Như Như thấy Yến Vô Sư cư xử thân mật như vậy với Thẩm Kiều, không khỏi hiểu ý nở nụ cười. Nàng ở chung với Thẩm Kiều đã nhiều ngày, đối với nhân phẩm và cách cư xử của hắn vô cùng quý mến, tự nhiên cũng hi vọng đại nhân đối đãi thật tốt với hắn, không hề biết cái viên mứt này Thẩm Kiều nuốt đến cực kỳ gian nan, dạ dày nhộn nhạo, hận không thể phun ra trả Yến Vô Sư. Chỉ là chuyện này không phù hợp với phong cách làm người của Thẩm Kiều, cho nên cuối cùng hắn cũng chẳng thể làm gì khác hơn là cố gắng nuốt xuống, trong tâm cảm thấy hôm nay thuốc đắng hơn hẳn ngày xưa, mứt cũng vô dụng.
Yến Vô Sư nâng quai hàm cười tủm tỉm, thấy đối phương thẹn gần đến mức muốn trở mặt, mới chậm rãi nói: “Hôm nay ta vào cung gặp Chu Đế, hắn có nhờ ta truyền đạt, nói muốn gặp mặt ngươi một lần.”
Thẩm Kiều hơi ngẩn ra, quả nhiên lực chú ý bị dời đi: “Gặp ta?”
Yến Vô Sư: “Sáng mai ta mang ngươi tiến cung, buồi triều chắc giờ thìn là xong, sau đó hắn sẽ gặp ngươi.”
Thẩm Kiều: “Bây giờ ta cũng chỉ là một dân thường nhỏ bé, Yến tông chủ có biết vì sao Chu Đế lại muốn thấy ta?”
Yến Vô Sư: “Ngươi đoán.”
Thẩm Kiều: “….”
Hắn biết tính cách đối phương ác liệt, sẽ không dễ dàng nói ra đáp án, liền thật tâm suy tư.
“Hôn nay ta mới tới Tô phủ chúc thọ, Chu Đế không thể đã nắm được thông tin ta giao thủ cùng Đoạn Văn Ương nhanh như vậy, cho nên chắc chắn không phải vì chuyện này. Vậy là vì Huyền Đô Sơn? Vì chuyện Úc Ái bị người của Đông Đột Quyết mời tới giảng đạo? Tuy rằng bây giờ Bắc Chu và Đột Quyết kết minh thông gia, nhưng vẫn luôn ngầm phòng bị lẫn nhau, chưa bao giờ thật sự lật mặt. Vậy Chu Đế muốn ta làm gì sao?”
“Thông minh!” Yến Vô Sư vỗ tay, “Ngươi xem, cho dù ta không nói, tự ngươi cũng có thể đoán ra bảy tám phần nhỉ?”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Vật rốt cục là Chu Đế muốn ta làm gì?”
Yến Vô Sư: “Ngày mai ngươi đi liền biết, ta cần ngươi làm một chuyện khác.”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Chuyện mà thương thiên hại lý ta không thể giúp.”
“Nghĩ gì vậy?” Yến Vô Sư khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ lướt qua gò má hắn, cuối cùng rơi xuống trên môi Thẩm Kiều.
Người sau không kịp né tránh, trên môi bị xoa mạnh một cái, hơi ửng đỏ lên.
Lúc này Yến Vô Sư mới nói: “Huyền Đô Sơn hưng thịnh từ thời Tần Hán, ta nghe nói chưởng giáo đầu tiên của Huyền Đô Sơn là đạo sĩ xuất thân tha phương, đặc biệt am hiểu nghe âm đoán mệnh, ngay cả Hứa phụ* cũng từng là môn đồ của hắn.”
*Hứa phụ: N ữ cao nhân về tướng thuật, là nhân vật có thật trong lịch sử. Bà biết trước được sự diệt vong của nhà Tần nên đã tận lực trợ giúp Lưu Bang bình trị thiên hạ. Tất cả lời tiên đoán của bà đều đúng một cách thần kỳ.
