Đoạn Văn Ương dùng roi, sư phụ Hồ Lộc Cổ của hắn lại không thế.
Hơn hai mươi năm trước, trận chiến của Hồ Lộc Cổ và Kỳ Phượng Các, hai người đều dùng kiếm, mà hiện nay, có lẽ hắn đã mở ra một lối riêng cho võ đạo, có lẽ là không thích sử dụng kiếm nữa, lúc này giao thủ cùng Thẩm Kiều, đối phương nâng kiếm đón gió bay lên, áo bào phần phật, kiếm khí tự như cầu vồng xuyên mây, hạc nhập trời cao, mãnh liệt đánh thẳng về phía Hồ Lộc Cổ. Mọi người chỉ cảm thấy bên tai ầm ầm vang vọng, tựa như có hàng vạn con ngựa chạy qua, lại tựa như sóng biếc mênh mang, không khỏi nhìn nhau mà biến sắc. Người có công lực hơi kém, thậm chí còn cảm thấy lỗ tai đau đớn, có chút khó chịu, nhanh chóng vận công chống lại.
Trong đại hội thử kiếm, Thẩm Kiều vẫn luôn không tham dự vào. Tuy rằng mọi người đều biết hắn có võ công bất phàm, nhưng một đạo sĩ tuấn mỹ, ôn văn nhĩ nhã, thực sự không khiến người ta cảm thấy lợi hại chỗ nào. Mãi đến tận khi hắn giao thủ cùng Nguyên Tú Tú, mọi người mới biết được hàm nghĩa chân chính của câu nói “Không thể trông mặt mà bắt hình dong” này. Nhưng khiến họ rung động thật sự, vẫn lại là ở cảnh tượng trước mắt.
Chiêu kiếm này của Thẩm Kiều, bá đạo ác liệt, lớn tiếng dọa người, khí thế dâng trào. Kiếm như tên, quả thực có cảm giác của sơn hà đồng bi.
Mà người bên ngoài nhìn thấy khiếp sợ kính nể, nhưng trong lòng Thẩm Kiều lại hiểu rất rõ, chiêu này của hắn, dùng tới chín thành công lực, cho dù cùng Dịch Ích Trần còn sức đánh một trận, vẫn như cũ không phải đối thủ của Hồ Lộc Cổ.
Cao thủ so chiêu, kỳ thực người đứng xem không nhìn ra, nhưng chỉ cần trận chiến bắt đầu một cái, hai bên đương sự đều tự nắm được.
Từ khí xem người, nội lực của một người có thâm hậu hay không, từ khí tràng chung quanh là có thể nhận biết được vài phần. Thẩm Kiều tự mình luyện chân khí “Chu Dương Sách”, sau khi đắp nặn lại gân cốt, tiến cảnh không đến mức quá nhanh, nhưng ít nhất so với trước, đã tiến được vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Nếu như có thời gian, chưa chắc hắn đã không thể đánh ngang cùng Hồ Lộc Cổ.
Chỉ là Hồ Lộc Cổ nhiều hơn hắn mấy chục năm công lực. Nhân vật năm đó có thể so sánh với Kỳ Phượng Các, không biết trong hai mươi năm cơ duyên này, lại khám phá ra cảnh giới gì. Hiện giờ phá quan tái xuất giang hồ, đã nắm chắc ngôi vị đệ nhất giang hồ, đặt trong võ lâm Trung Nguyên, nghiễm nhiên không có địch thủ, ngay cả Dịch Ích Trần cũng thua dưới tay đối phương. Thẩm Kiều muốn thắng, cơ hội này không hề lớn.
Nhưng cơ hội không lớn, không phải là cứ ngồi đó bó tay chịu trói.
Chiến trường thay đổi trong chớp mắt, nếu như có thể tóm được một chút hi vọng sống, cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, chuyển bại thành thắng. Thẩm Kiều thừa nhận giữa mình và Hồ Lộc Cổ có một khoảng cách, mà loại khoảng cách chênh lệch này còn chưa đủ để ép hắn ngồi yên chờ chết.
