- Ta lần này trở lại Nam Dương cũng chỉ ngây ngốc ba ngày, thuận đường đến thăm các ngươi một chút.
Hứa Hồng Ảnh nói:
- Lần đó ngươi nghênh chiến cao thủ Bát Cực Thần Điện khiến chúng ta vô cùng lo lắng. Lúc này trở về không biết có chuyện quan trọng gì không, có thể cho chúng ta giúp ngươi không?
Ý Thiên nhìn qua ba người, trầm ngâm nói:
- Ta trở về lần này cũng không có ý định kinh động các ngươi, nhưng nhất thời cao hứng nên hiện thân. Trước mắt ta và Bát Cực Thần Điện có thù hận sâu đậm, các ngươi có quan hệ với ta là chuyện vô cùng nguy hiểm. Đương nhiên các ngươi phải thăng tu vị lên, cũng có thể đánh cược vận khí một lần. Dùng tư chất của các ngươi muốn đạt tới Vũ Đế là dễ dàng.
Ba người nghe vậy biến sắc, trao đổi ánh mắt với nhau, Vũ Đế đối với người tu luyện Nam Dương chính là hấp dẫn khó cưỡng lại.
Nhưng mà đi theo Ý Thiên chính là địch của Bát Cực Thần Điện, đây cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Trường Không Vô Kỵ hơi chần chờ, Hứa Hồng Ảnh lại tỏ vẻ đầu tiên.
- Ta nguyện thử một lần.
Hạ Hầu Hàm Yên vẫn đang do dự, ánh mắt nhìn qua Trường Không Vô Kỵ.
Ý Thiên không có nhắc nhở cái gì, số mệnh do chính bọn họ quyết định.
Trường Không Vô Kỵ cùng Hạ Hầu Hàm Yên lén thương nghị xong, cũng quyết định đánh cuộc vận khí.
Ý Thiên không có cự tuyệt, hỏi:
- Dịch Thiên Quân tình huống như thế nào?
Trường Không Vô Kỵ nói:
- Hắn vẫn đang gia tăng tu luyện, đã bước vào Huyền Hoàng. Ta gọi hắn tới, mọi người cùng tụ hội.
Liễu Như Nguyệt lẳng lặng ngồi bên cạnh Ý Thiên, mỉm cười nhìn qua tất cả, khăn che mặt che chắn dung nhan tuyệt thế của nàng.
Rất nhanh Dịch Thiên Quân chạy đến, sau khi biết được thân phận của Ý Thiên thì nhanh chóng nguyện ý đi theo tùy tùng Ý Thiên, oanh oanh liệt liệt làm đại sự một phen.
Kỳ thật Ý Thiên cũng không cần bốn người tùy tùng, nhưng cân nhắc tình hữu nghị lúc trước, trợ giúp bọn họ chỉ tiện tay mà thôi.
- Sau khi ta đi, Nam Cung thế gia có từng phái cao thủ Vũ Đế tới Phi Vân thành không?
Trường Không Vô Kỵ nói:
- Sau khi ngươi đi chừng mười ngày, Nam Cung thế gia mới phái một cường giả Vũ Đế tới, tên là Nam Cung Hoa Anh, trước mắt đang chỉnh đốn thế lực còn sót lại của Nam Cung thế gia trong Phi Vân thành này.
Dịch Thiên Quân nói:
- Bởi vì ngươi cho nên Nam Cung Uyển Nghi mang người rời khỏi, Nam Cung thế gia cực kỳ tức giận, ngươi phải lưu tâm nhiều hơn.
Ý Thiên cười nói:
- Không sao, ta ngay cả Bát Cực Thần Điện còn không thèm để ý, há lại quan tâm một Nam Cung thế gia. Qua mấy ngày ta sẽ trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, tái hiện nhân gian, trước mắt có hơn mười cao thủ Vũ Đế. Trong ngắn hạn sẽ có một nhóm người tấn chức Vũ Đế.
