Trên đường đi xuống núi cả hai người đều im lặng, thiếu niên không nói lời nào, Tiểu Lan cũng không có mở miệng. Ở trong sự yên tĩnh thế này, bất kỳ một âm thanh nhỏ nào cũng khiến cho người khác chú ý.
Tiểu Lan bỗng chốc dừng bước, thiếu niên đang níu lấy vạt áo đi theo sau nàng đâm sầm vào lưng nàng: "Xin lỗi..."
"Suỵt". Vẻ mặt Tiểu Lan nghiêm túc, nàng bảo thiếu niên nắm lấy dây mây khô bên cạnh, "Phía trước có gì đó kỳ quái, ta đi qua đó xem thử, ngươi đứng ở đây đợi ta".
Thiếu niên từ nãy đến giờ vẫn luôn yên lặng lúc này vẻ mặt có chút hốt hoảng: "Có nguy hiểm không?"
Câu hỏi này không nhận được câu trả lời, Tiểu Lan đã nhanh chóng đi mất. Thiếu niên đứng yên tại chỗ, nắm chặt dây mây đến mức các khớp xương dần trở nên trắng bệch, hắn không nên như thế này. Những hình ảnh rời rạc lần lượt hiện ra trong đầu thiếu niên như đèn kéo quân. Hắn không thấy rõ, nhưng hắn biết, hắn không nên có bộ dạng như thế này, bị mù, yếu đuối bất lực, cần người bảo vệ, hắn không nên như thế, hắn...
Trong đầu càng ngày càng có nhiều hình ảnh xuất hiện, nhưng lại lướt qua quá nhanh, hắn không bắt được. Thế nhưng bóng tối dày đặc trước mắt lại giống như tấm màn bị người ta kéo ra, có thứ gì đó mờ mờ ảo ảo tiến vào tầm nhìn của hắn, con đường nhỏ lát đá xanh, dây leo héo khô bên đường.
"Hồ tiên" bước đến từ khúc quanh phía trước...
"Chỉ là một con tiểu trư yêu mà cũng dám gài bẫy định ăn thịt ta sao!"
Hắn trông thấy một cô gái vận y phục trắng, trong tay xách một con heo rừng đen đang không ngừng kêu la inh ỏi: "Cho dù tinh thần của ta có sa sút đi chăng nữa thì cũng sẽ không để bị ngươi ăn thịt đâu, từ nơi nào tới thì mau cút về đó đi!". Mắng xong, Tiểu Lan liền vung tay ném đi, "doong" một cái, heo đen nhỏ bị nàng ném vào trong hồ băng bên dưới.
Tiểu Lan phủi phủi tay, trong đầu nghĩ rằng chờ đến khi nàng sửa xong pháp khí, nhất định phải bắt hai con yêu quái lợi hại giết gà dọa khỉ.
"Đi thôi". Xử lý chuyện ở chỗ này xong, Tiểu Lan vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt thiếu niên sáng rực nhìn nàng chằm chằm. Trong phút chốc, Tiểu Lan còn cho là mắt của thiếu niên này đột nhiên có thể nhìn thấy. Nàng dắt tay thiếu niên, "Ánh mắt ngươi hôm nay trông có thần thật đấy".
Thiếu niên im lặng một chút, sau đó chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
Lên đến trên trấn, tìm được cửa hàng nhỏ nằm sâu trong hẻm, Tiểu Lan không hề khách khí đập cửa: "Trúc Lâm! Mau ra đây!"
Cánh cửa mở ra, nhưng chỉ có một tiểu đồng áo xanh đứng ở bên trong, Tiểu Lan chau mày: "Sư phụ của ngươi đâu? Ngày hôm qua hắn còn đảm bảo với ta rằng pháp khí này sau khi sửa xong thì đến mười năm nữa cũng sẽ không hư, vậy mà qua hôm nay đã hư rồi! Đây là vật hộ mệnh của ta đó, có thể đem ra làm trò đùa sao? Mau xách hắn ra đây cho ta".
Tiểu đồng áo xanh mặt không cảm xúc trả lời: "Sáng sớm hôm nay sư phụ đã cùng một cô nương bỏ trốn nữa rồi".
Khóe miệng Tiểu Lan giật một cái. Năm năm trước khi sư phụ qua đời đã thu nhận thêm một đồ đệ. Người sư đệ này của Tiểu Lan thiên phú cực cao, nhưng cả ngày chính sự không làm, chỉ thích mò mẫm nghiên cứu pháp khí thiên môn, nghiên cứu thì nghiên cứu đi, dù gì cũng có thể coi như tự mình có bản lĩnh. Thế nhưng, y lại thích hàng ngày cùng đại cô nương nhà người ta bỏ trốn, chuyện này thật khiến cho người khác đau đầu.
"Lần này hắn lại muốn chạy trốn mấy ngày?"
"Sư phụ nói, cô nương lần này rất dễ lừa, có lẽ là ngày mai sẽ quay trở lại".