Kiếm khí bàng bạc vạn ngàn, tựa như sóng lớn vỗ bờ dâng về phía Hồ Lộc Cổ, trong nháy mắt đã đến mặt hắn, ngay cả Đoạn Văn Ương cũng không chịu nổi phải lui lại mấy bước, vậy mà hắn lại không hề động đậy chút nào, nhưng ánh mắt đã từ hờ hững ban đầu, dần dần nhiễm lên một tầng nghiêm nghị.
Hồ Lộc Cổ đột nhiên vung hai tay áo lên, lại nặng nề đập xuống, trực tiếp ép kiếm khí bá đạo đang dâng trào kia xuống, sau đó cả người không hề mượn lực, lại đột nhiên vụt lên khỏi mặt đất, bay về phía Thẩm Kiều, tay phải cùng lúc đánh ra một chưởng.
Một chưởng này thường thường không có gì lạ, không hề có kỹ xảo gì, nhưng Thẩm Kiều lại cảm giác kiếm khí do mình đánh ra bỗng nhiên giống như đụng phải một vách đá cứng rắn không thể phá vỡ, không những không thể phá hủy, trái lại còn bị nó phản phệ ngược lại, hơn nữa còn mạnh gấp mấy lần chân khí của mình.
Thẩm Kiều đã sớm có dự liệu, trên mặt cũng không hiện vẻ kinh sợ. Hắn không hề liều mình lao đến, mà trực tiếp tránh né mũi nhọn, ngược lại dựa vào chân khí của đối phương mà phi lên cao thêm vài thước, sau đó người kiếm hợp nhất, phi thẳng xuống lướt về phía Hồ Lộc Cổ.
Ở trong mắt người ngoài, dĩ nhiên không nhận rõ cái gì là người hóa kiếm, kiếm hóa người. Thân pháp Thẩm Kiều quá nhanh, không thể dùng lợi tiễn để hình dung, chỉ có thể dùng phong lôi để diễn tả. Nhưng thân thể hắn dù nhanh, lại có tư thái ngược hẳn với phong lôi, ngược lại như một luồng khói thanh bạch, cử trọng nhược khinh, đại âm hi thanh, đại tượng vô hình*.
*Cử trọng nhược khinh, đại âm hi thanh, đại tượng vô hình: Biến nặng thành nhẹ, âm lớn thì vang, voi lớn thì thành như vô hình.
Đoạn Văn Ương ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, nội tâm không nhịn được mà kinh ngạc một chút. Công lực của Thẩm Kiều tiến cảnh, không thể nói là không nhanh, cũng không thể nói là không khiến người ta sợ hãi, chỉ mỗi chiêu thức ấy, so với mình, đã lợi hại hơn nhiều.
Kỳ thực công lực hiện giờ của Thẩm Kiều, so với lúc bản thân trước khi trúng độc, còn có chút không bằng. Chỉ là hắn luyện chân khí Chu Dương Sách, mới hiện ra việc tiến cảnh kinh người. Nếu như Đoạn Văn Ương từng nắm được võ công khi trước của Thẩm Kiều, vậy bây giờ chắc chắn sẽ không giật mình nữa.
Nhưng Hồ Lộc Cổ dù sao cũng là Hồ Lộc Cổ, chiêu thức ấy của Thẩm Kiều vẫn như trước không thể làm gì được hắn. Hắn nhẹ nhàng giẫm nhẹ một cái, gạch xanh dưới chân lập tức từ đó nứt toác về bốn phía, bị chân khí quanh thân hắn cuốn lấy, từng mảnh hóa thành những lưỡi đao sắc, bắn thẳng về phía Thẩm Kiều.
