Một mùi hương tràn vào mũi, Thẩm Kiều hơn nhíu mày, phản ứng cực nhanh, trực tiếp buông gậy trúc, di hình hoán ảnh, người đã cách nơi vừa đứng một khoảng lớn.
Nói là di hình hoán ảnh, thật ra cũng chỉ là một môn khinh công cao cấp. Thẩm Kiều vừa thu tay, gậy trúc đã trong nháy mắt đó nổ tung, vỡ thành từng mảnh nhỏ, bắn thẳng về phía hắn!
Nếu hắn thu tay trễ nửa khắc, kết cục cũng sẽ như cây gậy trúc đó.
Gậy trúc vỡ tan, Thẩm Kiều cũng không dừng lại chút nào, thân hình hắn vội vàng thối lui, nhẹ như gió thoảng, chớp mắt đã quay lại dưới tàng cây ban đầu, cùng lúc đó, ống tay áo vung lên. Những mảnh trúc vốn đang đánh về phía hắn giống như gặp phải chướng ngại vô hình, lập tức rơi xuống cùng một chỗ.
“Chẳng lẽ kiến thức của ta quá mức nông cạn, trên giang hồ từ khi nào lại có một vị cao thủ như vậy?” Kèm theo làm gió thơm cùng tiếng cười, một nữ tử mặc áo trắng xuất hiện bên cạnh Hoắc Tây Kinh.
Nữ tử này thật sự rất đẹp, bạch y lay động, vạt áo đón gió nhẹ nhàng bay lên, tựa như thần tiên hạ phàm. Chỉ là đôi mắt kia không hề lạnh nhạt mà ngược lại, lưu quang sóng sánh, quyến rũ mê người, ngay cả thanh âm cũng triền miên khôn tả, ngọt ngào tận xương, khiến cho xương cốt người ta không tự chủ được mà nhũn ra.
Biên Duyên Mai nhìn thấy nữ tử này, không những không lộ ra thần sắc mê mẩn, ngược lại nhiều hơn mấy phần cảnh giác cùng nghiêm nghị.
Hoắc Tây Kinh ngã trên mặt đất thổ huyết tự cho là giờ chết đã điểm, ai ngờ đột nhiên nhìn thấy người này, liền vui mừng không xiết, phản ứng hoàn toàn khác hẳn với Biên Duyên Mai: “Tông chủ! Tông chủ cứu mạng! Bọn họ muốn giết ta!!”
Hắn cứ như chết đuối vớ được cọc, hận không thể lập tức nhào tới ôm đùi nữ tử khóc ầm lên, cũng may trong đầu vẫn còn tồn tại một tia lý trí, động tác miễn cưỡng dừng lại, chỉ mở miệng cầu cứu không ngừng.
Nữ tử cũng không thèm nhìn hắn một cái, ánh mắt đảo qua Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai, cuối cùng rơi lại trên người Yến Vô Sư, cười dài mà nói: “Lần trước nhìn thấy Yến lang, cũng đã là mười năm về trước. Không nghĩ tới mười năm đã qua, Yến lang lại vẫn tuấn mỹ như xưa, phong thái không giảm, quả thực khiến ta yêu thích không thôi!”
Yến Vô Sư không lên tiếng, người mở miệng nói chuyện lại là Biên Duyên Mai: “Hoắc Tây Kinh vừa mới giết tùy thân của ta. Nghe khẩu khí của tông chủ, đây là muốn coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra?”
Nguyên Tú Tú sóng mắt lưu chuyển, nở nụ cười xinh đẹp: “Hoắc Tây Kinh là môn nhân của Hợp Hoan tông ta, nhưng hắn phụng là phụng mệnh lệnh của Tang Cảnh Hành, không liên quan gì tới ta. Hôm nay ta đến, chỉ là có chuyện muốn thương lượng với Yến tông chủ. Nếu Yến tông chủ chịu đáp ứng thỉnh cầu của ta, Hoắc Tây Kinh liền giao lại cho các ngươi xử lý, thế nào?”
Hoắc Tây Kinh biến sắc.
