Thẩm Kiều bất động thật lâu, trong nháy mắt đó, ánh đao bóng kiếm chúng quanh tựa như phai màu tan biến. Hắn ôm lấy thi thể từ từ lạnh lẽo của Úc Ái, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ.
Có lẽ là nhớ tới rất nhiều năm về trước, quang cảnh mấy sư huynh đệ bọn họ ở trên núi cùng ăn cùng ngủ, cùng luyện võ.
Nhưng mà mộng cũ khó tìm, cảnh còn người mất, quá khứ chung quy cũng không cách nào trở về được nữa.
Lại như có những sai lầm không thể nào bù đắp, có những vết rách vĩnh viễn chẳng thể trở lại như xưa, người đã chết, không thể lần nữa thức tỉnh tái sinh.
Một màn vừa rồi khiến Vân Sướng cũng không nhịn được mà cùng khổ sở rơi lệ, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là người đứng xem, nhớ tới tình cảnh hiện thời, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, vội liên thanh gọi: “Thẩm sư thúc, Thẩm sư thúc!”
Hắn thấy Thẩm Kiều vẫn không hề động đậy, còn tưởng đối phương đã thương tâm đến mất đi thần trí, không khỏi có chút sốt ruột lo lắng.
Đứa mắt nhìn chung quanh, cục diện đối với Huyền Đô Sơn mà nói kỳ thực vẫn chưa chuyển biết tốt quá nhiều.
Tuy rằng ít đi một Tang Cảnh Hành cường đại nhất, nhưng phần lớn người trong Hợp Hoan tông vẫn còn. Tiêu Sắt vừa rồi bị Biên Duyên Mai đả thương, nhưng thương tích cũng không quá nghiêm trọng, lúc này Biên Duyên Mai cùng Lưu Duyệt đuổi theo Đàm Nguyên Xuân, bảy trưởng lão của Huyền Đô Sơn đi mất hai, còn lại năm người, vừa muốn kiềm chế Đoạn Văn Ương, lại muốn ứng phó với đám cao thủ Đột Quyết mà họ Đoạn mang tới, cùng với đám người Tiêu Sắt, thực sự khá là vất vả.
Tuy rằng Khổng Tăng đứng hàng trưởng lão, nhưng võ công của hắn so với Đoạn Văn Ương vẫn kém hơn một chút, lúc này bị đối phương bức ép, rốt cục cũng không đỡ được, ngay cả kiếm cũng suýt chút nữa tuột khỏi tay, chân khí loạn theo, thân hình cũng lảo đảo hai cái, ngã về phía sau. Hắn vừa phải lo lắng phía sau, phía trước liền lộ ra sơ hở. Nhuyễn tiên được Đoạn Văn Ương rót chân khí vào, nhất thời thẳng tắp như kiếm, điểm thẳng về phía ngực hắn, thế tới hung hăng, đằng đằng sát khí.
Nếu như bị một chiêu này điểm tới, chỉ sợ ngực Khổng Tăng lập tức có thêm một lỗ hổng to đùng.
Vân Sướng thấy thế vô cùng lo lắng, vội vàng nâng kiếm tới hỗ trợ, nhưng tốc độ của hắn không theo kịp nhãn lực, đâu thể tới kịp, lập tức chậm vài nhịp, roi Đoạn Văn Ương đã đụng tới xiêm y của Khổng Tăng, chỉ chút nữa thôi là phá vỡ vạt áo đâm vào xương thịt. Vân Sướng theo bản năng a lên một tiếng, tưởng như chính mình sẽ phải tận mắt chứng kiến cái chết của sư phụ.
Nhưng đúng lúc này, trước mắt chợt lóe một bóng mờ, Vân Sướng còn tưởng là mình hoa mắt, mới nháy mắt một cái, liền thấy roi của Đoạn Văn Ương đã thu về, bên cạnh Khổng Tăng có thêm một người.
“Thẩm sư thúc!” Vân Sướng không nhịn được kêu lên, trong giọng nói còn mang theo kinh hỉ cùng kích động mà ngay cả chính hắn cũng không biết.
“Đưa Úc sư thúc của ngươi chuyển sang một bên, đao kiếm không có mắt, đừng để người ta phá hủy thân thể người đã mất.” Thẩm Kiều cũng không quay đầu nói, vươn tay đỡ lấy Khổng Tăng, sau đó lao về phía Đoạn Văn Ương.
