Ý Thiên quay trở lại nhìn qua Thiên Diện Quỷ Vu. Phát hiện hắn lại biến thành bộ dáng nam tử chừng ba mươi, tướng mạo không tính anh tuấn, nhưng vẻ mặt thành khẩn.
- Đây là gương mặt thật của ngươi?
Thiên Diện Quỷ Vu gật đầu nói:
- Vâng, đây là gương mặt thật của ta, ta tên là Vương Tiểu Phàm.
Ý Thiên cười nói:
- Nhìn qua cũng không tệ lắm, đi thôi.
Thiên Diện Quỷ Vu nghe vậy vui vẻ, nhanh chóng đuổi kịp.
Mộ Dung Tiểu Dạ hiếu kỳ nhìn qua Thiên Diện Quỷ Vu, hỏi:
- Trước mắt tu vị của ngươi là thế nào?
Thiên Diện Quỷ Vu cười nói:
- Ta trước mắt là Huyễn Đế trung hậu kỳ, nhưng ta dừng ở cảnh giới này mấy năm rồi.
Mộ Dung Tiểu Dạ hoảng sợ nói:
- Cao thủ Huyễn Đế, vậy cũng rất lợi hại, sao ngươi tu luyện tới cảnh giới này được?
Thiên Diện Quỷ Vu ngượng ngùng nói:
- Kỳ thật phải cảm tạ sư phụ của ta, hắn truyền thụ cho ta thiên biến vạn hóa thuật để ta có thể biến thành bất cứ kẻ nào, do đó dễ dàng đạt được pháp quyết thượng thừa, đạt được tài nguyên trân quý. Ta chính là dựa vào giả mạo dung mạo của kẻ khác mới luyện thành một thân bản lĩnh, lại nói tiếp đều là mưu lợi. Nhưng mà sau khi tu luyện tới Huyễn Đế, muốn mưu lợi quá khó khăn.
Ý Thiên cười mắng:
- Ngươi cũng đủ thông minh, chuyện như vậy cũng nghĩ ra.
Thiên Diện Quỷ Vu cười hắc hắc, không có đáp lời. Trở lại nơi ở, Ý Thiên giới thiệu cho mọi người về Thiên Diện Quỷ Vu, tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc về thuật biến hóa của hắn.
Cũng may hắn người nào cũng có thể cải biến, cũng không cách nào biến thành Ý Thiên, nếu không mỹ nữ bên cạnh Ý Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
Mới tới Nam Dương, Ý Thiên liền thu thập Hoa Vô Khuyết, bắt được cao thủ Nguyên Đế áo xám, còn thu phục chiếm được cao thủ Huyễn Đế Thiên Diện Quỷ Vu, đây chính là thu hoạch to lớn.
Cộng thêm bất đắc dĩ, nhấm nháp tư vị Vũ Văn Tuệ Tâm cũng khiến Ý Thiên khó quên được.
Hiện tại Ý Thiên một đoàn mười người, nhiều ra một Huyễn Đế, thực lực tăng lên sâu sắc.
Ý Thiên thậm chí đã nghĩ kỹ nên làm thế nào đối phó Nam Cung thế gia cùng Huyền Dương Cung, đang đi thực hiện.
Buổi tối Ý Thiên đi vào gian phòng của Từ Nhược Hoa, làm cho nàng cảm thấy bất ngờ.
Mỉm cười nhìn qua Từ Nhược Hoa, Ý Thiên mang theo nụ cười mê người.
Từ Nhược Hoa biểu lộ phức tạp, nhẹ nhàng đóng kỹ cửa phòng, trên mặt đẹp mang theo thần sắc xấu hổ.
Đi vào Nam Dương, Ý Thiên lựa chọn Từ Nhược Hoa, đây là thiên vị cho nàng.
Giữa hai người trải qua rất nhiều việc, rất nhiều chuyện đều không thể quên.
Nắm tay Từ Nhược Hoa, Ý Thiên nhìn qua hai mắt của nàng, ôn nhu nói:
- Đêm nay ta phải đi vào sâu trong linh hồn của nàng, lưu lại lạc ấn thuộc về ta, nàng nguyện ý không?
Từ Nhược Hoa khuôn mặt nóng hổi, gật gật đầu, không nói gì.
Nghĩ đến trước đây, Ý Thiên cùng Ứng Thải Liên thân mật trong phòng, chính mình lại cùng Tô Nhã Ngọc thủ ở cửa, cảm thụ khi đó quá khó chịu.
Hôm nay thời khắc chờ đợi đã lâu xuất hiện, tim của Từ Nhược Hoa đập rộn lên, chờ mong khao khát.
Ý Thiên nhìn qua Từ Nhược Hoa, sở dĩ tối nay hắn chọn Từ Nhược Hoa, đó cũng là có nguyên nhân.
Lúc này xuôi nam, người đi theo chỉ có Từ Nhược Hoa cùng Mộ Dung Tiểu Dạ tu vị thấp nhất, chỉ là cao thủ Thánh Đế.
Vạn nhất gặp gỡ cao thủ Bát Cực Thần Điện, Ý Thiên chiếu cố không chu toàn sẽ có nguy hiểm.