Biên Duyên Mai châm chọc: “Lời này của Nguyên tông chủ quả thực quá vô tình rồi. Một ngày phu thê cả đời ân nghĩa, Tang Cảnh Hành nói thế nào cũng có quan hệ không cạn với Nguyên tông chủ. Đồ đệ của hắn tất nhiên cũng có chút nhân tình với ngươi. Ngươi ngay cả sống chết của hắn cũng không quan tâm, nếu truyền ra ngoài, không khỏi làm người trong tông của ngươi thất vọng a!”
Nguyên Tú Tú mặt không biến sắc nói: “Cái người khác muốn, ta đương nhiên sẽ không cho, nhưng nếu là Yến lang muốn, phần nhân tình này, dù thế nào cũng phải đưa nha!”
Nàng ta nhìn Yến Vô Sư, trong mắt phảng phất có nhu hình vô hạn: “Mười năm không gặp, Yến lang ngay cả nửa câu cũng không chịu nói với ta ư?”
Nếu như đổi lại là nữ nhân khác có biểu hiện như vậy, Biên Duyên Mai nhất định cho rằng đối phương có chút gì đó với sư phụ mình, nhưng Hợp Hoan tông và Hoán Nguyệt tông có chung nguồn gốc, Biên Duyên Mai hiểu rất rõ, mỗi câu mỗi chữ của đối phương, thậm chí mỗi cái biểu tình, đều ẩn chứa mị thuật trong đó.
Nhưng biết thì biết, mỗi khi nghe nàng nói chuyện, thậm chí nhìn thấy nét cười của nàng, Biên Duyên Mai vẫn cứ không nhịn được mà rung động tâm thần, chịu ảnh hưởng. Hắn chỉ có thể cố gắng cưỡng ép chính mình nhìn sang hướng khác.
Yến Vô Sư: “Có một câu, ta đã muốn nói với ngươi từ lâu rồi.”
Nguyên Tú Tú ánh mắt dịu dàng: “Yến lang mời nói.”
Yến Vô Sư: “Ngươi tưởng mặc thành tiên nữ thì sẽ không lộ ra bộ dạng dâm đãng, nam nhân khác e rằng đều dính chiêu này, nhưng ta gặp lần nào cũng thấy buồn nôn, lần tới xuất hiện, ngươi vẫn nên đeo khăn che mặt đi, miễn cho ta ăn không ngon.”
Biên Duyên Mai, Thẩm Kiều: “…”
Nguyên Tú Tú: “….”
Biên Duyên Mai nhịn cười rất là khổ cực.
Sắc mặt Nguyên Tú Tú xanh như tàu lá, ánh mắt nhìn Yến Vô Sư như nhìn một kẻ đã chết.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, nàng một lần nữa là hé miệng cười: “Yến Lang dạy rất phải, ta quay về sẽ đổi một thân trang phục khác. Yến lang thích gì, ta liền đổi cái đó, chỉ cần ngươi cao hứng.”
Yến Vô Sư nhíu mày: “Mười năm không gặp, ngươi một chút cũng không thay đổi, vẫn khẩu phật tâm xà như vậy.”
Nguyên Tú Tú chỉ làm như nghe không thấy, giọng nói êm ái: “Có thể tìm một chỗ thanh tĩnh, ta sẽ từ từ nói cho Yến lang nghe?”
Yến Vô Sư: “Ngươi biết kiên nhẫn của ta có hạn.”
“Yến lang thực sự là tâm như sắt đá, cũng không biết dạng nữ tử nào mới có thể lay động tâm ngươi. Năm đó ta dùng mọi cách mê hoặc, ngươi cũng không chịu giao hợp cùng ta, khiến ta suýt chút nữa cho rằng mình không được nam nhân thích!” Nguyên Tú Tú thở dài, “Chuyện Chu Đế muốn phạt Tề, chắc Yến lang cũng biết?”
Yến Vô Sư: “Vậy thì sao?”