Đoạn Văn Ương vốn cho là hắn mới giao thủ với Tang Cảnh Hành, khó tránh khỏi việc suy giảm khí lực, năng lực không còn cực thịnh. Ai ngờ chân khí của đối phương giống như vĩnh viên không cạn, kéo dài không dứt rót vào thân kiếm. Kiếm khí lay động tạo thành ánh kiếm, tựa như thiên y vô phùng, khiến người ta không thể phá giải, cho dù tiên pháp của Đoạn Văn Ương cao minh cỡ nào, cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác vô lực không có cách nào hạ thủ.
“Thẩm đạo trưởng có chuyện từ từ nói, hà tất phải động đao động thương! Ta khác với Tang Cảnh Hành, hai chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì. Hôm nay đến đây, cũng chỉ là do Đàm Nguyên Xuân có lời mời. Cái chết của Úc Ái, cũng đều là do Đàm Nguyên Xuân ra tay. Oan có đầu nợ có chủ, Thẩm đạo trưởng cần phải xem cho rõ a!”
Đoạn Văn Ương khác với sư phụ của hắn. Tuy rằng hắn có thiên phú cực cao, trở thành đệ tử dưới trướng được Hồ Lộc Cổ coi trọng nhất, nhưng hắn lại có huyết thống Hán Hồ, cho nên ở Đột Quyết nhất định không thể có được tôn sùng ngay từ nhỏ như sư phụ. Cho nên phong cách hành sự của hắn, cũng tuyệt đối bất đồng với Hồ Lộc Cổ, luôn là suy xét trên lợi ích thực tế.
Tuy nói sư trò như phụ tử, nhưng ngay cả hổ phụ cũng có thể sinh ra khuyển tử, tương tự, sư phụ lợi hại, đồ đệ không hẳn cũng lợi hại. Tỷ như Kỳ Phượng Các anh hùng một đời, mỗi một đồ đệ lại có từng cá tính riêng, cuối cùng chọn đi những con đường khác nhau. Cho dù Kỳ Phượng Các có tái sinh, cũng không thể cưỡng ép mỗi người dựa theo ý mình bước đi.
Cho nên, nếu như đổi lại thành Hồ Lộc Cổ ở đây, có thể sẽ cùng Thẩm Kiều thực chiến, cho đến khi phân ra thắng bại. Đoạn Văn Ương thì lại khác, hắn thấy mục đích hôm nay không thể đạt được, lập tức bắt đầu nghĩ cách thoát thân.
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Đàm Nguyên Xuân không có ở đây, hiện tại ngươi muốn nói gì cũng được. Chờ ta bắt được người, sẽ đối chất với Đàm Nguyên Xuân tìm ra chân tướng.”
Tuy rằng miệng hắn nói như thế, kiếm thế lại vẫn hơi chậm lại. Đoạn văn Ương thấy chuyện có khả năng chuyển biến tốt, tâm trạng cũng khá vui vẻ, vội hỏi: “Ta với Thẩm đạo trưởng gặp gỡ nhiều lần, tuy không tính là có giao tình gì, nhưng cũng biết ngươi là người ân oán rõ ràng, cực kỳ nhân hậu. Chỉ là, tỉ mỉ tính lại, ngày đó người hại ngươi ngã vực, chính là sư đệ Côn Tà đã chết trong tay ngươi của ta. Hiện giờ Úc Ái cũng đã chết, ân oán cũng nên kết thúc rồi.”
Thẩm Kiều: “Nói như vậy, sở dĩ hôm nay các ngươi lên núi, cũng không phải là vì mưu đồ chiếm đoạt Huyền Đô Sơn, thừa lúc không người mà vào?”
Đoạn Văn Ương mặt không biến sắc cười nói: “Dưới mưu tính chính trị, đây là lời người Hán các ngươi đã nói, ta và ngươi có lập trường khác biệt. làm ra chuyện vốn cũng là khác biệt. Ta suy nghĩ cho lợi ích của Đột Quyết, không có gì đáng trách. Ngươi không nên vì vậy mà trách tội ta. Nếu không có Đàm Nguyên Xuân âm thầm truyền tin, nói cho chúng ta hôm nay sẽ chọn ra tân chưởng giáo, chúng ta cũng sẽ không biết được chuyện này. Nói cho cùng, muốn diệt ngoại xâm trước hết vẫn phải an nội đã, Thẩm đạo trưởng!”