Thẩm Kiều cười nói: “Thế nhân đều thích đồn đại không đúng, đại tổ sư của Huyền Đô Sơn có quan hệ với Hứa phụ hay không ta không rõ, nhưng xem tướng đoán mệnh là môn học bắt buộc khi gia nhập Đạo môn. Cái gọi là nghe âm đoán mệnh, có lợi hại hơn một chút, nhưng thực ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thanh âm phát ra từ thân thể, thân thể một người tốt hay xấu, từ âm thanh cũng có thể đoán được. Ví dụ như phổi nóng không tốt, thanh âm sẽ ám ách như ống bễ lò rèn, chỉ cần là người có chút võ công y thuật, cũng không khó phân biệt.”
Hắn vừa nói vậy, Yến Vô Sư liền biết Thẩm Kiều đối với thứ này có nghiên cứu sâu: “Ta muốn để ngươi nghe âm thanh của Vũ Văn Ung một chút.”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Trong nội cung triều Chu không thiếu thái y giỏi, trong y thuật quan trọng hàng đầu là phải biết vọng, văn, vấn, thiết*. Nếu như Chu Đế có bệnh trong người, nhiều thái y như vậy chẳng lẽ lại không tra được? Ta học nghệ không tinh, chỉ sợ không giúp được gì.”
* Vọng, văn, vấn, thiết: Vọng (nhìn, quan sát), Văn (nghe, ngửi), Vấn (hỏi bệnh), Thiết (sờ nắn, bắt mạch).
Yến Vô Sư: “Từ nhỏ Vũ Văn Ung đã từng chứng kiến Vũ Văn Dục bị đám thái y mà Vũ Văn Hộ mua chuộc độc chết, từ đó để lại bóng ma trong tâm lý, bình thường rất ít khi triệu kiến thái ý xem bệnh. Nhưng nhiều năm qua hắn ngày đêm lo nghĩ triều chính, bệnh đã sớm ăn vào trong người, chỉ sợ thân thể đã sớm bị tổn thương. Trong lòng ta có chút phán đoán, nhưng còn cần ngươi đi nghe thử một chút.”
Yến Vô Sư tươi cười rạng rỡ: “A Kiều nhà ta quả nhiên tốt nhất.”
Thẩm Kiều mặt không cảm xúc.
Yến Vô Sư: “Ta có một lễ vật muốn đưa cho ngươi.”
Y vỗ vỗ tay, có người từ ngoài phòng đi vào: “Đại nhân có gì phân phó?”
Yến Vô Sư: “Đem hộp kiếm ta đặt ở thư phòng đến đây.”
Tỳ nữ đáp lời một tiếng, rất nhanh đã mang hộp kiếm tới, dùng hai tay dâng tặng.
Yến Vô Sư nhận lấy vuốt nhẹ mấy lần, khẽ mỉm cười, sau đó ném hộp kiếm vào trong lòng Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều trước tiên có hơi nghi hoặc một chút, đưa tay mở khó hộp kiếm ra, đợi khi ngón tay đụng tới thanh kiếm trng hộp, không khỏi vui vẻ: “Sơn Hà Đồng Bi Kiếm?”
“Thích không?” Yến Vô Sư cười dài nói.
“Đa tạ Yến tông chủ dốc lòng bảo quản.” Thẩm Kiều từ sau khi gặp nạn tỉnh lại, Sơn Hà Đồng Bi Kiếm đã không còn ở bên người. Khi đó hắn đã từng hỏi qua Ngọc Sinh Yên, nhưng đối phương cũng không nói rõ ràng nên Thẩm Kiều cũng không hỏi lại. Dù sao kiếm cũng chưa chắc đã ở trong tay Yến Vô Sư, cũng có thể lúc rơi vực đã làm mất rồi. Mà coi như nó ở trong tay Yến Vô Sư, bằng thực lực khi đó của hắn, cũng không dùng nổi thanh kiếm này.
Nhưng mà mất đi lại có được, trong lòng làm sao có thể không cao hứng? Thanh kiếm này từ khi bảy tuổi được sư tôn ban xuống, đã luôn luôn ở lại bên người, người ở kiếm ở. Đối với Thẩm Kiều mà nói, nó không chỉ có ý nghĩa là một thanh kiếm. Hắn nâng thanh Sơn Hà Đồng Bi Kiếm lên, bàn tay vuốt nhẹ mấy lần, vẻ vui thích hiện lên rõ rệt, sắc mặt cũng dường như có thêm một tầng hào quang sáng rọi, tựa như bạch ngọc.