Hạ Hầu Hàm Yên hoảng sợ nói:
- Cao thủ Vũ Đế đã vượt qua mười vị, không sai biệt lắm có thể so sánh với Nam Cung thế gia rồi.
Hứa Hồng Ảnh sợ hãi than nói:
- Từ biểu hiện của Ý Thiên ngày đó mà nói, có hơn mười cao thủ Vũ Đế thì không kém gì Nam Cung thế gia. Chẳng trách hắn dám ganh đua cao thấp với Bát Cực Thần Điện.
Trường Không Vô Kỵ cùng Dịch Thiên Quân cùng khiếp sợ thật sâu, không thể ngờ Ý Thiên chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã thành lập được thế lực khổng lồ như thế, đây quả thực có thể nói kỳ tích. .
Thời gian sau đó mọi người bàn luận chuyện thiên nam địa bắc, Ý Thiên cũng không có lộ ra quá nhiều chuyện.
Buổi tối Ý Thiên cùng Liễu Như Nguyệt ở lại trong Thánh Cầm Các, vượt qua bình tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Ý Thiên mang theo Liễu Như Nguyệt rời đi, trước khi đi dặn dò Trường Không Vô Kỵ bốn người tĩnh tâm chờ mấy ngày, cũng không cần phải làm cái gì khác.
Chờ sau khi Ý Thiên làm xong việc sẽ mang theo bọn họ tới Vân Châu, trở thành môn hạ Âm Dương Hòa Hợp Phái, trở thành một đám tinh anh nồng cốt.
Ra khỏi Phi Vân thành, Ý Thiên tiếp tục đi về phía nam, cũng là cố ý bạo lộ hành tung, rất nhiều cao thủ của Bát Cực Thần Điện chú ý.
Liễu Như Nguyệt thấy Ý Thiên vẫn đi về phía nam, nhịn không được hỏi:
- Ngươi có ý định đi đâu?
Ý Thiên cười nói:
- Đi xích vân sa mạc, gặp gỡ Xích Vân Tử Thần, thuận tiện cũng khiến cao thủ Bát Cực Thần Điện nhớ lại chút chuyện cũ.
Liễu Như Nguyệt kinh nghi nói:
- Ngươi muốn dẫn caot hủ Bát Cực Thần Điện tới xích vân sa mạc, sau đó liên thủ với Xích Vân Tử Thần đối phó bọn chúng?
Ý Thiên cũng không nói, hắn đúng là có ý định như vậy, cũng là mục đích chân chính khi tới đây.
- Đi thôi, cao thủ Bát Cực Thần Điện đã cảm ứng được khí tức của chúng ta, là thời điểm cho bọn chút thu chút lợi tức rồi.
Lóe lên rồi biến mất, Ý Thiên mang theo Liễu Như Nguyệt trong nháy mắt bay về phương xa, cao thủ Bát Cực Thần Điện cũng phá không tới, trước sau chỉ cách một đường.
- Đáng giận, lại bị hắn chạy, chúng ta đuổi theo.
Mấy lần bị Ý Thiên trêu đùa, caot hủ Bát Cực Thần Điện đã sớm lửa giận công tâm, muốn lột da của hắn ra.
Sau khi tức giận thì mất tỉnh táo.
Vào lúc Ý Thiên chọc giận cao thủ Bát Cực Thần Điện, một người đối mặt một đám người điên thì tràng cảnh sẽ như thế nào?
Xích vân sa mạc, trở lại chốn cũ, lúc này có câu chuyện sâu sắc thế nào?
Ý Thiên hành tung tác động tới thần kinh của Bát Cực Thần Điện, cũng tác động tới các thế lực chính tà ở Vân Hoang.
Qua nhiều năm như vậy, Bát Cực Thần Điện chưa tùng liên hợp truy nã một người, Ý Thiên có thể có vinh hạnh đặc biệt này xem như dương danh thiên hạ.
Phần lớn tà phái không biết nguyên nhân trong đó, hoặc vì lợi ích của mình, hoặc đục nước béo cò đều nhìn chằm chằm vào việc này.