Nguyên Tú Tú: “Năm đó lúc Nhật Nguyệt tông uy danh lan xa, những môn phái như Lâm Xuyên Học Cung còn không biết đang ở nơi nào. Bây giờ lão hổ không có trong núi, hầu tử lại dám xưng vương, đơn giản cũng chỉ vì Nhật Nguyệt tông chúng ta chia năm xẻ bảy, bị người ngoài đục nước béo cò. Nếu Hoán Nguyệt tông có thể cùng Hợp Hoan tông chân thành hợp tác, lão lừa trọc Tuyết Đình cùng lão già khọm Nhữ Yên Khắc Huệ kia làm sao có thể là đối thủ của chúng ta chứ?”
Yến Vô Sư không tỏ rõ ý kiến.
Nếu như đổi lại thành người khác, dưới ma công mị thuật của Nguyên Tú Tú, căn bản không thể chống lại được. Nhưng đối với loại người võ lực mạnh mẽ như Yến Vô Sư, lại cùng xuất thân từ trong Ma Môn, mị thuật cao minh đến đâu, ở trước mặt hắn cũng đều không có tác dụng.
Nguyên Tú Tú trong lòng thầm hận, trên mặt vẫn giữ vẻ thâm tình chân thành như trước: “Nếu như Yến lang chịu thuyết phục Chu chủ không chinh phạt Tề, chuyện gì nô gia cũng có thể nguyện làm vì ngươi!”
Yến Vô Sư: “Vậy thì quy thuận đi.”
Nguyên Tú Tú: “Cái gì?”
Yến Vô Sư: “Không phải ngươi nói cái gì cũng nguyện làm sao? Xóa tên Hợp Hoan tông, nhập vào dưới trướng Hoán Nguyệt tông, ta có thể thuyết phục Chu Đế không chinh phạt Tề.”
Nụ cười của Nguyên Tú Tú nhạt dần: “Yến lang hà tất phải hùng hổ dọa người như vậy? Lâm Xuyên Học Cung đã sớm ước Chu Tề có thể đánh nhau, đến lúc đó không phải Nam Trần không làm gì cũng được hưởng lộc sao. Nếu ngươi chịu thuyết phục Chu chủ không chinh phạt Tề, ta cũng sẽ nghĩ cách thuyết phục Tề chủ cắt Hành Châu và Sóc Châu phía bắc chắp tay nhượng lại cho triều Chu. Đến lúc đó Chu Đế chắc chắn sẽ nhớ công ngươi mà cắt đất ban thưởng, thế nào?”
Yến Vô Sư: “Phía bắc Hành Châu và Sóc Châu là trường thành, nếu như bản tọa nhớ không lầm, nơi đó hẳn là khu vực giáp ranh thế lực với người Đột Quyết.”
Nguyên Tú Tú cười nói: “Có thể dễ dàng chiếm được một lượng đất đai lớn như thế, lẽ nào Chu chủ lại từ chối?”
Yến Vô Sư: “Ngược lại Tề quốc sớm muộn gì cũng là vật trong túi, Chu Đế cần gì phải bỏ đại lấy tiểu, tiếc rẻ chút đất đó?”
Hắn không nhanh không chậm đáp trả. Đối phương nói một câu, hắn liền phản bác một câu. Nói đến nước này, Nguyên Tú Tú cũng đã hiểu rõ, Yến Vô Sư căn bản không có ý định hợp tác cùng với Hợp Hoan tông, cùng lắm chỉ là đang trêu chọc mình thôi.
Nàng tắt hẳn nụ cười trên môi: “Yến lang, không ngờ ngươi vẫn ngôn cuồng tự đại như vậy. Mười năm trước, ngươi bị Thôi Tử Vọng đả thương, chẳng lẽ hiện tại Thôi Tử Vọng vừa chết, người liền cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ?”
Yến Vô Sư: “Có phải đệ nhất thiên hạ hay không ta không biết, nhưng vẫn mạnh hơn ngươi là được. Có lúc ta cũng rất tò mò, Tang Cảnh Hành dã tâm bừng bừng như thế, tại sao không giết ngươi thay thế, lại cam tâm làm gian phu cho ngươi?”
Nguyên Tú Tú cười khúc khích: “Ngươi thấy kỳ quái? Vậy ngươi thử một lần chẳng phải sẽ biết hay sao? Chỉ sợ loại người như ngươi chỉ có thể nói miệng, lên giường thì nửa điểm uy phong cũng không còn, ngân thương không có chỉ có nến nhỏ mà thôi!”
