: “Đại sư vì cớ gì lại ngừng tay?”
Tuyết Đình thiền sư: “Ta với Yến Vô Sư mỗi người có một lập trường riêng, cũng không tính là thù riêng. Lần vây quét này đúng là vạn bất đắc dĩ. Dù thế nào, đối thủ như y, chung quy cũng nên tôn kính, mà không phải ở nơi này rơi vào kết cục chết người.”
Đậu Yến Sơn âm thầm cười lạnh, lòng nói nếu ngươi thật sự thanh cao, cần gì phải gia nhập lần vây giết này, trên mặt lại vẫn không mảy may bộc lộ, cười híp mắt nói: “Đại sư quả nhiên là có phong độ cao nhân!”
Tuyết Đình thiên sư dường như nhìn thấu tâm tư hắn, nhàn nhạt nói: “Đậu bang chủ cũng biết, cho dù Yến Vô Sư chết, tàn quyển Chu Dương Sách bị y hủy diệt cũng không thể trở lại.”
Đậu Yến Sơn ha ha cười một tiếng: “Yến Vô Sư một mình khuấy lên chiến cuộc cả thiên hạ, nếu hắn chết, mọi người cũng coi như thanh tĩnh. Phật môn cũng có thể thịnh vượng, vậy ta ở đây chúc mừng đại sư một tiếng!”
Khi hai người nói chuyện, Yến Vô Sư lại trúng thêm một chưởng. Không phải y không muốn rời đi, mà là kẽ hở đã hiện, bị tiếng đàn khống chế tâm thần, cộng với hai chưởng lúc trước, nội thương in xuống, công lực không còn bằng lúc trước. Lúc này trước sự ép sát của Úc Ái và Đoạn Văn Ương, chân khí phòng ngự triệt để phá vụn, trên người lại trúng thêm hai chưởng.
Đương nhiên, Úc Ái và Đoạn Văn Ương cũng không tốt hơn chỗ nào. Một kẻ trường kiếm gãy đứt, ngực trúng ba chưởng, sắc mặt trắng bệch, đạp chân lùi về sau vài bước, rốt cục ngã nhào trên đất, một kẻ roi dài đã hủy, xương sườn gãy mất mấy cây, khóe miệng ói ra mấy búng máu.
Dưới tình huống như vậy, Yến Vô Sư vẫn còn dư lực đào tẩu. Thân hình hắn hóa thành một đạo tàn ảnh. Đậu Yến Sơn và Nghiễm Lăng Tán lập tức biến sắc, muốn cản lại cũng không còn kịp nữa rồi.
Cùng lúc đó, Tuyết Đình thiền sư cũng biến mất tại chỗ. Khinh công của hắn vận dụng đến cực hạn, trực tiếp ngăn lại Yến Vô Sư, dưới uy lực của “Bất Động Minh Vương ấn”, Yến Vô Sư bị ép phải dùng cứng đối cứng, hậu quả là hắn rốt cục không đi được, mà Tuyết Đình thiền sư lần này lại phải lui lại năm sáu bước, sắc mặt phút chốc đỏ bừng, rất nhanh lại trở nên trắng bệch. Đây là miễn cưỡng đem máu tươi cần phun ra nuốt ngược trở vào.
Yến Vô Sư cười lớn.
Tiếng cười im bặt, hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn.
Đậu Yến Sơn phi thân mà lên, một chưởng ấn lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn!
Một chưởng này đánh xuống, Yến Vô Sư rốt cục ngã trên đất không dậy nổi.
Tuyết Đình thiền sư khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì.
Hắn thấy đôi mắt Yến Vô Sư chậm rãi khép lại, trầm thấp nói ra một câu phật hiệu, hai tay hợp lại hướng đối phương thi lễ một cái, sau đó cũng không quay đầu, xoay người rời đi.
Úc Ái và Đoạn Văn Ương đều bị thương không nhẹ, mắt thấy Yến Vô Sư đã rơi vào đường chết, liền cũng lần lượt rời đi chữa thương.
Đậu Yến Sơn ngồi xổm người xuống tỉ mỉ coi, vững tin đối phương đã triệt để không còn khí tức, lúc này mới lộ ra nét cười, nói với Nghiễm Lăng Tán đang ôm đàn đi ra: “Chúc mừng Nghiễm tông chủ, thống nhất tam tông đã trong tầm tay.”
Nghiễm Lăng Tán: “Đa tạ lời chúc tốt lành của Đậu bang chủ, ngươi xác nhận Yến Vô Sư đã chết?”
Đậu Yến Sơn: “Tất nhiên. Một chưởng này của ta đánh xuống, xương đầu hắn vỡ nứt, lại thêm vừa rồi dính vô số chưởng, nội tạng đều đã xuất huyết vỡ tan, sinh cơ đoạn tuyệt, không còn đường sống.”
Nghiễm Lăng Tán cười cười: “Trong ma môn có một môn công phu, gọi là Hoàng Tuyền Bích Lạc, có thể ở đoạn tuyệt sinh cơ trước, tự mình chặt đứt cánh tay, làm chính mình rơi vào trạng thái chết giả, bảo tồn chút hi vọng sống cuối cùng. Chỉ là lúc luyện cực kỳ thống khổ, lúc thường tác dụng cũng không lớn, cho nên rất ít người đi luyện.”
Đậu Yến Sơn: “Nghiễm tông chủ lo lắng Yến Vô Sư cũng luyện môn công phu như vậy?”
Nghiễm Lăng Tán: “Nếu chuyện này đã làm, sau đó xác nhận cẩn thận một chút, dù sao cũng không có cái gì không tốt.”
Hắn đi về phía Yến Vô Sư, vươn tay định nắm lấy cổ tay đối phương.
Một thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ chặn ngang trước mặt hắn.
Thân kiếm mang phong cách cổ xưa hơi vụng về, không hề nhìn ra có chỗ nào thần kỳ, chỉ có ở gần cán kiếm mới khắc ghi bốn chữ “Sơn Hà Đồng Bi”.
Nghiễm Lăng Tán hơi biến sắc, vì hắn ngay cả đối phương xuất hiện lúc nào cũng không hay biết.
“Dù cho khi còn sống y gây cừu hận nơi nơi, thù hằn vô số, dù sao cũng là một đại tông sư. Người chết là lớn nhất. Đối với một đối thủ đáng để tôn kính, làm như vậy không quá thích hợp đâu?”
Đậu Yến Sơn nheo mắt lại, nhấn từng chữ đọc lên tên người đến: “Thẩm, Kiều!”