Thế gian này không ai không thích mỹ nhân, Yến Vô Sư cũng không ngoại lệ. Tuy rằng y không phải người biết thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng không cản trở việc thấy người đẹp là mắt sáng, trực tiếp liền nâng tay lên đùa giỡn.
“Nào cười một cái.”
Thẩm Kiều: “….”
Thấy hắn lập tức thu lại nụ cười, thậm chí đôi môi còn giật giật, Yến Vô Sư đành tiếc nuối thu tay lại: “A Kiều a, ngươi định trưng cái bộ mặt đòi nợ ấy cho ai xem đây. Ta đưa vật quy nguyên chủ, ngươi nên cảm ơn ta như thế nào mới tốt đây?”
Thẩm Kiều hiện tại cũng học được thói giảo hoạt: “Yến tông chủ đưa Sơn Hà Đồng Bi Kiếm cho ta, chẳng lẽ không phải vì ta đáp ứng cùng ngươi tiến cung gặp Chu Đế?”
Yến Vô Sư nở nụ cười, dung túng nói: “Vậy được, ngươi nói cái gì thì là cái đó.”
Thẩm Kiều cũng không quan tâm hắn động kinh, bỗng nhiên nói: “Căn mạch của ta đã bị tổn hại, cho dù có tàn quyển của Chu Dương Sách, thì cũng như lời ngươi nói, muốn khôi phục trình độ trước kia, vạn phần gian nan. Mà ta lại không muốn hủy đạo nhập ma, ngươi muốn bồi dưỡng ta làm đối thủ của ngươi, chỉ sợ phải mất tám đến mười năm nữa cũng chưa chắc thấy được kết quả. Nếu như Yến tông chủ cho phép, ta hy vọng có thể sau khi gặp mặt bệ hạ, rời khỏi Chu quốc.”
Yên Vô Sư không để ý lắm: “Rời khỏi Chu quốc, ngươi có thể đi đâu? Không có ta che chở, bằng tình trạng hiện giờ của ngươi, chỉ một đám người tùy tiện trào tới tấn công cũng đủ để khiến ngươi mặc người xâu xé.”
Thẩm Kiều nói: “Đạo tu hành trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn, cuối cùng cũng chỉ xuất phát từ hai loại, đạo xuất thế và đạo nhập thế. Nhập thế, sẽ trải qua hồng trần lục dục, đau khổ thương tâm, mới có thể có đạo. Tuy rằng bây giờ ta không còn như trước, nhưng mà muốn vẫn có thể tự vệ được. Nếu cứ mãi nhờ sự chở che của Yến tông chủ, vậy so với chuyện ở lại Huyền Đô Sơn, có gì khác biệt đâu?”
Chính là vẻ mặt như vậy, rõ ràng đã rơi xuống tận đáy bùn nhơ, đầy người bụi bẩn, cho dù là ai cũng có thể chà đạp, nhưng vẫn luôn muốn giãy dụa bò dậy, sau đó từng bước đi lên. Người thân phản bội, ân đền oán trả, hắn dường như chẳng để lại trong lòng.
Thật sự là… Khiến người ta không nhịn được muốn đạp thêm một cước, nhìn xem hắn đến cuối cùng có thể chịu đựng được tới đâu mới có thể bị phá hủy?
Khuôn mặt này nếu lệ rơi đầy mặt, khổ sở khẩn cầu, có phải sẽ càng thêm đẹp hay không?
(Editor: Hờ hờ, không hiểu sau ta cứ nghĩ đến cảnh đó!!! =.=)
Yến Vô Sư cười nói: “Ngươi muốn đi, bản tọa đương nhiên không cản. Chỉ là ta đề nghị ngươi nên hoãn lại một chút, khoảng thời gian này Chu Trần kết minh, Lâm Xuyên Học Cung hộ tống sứ giả nhà Trần tới. Hiện tại Chu Đế có lòng muốn kết minh, chắc chắn cũng sẽ phái đặc sứ qua đó. Hắn sợ Tề quốc ở giữa làm khó dễ, muốn nhờ Hoán Nguyệt tông hộ tống một đoạn đường. Việc này vốn ta định giao cho Biên Duyên Mai đi làm, nhưng lại đổi ý tự mình muốn đi một chuyến, bởi vì, ta muốn gặp Nhữ Yên Khắc Huệ một lần.”
