Tự dưng nay thấy Mộng Khê Thạch đăng phiên ngoại chúc mừng kịch truyền thanh nên mình quất luôn ạ hiuhiu. Gặp lại lão Yến lưu manh và A Kiều mĩ nhân rồi =3=
【Phiên ngoại chúc mừng kịch truyền thanh: Vãng sự như phong】
1.
“A Kiều!”
Ngày hè oi ả, cây lá âm trầm.
Úc Ái bước lên con đường núi, cất cao giọng gọi.
Đáp lại nó chỉ có tiếng ve kêu miên man.
Tiết trời sau mưa chẳng hề mát mẻ, mà hơi nước còn bị sương nóng bốc lên hấp thu mất, vây kín lấy người, mồ hôi đẫm áo.
Vũng nước trên mặt đất còn chưa khô, xen lẫn với bùn nhão lầy lội, đế giày sạch sẽ của Úc Ái chỉ chốc lát đã dính một lớp bùn bẩn dày đặc.
Nó ưa sạch sẽ, chỉ nhìn một cái đã thấy khó chịu hết cả người, đôi mày nho nhỏ càng nhíu chặt, ngay cả tiếng gọi cũng mang theo mấy phần tức giận.
“A Kiều! Sư đệ! Sư tôn tìm ngươi đấy! Ngươi mà không ra, ta sẽ đi cáo trạng!”
“Là sư huynh!”
Một cái đầu nho nhỏ ló ra khỏi bụi cây.
Thẩm Kiều ra hiệu “Suỵt” với nó: “Ngươi nhỏ tiếng chút đi!”
Úc Ái ở tuổi này vẫn chưa biết cách nhường nhịn, tuy danh phận sư huynh đệ của hai người đã định, nhưng trong lòng vẫn giận dỗi không ít lần vì việc này.
“Ngươi làm gì đó?”
Mặc dù nói thế nhưng Úc Ái vẫn hạ giọng xuống, lặng lẽ tiến tới, rướn cổ ra.
Trong bụi cây, một ổ mèo ngay cả lông cũng chưa mọc dài đang rúc lại với nhau, miệng há rất to, nhưng không kêu ra tiếng.
Thẩm Kiều nói nhỏ: “Mẹ của chúng nó chẳng biết đi đâu, nửa ngày rồi mà chưa thấy về, ta thấy bọn nó phải dầm mưa nên mới dùng lá cây che lại, hay là bọn mình mang chúng về đi! Vừa khéo mấy sư huynh đệ mỗi người một con.”
Úc Ái nhìn ổ mèo con không dời mắt, bĩu môi: “Chắc mẹ bọn nó chỉ đi một lát rồi về thôi!”
Thẩm Kiều buồn bã: “Cũng phải, hôm ấy ngươi và Hoành Ba nói muốn nuôi mèo con, giờ khó khăn lắm mới tìm được, ta đến mấy nhà dưới chân núi hỏi mà bọn họ cũng không có mèo.”
Mặt Úc Ái đỏ lên.
“Ta muốn cái thứ này bao giờ chứ? Ham thú chơi bời!”
Nhưng đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thẩm Kiều, tim nó bất chợt mềm đi một góc.
“Nuôi thì nuôi!! Trước hết chờ một chút xem mẹ bọn có về không đã, thiệt tình, còn phải ngồi trơ ở đây với ngươi, ấu trĩ!”
Mặt cũng cố làm ra vẻ mất kiên nhẫn.
“Được!” Ánh mắt Thẩm Kiều cong cong.
2.
Kiếm môn tranh chiến, máu chảy thành sông.
Hai môn phái Thục Trung là Thục Đạo kiếm môn và Ngu Sơn kiếm môn, bởi vì chút thù riêng giữa đệ tử mà dần trở thành thù oán giữa hai môn phái, cuối cùng chém giết lẫn nhau, lưỡng bại câu thương, còn khiến không ít môn phái khác ở Thục Trung bị liên lụy vào.
Cuộc tranh đấu này, huyết quang nhuộm đỏ trời đêm, tử thương hơn trăm người, trong đó có cả phụ nữ trẻ con vô tội.
Yến Vô Sư tới để xem trò vui.
