Thẩm Kiều vẫn như trước khép hờ hai mắt, sắc mặt bình tĩnh không lay động, người ngoài nhìn vào, chỉ thấy gậy trúc trong tay hắn tùy tâm sở dục, giống như chỉ gõ bừa chỗ nào đó, không có nửa điểm kết cấu gì cả.
Có thể chính là vì không có chút chương pháp hay đấu pháp gì như vậy, mà Đoạn Văn Ương lại càng không dám khinh thường buông lỏng, vẻ mặt của hắn so với lúc giao thủ với Lý Thanh Ngư vừa rồi thậm chí còn nghiêm nghị hơn. Trong nháy mắt hai người đã giao thủ hơn trăm chiêu, từ mặt đất lên nóc nhà, lại từ nóc nhà đến trên cây, thân hình bát định, quang ảnh mờ ảo, khi thì hòa hoãn khi thì ác liệt, giao thủ nhanh đến mức khó có thể tin, võ công kém một chút, liền không thể phân biệt được cái gì với cái gì.
Hơn nữa nhìn tình trạng hiện giờ, đến tận lúc này Thẩm Kiều cũng chưa từng có dấu hiệu rơi vào thế hạ phong.
Nhân dịp Đoạn Văn Ương không quan tâm đến bọn họ, gia nhân trong nhà nhanh chóng bao quanh bảo vệ Tô Uy, Tô Tiều lại bảo người đưa mẫu thân, huynh trưởng trở lại phòng, mình thì cố nén đau đớn ở lại bên ngoài.
Tất cả mọi người càng xem càng kinh ngạc, giật mình nhất không ai khác ngoài Đoạn Văn Ương.
Lúc trước, Thẩm Kiều dưới sự chế nhạo, tiếc nuối của Lý Thanh Ngư không hề tức giận ra tay, mọi người cảm thấy rất bình thường, bởi vì không chỉ Đoạn Văn Ương, ngay cả những người còn lại cũng đều cảm thấy Thẩm Kiều sa đọa đến mức này, thật sự đã gần như vứt đi rồi. Danh tiếng có thể tái tạo, nhưng võ công muốn khôi phục thì lại rất khó, Một người không có võ công, ở trên giang hồ làm sao có thể đặt chân. Nếu như chỉ dựa vào sự che chở của người khác, chẳng cần biết người che chở ấy lợi hại ra sao, nhưng trong mắt người khác hắn đã chính là phế vật, ai cũng có tư cách xem thường hắn.
Nhưng một “Phế nhân” như thế, lại làm được một chuyện mà đa số những người ở đây cũng không làm được —— Hắn không chỉ ngăn được Đoạn Văn Ương, hơn nữa còn có thể miễn cưỡng đánh hòa với đối phương.
Rất nhiều người trong lòng lúc này đều có một suy nghĩ: Chưởng giáo Huyền Đô Sơn rốt cục cũng là chưởng giáo Huyền Đô Sơn, cho dù danh xưng Đạo môn đệ nhất thiên hạ này là do người khác thổi phổng không biết bao lần, nhưng Thẩm Kiều có thể trở thành người kế thừa của Kỳ Phượng Các, cũng không phải là không có lý do.
Mà nói đi nói lại, nếu như hắn có thể đánh ngang tay với Đoạn Văn Ương, vậy lúc trước sao lại thất bại dưới tay Côn Tà, rơi vào kết cục như vậy, lẽ nào trong đó có ẩn tình khác?
Ý nghĩ hỗn loạn này vụt lướt qua trong óc mọi người, rồi lại khiến họ càng thêm chuyên chú nhìn hai người so chiêu, sợ bỏ mất điểm nào, chỉ thấy đặc sắc gấp bội, không thua kém chút nào so với trận giao thủ khi trước của Lý-Đoạn.
Ở trong vòng chiến, Thẩm Kiều cũng không có thoải mái như người ngoài tưởng tượng.
Trên thực tế, Đoạn Văn Ương quả thật rất mạnh, võ công của hắn đúng là trên cơ Côn Tà, điều này không phải giả.