Nói tới chỗ này, ngay cả Thẩm Kiều cũng không thể không bội phục da mặt của hắn: “Úc Ái nói đệ ấy từng bị người ta ám hại rớt vực, trong này có bàn tay của các ngươi không?”
Đoạn Văn Ương thoải mái thừa nhận: “Có, nhưng mà đó cũng là do Đàm Nguyên Xuân dẫn đường, ta mới biết phía sau núi Huyền Đô Sơn có một con đường nhỏ uốn lượn, không người phòng thủ, chỉ cần đi qua trận pháp, liền có thể đi thẳng lên núi. Thực không dám giấu diếm, hôm nay Đàm Nguyên Xuân sớm đã cùng ta bí mật đạt thành thỏa thuận, thuyết phục ta và Tang tông chủ dẫn người lên núi, đem mấy trưởng lão phản đối việc hắn làm chưởng giảo giết hết, sau đó để Đàm Nguyên Xuân đứng ra đẩy lùi chúng ta. Chờ hắn ngồi vững vị trí chưởng giáo rồi, sau đó sẽ cùng chúng ta chia sẻ điển tịch tài phú của Huyền Đô Tử Phủ. Kế hoạch này vốn không hề có sơ sót gì, nếu như không phải có thêm biến số là Thẩm đạo trưởng đây, tất cả chắc chắn đều rất thuận lợi.”
Thẩm Kiều quen biết Đàm Nguyên Xuân mấy chục năm, chưa giờ biết sau những đôn hậu hiền lành của đại sư huynh lại là một kẻ đại gian đại ác như thế. Tuy rằng trước đó đã sớm có dự liệu, nhưng chung quy vẫn luôn tồn tại một tia hi vọng, trong lòng vẫn không tự chủ được mà giải vây cho hắn. Cảm thấy có lẽ đối phương có nỗi khổ tâm trong lòng. Mãi đến tận khi đối phương ra tay ám hại mình không thành, ngược lại hại chết Úc Ái, Thẩm Kiều mới giật mình phát hiện, trong mấy chục năm quá khứ kia, Đàm Nguyên Xuân mà bọn họ biết, e rằng căn bản không phải Đàm Nguyên Xuân chân chính.
Đoạn Văn Ương dường như phát hiện cảm giác trong lòng hắn, lại quay ra an ủi nói: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, Thẩm đạo trưởng cũng đừng quá đau buồn. Kỳ thực ngày đó khi Úc Ái từ trong tay sư đệ ta lấy đi Tương Kiến Hoan hạ độc cho ngươi, Đàm Nguyên Xuân cũng ở bên quạt gió thổi lửa không ít. Ta không dám nói Úc Ái vì hắn mới quyết định ám hại ngươi, nhưng lời nói gây xích mích ly gián cũng không ít, dù sao cũng vẫn có chút tác dụng mà.”
Thẩm Kiều: “Ngươi có chứng cứ gì?”
Đoạn Văn Ương cười nói: “Tất nhiên là không có. Côn Tà và Úc Ái đều đã chết, lẽ nào ta còn có thể tới địa phủ đưa bọn họ đến đối chất hay sao? Lời này cũng chỉ là ngày đó ta nghe được từ trong miệng sư đệ ta mà thôi, là thật hay giả, Thẩm đạo trưởng tự mình tới hỏi Đàm Nguyên Xuân là được mà!”
Dứt lời, hắn bứt ra thu tay, trong miệng huýt một tiếng, vài tên cao thủ Đột Quyết dường như nghe thấy mệnh lệnh, theo sát phía sau. Mấy người đó rất nhanh đã rời đi theo hướng ban đầu đi đến.
Đoạn Văn Ương cũng không quay đầu lại, thanh âm từ phía xa xa truyền đến: “Vừa rồi lúc mới lên núi, đệ tử Huyền Đô Sơn chết mất hai người, đều là do người trong Hợp Hoan tông giết. Ta cũng không có giết ai, chỉ gây thương tích cho bọn họ mà thôi. Thẩm đạo trưởng cứ xem vết thương là biết, cho nên chớ có đem ân oán tính lên đầu Đoạn mỗ ta!”
Tiêu Sắt giận dữ: “Quân vô lại!”
Tới là cùng tới, đi lại là vạ ai người ấy chạy. Ghê tởm nhất chính là trước khi đi đối phương còn muốn hãm hại nhau.