“Đứng đầu Nho môn, cao thủ hạng ba thiên hạ, trận chiến đó của bản tọa, lẽ nào ngươi không muốn tận mắt nhìn?”
Thẩm Kiều dù muốn đi như thế nào cũng không ngăn được hấp dẫn này, thần sắc của hắn quả nhiên hơi động: “Yến tông chủ đã hạ chiến thiếp tới Nhữ Yên cung chủ rồi sao?”
“Còn cần chiến thiếp?” Yến Vô Sư mỉm cười nói, “A Kiều, chính ngươi khó mời, liền cho là ai cũng như ngươi sao? Nhữ Yến Khắc Huệ nếu biết ta muốn tới Giang Nam, sao không trăm phương ngàn kế tạo cơ hội gặp ta một lần? Nếu có thể khiến ta trở thành bại tướng dưới tay, thanh danh của hắn đâu chỉ nâng lên một chút. Nếu như ta thất bại, danh tiếng của Hoán Nguyệt tông bị hao tổn, thế lực tại Bắc Chu cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nếu như không còn Hoán Nguyệt tông, người muốn nhân cơ hội cướp lấy phú quý cũng được, muốn đẩy đổ ta nhận lấy tín nhiệm của Vũ Văn Ung cũng thế, chắc chắn đều sẽ nhân dịp đó mà ra tay. Cuộc buôn bán một vốn bốn lời như vậy, không biết có bao nhiêu người tâm cơ rục rịch đây!”
Thẩm Kiều ngẫm lại cũng đúng. Mặc dù hắn không ủng hộ tác phong làm việc của Yến Vô Sư, nhưng đối với trình độ võ công của hắn lại rất bội phục, lập tức say mê nói: “Nhưng hai đại cao thủ tuyệt đỉnh giao phong, sẽ làm bao nhiêu người ngóng trông đây, dù là ai cũng muốn nhìn một chút. Nếu như thiên hạ biết được tin này, chỉ sợ đến lúc đó cho dù là rừng sâu núi thẳm, cũng sẽ bị những người tranh đến xem cuộc chiến vây kín đến mức nước chảy không lọt.”
Yến Vô Sư cố tình đá thêm một câu: “A, giống như lúc trước ngươi ước chiến với Côn Tà trên Bán Bộ phong, một trận bại lui, ném cái mặt cho toàn thiên hạ biết ấy nhỉ.”
Người này thực sự miệng tiện, Thẩm Kiều lập tức ngậm tăm không nói.
Yến Vô Sư cười ha ha: “Chủ ý này ngược lại cũng không tồi. Nho môn từ trước tới nay đều thích thao thao bất tuyệt giáo huấn người khác, cái miệng tên Nhữ Yên Khắc Huệ đó ta thấy thật phiền. Nếu có thể đánh bại hắn trước mặt bao người, ép hắn lập lời thề trước bàn dân thiên hạ, từ đây ngậm miệng, sợ là còn khó chịu hơn là giết hắn!”
……
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Kiều theo Yến Vô Sư vào cung.
Cân nhắc đến hai mắt không tiện của hắn, Chu Đế liền đặc biệt phái xe ngựa tới đón, đi thẳng vào cung, trực tiếp chạy đến ngoài điện Kiền An, miễn đi một đoạn lộ trình từ cửa cung đến chính điện.
Trên thực tế, từ sau khi thay thế nhà Hán, trải qua loạn tam quốc, Tần quốc thống nhất không được bao lâu lại dấy lên chiến hỏa, không thể không dời đô về phía Đông Nam, từ đó đến nay là hơn một trăm năm thập lục quốc phân tranh, không có lần nào thống nhất quốc thổ. Người thống trị căn bản không có nhân lực tài lực khởi công xây dựng cung điện cỡ lớn, vì cũng chẳng ai biết quốc gia của mình lúc nào sẽ bị tấn công, người làm quân vương có chút dã tâm đều sẽ chọn đem tài lực nhân lực đổ hết vào trong chiến tranh, cướp lấy thổ địa tài phú sao cho càng nhiều càng tốt. Tựa như mấy đời đế vương Bắc Chu cũng vậy, quy mô hoàng cung không quá lớn, so với nhà Hán hết Nhạc cung lại Trường cung gì đó, hoàn toàn không thể nào sánh được.