Thẩm Kiều có thể kiên trì được lâu như vậy, thứ nhất là hắn có năm thành công lực làm cơ sở, thứ hai là vì lúc trước Đoạn Văn Ương đã từng giao thủ với Lý Thanh Ngư, thật sự cũng bị thương nhẹ, thứ ba võ công Huyền Đô Sơn vốn không hẹn mà hợp với huyền môn bát quái, tử vi đấu sổ, thậm chí tựa như tinh tượng trên trời, tinh diệu khó lường, Đoạn Văn Ương chưa từng tiếp xúc qua, khó tránh khỏi mất đi tiên cơ, bị cuốn vào trong.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy sắc hoa rực rỡ, Đoạn Văn Ương một roi lại tiếp một roi, từng cái đều như lôi đình vạn quân, thế không thể đỡ, chân khí bá đạo mạnh mẽ theo từng đợt roi ảnh mà áp lên đầu Thẩm Kiều, làm áp lực đè lên hắn cứ tăng một tầng lại một tầng, tựa như đồ sứ dễ vỡ, tuy rằng đẹp đẽ lại như sắp nứt, không đỡ nổi một đòn.
Rắc một tiếng, thanh âm gậy trúc đứt thành hai đoạn vang lên, Lý Thanh Ngư lập tức ném thanh Thu Thủy kiếm về phía Thẩm Kiều: “Đón lấy!”
Thẩm Kiều nghe âm đoán vị, đầu cũng không chuyển, vươn tay vững vàng đón được, kiếm khí rung động, không lay không chuyển, vừa vặn cắt ngang chín tầng roi ảnh mà đối phương đánh tới.
Trong phút chốc, sơn băng địa liệt, vạn hác tranh lưu*, tựa như đê vỡ, thế như chẻ tre, không gì có thể ngăn cản!
*Sơn băng địa liệt, vạn hác tranh lưu: núi nở đất nứt, ngàn vạn con thác tranh nhau chảy.
Đoạn Văn Ương hơi biến sắc, không thể không buông tay lùi lại, roi ảnh trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là một tia sáng trắng.
Đạo bạch quang này không phải kiếm khí, nhưng vì nó vô hình vô chất, lại không có cảm giác chân khí, nhẹ nhàng như tớ tằm mềm mại, lại tựa như hình với bóng, phảng phất có ý thức riêng, đánh thẳng về phía Đoạn Văn Ương, theo sát không nghỉ, quấn lấy không buông.
“Đây là gì vậy, cũng là kiếm khí sao?” Triển Tử Càn không nhịn được kinh ngạc lên tiếng.
“Không, là Kiếm ý.” Trả lời hắn là sư đệ Tạ Tương.
Triển Tử Cản: “Vậy sao lại khác hẳn với cái vừa rồi Lý Thanh Ngư đánh ra?”
Tạ Tương: “Của Lý Thanh ngư là Kiếm ý vô hình, đây là Kiếm ý hữu hình.”
Triển Tử Càn: “Vô hình thắng hữu hình, nói vậy là Lý Thanh Ngư mạnh hơn một bậc?”
Tạ Tương: “Kiếm ý vốn vô hình, tại sao lại nói vô hình thắng hữu hình? Nếu có thể xuất ra kiếm ý hữu hình, vậy thì chứng tỏ người này đã đạt được đến tinh túy của kiếm đạo, cách cảnh giới kiếm tâm không xa!”
Triển Tử Cản lập tức tỉnh ngộ, hảo cảm với Thẩm Kiều thoáng chốc tăng thành sùng bái.
Đoạn Văn Ương lúc này đã lùi lại mấy chục bước, nhưng kiếm ý trắng bạc kia tựa như nhu nhược không xương, không chút giảm sút, vẫn quấn lấy không buông, tựa hồ nhất định phải tóm được hắn mới bỏ qua.
Đầu roi chạm phải kiếm ý, cây roi làm từ da cá sấu Nam Hải luyện chế trong mấy chục loại dược liệu mà ra, cư nhiên lại bị kiếm ý cắt đứt mất một đoạn!