Nàng hiển nhiên bị Yến Vô Sư chọc giận, lời nói vừa dứt, ống tay áo đã bay lên, mấy chục ngân châm dài nhỏ trong suốt đâm thẳng về hướng hai người Yến Vô Sư và Thẩm Kiều!
Thế công so với cuồng phong bão táp còn nhanh hơn, dùng mắt thường không thể nhìn ra.
Nguyên Tú Tú cũng không cho rằng chỉ bằng mấy cây ngân châm đó là có thể đả thương Yến Vô Sư. Cùng lúc đó, thân hình của nàng tựa như quỷ ảnh, hai tay chẳng biết từ lúc nào đã nhiều hơn hai thanh trường kiếm màu đen, ánh kiếm tăng mạnh, che kín lại toàn bộ đường lui của Yến Vô Sư!
Hợp Hoan tông chuyên dùng mị thuật lấy âm bổ dương và ngược lại để tăng cường sức mạnh, mà Nguyên Tú Tú thân là tông chủ của Hợp Hoan tông, thực lực tất nhiên không thể khinh thường. Hiện nay trong thập đại cao thủ thiên hạ, vì lý do là nữ tử, hơn nữa lại rất ít khi ra tay trước mặt người khác, nên vị trí của nàng ta bị xếp vào hàng thứ hai từ cuối lên. Nhưng trên thực tế chỉ nhìn cách nàng giao thủ với Yến Vô Sư là có thể đoán được, thực lực của nàng ta không chỉ dừng ở đó.
Với thực lực hiện nay của Yến Vô Sư, đối phương lại có thể ở dưới tay hắn đánh trên mười chiêu mà vẫn không rơi vào thế hạ phong, qua đó có thể thấy được thực lực của Nguyên Tú Tú đã bị giang hồ đánh giá quá thấp.
Đây là khung cảnh giao tranh của hai bậc tông sư với nhau, đặc sắc mà dữ dội, Biên Duyên Mai tự biết mình không có khả năng chen vào, cũng không chịu buông tha cho cơ hội quan sát này, chuyên chú mê mẩn nhìn vào, hoàn toàn bên mất bản thân.
Mắt thấy cơ hội hiếm có xuất hiện, Hoắc Tây Kinh cũng không quan tâm thương thế nghiêm trọng đến mức nào, trực tiếp leo tường bỏ chạy lấy người.
Ai ngờ vừa mới vận khinh công chạy được mấy bước, từ sau đầu liền truyền đến tiếng xé gió, lúc này xoay người né tránh cũng đã không còn kịp, hắn chỉ cảm thấy vạt áo trước ngực mát lạnh, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.
Một cành cây dính máu từ sau lưng đâm tới, trực tiếp xuyên thấu trái tim, trên đầu cành cây còn như dính chút da thịt, thứ vốn đáng ra phải ở trong người hắn.
Hoắc Tây Kinh hai mắt trợn trong, hắn vẫn mang da mặt của người tùy thân bên cạnh Biên Duyên Mai, bời vì vẻ mặt cứng ngắc mà thể hiện ra liền vô cùng quỷ dị. Hắn giống như không dám tin tưởng là mình lại chết như vậy, muốn xoay người lại ghi nhớ kẻ thù. Nhưng vừa động một cái, một ngụm máu lớn liền phun ra, cả người ngã sấp về phía trước, không còn nhúc nhích.
Hoắc Tây Kinh cả đời làm ác, bị coi như ma quỷ, vậy mà lại chết ở chỗ này.
Chính hắn cũng cảm thấy khó mà tiếp nhận sự thực này, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Người ra tay, Thẩm Kiều lại không hề có chút vui vẻ nào trên mặt. Hắn đỡ lấy thân cây bên cạnh, từ từ ngồi xuống, cũng không quan tâm Yến Vô Sư và Nguyên Tú Tú so chiêu, lập tức nhắm mắt dưỡng thần, bất tri bất giác tựa như đang ngủ.