Hiện nay danh tiếng Chu Đế Vũ Văn Ung có chút phân liệt. Hắn sinh hoạt đơn giản, quan tâm bách tính, nhưng cùng với đó là tính tình đa nghi, hành xử nghiêm khắc. Đặc biệt từ sau khi hắn lên nắm quyền, cấm phật cấm đạo, sau đó thậm chí ngay cả Nho môn cũng không thân cận, ngược lại bắt nguồn từ thời Hán vũ đế lại để tâm đến Pháp gia đã suy thoái, đồng thời còn dựa vào Hoán Nguyệt tông củng cố quyền binh thế lực, cho nên bị đa số người lên án. Thẩm Kiều từ sau khi xuống khỏi Huyền Đô Sơn, dọc đường đi, với những gì nghe thấy nhìn thấy, biết được những đánh giá dành cho Vũ Văn Ung phần lớn là khen chê không đều, thậm chí còn bị hủy cả danh tiếng.
Cho nên khi Vũ Văn Ung khách khí triệu kiến hắn, cũng dò hỏi, “Nghe nói khoảng thời gian này tiên sinh lưu lạc nhân gian, phải chịu nhiều khổ cực, chắc chắn cũng thấy được dân sinh khó khăn, không biết người trong thiên hạ có đánh giá về trẫm như thế nào?” Lúc đó, Thẩm Kiều có chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật: “Có kính trọng, cũng có chỉ trích.”
Vũ Văn Ung cười ha ha: “Kính chuyện gì, chỉ trích chuyện gì?”
Thẩm Kiều: “Kính bệ hạ quý trọng đơn giản, không sống xa hoa, thanh trừng quan lại; chỉ trích bệ hạ diệt phật diệt đạo, xử sự nghiêm khắc, ham thích chiến tranh.”
Vũ Văn Ung: “Tiên sinh vốn là chưởng giáo Huyền Đô Sơn, trẫm cấm phật cấm đạo, cũng có nghĩa là địch nhân với tiên sinh, tiên sinh không hận trẫm sao?”
Hắn hỏi hết vấn đề này đến vấn đề kia, khi thế hùng hổ dọa người, Yến Vô Sư ở bên lại thờ ơ lạnh nhạt, không hề có ý định tiến lên giải vây giúp.
Thẩm Kiều nói: “Xin hỏi bệ hạ, vì sao lại diệt phật cấm đạo?”
Vũ Văn Ung: “Bách tính mê muội phật đạo, đem tiền của trong nhà hiến tặng hết vào chùa miếu, không chú trọng sản xuất, mong đợi kiếp sau có thể có được tất thảy. Phật đạo trắng trợn thu mua ruộng đất, đem nông hộ nhét vào dưới danh nghĩa phật đạo, lẩn tránh tiền thuế, đem lương thực trồng ra từ đất ruộng chiếm làm của riêng. Cứ thế mãi, triều đình không thu được một hạt nào, phật đạo thì lại tiếp tục lớn mạnh, hoàn toàn không còn kỷ cương phép nước, cuối cùng trở thành ngọn nguồn của phản loạn. Pháp khánh sáu mươi năm trước đưa phật lên ngôi, tụ tập dân chúng tạo phản, chính là như thế.”
Từ xưa tới nay, trên đất Trung Hoa này, đều là vương quyền lớn hơn giáo quyền, một tông môn giáo phái đương thời nếu lớn mạnh quá mức up hiếp cả vương quyền, vậy thì chính là lúc người cầm quyền bắt đầu ban hành pháp lệnh cấm diệt tiêu hủy. Mà nói sang một cái khác lần này Đạo môn cũng chỉ thuần túy là bị vạ lây, Vũ Văn Ung vì tuyệt trừ hậu họa, trực tiếp nhét Phật với Đạo vào làm một khối, cấm sạch.
Về phần Nho gia, vốn Vũ Văn Ung quy định, bên trong tam giáo, Nho môn đứng đầu, nhưng hắn lại cũng từng tự tay viết lời mời Nhữ Yến Khắc Huệ đến Trường An giảng bài, lại bị đối phương khéo léo từ chối. Dưới cơn giận dữ, Vũ Văn Ung đơn giản liền ra một đạo lệnh cấm chế với Nho môn, chính vì thế, tự nhiên liền đắc tội cả ba nhà.