Sắc mặt Đoạn Văn Ương khẽ đổi, chưởng phóng đánh tới kiếm ý, tức thì như hoàng giang đổ xuống từ trên vách đá cheo leo tận tầng mây, nước trời gặp gỡ, mênh mang một màu hóa thành hỗn độn, khiến người ta không biết từ đâu mà tới!
Cơn sóng thần biến thành thực thể, từ bốn phương tám hướng đổ tới, người gặp đều phải biến sắc tránh lui, đợi đến khi lui được vài bước, mới phát hiện phả vào mặt không phải là sóng biển thật sự, mà là kiếm ý tựa như sóng biển ập tới.
Đợi mọi người phục hồi lại tinh thần, cảm giác lạnh lẽo tựa như hơi nước âm trần vẫn còn lưu lại trên mặt, bởi vậy mới cảm thấy được sự lợi hại của kiếm ý.
Triển Tử Càn cảm thấy thật thú vị, không nhịn được vươn tay lau một cái, lại không thấy có cái gì, mà Tạ Tương lại nói với hắn: “Cái này là bởi vì kiếm ý hữu hình của hắn còn chưa đạt đến mức hoàn hảo, nếu có thể đem hình dạng kiếm ý đạt tới cảnh giới hóa cảnh, khó có thể bảo toàn được cho người đứng xem tránh khỏi thương tích.”
Triển Tử Càn đối với kiến giải của vị sư đệ này từ trước đến nay đều rất bội phục, nghe vậy lại hỏi: “Ta thấy nội lực của hắn tựa hồ có chút không phù hợp, chuyện này là sao?”
Tạ Tương ừ một tiếng, ánh mắt vẫn như trước đặt ở trận chiến: “Hẳn là trong thân hắn còn mang bệnh cũ, nội lực không bằng khi trước, cho dù luyện thành kiếm ý, cũng không có cách nào phát huy kiếm ý được đến cảnh giới tốt nhất, sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa.”
Triển Tử Càn vội quay ra nhìn về phía Thẩm Kiều. Hắn đối với Thẩm Kiều khá là có hảo cảm, tất nhiên không hy vọng đối phương bại trận, chỉ là trong tầng tầng ánh kiếm cùng roi ảnh kia, cũng rất khó mà nhìn ra được thần sắc của hai người.
Đoạn Văn Ương đã có chút mệt mỏi. Roi của hắn đứt mất một đoạn, lúc trước khi giao thủ cùng Lý Thanh Ngư đã bị thương nhẹ, lúc này vì sự coi thường Thẩm Kiều khi nãy đã hối hận từ lâu. Đối phương cho dù nội lực có chút không tốt, nhưng kiếm ý lại cực kỳ ác liệt. Nội lực Đoạn Văn Ương có mạnh hơn nữa, cũng không thể cuồn cuộn không ngừng được. Mắt thấy sắc màu kiếm ý tăng mạnh, chỉ sợ lại có tư thế quay đầu trở lại, lúc này liền không tiếp tục ham chiến, buông tay lùi về sau, mở miệng cười nói: “Thẩm chưởng giáo quả nhiên là danh bất hư truyền, hôm nay không rảnh rỗi, xin hẹn ngày khác quay lại lĩnh giáo, từ biệt!”
Hắn muốn đi, ai cũng không ngăn được. Người này mặc dù sinh ra ở Đột Quyết, khinh công lại cao đến mức quỷ dị, lộ số cổ quái, thân pháp quỷ dị, không người nào ở đây đã từng nhìn qua.
Thẩm Kiều không có đuổi theo.
Hắn là người duy nhất đã từng giao thủ với cả hai người Côn Tà và Đoạn Văn Ương.
Võ công Côn Tà không thể nói là không cao, nhưng nếu như Thẩm Kiều không bị ám hại trúng độc, cuộc chiến trên Bán Bộ phong, người bị thua nhất định là Côn Tà.