Như thế Ý Thiên liền trở thành cây quẹt diêm, tùy thời có khả năng dẫn phát mâu thuẫn của Bát Cực Thần Điện và thế lực chính tà ở Vân Hoang Cửu Châu xung đột, làm cho Vân Hoang đại lục bình yên nhiều năm sinh ra chiến sự.
Điểm này Ý Thiên kỳ thật còn chưa ý thức được, hắn xuôi nam lần này là điệu hổ ly sơn, hai là tìm cơ hội suy yếu thực lực của Bát Cực Thần Điện.
Lựa chọn xích vân sa mạc đó là bởi vì trong nội tâm Ý Thiên vẫn nhớ kỹ hai người, một là Xích Vân Tử Thần, hai là Y Tiên tử Trương Tuyết.
Lần đầu tiên Trương Tuyết tại xích vân sa mạc biến mất thần bí, Ý Thiên cũng không biết rõ tình hình, cho nên vẫn canh cánh trong lòng.
Về phần Xích Vân Tử Thần, Ý Thiên chuẩn bị thử một chút xem có thể mượn nhờ uy lực Tam Tuyệt thần binh cởi bỏ phong ấn hiện tại trên người Xích Vân Tử Thần, kéo nàng vào trong Âm Dương Hòa Hợp Phái, do đó lớn mạnh uy danh.
Từ Phi Vân thành đến xích vân sa mạc Ý Thiên chỉ dùng thời gian một lát, lúc cách Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, Ý Thiên đặc biệt lưu ý tung tích của Bất Bại Chư Cát, phát hiện hắn không ở đây, dường như đã rời đi rồi.
Ý Thiên hơi kinh ngạc, nhưng lập tức nghĩ tới cũng tốt hơn là gặp Bát Cực Thần Điện.
Đứng trên Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, Ý Thiên nhìn qua sa mạc đang thiêu đốt trước mặt, khóe miệng cười vui vẻ.
Lần đầu tiên tới đây Ý Thiên chỉ có tu vị Thánh Hoàng mà thôi, hôm nay cũng đã biến thành Nguyên Đế, cảnh giới đột phá bốn cấp, có thể nói là xưa đâu bằng nay.
Liễu Như Nguyệt lần đầu tiên tới xích vân sa mạc, hoàn toàn lạ lãm với nơi đây, nhìn qua sa mạc mông lung hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, trong nội tâm bao nhiêu cũng có cảm khái.
Sa mạc hoang tàn vắng vẻ còn có hỏa diễm đang thiêu đốt, đây quả thực là một vùng đất bị trớ chú, rốt cuộc là bởi vì có quan hệ tới Vô Biên Hoang Thành hay là vì Xích Vân Tử Thần?
Điểm này dĩ vãng chưa từng có người nào cân nhắc qua, ngay cả Ý Thiên cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
- Nghe nói lần trước nơi đây chết không ít người, không biết lần này có bao nhiêu người táng thân ở nơi đây?
Ý Thiên cười nói:
- Vậy phải xem vận khí của bọn họ đã, cũng phải nhìn số mệnh bọn họ, chắc chắn sẽ có một ít người không thể trốn khỏi ý trời.
- Tốt cho một câu trốn khỏi ý trời, gặp gỡ ta, đây là số mệnh của ngươi.
Đột nhiên xuất hiện giọng nói khiến Liễu Như Nguyệt cả kinh, tưởng rằng cao thủ Bát Cực Thần Điện đuổi theo, đưa mắt nhìn qua chung quanh
Ý Thiên tuyệt không kinh ngạc, dường như sớm phát hiện có người ở đây, trên gương mặt tuấn mỹ cười tà mị.
Nhìn qua người tới, Liễu Như Nguyệt không biết nhưng mà Ý Thiên lại nhận ra.
Người tới tổng cộng hai vị, một là Thiên Ưng Chu Trí, một người khác là Hồng Vân đế quốc hoàng tử Hồng Thành Sầu.