Tang Cảnh Hành và Bạch Nhung đều đã chạy hết, hiện tại ngay cả Đoạn Văn Ương cũng dẫn người rời đi. Còn dư lại đều là đệ tử Hợp Hoan Tông, làm sao còn có chiến ý, tinh thần nhanh chóng tan rã, bị đám người Huyền Đô Sơn tìm ra sơ hở, đánh giết tơi bời, quân lính tan rã. Cuối cùng Hợp Hoan tông dẫn tới mười ba người, chỉ còn lại mình Tiêu Sắt và hai người nữa hốt hoảng trốn chạy. Mười người còn lại, đều để lại tính mạng dưới cơn giận dữ của mọi người trong Huyền Đô Sơn.
Khổng Tăng khập khiễng đi tới, thỉnh tội với Thẩm Kiều: “Khổng Tăng vô năng, không thể bắt giữ Đoạn Văn Ương.”
Ánh mắt Thẩm Kiều đảo qua những người khác, rất nhiều người cũng đều lộ vẻ xấu hổ lúng túng trên mặt, không dám nhìn thẳng vào hắn, vội vàng dời tầm mắt, cúi đầu.
Thẩm Kiều hiểu rất rõ, sở dĩ những người này lộ ra vẻ mặt như thế, không chỉ vì bọn họ không thể lưu lại tính mạng của Đoạn Văn Ương và đám người Tiêu Sắt, mà chủ yếu là vì ngay từ ban đầu, tại lúc Thẩm Kiều gặp rủi ro, không hề chủ động cố gắng chống đỡ cho hắn, mà lựa chọn đứng bên phía Úc Ái.
Hiện giờ vật đổi sao dời, bụi trần lắng xuống, rất nhiều người tất nhiên cũng nhận rõ, cái Úc Ái gọi là hợp tác với Đột Quyết, dẫn dắt Huyền Đô Sơn một lần nữa nhập thế, một lần nữa chiếm lĩnh bậc cửa Đạo Môn đệ nhất thiên hạ, đều là hoa trong gương trăng trong nước. Điểm bắt đầu đã sai, nền tảng bất ổn, từ đó về sau tất nhiên là từng bước từng bước đi tới vực sâu.”
Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, Vũ Văn Ung không tin phật đạo ngày đó, lại bạo bệnh mà chết ngay lúc thịnh niên? Ai sẽ nghĩ tới, Tề quốc cường thịnh lại có thể bị Chu quốc đoạt lấy, mà người kế nhiệm Vũ Văn Ung là Vũ Văn Uân không chỉ không thể đem cơ nghiệp của phụ thân phát dương quang đại, ngược lại còn chắp tay dâng tặng người ta giang sơn bao năm cha hắn gìn giữ. Phương bắc thay đổi triều đại, mà Thẩm Kiều lại vì có công giúp đỡ tân triều, mà được phong làm Thông Vi Nguyên Diệu chân nhân, kéo theo đó là Huyền Đô Sơn, thậm chí là Đạo Môn, cũng bởi vậy mà có được một vị trí trong triều Tùy, từ nay về sau đại đạo truyền thừa, đời đời bất diệt.
Triều Tùy trái ngược với thời kỳ Chu Tề yếu thế với Đột Quyết, trực tiếp trở mặt cùng Đột Quyết, quan hệ hai bên giương cung bạt kiếm. Úc Ái muốn mượn Đột Quyết thực hiện nguyện vọng quật khởi Huyền Đô Sơn, cuối cùng cũng không thể đạt được. Thế sự khó lường, những cái này lúc trước ai có thể ngờ được?
Chính là vì không thể nghĩ tới, cho nên rất nhiều người thấy thẹn trong lòng, không dám đối mặt với Thẩm Kiều. Từ một điểm này mà nói, kỳ thực bản tính của bọn họ cũng không hề xấu.
Thẩm Kiều tất nhiên cũng biết, lúc trước Úc Ái có thể thuận lợi tiếp nhận vị trí chưởng giáo, trong đó không thiếu công lao của mấy vị trưởng lão này, cộng với đa số đệ tử trên núi cũng đều cảm thấy Úc Ái thích hợp với vị trí chưởng giáo này hơn. Nếu như muốn truy cứu tới cùng, sợ là chỉ có thể đem tất cả những người này trục xuất hết khỏi sư môn. Việc này có ảnh hưởng quá lớn tới Huyền Đô Sơn, xét tới cùng cũng chẳng còn lại gì. Có một số việc nếu có thể nhắm một mắt mở một mắt, cũng không phải điều gì quá xấu.