…
Người ngoài không rõ nội tình nhìn vào, cho rằng Nguyên Tú Tú có thể đạt đến vị trí Tông chủ, đơn giản chỉ là vì dựa vào nhan sắc lấy dương bổ âm, có quan hệ mập mờ với Tang Cảnh Hành, dùng thân phận đồ đệ của Thôi Tử Vọng che chở cho nàng, trợ giúp nàng ngồi vững vị trí kia, và cam tâm chịu làm kẻ dưới, tại Hợp Hoan tông chiếm lấy một chức trưởng lão nhỏ nhoi.
Nhưng trên thực tế, người nào ôm loại ý nghĩ này nếu có may mắn giao thủ với Nguyên Tú Tú, liền phát hiện mình sai lầm đến mức nào.
Nữ nhân này có thể ở tại Hợp Hoan tông cường giả như mây, tranh tâm đấu trí leo lên được vị trí tông chủ, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào quan hệ với một nam nhân.
Chỉ là Nguyên Tú Tú cũng rất thích thể hiện cái loại hình ảnh nhu nhược này với bên ngoài, cho nên chưa bao giờ sửa chữa lỗi sai của thế nhân, để có thể dễ dàng mê hoặc được kẻ địch.
Thế nhân cho rằng nàng và Tang Cảnh Hành ám muội không rõ, dựa vào Tang Cảnh Hảnh leo lên làm tông chủ. Nhưng Yến Vô Sư biết, trong lòng Hợp Hoan tông rắc rối phực tạp, Nguyên Tú Tú và Tang Cảnh Hành ngoài mặt tươi cười, trong tâm lại tranh đấu không ngừng. Giống như lần này, Hoắc Tây Kinh phụng mệnh Tang Cảnh Hàng đến tìm Biên Duyên Mai, nhất định không hề thông báo với Nguyên Tú Tú, cho nên đối với sự cầu cứu của Hoắc Tây Kinh, Nguyên Tú Tú tự nhiên làm như không thấy.
Mười năm trước, Yến Vô Sư đã từng giao thủ với nàng một lần, lúc đó mặc dù chiến thắng, nhưng cũng chỉ là chiếm thế thượng phong được một chút. Mười năm sau, công lực của hắn tăng mạnh, Nguyên Tú Tú tất nhiên không thể vẫn dẫm chân tại chỗ.
Người trong Hợp Hoan tông cũng luyện theo “Phượng Lân Nguyên Điển”, Nguyên Tú Tú tất nhiên không thể sánh được với Yến Vô Sư đã đạt tới tầng mười một, nhưng ít nhất cũng phải đến tầng thứ mười. Huống hồ năm đó thời điểm Nhật Nguyệt tông sụp đổ, Hợp Hoan tông nhanh tay, cũng đã cướp được một quyển “Hợp Hoan Kinh”, trong đó ghi chép thuật nam nữ song tu bổ trợ lẫn nhau, cũng là nguyên do Hợp Hoan tông có cái tên như vậy. Tuy nhiên có rất ít người biết ghi chép bên trong “Hợp Hoan Kinh” không chỉ là thuật phòng the, mà còn là nội công tâm pháp, thuật ngự kiếm các loại.
Nguyên Tú Tú cầm song kiếm trong tay, bắt đầu từ thuật ngự kiếm trong nam nữ song tu ghi trong “Hợp Hoan Kinh” mà triển khai ra. Bộ võ công này vốn cần nam nữ phối hợp, dùng kiếm ngăn địch, nhưng Nguyên Tú Tú lại cố tình đi ngược lại con đường cũ, trực tiếp tự mình luyện thành song kiếm.
Một nữ nhân như vậy, tất nhiên không phải hạng người ôn hòa dễ gần gì.
Đối chiến với Yến Vô Sư, Nguyên Tú Tú tất nhiên không dám khinh thường dù chỉ là một chút. Vận dụng tầng thứ mười của “Phượng Lân Nguyên Điển” lên đến cực hạn, song kiếm nghiễm nhiên hóa thành hai đạo hắc quang, tựa như có thể nuốt chửng thiên địa. Dùng kiếm làm trung tâm, gió bão cuốn lên, như long thần trồi lên mặt nước, gió thổi mây vần, che kín khung trời, nhật nguyệt ảm đạm, ngay cả Yến Vô Sư cũng bị cuốn vào!