Gạch đá va chạm với kiếm khí, tất cả biến thành tàn vụn bắn tung ra bốn phía. Hai cỗ chân khí cũng theo đó bắn ra với sức công phá mạnh hơn. Không ít người không kịp né tránh, không kịp vận khí chống đỡ, hoặc là võ công của bọn họ căn bản không thể dùng tới hai từ chống đỡ, đều biến sắc, thậm chí còn kinh ngạc kêu lên thảm thiết. Người bên cạnh nhìn sang, lập tức bị mảnh vụn cắt lên hai má, cần cổ, nhất thời máu tươi chảy ròng, tình trạng bi thảm.
Như đám người Đoạn Văn Ương, Dịch Ích Trần, những mảnh vụn này khi đến khu vực cách thân họ nửa thước liền dồn dập rơi xuống. Bọn họ tuy chưa bị thương chút nào, lại đều không hẹn mà cùng nhíu mày.
Đoạn Văn Ương cau mày là vì hắn vốn cho rằng sư phụ mình muốn đối phó với Thẩm Kiều, không nói là dễ như trở bàn tay, thì ít nhất cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng. Dù sao xếp hạng của đối phương trong miệng Viên Tử Tiêu còn thấp hơn cả Dịch Ích Trần. Lại không nghĩ tới hai người giao thủ mấy chiêu, sư phụ càng lúc càng thêm nghiêm túc, không hề lưu tay.
Dịch Ích Trần tự nhiên cũng nhìn thấy điểm này, cho nên hắn nhíu mày thật sau. Dùng kinh nghiệm trận giao thủ vừa rồi với Hồ Lộc Cổ của hắn mà xem, giờ khắc này chỉ sợ Thẩm Kiều khá là vất vả, nhưng quan trọng hơn là, phần thắng không lớn.
Thân ở trong vòng chiến, Thẩm Kiều quả thực cảm nhận được áp lực lớn lao như Thái Sơn áp đỉnh. Kiếm đạo của hắn bây giờ đã đạt đến cảnh giới kiếm tâm, phóng tầm mắt ra toàn thiên hạ, đã có thể coi là bễ nghễ chúng sinh. Nhưng nội lực cuối cùng vẫn là vết thương khó lành, đặc biệt là so với lão yêu quái như Hồ Lộc Cổ này, càng không thể sánh được.
Mũi kiếm nhanh như chớp đánh tới, từ trên cao phủ xuống Hồ Lộc Cổ, mà trong chân khí như dời núi lấp biển đó, lại như dòng nước đi ngược, Thẩm Kiều đặt mình trong đó, càng lúc càng cảm thấy vất vả, cho nên không cách nào tiến thêm.
Cùng lúc đó, quanh thân Hồ Lộc Cổ tỏa ra kình khí vô cùng tận, áo bào tung bay, chân khí giống như tầng tầng vòng xoáy cuốn lấy, hắn lại nhảy lên, vỗ về phía Thẩm Kiều. Chưởng phong mạnh mẽ, như mãnh thú nuốt chửng vạn vật, đem tất cả ánh kiếm, khí kiếm nuốt chửng hoàn toàn, xuyên thấu vào trong!
Chư thiên tinh thần, phiên vân phúc vũ, đều tại trong tâm!
Thẩm Kiều nhắm mắt lại, đem nội lực vận đến cực hạn, tâm đem toàn bộ tạp niệm bài trừ ra ngoài, chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ, đó chính là đánh bại Hồ Lộc Cổ!
Trận chiến này, không chỉ vì chính hắn, mà còn là vì sư tôn Kỳ Phượng Các. Hắn không thể để người khác nói Kỳ Phượng Các có mắt như mù, thu nhận đồ đệ không những không kế thừa được chí khí của mình, ngược lại còn thua dưới tay đối thủ từng bại dưới tay hắn.
Thẩm Kiều có thể không để ý tới hư danh, nhưng hắn lại không thể không để ý tới danh tiếng sau khi qua đời của Kỳ Phượng Các!
Kiếm tâm thấu rõ, tương ngộ nguyên sơ, tâm cầu thắng tất nhiên không thể quá mức chấp nhất, nhưng nếu đã giao thủ, tất phải có bên cao bên thấp. Thế gian này khó có người chỉ cầu bại mà không cầu thắng.