Cõi đời này vốn không có người nào là thập toàn thập mỹ. Tuy rằng Thẩm Kiều trải qua rất nhiều cơ khổ, nhưng đối với đồng môn hay vãn bối ngày xưa, trong lòng hắn vẫn không có quá nhiều thù hận, cũng không có suy nghĩ trả thủ hay tìm cách để mình mở mày mở mặt gì đó.
Năm đó hắn từ trong tay sư tôn tiếp nhận vị trí chưởng giáo Huyền Đô Sơn, lại không thể bảo vệ nó, đã là thất trách của chính bản thân. Không tự xét lại mình, ngược lại còn đem tội lỗi đổ lên đầu người khác, đó không phải là tác phong của Thẩm Kiều.
Cho nên hắn nói với Khổng Tăng: “Ngày đó Úc Ái hạ độc hại ta, việc này đặt trong môn quy tất nhiên là khó có thể tha thứ. Chỉ là hiện giờ đệ ấy đã chết, người chết như đèn tắt, những chuyện này cũng không truy cứu nữa. Ta sẽ mang thi thể của đệ ấy tới trước bài vị các đời tổ sư thỉnh tội.”
Nói đến đây, Thẩm Kiều chuyển đề tài: “Chỉ là từ nay về sau, ta hi vọng trên dưới Huyền Đô Sơn, có thể đồng tâm hiệp lực. Mọi người chung tay, mạnh tựa thành đồng. Nếu như có thêm người nào cấu kết với bên ngoài, vậy thì dựa theo giới luật sư môn để xử trí. Bất luận là ai cũng không được phép nhẹ nhàng tha thứ.”
Hắn từ lâu đã vượt xa quá khứ, trong lời nói lúc này không thiếu ý lạnh âm trầm, khí thế băng hàn, mọi người kinh sợ trong lòng, vội vàng cung kính nói dạ.
Đến đây, cũng không cần làm đại điển kế nhiệm gì đó nữa, một cách tự nhiên, mọi người đã chấp nhận thân phận chưởng giáo của Thẩm Kiều.
Ngoài điện Tam Thanh bừa bộn đủ thứ, rất nhiều người bắt đầu thu thập tàn cục. Thẩm Kiều lệnh Khổng Tăng dẫn người xuống núi, tìm mấy đệ tử thủ vệ dưới chân núi, có ai bị thương thì chữa thương, ai bị giết thì thu xếp thi thể, cẩn thận chôn cất.
Hắn vốn từng là chưởng giáo, bắt tay vào làm những chuyện này tất nhiên thuận buồm xuôi gió, đâu đều vào đấy.
Ngay tại lúc này, Biên Duyên Mai đã trở lại: “Đã bắt được Đàm Nguyên Xuân. Lưu trưởng lão đã đưa hắn tới giam ở Hình đường của các ngươi, chờ ngươi tới xử trí.”
Thẩm Kiều thấy trên người hắn có vết máu loang lổ, khóe miệng cũng còn vệt máu tươi, vội hỏi: “Ngươi bị thương sao?”
Biên Duyên Mai vung vung tay: “Không đáng ngại, thương tích của Lưu trưởng lão còn nặng hơn ta.”
Hắn không hề ngại ngùng thừa nhận chính mình thân là đệ tử của Yến Vô Sư, mà ngay cả một Đàm Nguyên Xuân cũng bắt không nổi.
Thẩm Kiều lấy thuốc trị thương ra: “Nội công của ta và ngươi đi theo hai đường khác nhau, không thể giúp ngươi vận công chữa thương được.”
Biên Duyên Mai nhận lấy nói một tiếng cám ơn, lại cười nói: “Không sao, thương thế không nặng, vận công mấy ngày là có thể khỏi rồi. Ngươi vẫn nên đi xem Đàm Nguyên Xuân đi, ta đoán ngươi cũng có mấy lời muốn hỏi hắn.”
Quả thực Thẩm Kiều có không ít lời muốn hỏi, nhưng khi hắn dần bước tới Hình đường, từ xa tới gần, lúc nhìn thấy Đàm Nguyên Xuân chật vật bị trói trên cột, lại đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không cần hỏi nữa.