Hồi ấy hắn vẫn còn trẻ, hai bên tóc mai chưa nhuốm sương, chu du thiên hạ, từng đến không ít cuộc vui, lần này đi ngang qua kiếm môn, thấy nơi đây ầm ĩ tiếng chém giết nên đứng trên ngọn cây ngoài môn phái nhà người ta nhìn một hồi.
Hắn không có hứng thú đi làm cứu tinh, mà võ công hai bên cũng xoàng xoàng bình thường, Yến Vô Sư chẳng mấy chốc đã thấy chán, chuẩn bị rời đi.
Bấy giờ chưởng giáo Huyền Đô sơn tới.
Yến Vô Sư dừng bước, lại có chút hứng thú, tạm thời không đi nữa.
Nhưng Kỳ Phượng Các không lộ thân phận, cũng chẳng biểu diễn võ công hơn người, chỉ hai ba đòn đã đánh ngã nhân mã hai bên, sau đó khuyên hai phe lặng lẽ ngừng chiến.
Xem ra hôm nay không thể giao thủ cùng đối phương rồi.
Yến Vô Sư chán chường nghĩ thầm, ánh mắt nhìn đến đứa trẻ được Kỳ Phượng Các mang theo cùng.
Đối phương dường như cũng chú ý đến sự tồn tại của Yến Vô Sư, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Hắn muốn xem xem, Kỳ Phượng Các coi trọng đồ đệ, hay coi trọng đám người qua đường không quan trọng này.
Kỳ Phượng Các không lập tức đuổi theo.
Đứa bé cũng chẳng hề la hét.
Đừng bảo bị câm nhé?
Yến Vô Sư tìm tới một chỗ yên tĩnh, thả nó xuống.
“Ngươi là đệ tử của Kỳ Phượng Các?”
“Tại hạ Thẩm Kiều, là đệ tử của sư phụ, xin cho hỏi đại danh của tiên sinh?”
Giọng nói của đứa trong trẻo mà không mất đi nhu hòa, nghe rất êm tai.
Mặt mũi cũng xinh xắn lanh lợi, phù hợp với thẩm mỹ của ma môn.
Yến Vô Sư: “Võ công của ta và sư phụ ngươi cũng ngang nhau, nếu ngươi nguyện bái ta làm thầy, ta có thể khiến ngươi xưng bá võ lâm, độc bộ thiên hạ, muốn cái gì là có cái đó.”
Thẩm Kiều mở to mắt: “Vậy có thể khiến sư tôn ta trường sinh bất lão được không? Ta muốn mãi mãi phụng dưỡng sư tôn, nhưng mà sư bá nói, con người đều sẽ chết, ta không muốn sư tôn chết.”
Yến Vô Sư: “……”
Hắn hoài nghi đứa nhóc này đang cố ý giả ngu, nhưng đôi mắt đối phương trong veo thuần khiết, nhìn hắn không chớp mắt, ẩn chứa kỳ vọng lớn lao.
Thì ra đồ đệ của Kỳ Phượng Các là một đứa ngốc.
Thiên phú cao thì có ích gì, sớm muộn cũng bị hãm hại mất hết vốn liếng.
Yến Vô Sư đi mất, bỏ Thẩm Kiều giữa chốn hoang vu heo hút, hắn chẳng có hứng thú chơi đùa với con nít vô tri.
Ân oán giữa kiếm môn và Ngu Sơn phái chắc chắn rất khó giải quyết, Kỳ Phượng Các lững thững đến muộn, chỉ thấy đồ đệ đang ngồi trên cành cây khô xiêu vẹo, hai chân lơ lửng, đong đưa qua lại.
“Con không sao chứ?”
Thẩm Kiều là đệ tử có thiên phú cao nhất của Huyền Đô sơn thế hệ này, nhập môn mới hai ba năm mà đã tiến triển rất khả quan, Kỳ Phượng Các kỳ thực không lo cho an nguy của nó lắm, bởi vì khoảnh khắc đối phương bắt Thẩm Kiều đi, ông đã phát hiện kẻ nọ là Yến Vô Sư.
Với phong cách của tông chủ Hoán Nguyệt tông, chắc chắn sẽ chẳng có hứng thú gì với Thẩm Kiều đâu, chẳng qua là nhắm vào mình thôi.
Thẩm Kiều lắc đầu, gương mặt lộ vẻ tinh nghịch khác hẳn vừa nãy.