Lần trước trong xích vân sa mạc Tử Vong Chi Thành, Thiên Ưng Chu Trí cùng Hồng Thành Sầu mượn nhờ Bát Cực tiên khí Lục Dương Tán trợ giúp may mắn rời khỏi, từ đó về sau không có tin tức.
Ai nghĩ tới hôm nay gặp ở nơi đây, đây chính là điểm Ý Thiên trước đó chưa nghĩ tới.
Bởi vì Ý Thiên chuyển biến dung mạo, Thiên Ưng Chu Trí cùng Hồng Thành Sầu cũng không nhận ra thân phận của Ý Thiên, cũng không nhận ra thực lực của hắn, cho nên Hồng Thành Sầu vừa hiện thân thì ngữ khí vô cùng cuồng vọng.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là trước mắt Hồng Thành Sầu đã tấn thăng làm Vũ Đế, hiển nhiên trong lần mất tích trước đó hắn đạt được kỳ ngộ nào đó, thực lực tăng vọt lên rất nhiều.
Tu vị tăng lên làm cho Hồng Thành Sầu trở nên tự tin, thấy Ý Thiên tuấn mỹ như thế, trong nội tâm sinh ra ghen ghét, có cảm giác muốn tiêu diệt hắn.
- Số mệnh đúng là rất thần kỳ, chỉ tiếc ngươi vẫn không rõ, gặp ta chính là tai họa của ngươi.
Giọng của Ý Thiên mang theo trào phúng hàm xúc, lời này khiến Hồng Thành Sầu giận dữ, quát:
- Tiểu tử cuồng vọng, ngươi dám làm càn trước mặt ta, đúng là muốn chết.
Ý Thiên khinh thường nói:
- Vậy sao? Ta đúng là muốn nhìn đã lâu không gặp hoàng tử Hồng Vân đế quốc có bao nhiêu tiến bộ.
Thiên Ưng Chu Trí thì tỉnh táo, hỏi:
- Ngươi là ai, sao nhận ra chúng ta?
Ý Thiên cười tà nói:
- Ta đương nhiên là cố nhân, bằng không ta làm sao nhận ra các ngươi chứ? Lần trước trong xích vân sa mạc chúng ta còn giao thủ...
Hồng Thành Sầu chen ngang lời của Ý Thiên, nói:
- Không có khả năng, phàm là người ta gặp qua, ta sẽ nhận ra.
Ý Thiên nụ cười giả tạo nói:
- Mắt thường nhiều khi biết lừa gạt người, không tin người mở to mắt ra mà nhìn.
Ý niệm khẽ động, Ý Thiên chậm rãi biến trở về Nam Cung Phi Vũ.
Một khắc nà, Thiên Ưng Chu Trí cùng Hồng Thành Sầu sắc mặt đại biến, trăm miệng một lời hoảng sợ nói:
- Nam Cung Phi Vũ, là ngươi!
- Nam Cung Phi Vũ chỉ là cái tên ta dùng qua thôi, Ý Thiên mới là tên thật của ta, đây mới là dung mạo chân thật của ta.
Khôi phục dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt Ý Thiên âm lãnh nhìn qua Hồng Thành Sầu cùng Thiên Ưng Chu Trí.
Đối mặt Ý Thiên ngưng mắt nhìn, Thiên Ưng Chu Trí có cảm giác điềm xấu.
Hồng Thành Sầu tự kiềm chế, sau khi tấn chức Vũ Đế hắn rất tự tin, khiêu khích nói:
- Ta không cần biết ngươi là bộ dáng gì, lúc trước ta muốn giết ngươi, hiện tại ta cũng sẽ giết ngươi.
Bước lên một bước, trên người Hồng Thành Sầu có hào quang bắn ra, dùng Hồng Thành Sầu làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, hình thành một khu vực ma sát.
Phía chân trời mặt trời bị ma vân thôn phệ, hiển thị tràng cảnh đáng sợ.
Một ma vương quay quanh bốn phía Hồng Thành Sầu, tỏa ra khí tức cường đại áp chế tâm linh của người ta.