Nhưng mà Đoạn Văn Ương lại khác. Tuy rằng võ công Thẩm Kiều chỉ còn một nửa, nhưng ánh mắt vẫn còn, đối thủ này quả thực đáng sợ đến mức Thẩm Kiều phải giật mình. Tuy rằng nhìn qua như hắn chiếm thế thượng phong, nhưng lại không hề thăm dò được cực hạn của đối phương. Vừa rồi nếu tiếp tục đánh nữa, Thẩm Kiều nỏ mạnh hết đà nhất định sẽ thua, mà Đoạn Văn Ương lại cố tình lựa chọn ngay đúng lúc đó thu tay rời đi.
Hắn đứng tại chỗ điều tức, phát hiện vừa rồi mình sử dụng kiếm ý hữu hình đã tiêu hao hơn nửa phần chân khí, thân thể lúc này quả thực quá mức yếu ớt, ngay cả duy trì đi lại bình thường cũng cực kỳ miễn cường, không khỏi âm thầm cười khổ.
Lý Thanh Ngư đi tới trước mặt hắn: “Thẩm chưởng giáo.”
Thẩm Kiều đem Thu Thủy kiếm trong tay đưa tới, “Đa tạ Lý công tử vừa rồi đã cho mượn kiếm, đáng tiếc Thẩm mỗ công lực không đủ, đã bôi nhọ thanh kiếm tốt này rồi.”
Lý Thanh Ngư nhận lấy kiếm: “Vừa rồi là ta nói lỡ, ngươi đừng để ở trong lòng.”
Hắn nhìn qua chính là kiểu người không giỏi giao tiếp, ít nói, ngay cả lời giải thích cũng nói đến có chút lạnh lẽo cứng nhắc.
Thẩm Kiều cười nói: “Lý công tử khách khí rồi, nếu như không có ngươi đúng lúc cho mượn kiếm, lúc này chỉ sợ ta đã phơi thây trong trận rồi.”
Hai mắt hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một chút cảnh vật, lâu dần liền biến thành thói quen hạ mắt nói chuyện, dù vậy hai mắt vẫn mang cái vẻ vô thần như trước, chỉ là dưới ánh mặt trời phảng phất như có lưu quang liễm diễm lộng lẫy trong đó, khiến người thấy mà than thở tiếc hận.
Lý Thanh Ngư nhìn hắn chốc lát, bỗng nói: “Nếu như ngươi không có nơi để đi, Thuần Dương Quan có thể cung cấp một nơi, ngươi không cần phải ủy khuất chính mình đi ăn nhờ ở đậu, dựa vào người ngươi không thích.”
Tô Tiều ở bên cạnh nghe thấy lời này không khỏi giật mình. Thuần Dương Quan ai mà không biết vị sư đệ này tâm tính lạnh nhạt, cứng rắn như sắt đá, trong tâm chỉ có võ đạo, đối với sư phụ và huynh đệ đồng môn còn có chút nhiệt độ, nhưng cũng chỉ đến thế. Chính mình từ xưa tới nay chưa từng nghe thấy hắn có chút quan tâm nào tới người khác, càng không cần nói tới chuyện mời ai đó tới Thuần Dương Quan. Vậy mà đối với một Thẩm Kiều không quen không biết, lại thể hiện ra sự kính trọng đến vậy.
Thẩm Kiều tựa hồ cũng có chút bất ngờ, hơi ngẩn ra, lúc sau mới cười nói: “Đa tạ ý tốt của Lý công tử.”
Cảm tạ là cảm tạ, cũng không nói mình có cần hay không, chính là từ chối rồi.
Bèo nước gặp nhau, hai bên cũng không có bao nhiêu giao tình, Thẩm Kiều không muốn bởi vì chuyện của mình mà mang tới phiền phức cho Thuần Dương Quan.
Lý Thanh Ngư gật gật đầu, cũng không nói thêm nữa, nhấc kiếm rời đi.