Ý Thiên trước mắt là Huyễn Đế, muốn tấn chức Ảnh Đế cần nhiều năng lượng.
Từ Nhược Hoa chỉ là Thánh Đế, mặc dù có Xích Âm Tử Dương cũng không tăng lên rõ ràng.
Ngược lại là Từ Nhược Hoa sẽ nhận được lợi ích lớn, tu vị tăng nhiều, tấn chức Nguyên Đế càng dễ dàng.
Mặt khác Từ Nhược Hoa cùng Ý Thiên có quan hệ phức tạp, Ý Thiên cũng muốn sớm xử lý rõ ràng quan hệ này, trực tiếp kéo gần khoảng cách, về sau không cần cả ngày đặt trong lòng.
Căn cứ vào hai nguyên nhân này, Ý Thiên đầu tiên lựa chọn Từ Nhược Hoa mà không phải Mộ Dung Tiểu Dạ, hoặc là Long Dao Châu.
Từ Nhược Hoa cũng không hoàn toàn hiểu suy nghĩ của Ý Thiên, nàng chỉ xấu hổ nhìn qua Ý Thiên, chờ hắn che chở.
Thân thiết cười cười, Ý Thiên kéo Từ Nhược Hoa vào trong ngực, nhìn qua giai nhân thẹn thùng trước mặt, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Từ Nhược Hoa.
Ưm một tiếng, Từ Nhược Hoa toàn thân vô lực, thẹn thùng thừa nhận Ý Thiên thân mật.
Ý Thiên có kinh nghiêm phong phú, chậm rãi nhấm nháp, chậm rãi chỉ điểm, dẫn dắt Từ Nhược Hoa đi tới khoát hoạt.
Trong sân, Cổ Ngũ đang ngồi trên thân cây, khóe môi mỉm cười, thầm nghĩ công tử đúng là diễm phúc khôn cùng, bên người mỹ nữ như mây, làm cho người ta hâm mộ.
Những người khác đang nghỉ ngơi trong phòng hoặc tu luyện, nắm chặt mỗi một khắc.
Trong phòng Từ Nhược Hoa, nàng sau khi trải qua đau đớn khắc cốt minh tâm, chậm rãi tiến vào cảnh đẹp.
Ý Thiên vẻ mặt vẻ hưng phấn, hồng sắc quang mang bao phủ toàn thân, bao vây thân thể phập phồng.
Từ Nhược Hoa thở hổn hển, xấu hổ vui sướng giao thoa, trong ánh mắt mang theo nhộn nhạo mê người, còn có nhu tình và ái mộ.
Ý Thiên vừa hưởng thụ vừa hiệp trợ Từ Nhược Hoa tăng tu vị, rất nhanh nàng đã tấn chức Nguyên Đế, cũng dẫn tới thiên kiếp.
Được Ý Thiên hiệp trợ cho nên những thiên kiếp này bị Từ Nhược Hoa hút vào trong cơ thể, dùng rèn luyện thân thể tăng tu vị.
Sau khi trải qua thiên kiếp, tu vị của Từ Nhược Hoa tăng nhiều, trên gương mặt xinh đẹp mang theo hào quang mê người.
Ý Thiên gầm nhẹ một tiếng, xoay người đặt Từ Nhược Hoa trên người, bắt đầu phóng túng.
Thời gian vội vàng trôi qua.
Sáng sớm, Ý Thiên nắm bàn tay như ngọc của Từ Nhược Hoa đi ra khỏi phòng, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Sắc mặt Từ Nhược Hoa đỏ hồng, lúc nhìn thấy người khác thì thẹn thùng.
Mọi người ở đây, Ứng Thải Liên là người từng trải, hiểu cảm thụ của Từ Nhược Hoa, cười nói:
- Đừng thẹn thùng, chậm rãi ngươi sẽ thích cảm giác này, hận không thể cả ngày quấn lấy hắn.
Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Dạ cùng Long Dao Châu cổ quái, đều mang theo ghen ghét và hâm mộ, ánh mắt u oán nhìn Ý Thiên, dường như đang trách cứ hắn không có hái hoa của các nàng.
Ý Thiên tự nhiên hiểu ánh mắt của hai nàng, nhưng mà loại chuyện này cần có thời gian ah, cũng không thể bảo hắn một mũi tên bắn hai con nhạn, some cả ba!
Mặc dù Ý Thiên ưa thích, đoán chừng Long Dao Châu, Mộ Dung Tiểu Dạ lúc bắt đầu cũng không chịu.
Sau khi ăn điểm tâm, Ý Thiên nói:
- Chúng ta tại Phi Vân thành chờ đợi ba ngày, ba ngày này phải dọn dẹp Huyền Dương Cung, bắt Nam Cung Hoa Anh, lại không bị Bát Cực Thần Điện phát giác.
Cổ Ngũ nói:
- Công tử, nếu như dọn dẹp đám này, cũng không cần ba ngày đâu.
Nam Cung Uyển Nghi cười nói:
- Sở dĩ Ý Thiên muốn lưu ba ngày, đó là vì chờ Ngọc Linh Lung.
Ý Thiên khen:
- Người hiểu ta, tỷ tỷ.
Nam Cung Uyển Nghi trừng Ý Thiên, cũng không nói gì, ánh mắt đầy u oán.