Ngược lại Đàm Nguyên Xuân mang sắc mặt lạnh lùng, thấy hắn sau khi đi vào không nói một lời, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Nhìn thấy kết cục hiện giờ của ta, trong lòng ngươi chắc rất thỏa mãn nhỉ?”
Thẩm Kiều im lặng nửa ngày, mới quay ra nói với đệ tử Huyền Đô Sơn phụ trách trông coi bên cạnh: “Cởi trói cho hắn, rồi chuyển ghế đệm đến.”
Đệ tử có chút lo sợ nghi hoặc: “Chưởng giáo…?”
Thẩm Kiều: “Không sao, có ta ở đây, không có việc gì.”
Đệ tử hai bên tiến lên, theo lời cởi trói, sau đó đem ghế đệm đưa đến.
Thẩm Kiều vẫy lui bọn họ, ngồi xuống phía đối diện Đàm Nguyên Xuân.
Đàm Nguyên Xuân vốn định nhất quyết không chịu mở miệng, ai ngờ đợi mãi, cũng không đợi được vài lời của đối phương, thành ra lại có chút nóng nảy: “Rốt cục ngươi muốn nói gì với ta, duỗi đầu rụt đầu đều là một đao, sảng khoái chút đi!”
Thẩm Kiều: “Ta không biết nên nói cái gì.”
Đàm Nguyên Xuân: “Được làm vua thua làm giặc, việc gì phải giả bộ từ bi?”
Thẩm Kiều không hề bị lay động, bình tĩnh nói: “Đại sư huynh, huynh và ta làm sư huynh đệ mấy chục năm, từ khi ta gia nhập sư môn, mỗi khi sư tôn không ở bên cạnh, đều là huynh chăm sóc cho ta. Thời gian chúng ta ở chúng, so với Úc Ái hay Viên Anh hay bất cứ người nào đều dài hơn. Ta tự cho là hiểu rất rõ huynh, chỉ là rốt lại chẳng hề phải. Mà đối với ta, huynh hẳn cũng nên hiểu rõ. Ta có giả bộ từ bi hay không, tự trong lòng huynh cũng đều đã rõ, cần gì phải cố ý kích thích giận dữ trong ta?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đàm Nguyên Xuân rất dễ dàng có thể nhìn vào tận sâu đáy mắt đối phương.
Hắc bạch phân minh, phảng phất như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, giống như trước kia, chưa từng bao giờ thay đổi.
Gai nhọn hắn luôn luôn dựng thẳng trong tâm kia rút đi từng chút một, thiếu đi thần sắc lạnh lùng và kiệt ngạo, cuối cùng chỉ còn lại trầm lặng đau buồn.
Đàm Nguyên Xuân nhắm mắt lại: “Ngươi muốn xử trí ta như thế nào? Giết ta đền mạng cho Úc Ái sao?”
Thẩm Kiều: “Trước khi đi Đoạn Văn Ương từng nói với ta, ngày đó huynh từng nói lời xúi giục bên tai Úc Ái, cuối cùng thúc đẩy hắn hạ độc với ta.”
Đàm Nguyên Xuân: “Không sai.”
Đối phương dứt khoát thừa nhận, khiến bàn tay Thẩm Kiều đặt trên đầu gối có chút run lên.
Hai mắt Đàm Nguyên Xuân không có bỏ sót chi tiết nhỏ này, khóe miệng hắn nhấc lên một đường cong trào phúng: “Chẳng lẽ cho đến tận bây giờ, trong lòng ngươi vẫn còn có điều mong đợi với người làm đại sư huynh này sao? Ta nghe nói ngươi chịu không ít khổ bên ngoài. Một người mù võ công phế bỏ, sẽ gặp phải những chuyện gì, ta gần như có thể tưởng tượng được. Chỉ là ngươi không những có thể cố gắng vượt qua, võ công còn có thể khôi phục lại. Đây cũng là điều ta không ngờ tới. Chúc mừng ngươi, A Kiều, sư tôn đã từng nói, trên con đường võ đạo, không ngoài việc dần dần tinh tiến. Nhưng cũng có một loại tình huống ngoại lệ, chính là sau khí phá rồi dựng lại, có được cơ duyên, con đường võ đạo lập tức tăng nhanh như gió, không giống lẽ thường. Chắc hẳn ngươi đã lĩnh ngộ được những lời sư tôn đã nói này. Lão nhân gia người ở dưới cửu tuyền, cũng có thể mỉm cười nhắm mắt rồi.”