Nàng không chút khách sáo kéo thiếu niên đi vào sân: "Tối nay ta sẽ ngủ lại đây, chờ hắn ngày mai trở về".
Nhà của Trúc Lâm lớn, Tiểu Lan ngủ một phòng, còn thiếu niên ngủ ở một phòng khác. Nhìn vẻ mặt hắn có ba phần không vừa ý bảy phần lo lắng không yên, Tiểu Lan bật cười trêu hắn: "Muốn ở chung với ta đến vậy sao? Chẳng lẽ ngươi thích ta rồi?"
Thiếu niên ngẩn ra, ngay sau đó khẽ mỉm cười: "Ta không biết".
Hắn lúc nào cũng vậy, cái gì cũng không biết, không nhớ. Nàng đã quen với cách trả lời đó của hắn rồi.
Tiểu Lan còn cho rằng, sau khi tìm nhầm người nhiều như vậy, nếu lại gặp thêm người có chút giống với Mộ Hàn, nàng cũng sẽ thờ ơ so với trước kia. Nhưng không...
Đêm, sau khi rửa mặt chải đầu xong, Tiểu Lan nghe tiếng lá trúc trong viện bị gió thổi vang lên xào xạc. Nghĩ tới vẻ mặt lo lắng của thiếu niên ban sáng, nàng không tài nào ngủ được. Trằn trọc trở mình hồi lâu, cuối cùng Tiểu Lan vén chăn, khoác áo, đi tới trước cửa phòng của thiếu niên.
Có lẽ hắn không phải Mộ Hàn, nhưng bởi vì hắn và Mộ Hàn có chút giống nhau cho nên nàng không có cách nào để mặc hắn lo lắng cho mình.
Chần chừ một lúc lâu, rốt cuộc nàng cũng gõ cửa phòng thiếu niên. Chợt nhớ ra mắt của hắn không nhìn thấy, nàng bèn không đợi mà trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào. Không ngờ thiếu niên tóc đen lúc này mới vừa tắm xong, cả người đều ướt, đúng lúc hắn đang mặc quần, đến cả áo trong còn chưa kịp khoác vào.
Hắn ngây người đứng cạnh bình phong, nhìn Tiểu Lan.
Tiểu Lan cũng sững sờ nhìn hắn.
"Ta...". Thiếu niên mở miệng, nhưng hắn không biết nên nói gì trong tình huống này, đành phải xoay người cột chặt đai lưng lại trước. Vừa mới xiết chặt đai lưng, một đôi tay gần như thô bạo xoay người hắn lại.
Nàng túm lấy eo hắn, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào ngực hắn.
Thiếu niên xấu hổ đến đỏ mặt: "Không...không thể...". Không thể thế nào, hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được lý do.
"Ngươi...". Tiểu Lan run rẩy đưa tay chạm lên ngực hắn, lần sờ đến vết sẹo màu xanh da trời nằm gần vị trí của trái tim ở trên ngực hắn, "Đây là cái gì?"
Nghe thấy một câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, thiếu niên có hơi ngẩn người, hắn cúi đầu xuống nhìn vết sẹo trên ngực mình một chút, lại nhìn Tiểu Lan đang cố gắng đè nén cảm xúc. Nàng dường như rất sợ, cứ như nếu câu trả lời của hắn không giống với mong đợi của nàng thì sẽ đẩy nàng xuống vực sâu vạn trượng.
Trong đầu hắn xuất hiện càng ngày càng nhiều hình ảnh, nhưng lại vô cùng hỗn loạn, khiến hắn vẫn không thể nào nắm bắt được.
"Ta không biết". Hắn không thể làm gì khác ngoài việc chán nản lắc đầu.
"Ta biết". Tay Tiểu Lan đang run rẩy trên vết thương kia đã bắt đầu chuyển thành vuốt ve "Là vết thương bị lưỡi của xà yêu đâm trúng gây ra, màu xanh..."
Thiếu niên im lặng, Tiểu Lan chợt ngẩng đầu nhìn hắn, không để ý đến việc đôi mắt hắn đột nhiên có thể nhìn thấy, cũng không để ý đến tư thế của hai người bây giờ đang vô cùng mờ ám. Nàng chỉ căng thẳng, nhẹ giọng hỏi hắn: "Ngươi là Mộ Hàn. Ngươi là người mà ta muốn tìm".
Có đúng không?
Thiếu niên đè nén thắc mắc, nếu như đây là điều mà nàng hy vọng, vậy thì cứ cho đó là đúng đi.
Thậm chí, hắn còn hy vọng đó chính là mình.
Hốc mắt Tiểu Lan bỗng nhiên đỏ lên: "Sư phụ". Nàng cẩn thận vòng qua eo hắn, đầu tựa vào ngực hắn, gò má nhẹ nhàng kề sát lên vết thương trên ngực hắn, "Sư phụ..."
Khóc nức nở giống như động vật nhỏ bị người ta bắt nạt.