Biên Duyên Mai thậm chí còn không thấy rõ bọn họ giao thủ ra sao. Giờ khắc này hắn mới biết lúc trước mình tự hài lòng, cho rằng bản thân đã là cao thủ nhất lưu, nhưng trên thực tế trên cái nhất lưu đó còn có cái cao hơn nữa. Nếu như mình không khắc khổ cố gắng, sinh thời có lẽ mãi sẽ không thể nào đạt đến cảnh giới tông sư.
Tuyết đen đầy trời, phảng phất như ma quân tiến đến, tiếng vang dậy trời, liên miên không dứt.
Biên Duyên Mai bị chân khí va chạm gần như không thể đứng thẳng được, không thể không cố gắng vận công chống đỡ, thuận tiện lui lại phía sau mấy bước. Lúc trước hắn cũng cảm thấy Nguyên Tú Tú có được ngày hôm nay, phân nửa là nhờ vào sắc đẹp mị nhân cùng với công lao của nam nhân kia, mà sau hôm nay, hắn cũng không dám còn suy nghĩ này trong đầu nữa.
Có thể cùng Yến Vô Sư giao phong chính diện mà không rơi xuống thế hạ phong, phóng tầm mắt ra cả thiên hạ này, cũng chẳng có được mấy người.
Có khổ chỉ tự mình biết, thân ở trong vòng chiến, Nguyên Tú Tú cũng không thoải mái như Biên Duyên Mai đã tưởng.
Nàng nhận thấy mình đã vận chân khí lên đến cực hạn, song kiếm từ thật hóa giả, thoát ly trong tay, dựa theo tâm ý của nàng mà thật thật giả giả. Nhưng bốn phía quanh Yến Vô Sư dường như có một sức hút vô hình, mặc nàng công kích kiểu gì cũng không phá vỡ được, ngược lại song kiếm còn có dấu hiệu bị hút vào.
Mắt thấy Yến Vô Sư nhẹ nhàng đánh một chưởng lại, nàng liền đem song kiếm kéo về. Đối phương lại cố tình tránh thoát một cách ảo diệu khỏi màn kiếm, trong nháy mắt hiện ra ở trước mặt nàng. Nguyên Tú Tú nhíu mày, không còn cách nào khác, bàn tay trắng non mềm mại chỉ có thể đưa tay nghênh đón.
Song phương đối đầu một chưởng, tiếng ầm vang lên, màn kiếm biến mất. Nguyên Tú Tú cấp tốc lùi về sau, thân hình giống như con diều nhẹ nhàng theo gió, chập chờn mềm mại, như bèo trên sông, lùi lại tám chín bước, rồi mới vững vàng đáp lại hai chân xuống mặt đất.
Nàng nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt vẫn như không có chuyện gì xảy ra: “Yến lang, mười năm bế quan, quả nhiên không uổng phí, vừa rồi đánh cho ta suýt chút nữa ngay ca nửa cái mạng cũng không còn, tiểu tâm can giờ vẫn còn đang đập loạn đây này!”
Yến Vô Sư đứng yên tại chỗ, cũng không có ý định đuổi đánh tới cùng. Nếu hắn thật sự muốn giết Nguyên Tú Tú, tất nhiên có thể, chỉ là cá chết lưới rách, chính mình khó tránh khỏi phải trả một cái giá thật lớn. Hơn nữa, Nguyên Tú Tú mà chết, được lợi không phải Hoán Nguyệt tông, mà là những kẻ bên trong Hợp Hoan tông.
Nguyên Tú Tú hiển nhiên cũng vô cùng hiểu rõ điểm này, cho nên cũng không vội vàng rời đi.
Ánh mắt của nàng xẹt qua thi thể của Hoắc Tây Kinh, có chút biến sắc: “Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, Hoắc Tây Kinh dù sao cũng là người có địa vị không thấp trong môn ta, Yến lang ngươi nói giết liền giết?”