Cho dù là cầu bại, cũng không phải thật sự là cầu bại một lần, mà chỉ là tự phụ kiêu ngạo hơn xa người thường, cảm thấy mình khó mà kiếm được địch thủ như ý.
Thẩm Kiều đột nhiên mở mắt ra, kiếm của hắn cực nhanh, nhanh đến mức đã hóa thành một tàn ảnh.
Nhưng ánh mắt của hắn lại không hề rơi lên thân kiếm, mà là rơi vào trên người phía trước.
Hồ, Lộc, Cổ!
Đối phương cũng nhấc chưởng đón lấy, chân khí quanh thân cuồn cuộn, như biến lớn gặp mưa dền gió dữ, thiên địa nổi giận hất tung sóng lớn, muốn đem vạn vật cuốn xuống dưới đáy biển tối tăm, hiệp lộ tương phùng, thắng giả vi vương*!
* Hiệp lộ tương phùng, thắng giả vi vương: gặp nhau nơi ngõ hẻm khó có thể buông tha, người thắng làm vua.
Thẩm Kiều chỉ cảm thấy một cỗ chân khí cực đại xông thẳng tới mặt, gần như đem cả thân mình cuốn vào trong đó. Khí huyết trong lòng lao nhanh cuồn cuộn, giống như hận không thể tìm nơi phun ra. Dưới áp lực cả trong lẫn ngoài, thân thể như bị ép thành một trang giấy mỏng, kinh mạch xương cốt không chỗ không đau.
Hắn là một người có khả năng ẩn nhẫn cực cao, ngày xưa rơi vực trọng thương, kinh mạch tái tạo, thống khổ khi đó, Thẩm Kiều đều có thể nhịn xuống. Hiện giờ, một chưởng này của Hồ Lộc Cổ, cho dù đau đớn cực độ, hắn vẫn yên lặng không hề kêu rên, chỉ đợi một kích kiếm khí này tan đi, liền thu tay hạ xuống đất.
Chỉ là nhẫn thì nhẫn, chung quy cũng không thể ép xuống, phun ra một ngụm máu lớn, tung tóe điểm trên xiêm y cùng mặt đất.
Sắc mặt Hồ Lộc Cổ không hề thay đổi, chỉ lui mấy bước, không hề thổ huyết.
Thẩm Kiều tự thấy chiêu kiếm này đã dùng hết toàn lực, cuối cùng cũng có thể gây thương tổn cho Hồ Lộc Cổ. Đối phương tuy rằng không bị nặng như của hắn, nhưng tất nhiên cũng đã tạo thành thương tổn trong người.
Mấy người Triệu Trì Doanh Cố Hoành Ba rốt cục cũng đợi được đến lúc hai người tạm thời dừng tay, vội vàng tiến lên dìu lấy.
Ngọc Sinh Yên tuy có lòng nghe theo lời dặn dò của sư phụ, nhưng cũng biết võ công của mình, đặt ở trong đó, dù thế nào cũng không xứng là đối thủ của Hồ Lộc Cổ, tùy tiện đi lên chỉ là chịu chết, thấy hai người ra tay, trong lòng không khỏi sốt ruột, lúc này mới thừa cơ chen vào: “Nghe danh Đột Quyết Hồ Lộc Cổ đã lâu, hôm nay liên tiếp khiêu chiến hai đại cao thủ, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Hồ Lộc Cổ vốn không đặt hắn vào mắt, lúc này cũng chỉ liếc nhìn qua, tự có đồ đệ hiếu thuận Đoạn Văn Ương tiến lên thay vì hắn giới thiệu thân phận của đối phương. Hồ Lộc Cổ sau khi nghe xong, lúc này mới nói: “Nghe nói Yến Vô Sư ở trong Trung Nguyên, có thể xưng là cao thủ, cách không xa so với Kỳ Phượng Các năm đó.”