Vũ Văn Ung dứt lời, lại nhìn Thẩm Kiều nói: “Tiên sinh thân là người trong Đạo môn, chắc hẳn cũng cảm thấy trẫm làm không đúng?”
Thẩm Kiều: “Đạo như nước, thủy thiện về bổ sung cho vạn vật chứ không tranh, đạo pháp tự nhiên, ẩn dật, thuận theo lẽ trời tình người, mới là đạo.”
Ý nói, những đạo sĩ cho rằng chuyện đó thiệt người lợi mình, bất quá cũng chỉ là loại Đạo môn bại hoại, không xứng làm đại biểu cho tông môn.
Thấy hắn không chút chậm trễ, lập trường ngay thẳng, khác hẳn với những đạo sĩ luôn miệng nói tốt cho Đạo môn khi bị cấm chế, Vũ Văn Ung không khỏi cảm thấy như mở cờ trong bụng, vui mừng cười nói: “Nghe danh Huyền Đô Sơn đã lâu, hôm nay mới có duyên cùng tiên sinh gặp gỡ, quả thực danh bất hư truyền. Trẫm suốt này ở trên này, nghe những người kia nói tốt cho Phật Đạo, mấy ngươi đó đúng là nên nghe tiên sinh nói vài câu như vậy! Trẫm tiêu trừ người theo phật đạo, cũng không phải đạo chân chính xưa nay, nhưng những kẻ mượn danh thần tiên giả dạng lừa bịp, hạng như vậy, đối với dân với nước đều không có tác dụng gì, chẳng bằng sớm diệt cho xong chuyện!”
Trong lời nói, phần lớn là sát khí đằng đằng.
Câu này Thẩm Kiều không tiếp lời. Mặc dù hắn không phải đám đạo sĩ chỉ chờ vơ vét của cái, đất đai kia, nhưng dù gì cũng là người trong Đạo môn, cũng không thể hùa theo Vũ Văn Ung dâng cờ diệt đạo.
Vũ Văn Ung vốn cũng không có ý muốn ở nơi này nghe được những lời nịnh hót từ hắn, hắn nhìn Thẩm Kiều ngồi ở phía dưới bên trái mình, ngữ điệu chuyển sang hòa hoãn: “Trẫm cùng tiên sinh vừa gặp mà như đã quen. Phong thái của tiên sinh, khiến người ta kính ngưỡng. Trẫm muốn giúp tiên sinh lập lại Đạo cơ, trùng kiến Đạo môn, không biết tiên sinh nghĩ thế nào?”
Thẩm Kiều: “Bệ hạ có gì ám chỉ, bần đạo chưa hiểu rõ lắm, kính xin nói rõ.”
Vũ Văn Ung phong thái làm việc sấm sét thẳng thắn, không phải người yêu thích quanh co lòng vòng: “Trẫm đã nghe Yến thiếu sư nói qua, ngày đó trên Bán Bộ phong, ngươi chính là vì trúng gian kế của người mới thua trận. Đã như vậy, Huyền Đô Tử Phủ càng không có tư cách phế truất vị trí chưởng giáo của ngươi. Nơi đó không nhận ngươi, tất có nơi khác giữ ngươi. Nếu tiên sinh không muốn tiếp tục ở lại Huyền Đô Sơn nữa, không ngại tại Trường An này trùng kiến đạo thống của Huyền Đô Sơn, dùng tài danh của tiên sinh, cho dù ở nơi nào, cũng đều hiển lộ tài năng.”
Thẩm Kiều rốt cục cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Lời này ý tứ cực kỳ rõ ràng, Vũ Văn Ung có ý muốn cho hắn thành lập môn phái ở đất Trường An này, cũng mở một cái Huyền Đô Tử Phủ nữa. Hắn vốn là chưởng giáo do chính Kỳ Phượng Các chỉ định, danh chính ngôn thuận, ai cũng không thể nói hắn là giả.
Mà như vậy, thiên hạ chẳng khác nào có đến hai cái Huyền Đô Tử Phủ, mà môn phái mới do Thẩm Kiều tự đứng ra mở này, chính là đối địch với Huyền Đô Sơn nơi xa kia.