Những người còn lại mới tuy ngoài miệng không nói, lúc trước tâm lý không khỏi cũng có chút khinh thường cái vị chưởng giáo sa sút này. Nhưng sau trận giao thủ của Thẩm Kiều với Đoạn Văn Ương, loại ý nghĩ này liền không còn sót lại chút gì.
Cứ cho là Thẩm Kiều đánh trận sau chiếm được tiện nghi, nhưng ở trong tình huống đó, nếu như không có hắn ra tay, ai có thể ngăn cản được Đoạn Văn Ương?
Ai dám nói mình nhất định có thể làm cho Đoạn Văn Ương biết khó mà lui?
Tần lão phu nhân được thị nữ đỡ tới, mang theo Tô Uy và Tô Tiều hành một đại lễ với Thẩm Kiều: “Đa tạ Thẩm tiên sinh đúng lúc cứu giúp ta, xin nhận của lão nhân một lạy!”
Thẩm Kiều vội đỡ lấy nàng: “Lão phu nhân không cần khách khí. Đoạn Văn Ương đi rồi quay lại, ý định bắt Mỹ Dương huyện công làm con tin, không khỏi quá không phúc hậu. Ta đến quý phủ làm khách, tất nhiên nên ra tay cứu viện, đây là chuyện phải làm!”
Tần lão phu nhân: “Dù thế nào thì từ nay về sau, ngài chính là đại ân nhân của Tô phủ, đại môn Tô phủ vĩnh viễn mở rộng với ngài. Thẩm tiên sinh nếu như có yêu cầu gì, Tô phủ nhất định tận lực hoàn thành giúp ngài.”
Mặc dù chuyện Tô gia có thể làm được e là cũng không nhiều được đến vậy, nhưng có thể nói ra lời hứa hẹn này, có thể thấy đây là Tần lão phu nhân đang thật tâm cảm tạ.
Một buổi tiệc mừng thọ bời vì có sự tham gia của Đoạn Văn Ương mà nhanh chóng kết thúc. Mọi người vui vẻ mà đến, mất hứng mà về. Phổ Lục Như Kiêm cùng với Thẩm Kiều cùng đi ra khỏi Tô phủ, sau khi nói mấy câu mời hắn lúc nào cũng có thể tới phủ chơi, thì mới cáo từ rời đi.
Thẩm Kiều đang muốn lên xe ngựa, lại bị Triển Tử Càn gọi lại: “Thẩm công tử, xin dừng chân!”
Triển Tử Càn chắp tay: “Vừa rồi vẫn muốn nói chuyện cùng ngài, lại không tìm được cơ hội, kinh xin hãy đáp ứng một thỉnh cầu của ta!”
Thẩm Kiều nhạc nhiên nói: “Chuyện gì mà trịnh trọng như vậy?”
Triển Tử Cản cười nói: “Ta muốn xin ngài đồng ý cho ta vẽ cho ngài một bức họa.”
Thẩm Kiều: “Bức họa?”
Triển Từ Cản: “Đúng vậy, ta vốn là một lòng ái mộ họa tranh, thích nhất là vẽ tranh về thần tiên. Chỉ là chúng sinh trên thế gian này, ai có thể chân chính nói mình là thần tiên. Mãi đến lúc nhìn thấy Thẩm công tử đây, liền cảm thấy ngài cùng với thần tiên trong mắt ta là gần nhất, cho nên muốn xin ngài cho ta vẽ một bức được không?”
Thẩm Kiều đã từng gặp qua rất nhiều yêu cầu kỳ quái, nhưng chưa từng gặp phải người muốn vẽ tranh cho hắn, nhất thời có chút dở khóc dở cười, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Không đợi Triển Tử Càn tiếp tục nói thêm vài câu thuyết phục hắn, Tạ Tương đã đi tới: “Thẩm công tử xin đừng trách, sư huynh đã thích vẽ tranh thành si, thường xuyên như vậy!”
Dứt lời đi tới chắp tay một cái, rồi nhanh chóng tóm lấy cánh tay Triển Từ Càn kéo đi.