“Đâu chỉ cách không xa.” Tang Cảnh Hành cười tủm tỉm đổ dầu vô lửa, “Nghe nói vừa rồi Lưu Ly Cung xếp hạng võ lâm thiên hạ, đặt Yến Vô Sư xếp ở vị trí đệ nhị đấy!”
Hồ Lộc Cổ dừng một chút: “Đệ nhất là ai?”
Tang Cảnh Hành cười nhìn Viên Tử Tiêu: “Vậy thì phải hỏi Viên thiếu cung chủ của Lưu Ly Cung rồi.”
Viên Tử Tiêu lần thứ hai bị ánh mắt của toàn trường chiếu tới, nhưng nàng vẫn không hề biến sắc, không chút hoảng loạn, nói với Hồ Lộc Cổ: “Đệ nhất vốn cũng không phải ngươi.”
Hồ Lộc Cổ: “Vốn cũng?”
Viên Tử Tiêu: “Hiện giờ nhìn lại, so với Kỳ Phượng Các ngươi vẫn như trước kém một bậc.”
Hai mắt Hồ Lộc Cổ híp lại. Hơn hai mươi năm qua, ba chữ Kỳ Phượng Các không những chưa từng phai nhòa trong lòng hắn, trái lại vĩnh viễn biến thành khúc mắc không thể cắt bỏ. Chỉ đáng tiếc người đã qua đời, hắn vốn là muốn cùng đối phương đánh một trận, lại chẳng tìm thấy người.
Đoạn Văn Ương cười lạnh: “Kỳ Phượng Các đã chết, chẳng lẽ cái chức đệ nhất thiên hạ này có thể đánh giá cho cả người chết? Nếu nói như vậy, đám người Đào Hoằng Cảnh, Thôi Tử Vọng chẳng phải cũng có thể xếp lên bảng sao?”
Viên Tử Tiêu gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Cho nên ta mới nói vốn cũng không phải ngươi, nếu Kỳ Phượng Các chết rồi, vậy chính là ngươi thôi.”
Cuối cùng còn muốn nhấn thêm một chữ thôi, rõ ràng âm điệu không hề biến đổi, lại cố tình mang bản lĩnh tức chết người không đền mạng.
Nhưng Hồ Lộc Cổ vẫn chưa đến mức phải so đo với một tiểu cô nương, Đoạn Văn Ương biến sắc muốn nói thêm vài câu, hắn lại chỉ liếc mắt nhìn Viên Tử Tiêu một cái, sau đó ánh mắt liền quay trở về trên người Thẩm Kiều.
“Ngươi rất khá.” Hắn nói.
Thẩm Kiều: “Nhận lời khích lệ, vừa rồi chỉ là may mắn, các hạ mới cùng Dịch quan chủ giao thủ, nếu tính rõ ra, vẫn là bần đạo chiếm tiện nghi rồi.”
Trên mặt Hồ Lộc Cổ lộ ra ý cười nhạt. Hắn vốn mang gương mặt sắc bén như đao gọt, lúc không cười chính là người sống chớ đến gần, nụ cười này ngược lại mơ hồ có chút ý tứ hàm xúc nhu hòa.
Nhưng trái ngược với đó, lời nói của hắn lại càng thêm băng lãnh: “Nếu là lúc bình thường, ta xem thường chuyện đuổi tận giết tuyệt, hôm nay cứ như vậy liền coi như xong. Nhưng ngươi đã giết Côn Tà, nếu như ta không giết ngươi, đồ đệ ta ở dưới Cửu Tuyền không khỏi quá mức cô quạnh. Ngươi vẫn nên tới làm bạn với hắn đi!”
Lúc nói chuyện, hắn chậm rãi bước về phía Thẩm Kiều, từng bước từng bước, so với việc tản bộ hàng ngày còn chậm hơn chút, lại vô hình trung lộ ra hàn ý khiến lòng người run rẩy.