Ý tứ sâu xa của Vũ Văn Ung chính là muốn dùng lực lượng triều đình tạo chỗ dựa cho Thẩm Kiều, mà cái ơn này khẳng định không phải chi là chỗ dựa cho không. Thời gian đầu Thẩm Kiều lập phái, tất nhiên thế đơn lực bạc, nhất định không thể rời bỏ khỏi che chở của triều đình, cho nên thật ra là Vũ Văn Ung muốn mượn danh Thẩm Kiều, sắp xếp thế lực của mình vào trong Đạo môn.
Đương nhiên, Thẩm Kiều cũng không phải hoàn toàn không nhận được chỗ tốt, nếu như hắn đồng ý, lập tức liền có tư cách là người đứng đầu một tông môn, Yến Vô Sư cũng không thể nào coi hắn như đồ chơi nắm trong bàn tay chơi đùa được nữa.
Nhìn sang Yến Vô Sư, y dùng tư thế tùy ý toàn thân biếng nhác mà ngồi, cái biểu hiện cũng chỉ có ở vị tông chủ Hoán Nguyệt tông này. Biểu tình trên mặt y bây giờ giống hệt như cái tư thế đang ngồi của y, khóe miệng nhếch lên tựa cười như không, giống như chẳng hề cảm thấy Vũ Văn Ung có chút uy hiếp gì với mình, trái lại còn cảm thấy hứng thú với câu trả lời của Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều không suy tư lâu, đã trực tiếp nói với Vũ Văn Ung: “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, bần đạo đức hạnh mỏng manh, chỉ sợ phải làm cô phục kỳ vọng của bệ hạ rồi.”
Vũ Văn Ung hơi kinh ngạc, lập tức có chút không vui. Dưới cái nhìn của hắn, cái đề nghị này, tất nhiên cũng có ý củng cố sự thống trị, nhưng đối với bản thân Thẩm Kiều mà nói, phải nói là trăm lợi không một hại.
Trái lại Yến Vô Sư lại bật cười: “Ta đã sớm nói với bệ hạ rồi mà, A Kiều là một quân tử thà gẫy chứ không cong. Hắn sẽ không tiếp nhận đề nghị của bệ hạ, bệ hạ không tin, còn muốn đánh cược với ta. Bây giờ thua rồi, ngài có thứ tốt gì cho ta đây?”
Bị hắn nói chen vào, Vũ Văn Ung bất đắc dĩ nói: “Trẫm không hiểu, tiên sinh lưu lạc đến bậc này, lẽ nào chưa từng một lần muốn quay lại? Ngươi cứ vậy cam tâm đen Huyền Đô Sơn dâng lên cho người, để người trong thiên hạ đều hiểu lầm ngươi, cẩm thấy ngươi chỉ là một kẻ vô dụng?”
Thẩm Kiều chỉ cười không nói.
Đối phương không đồng ý, Vũ Văn Ung cũng không vui vẻ nữa, nhưng chẳng thể đem người bắt lại, không thể làm gì khác hơn là nói: “Thôi, tiên sinh cứ quay về suy nghĩ lại, nếu có đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nói chuyện với trẫm.”
Sau đó quay ra cười nói với Yến Vô Sư: “Còn với thiếu sư mà nói, trân bảo thiên hạ này có gì ngươi không có. Trong nội cung này thứ duy nhất có thể gọi là trân quý cũng chỉ có tàn quyển của Chu Dương Sách, cũng đã bị ngươi lật xem qua, những thứ còn lại sao vào nổi mắt ngươi? Không bằng ngươi cho trẫm cái bậc thang, ngọ thiện hôm nay để trẫm mở tiệc chiêu đãi hai vị đi.”
Tính cách hắn cường thế, có thể tùy ý nói chuyện kiểu thương lượng với người khác như vậy rất ít khi xuất hiện. Chỉ vì Yến Vô Sư cũng giống vậy, đều là kẻ mạnh, Vũ Văn Ung đối với hắn luôn tỉnh táo nhớ rõ, so với triều thần tầm thường còn tôn trọng hơn mấy phần.
Yến Vô Sư và Thẩm Kiều ở trong cung dùng ngọ thiện xong mới xuất cung. Vừa ra khỏi cửa cung, lên xe ngựa mà người trong phủ thiếu sư đưa tới, Yến Vô Sư liền hỏi: “Sao rồi?”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Nghe âm thanh, sợ là tính hỏa đã ứ đọng lâu ngày, khô lâu thì sẽ gãy, chỉ sợ không thọ.”