Triển Tử Càn ôi chao ôi chao hai tiếng, cũng không thể dứt ra khỏi Tạ Tương, không thể làm gì khác là cố gắng quay đầu lại hét lên với Thẩm Kiều: “Thẩm công tử nếu có thể tuyệt đối đừng rời khỏi kinh thành quá nhanh, Triển mỗ nhất định sẽ tới cửa bái phỏng!”
Thẩm Kiều bật cười lắc đầu, nhấc chân bước vào trong xe ngựa, móc ra một cái khăn, máu liền phun lên đó, sắc mặt lập tức liền uể oải xuống.
Đoạn Văn Ương bị kiếm ý của hắn gây thương tích, ước chừng phải nửa tháng sau mới có thể khôi phục như cũ, nhưng chính bản thân hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì, cũng là tổn thương nguyên khí, chỉ là vừa rồi cố gắng nhẫn xuống không thể hiện ra mà thôi.
Tạ Tương chắc chắn cũng nhìn ra điểm này, mới không để Triển Từ Càn tiếp tục dây dưa.
Yến Vô Sư vốn là người hoang phí xa hoa, người dưới muốn làm y vui lòng, nên trong buồng xe cũng bố trí vô cùng hoa lệ thoải mái. Thẩm Kiều bảo phu xe khởi hành quay về phủ thiếu sư, sau đó cũng không cần tiếp tục che giấu, cả người dựa vào trên vách xe, vẻ mặt mệt mỏi, hơi nhíu mày, bất tri bất giá đã ngủ thiếp đi.
Bởi vì cực kỳ mệt mỏi, cảm giác ngủ rất say, không biết chuyện gì bên ngoài, lúc tỉnh lại phát hiện bánh xe dưới thân tựa hồ vẫn tiếp tục lăn, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Hắn vén rèm xe nhìn ra ngoài thăm dò, mơ hồ nhìn thấy xe ngựa hình như đã ra khỏi thành, chạy tới vùng ngoại ô, nói chung chắc chắn là không phải con đường quay về phủ thiếu sư.
“Lão Ngụy, ngươi còn ở ngoài đó không?”
Không ai trả lời, tốc độ xe lại chậm dần, mãi đến tận khí hoàn toàn dừng lại.
Người lái xe quay đầu lại, trên người vẫn là quần áo lão Ngụy, mặt lại đổi thành người khác, xinh đẹp mê hồn, thời điểm không cười trên hai gò má vẫn mang theo lúm đồng tiền.
Cho dù không thấy rõ lắm, đối phương vừa mở miệng, Thẩm Kiều đã biết là người nào.
“Không phải ta nói quá, nhưng Tô phủ đề phòng cũng quá mức qua quýt rồi. Ta mặc quần áo lão Ngụy, trên đầu đội cái nón rộng vành, chỉ cần thay đổi thanh âm một chút, ngay cả khuôn mặt cũng không thay đổi, bọn họ cũng chẳng hề hoài nghi. Cái chỗ như vậy, dù là ai cũng có thể tới lui tự nhiên, ngươi giúp người ta đuổi Đoạn Văn Ương đi một lần, có thể đuổi được lần hai không.”
Thẩm Kiều: “Lão Ngụy đâu?”
Bạch Nhung hờn dỗi: “Thẩm chưởng giáo sao lại đi quan tâm tới một ông lão, đại mỹ nhân như ta đây đứng trước mặt ngươi, ngươi không thèm để ý đến sao? Chết rồi chết rồi, bị ta giết chết rồi!”
Thẩm Kiều nở nụ cười: “Là ta nhiều lời, căn bản không cần hỏi câu này. Người thông minh như ngươi, không cần vì một phu xe mà đối đầu với Yến Vô Sư.”