Triệu Trì Doanh Cố Hoành Ba đương nhiên không phải đối thủ của Hồ Lộc Cổ, nhưng các nàng tự cho rằng cố gắng chống đỡ một trận để Thẩm Kiều có cơ hội chạy đi cũng không hẳn quá khó khăn, liền quay đầu nhỏ giọng nói với Thẩm Kiều: “Ngươi đi mau!”
Một mặt rút kiếm ra.
Thân là người trong Ma Môn, Ngọc Sinh Yên chưa bao giờ làm qua cái chức danh anh hùng phấn đấu quên mình vì người. Chỉ là lời nói của Yến Vô Sư vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn khẽ cắn răng, cũng che ở trước người Thẩm Kiều.
Lý Thanh Ngư, Tô Tiều, Phạm Nguyên Bạch, Chu Dạ Tuyết, cũng đều đi tới, đứng chắn trước người hắn.
Vào giờ phút này, liền có thể nhìn ra Thẩm Kiều dành được rất nhiều cảm tình.
Dịch Ích Trần bị thương khá nặng, nhưng tình thế trước mắt, hắn cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt, để mặc đối phương giết Thẩm Kiều ở đây, Thuần Dương Quan sau này sẽ không thể lăn lộn trên giang hồ được nữa, lập tức nâng kiếm lướt tới, lạnh lùng nói: “Dừng tay, đại hội thử kiếm chỉ để luận bàn, không phải nơi để trả thù đánh nhau!”
Hồ Lộc Cổ làm sao để hắn trong mắt, căn bản không cần hắn động thủ, Đoạn Văn Ương và Tang Cảnh Hành đã tiến lên ngăn cản hắn. Đệ tử Thuần Dương Quan liền dồn dập tiến lên hỗ trợ, người trong Hợp Hoan Tông tất nhiên cũng không chịu lạc hậu, tình cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Còn lại đám người các môn phái khác, người nào không nhịn được thì ra tay hỗ trợ, còn lại thì đều hai mặt nhìn nhau, chân tay luống cuống, không biết nên làm sao cho phải.
Vương Tam Lang vì có lòng quý mến Cố Hoành Ba, mới vừa rồi còn được nàng ra tay bảo vệ, lúc này cũng xắn tay áo chạy tới hỗ trợ, nhị huynh thấy vậy giậm chân tức giận, cũng đành phải chạy theo sau.
Mà bước chân Hồ Lộc Cổ lại chưa từng dừng lại, vẫn như trước bước từng bước về phía Thẩm Kiều.
Thần sắc hắn hờ hững, không chút gợn sóng. Những người này, trong mắt hắn, bất quá chỉ là đám vật chết héo tàn, không đáng nhắc tới.
Thẩm Kiều nhẹ giọng nói: “Đa tạ các vị đã toàn lực che chở, nhưng đây là chuyện giữa ta và hắn, các ngươi đừng nên dính vào.”
Dứt lời, hắn đánh ra một chưởng phong, trực tiếp nhẹ nhàng đẩy mọi người sang bên cạnh.
Cố Hoành Ba vội la lên: “Sư huynh!”
Đầu kia, Hồ Lộc Cổ đã chậm rãi nhấc chưởng.
Mà Thẩm Kiều cũng nắm chặt chuôi kiếm trong tay.
Ngay tại lúc này, một tiếng cười lạnh nổ vang bên tai mọi người: “Người của bản tọa, há cho phép ngươi nói giết là giết!”
Ngọc Sinh Yên cả kinh nói: “Sư tôn!”
Câu này của hắn vừa phát ra, người khác làm sao còn không nhận ra thân phận của người tới.
Chỉ thấy một bóng người bỗng dưng xuất hiện, tựa như thiên ngoại phi tiên, bồng bềnh bất định, phiêu dật tiêu sái, lại không như dự liệu của mọi người, nghênh đón chưởng phong của Hồ Lộc Cổ, mà là cuốn lấy lưng Thẩm Kiều, trực tiếp cướp hắn đi.
Tốc độ quá nhanh, đến ngay cả Hồ Lộc Cổ cũng không kịp ngăn cản.