Thẩm Kiều: “Tại sao?”
Đàm Nguyên Xuân biết hắn hỏi cái gì: “Không có tại sao, ngay từ một khắc kia, khi sư tôn đem vị trí chưởng giáo giao lại cho ngươi, ta vẫn luôn không thoải mái. Chuyện Úc Ái cũng chỉ đúng lúc là một cơ hội. Ta không cần tự mình động thủ, chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, cớ sao lại không làm? Ngươi xem, ngay cả Úc Ái cũng không phát hiện ta đang cố ý kích động bất mãn trong lòng hắn với ngươi. Hôm nay nếu như không phải bị ngươi phát hiện, ta đã sớm có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận vị trí chưởng giáo rồi.”
Thẩm Kiều trong sự đau xót khó nén được phẫn nộ: “Huynh và ta làm huynh đệ nhiều năm như vậy, hẳn cũng phải biết bản tính của ta. Năm đó khi sư tôn muốn đem vị trí chưởng giáo cho ta, ta cũng từng lo lắng huynh không vui, đã từng hỏi qua huynh. Khi đó huynh không hề bộc lộ chút khó chịu nào, cho dù là sau đó khi ta làm chưởng giáo, nếu như huynh muốn vị trí đó, ta vì muốn đồng môn hòa thuận một nhà, cũng tất sẽ nghĩ cách giúp cho huynh. Tại sao huynh lại phải làm như vậy!”
Đàm Nguyên Xuân ha ha cười lạnh hai tiếng, bỗng nhiên kích động: “Tại sao?! Ngươi vậy mà còn dám hỏi ta tại sao?! Ta vào sư môn sớm hơn ngươi, sư tôn tại chỉ coi trọng ngươi! Ta mới là đại sư huynh, sư tôn lại chỉ đối với ngươi dốc sức dạy dỗ! Bỏ qua những cái này không nói, thiên phú của ngươi cao hơn, tư chất tốt hơn, sư tôn suy nghĩ cho sự suy tồn của môn phái, tất nhiên cũng phải nghiêng về phía ngươi hơn. Ta cũng có thể hiểu. Nhưng tại sao ngay cả những việc nhỏ tầm thường, hắn cũng chỉ một lòng hướng về ngươi! Ở trong lòng hắn, chỉ có mình Thẩm Kiều ngươi là đồ đệ tốt, đâu còn chưa được bóng dáng của người nào khác! Nếu như hắn không thích ta, đem ta trục xuất khỏi sư môn cũng được, tại sao phải dùng sự tồn tại của chúng ta để tôn lên sự sủng ái với ngươi?!”
Trong lòng Thẩm Kiều một mảnh lạnh lẽo, khó có thể tin nhìn hắn: “Huynh thật sự nghĩ về sư tôn như vậy?”
Đàm Nguyên Xuân: “Sư tôn sủng ngươi yêu ngươi, mọi chuyện đều nghiêng về phía ngươi. Ở trong lòng ngươi, tất nhiên là hắn hoàn mỹ về mọi mặt, không gì không tốt! Nhưng những người khác thì sao! Ta muốn làm chưởng giáo, ngươi liền bố thí cho ta, phải, ngươi yêu thương huynh đệ, ngươi nhân hậu nghĩa khí, vậy thì có ích gì, đó cũng chẳng phải là do Kỳ Phượng Các tự tay giao cho ta, ta thèm vào! Ngươi có cho ta một trăm cái chức chưởng giáo đó thì có ích lợi gì, cái ta muốn chính là chứng mình cách hắn làm là sai rồi, ngươi căn bản không gánh nổi coi trọng và giao phó của hắn. Ta muốn chứng minh giao Huyền Đô Sơn vào trong tay ngươi là sai. Ta muốn khiến cho hắn ở trong lòng đất cũng phải mở mắt ra nhìn cho kỹ, hắn sai rồi! Ta muốn làm cho hắn phải nhớ, hắn còn có một đồ đệ là Đàm Nguyên Xuân!”
Đại sư huynh với khuôn mặt dữ tợn trước mắt này, đâu còn chút dáng dấp hiền lành hòa ái dễ gần nhiều năm qua nữa?
Thẩm Kiều thật lâu không nói, chỉ cảm thấy mệt mỏi chán chường: “Mấy người Viên Anh và Hoàn Ba, cũng đâu có nghĩ như huynh.”