Bạch Nhung cười hì hì: “Ta ngay cả ngươi cũng bắt đi, huống hồ là một tên phu xe. Nói như ngươi, có phải sợ là ta không chịu nói thật không? Được rồi được rồi, nói cho ngươi biết cũng không sao, một tiểu nhân vật như vậy, ta thật sự không có hứng thú đi giết. Người bị ta đánh ngất xỉu ném vào trong chuồng ngựa Tô gia rồi, tùy hắn tự sinh tự diệt đi, bị ngựa giẫm chết cũng không liên quan đến ta! Bất quá nói đi nói lại, Yến Vô Sư đối đãi với ngươi kiểu gì vậy, biết rõ thân thể ngươi hiện giờ không tốt, động chút là thổ huyết té xỉu, lại chỉ sai một phu xe đi cùng, có phải đã sớm nghĩ đến ngày hôm nay rồi không?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Ta và Yến Vô Sư quan hệ không phải như ngươi nghĩ. Ngươi không cần cố ý gây xích mích, Bạch cô nương mang ta tới đây, rốt cục để làm gì?”
Bạch Nhung bỗng nhiên tiến lên phía trước, hơi thở ấm áp mang theo hương khí gần trong gang tấc, Thẩm Kiều theo bản năng nhíu mày lại, lui về phía sau tránh né. Đối phương vươn tay bắt lấy hắn. Gậy trúc của hắn đã gãy tại Tô phủ, lúc này đành dùng tay không đón đỡ. Hai bên trong nháy mắt đã đánh qua hơn mười chiêu.
Bạch Nhung ra tay cực nhanh, ngón tay như một đóa hoa biến ảo khôn lường, chỉ trong một cái chớp mắt, đóa hoa này trải qua cả một quá trình từ nụ đến hoa, từ hoa nhanh chóng héo tàn, một đời rực nở, chớp mắt biến tan.
Nhưng mà “Thanh liên ấn” tinh diệu tuyệt luân ấy cư nhiên lại bị Thẩm Kiều đỡ được, đối phương tựa hồ đã đoán được từng cái động tác của nàng, không sớm không muộn, lần nào cũng vừa vặn ra tay nhanh hơn Bạch Nhung một chút như thế.
Bạch Nhung không thấy được trận giao thủ của Thẩm Kiều và Đoạn Văn Ương, trong ấn tượng của nàng, đối phương vẫn dừng lại ở hình tượng trọng thương ốm yếu ở nơi Châu thành ngày ấy. Lúc này, mắt thấy “Thanh liên ấn” mà mình vẫn luôn kiêu ngạo bị Thẩm Kiều đỡ được toàn bộ, sự giật mình trong lòng không cần phải nói cũng biết.
“Lúc nghe người ta nói ngươi giết sư huynh ta, ta còn không quá tin, bây giờ xem ra là chuyện thật rồi. Võ công của ngươi khôi phục rồi sao?”
Nói xong câu này, Bạch Nhung né khỏi chưởng phong mà đối phương đánh tới, vòng tới sau lưng Thẩm Kiều, điểm lên huyệt đạo của đối phương, rồi đột nhiên ôm lấy eo hắn, đầu nghiêng về trước: “Rõ ràng là một đạo sĩ, sao lại đẹp như vậy, ngươi cứ thế thì Ma môn chúng ta sống thế nào đây?”
Một bên nói, một bên hôn chụt lên chóp mũi của Thẩm Kiều!
Loạt động tác này diễn ra quá nhanh, Thẩm Kiều nguyên khí đại thương, cùng nàng so chiêu đã quá miễn cưỡng, không ngờ được nàng sẽ hành động như thế, lúc này bị dọa nhảy dựng lên, trên mặt vẻ kinh sợ thấy rõ.
Bạch Nhung cười khúc khích: “Từ ngày hôm đó nhìn thấy ngươi ta đã muốn làm như thế này, hôm nay cuối cùng cũng coi như hoàn thành ước nguyện!”
Huyệt đạo bị phong tỏa, không thể động đậy, Thẩm Kiều đơn giản từ bỏ việc giãy dụa: “Ngươi định làm gì?”
Bạch Nhung: “Ngươi giết Hoắc Tây Kinh, còn hỏi ta muốn làm gì sao. Cái tên Hoắc Tây Kinh kia thường ngày miệng lưỡi dẻo quẹo, sư tôn rất thích hắn, nghe tin hắn chết, lão nhân gia người rất tức giận, bảo ta mang ngươi về xử trí a!”