Liễu Như Nguyệt hơi khiếp sợ, nói:
- Hắn còn có chút bổn sự, ma công đúng là có chút kinh người.
Ý Thiên nhắm hai mắt lại, trong nội tâm cũng thập phần khiếp sợ, vốn tưởng rằng Hồng Thành Sầu chỉ là Vũ Đế bình thường, ai nghĩ tới trên người của hắn còn có một phân thân ma vương cường đại.
Theo Ý Thiên phân tích, Hồng Thành Sầu đã dung hợp năng lượng lưu lại của một ma vương, mới có thể có thực lực kinh người như thế.
Hồng Thành Sầu trước mắt có tu vị Thánh Đế, cơ hồ tương đương với Liễu Như Nguyệt.
Có khác biệt ở chỗ, Liễu Như Nguyệt códung hợp thần khí Thiên Diệp Kiếm, từng bước tu luyện mà lên.
Hồng Thành Sầu thì trực tiếp dung hợp thôn phê ma vương lưu phân thân lại, lúc này mới một lần hành động trở thành Thánh Đế.
Ý Thiên không có hiển lộ khí thế kinh người gì, hắn không thèm quan tâm đứng nguyên tại chỗ, trong ánh mắt mang theo vui vẻ mà Hồng Thành Sầu không cách nào lý giải được.
Thiên Ưng Chu Trí cùng Liễu Như Nguyệt đều xem cuộc chiến, lưu ý động tĩnh của hai bên, đều mong chờ phương mình sẽ chiến thắng.
Ma khí vờn quanh người Hồng Thành Sầu, biến ảo thành một ma vương, thân thể ma khí trùng thiên, sớm đã kinh động cả khu vực Nam Dương, hắn cũng không thèm để ý.
Tự phụ cười cười, Hồng Thành Sầu cười lạnh nói:
- Nam Cung Phi Vũ, hôm nay ngươi chết trong tay của ta chính là vinh hạnh của ngươi. Bởi vì ngươi là người chết đầu tiên khi ta vừa xuất quan.
Ý Thiên cười ha hả, nói:
- Rất trùng hợp, ngươi cũng là người chết đầu tiên khi ta vừa mới xuất quan đấy.
Hồng Thành Sầu ngạo nghễ nói:
- Chúng ta cứ tới đi, xem ai chết trong tay của ai.
Tâm niệm khẽ động, một đoàn ma vân trong mũi bay ra, hóa thành một ma vương, ẩn chứa khí tức thôn phệ, hủ hóa, hung sát đánh thẳng vào người của Ý Thiên.
Ý Thiên không tránh không né, hắn dùng tu vị Nguyên Đế nghênh chiến Hồng Thành Sầu là Thánh Đế, muốn thắng quả thực quá dễ dàng.
Nhưng mà Ý Thiên không có ý tức lập tức thủ thắng, hắn chỉ tế tiên khí Hồng Vân Tráo ra, dùng chí bảo trấn quốc của Hồng Vân đế quốc đi đối phó hoàng tử Hồng Vân đế quốc, trong đó bao nhiêu cũng mang theo hàm ý châm chọc.
- Đáng giận, ngươi dám dùng vật của Hồng Vân đế quốc chúng ta, hôm nay ta không giết ngươi không được.
Hồng Thành Sầu tức giận, tay phải lăng không đánh ra một chưởng, vô số ma khí ở giữa không trung ngưng tụ thành một bàn tay màu đen to lớn, đó là ma vương chi thủ chụp thẳng vào Ý Thiên.
Ma vương chi thủ uy lực kinh người, có công hiệu ăn mòn, hủ hóa, thôn phệ, ma hóa, nếu trúng một chưởng này, không chết cũng thành phế nhân.
Hồng Thành Sầu sở dĩ tấn thăng làm Vũ Đế, nói cho cùng cũng là do hắn dung hợp ma vương chi thủ của một thượng cổ cự ma lưu lại mà thôi.
Chuyện này cũng không khác gì Cổ Ngũ dung hợp bàn chân tiên nhân, khác nhau chính là tiên hay ma mà thôi.