Đàm Nguyên Xuân cười lạnh: “Đó là vì chúng nhập môn muộn, từ sau khi bọn chúng nhập môn kia, sư tôn cũng rất ít khi hỏi đến chúng. Võ công của đám Viên Anh đều là do ngươi thay sư tôn truyền thụ hơn phân nửa. Bọn chúng tất nhiên không thể có mong đợi gì. Ngươi hỏi một người chưa từng uống cháo, mùi vị cháo là gì, hắn trả lời được sao?”
“Giờ ngươi cũng biết rồi, đại sư huynh tốt bụng trong lòng các ngươi kia, từ trước tới nay đều là giả. Ta nhọc nhằn khổ sở giả bộ suốt mấy chục năm. Khi sư tôn còn sống, sợ hắn thất vọng, khi sư tôn qua đời, lại sợ bại lộ tâm tình của mình quá sớm. Hiện giờ rốt cục không cần phải giả bộ nữa, ngực thật sự là sảng khoái đến không nói lên lời!”
Hắn ngửa đầu cười to: “Sảng khoái, sảng khoái!”
Thẩm Kiều nhìn hắn cười to, vẻ mặt từ đau xót dần biến thành lãnh đạm, không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.
Đàm Nguyên Xuân: “Ngươi muốn xử trí ta như thế nào? Trực tiếp giết ta, hay là phế bỏ võ công của ta, đâm mù hai mắt, sau đó ném ra ngoài, để ta trải nghiệm những ngày thống khổ như ngươi khi đó?”
Thẩm Kiều nhìn hắn một lát, bỗng nhiễn rút kiếm khỏi vỏ, nghiêng người về phía trước, vươn tay phất qua.
Đàm Nguyên Xuân chỉ kịp nhìn thấy ánh kiếm chợt hiện lên trước mắt, quanh thân đột nhiên đau nhức, vận khí một lần nữa, trong cơ thể đã trống rỗng, một chút nội lực cũng không hề còn tồn tại.
Quả nhiên hắn muốn mình trải nghiệm thống khổ sống không bằng chết! Đàm Nguyên Xuân không khỏi cười lạnh.
Lại nghe Thẩm Kiều nói: “Ngươi ám hại huynh đệ, phạm vào môn quy, vốn nên xử tử. Chỉ là ngày đó khi lâm chung, sư tôn từng nói với ta, muốn ta bảo hộ huynh đệ, che chở các ngươi chu toàn yên vui, càng bắt ta phải đối xử thật tôn kính với ngươi, không thể chỉ vì ngươi không phải chưởng giáo mà thất lễ với ngươi. Cho đến hôm nay, Úc Ái đã chết, sư tôn ở dưới Cửu Tuyền, chắc cũng không muốn lại có thêm một đồ đệ nữa xuống dưới đó với người. Từ nay về sau, ngươi ở lại trên ngọn núi Quần Linh này thủ mộ cho sư tôn thôi. Cho dù là xuân thu ấm lạnh, cũng không được rời khỏi núi Quần Linh này nửa bước, ta cũng coi như ngươi đã chết rồi.”
Hắn cũng không quay đầu lại, càng đi càng xa, cho đến khi thân ảnh biến mất, thanh âm vẫn còn vang vọng ở đây thật lâu.
Đàm Nguyên Xuân quỳ ngồi dưới đất, dường như chẳng hề phát hiện đau đớn trên người mình, chỉ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Thẩm Kiều.
Nửa ngày sau, hắn đột nhiên gào khóc!
Tiếng khóc từ trong Hình đường xa xa truyền tới. Thẩm Kiều dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời.
Trời cao trong vắt, không một gợn mây, lộ ra màu xanh trong vắt, không hề vì vui buồn của chúng sinh mà thay đổi.
Thẩm Kiều nhắm hai mắt lại, cúi đầu nhìn Sơn Hà Đồng Bi Kiếm trong tay mình, chợt nhớ tới tình cảnh ngày trước ở trong hang núi, Yến Vô Sư cầm thanh kiếm này đi róc vảy cá.
Bi thương trong lòng bất tri bất giác, chậm rãi biến tan.
Editor: Sao tự dưng ta thấy mùi tình đơn phương của anh Xuân với sư phụ vậy ~~~ có ai thấy thế ko? Có thể nói con cái tính cách vặn vẹo một phần cũng là do cha mẹ chăm sóc không đúng cách a ~~~