Nàng càng nhìn càng cảm thấy Thẩm Kiều thật dễ coi. Trong Hợp Hoan tông dù là nam hay nữ đều rất mỹ mạo, nhưng vì tu tập mị thuật, làm việc không hề kiêng kị điều gì, nên cái sự mỹ mạo đó tuyệt đối không làm cho người ta có cảm giác thanh lãnh xuất trần.
Nếu như nói người trong Hợp Hoan tông là đám ma mị chìm đắm lăn lộn trong chốn hồng trần đầy lục dục, vậy thì Thẩm Kiều lại như vị thần bên trong chùa miếu cao cao tại thượng, không hỉ không bi.
Nhưng đối với những kẻ luôn muốn chống lại luân thường mà nói, càng như vậy, bọn họ càng muốn làm bẩn nó.
Bạch Nhung vui vẻ nói: “Bất quá, hiện tại ta có chút không nỡ bỏ ngươi rồi nha. Ngươi đẹp như vậy, rơi vào trong tay sư tôn ta, chỉ sợ sẽ phải chịu nhiều dằn vặt, không chết cũng tàn phế. Nội dung trong Vọng Ý quyển “Chu Dương sách” lần trước ta không nhớ được toàn bộ, nếu như ngươi chịu đối chiếu với ta, một lần nữa đọc lại cho ta nghe, ta sẽ tha cho ngươi, trở về sẽ báo cáo với sư tôn là ta đánh không lại Yến tông chủ, thế nào?”
Thẩm Kiều: “Huyền Đô Sơn cất giấu Du Hồn quyền của “Chu Dương Sách”. Nếu ngươi đã biết ta là Thẩm Kiều, vì cái gì không bắt ta đem cả nội dung Du Hồn quyển đọc cho ngươi?”
Bạch Nhung cười nói: “Ngươi cho là ta ngốc sao. Du Hồn quyển ta chưa từng nghe tới, nếu ngươi muốn làm rối loạn trình tự thay đổi chữ nghĩa trong đó, ta làm sao biết được. Vọng Ý quyển dù gì ta cũng nhớ được hơn phân nửa, chỉ là không thể nhớ hết toàn bộ. Nếu như ngươi cố ý thay đổi trình tự, ít nhiều ta cũng có thể nhận ra được.”
Thẩm Kiều: “Nếu như ta không chịu hợp tác thì sao?”
Bạch Nhung yêu kiều nói: “Vậy ta cũng chỉ đành giao ngươi lại cho sư tôn thôi. Đừng nói là ngươi chưa từng nghe nói về danh tiếng của sư tôn Tang Cảnh Hành của ta chứ? Hắn so với vị sư huynh Hoắc Tây Kinh kia của ta còn tàn nhẫn hơn mấy lần, nam nữ không tha, giao hoan bổ trợ, thích nhất ở trên giường đem người hành hạ đến gần chết. Mỹ nhân như ngươi nếu như rơi vào trong tay hắn, thật sự ta không dám tưởng tượng a.”
Thẩm Kiều thở dài: “Các ngươi cũng cho rằng ta là hổ lạc đồng bằng, mặc người bắt nạt, cho nên muốn làm gì thì làm sao? Nghiễm nhiên coi ta như vật trong túi, tình hình như thế, sao ta dám không tỉnh táo, cho dù không đi hiếp đáp người khác, ít nhất cũng không để người khác có thể hiếp đáp được mình!”
Bạch Nhung sửng sốt một chút, hoàn toàn không kịp nghĩ câu này của Thẩm Kiều là có ý gì, đã thấy đối phương vươn tay, ngón trỏ thon dài điểm mạnh về phía nàng!
“Xuân thủy chỉ pháp?! Sao ngươi lại biết Xuân thủy chỉ pháp!”
Bạch Nhung hoảng sợ biến sắc, sau đó vội vàng thối lui.