Tuy rằng người không phải do mình giết, nhưng có Yến Vô Sư, Biên Duyên Mai tự nhiên cũng không cần giữ mặt mũi cho nàng: “Hoắc Tây Kinh giết tùy tùng của ta, lẽ nào không đáng chết? Mấy năm qua Hợp Hoan tông hại chết biết bao nhiêu người của Hoán Nguyệt tông ta. Món nợ này Nguyên tông chủ có muốn cùng nhau tính toán cho rõ ràng hay không?”
Nguyên Tú Tú lại cười nói: “Ngươi nói như thế, tất nhiên người không phải do ngươi giết.”
Nữ nhân này nói đổi mặt là đổi mặt ngay, chuyện đã nói ra liền làm luôn, bên này vừa mới cười cười nói nói, bên kia còn chưa nghe được một nửa, người đã vọt tới bên người Thẩm Kiều, một tay đưa về phía cổ họng hắn!
Thẩm Kiều thực sự quá mức mệt mỏi, mệt đến nỗi sau khi giết chết Hoắc Tây Kinh hắn liền nhịn không được mà ngủ dưới tàng cây.
Nhưng người luyện võ dù sao vẫn có trực giáo đối với nguy hiểm tới gần, thời điểm Nguyên Tú Tú lao về phía hắn, hắn cũng đã phát giác. Người bình thường đầu tiên lúc nào cũng sẽ mở mắt ra trước để nhận biết tình hình sau đó mới phản ứng tiếp, mà Thẩm Kiều ngay cả mắt cũng không mở, trực tiếp nắm lấy thân cây phía sau, dựa vào sự che chắn của nó mà vọt tới phía sau.
Bất quá chỉ trong chớp mắt đó, trên thân câu liền xuất hiện năm vết trảo!
Đây không phải là do móng tay Nguyên Tú Tú trực tiếp lưu lại trên đó, mà là chân khí. Có thể thấy được nếu Thẩm Kiều phản ứng trễ nửa khắc, năm vết trảo này đã không phải lưu lại trên thân cây mà là ở lại trên cổ hắn.
Nhưng Thẩm Kiều trốn được một lần, cũng không trốn được lần hai. Không chờ hắn kịp phản ứng lại, chưởng tiếp theo đã đánh tới.
Gậy trúc trong tay Thẩm Kiều đã hủy, không còn vũ khí để dùng, chút thời gian này không đủ để hắn trốn tránh, chỉ có thể dùng tay nghênh địch. Bây giờ nội lực của hắn chỉ còn lại năm thành, đối phó với cao thủ bình thường còn có thể được, chứ đối đầu với loại cấp bậc cao thủ tông sư như Nguyên Tú Tú, trên căn bản không có một chút phần thắng.
Song phương vừa tiếp xúc, Thẩm Kiều đã lùi lại mấy bước, mãi đến khi va đạp vào thân cây mới có thể ngừng lại. Sắc mặt hắn tái xanh, miễn cưỡng nuốt xuống ngụm máu tanh ngọt tràn lên trên cổ họng.
Mà việc này đã khiến Nguyên Tú Tú rất bất ngờ. Hoắc Tây Kinh tuy không được nàng yêu thích, nhưng dù sao cũng là môn nhân của Hợp Hoan tông. Thân làm tông chủ, nàng tất nhiên phải ra mặt giúp hắn, vốn định hai chiêu đã giải quyết xong Thẩm Kiều, không nghĩ tới đối phương cư nhiên có thể đỡ được một chưởng của nàng.
Thời điểm chưởng thứ ba đánh tới, Thẩm Kiều đã không thể lui được nữa, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Vừa rồi Nguyên Tú Tú ra tay, Yến Vô Sư vốn có thể ngăn, nhưng lại thờ ơ không quản, Thẩm Kiều tự nhiên cũng sẽ không cho là lần này sẽ ngoại lệ.
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Vô Sư: Mời dùng một chữ để hình dung ta.
Đại đệ tử Biên Duyên Mai: Khốc
Tiểu đệ tử Ngọc Sinh Yên: Soái.
Thẩm Kiều: … Tốt.
Yến Vô Sư【 thoả mãn 】: Mời dùng hai chữ để hình dung ta.