- Như thế rất tốt, trước mắt không có tu vị Vũ Đế thì không thể ứng phó cái gì. Từ giờ trở đi, Băng Oánh rút thời gian kiến thiết ra, những người khác toàn lực hiệp trợ, chúng ta nên hoàn thành nó trong thời gian ngắn.
Tâm niệm khẽ động, Ý Thiên thả Từ Nhược Hoa ra, cho nàng nghe theo Tào Băng Oánh chỉ huy.
Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm ở xa tới là khách, do Lý Nhược Nhiên tiếp đãi.
Ý Thiên lưu Tô Nhã Ngọc cùng Ứng Thải Liên lại, Nam Cung Uyển Nghi tạm thời rời khỏi chỗ đó.
Trong sơn cốc yên tĩnh, Ý Thiên nắm bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Uyển Nghi, đang đi từ từ, trên mặt mang theo nụ cười mê người.
- Lần này ra ngoài, tất cả còn thuận lợi?
Nhìn qua dung mạo tuấn mỹ vô song của Ý Thiên, ánh mắt Nam Cung Uyển Nghi quái dị, mơ hồ có cảm tình không nói nên lời.
Cười nhạt một tiếng, Ý Thiên quay đầu nhìn qua Nam Cung Uyển Nghi, tay trái nhẹ nhàng gõ khăn che mặt của nàng xuống, ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ.
Sắc mặt Nam Cung Uyển Nghi đỏ lên, lộ ra vẻ không được tự nhiên.
Ý Thiên lại cười nói:
- Lần này đi ra ngoài trải qua không ít chuyện, Huyễn Lân nằm trong tay Băng Tâm thánh nữ Hàn Ngọc, ta giúp Băng Tâm Phái thu Băng Tâm Hồ, điều kiện là các nàng nguyện ý kết minh với chúng ta. Trên đường về cách Hoàng Kim quốc gặp gỡ Hoàng Kim chiến thần... Sau đó chính là đi Thiên Vân thành, có Nạp Lan Tú Quyên âm thầm tương trợ, tất cả xem như thuận lợi.
Nam Cung Uyển Nghi thanh nhã nói:
- Thuận lợi là tốt rồi, kế tiếp ngươi nên làm chính là hết sức khôi phục thực lực, cũng nghĩ cách xây dựng thế lực. Trước mắt Ngọc Linh Lung còn không có tin tức, Liễu Như Nguyệt cũng không thấy tung tích, Đạo Châu bên kia tình huống không rõ, Vân Châu thì tình thế nghiêm trọng, chúng ta đang đứng ở một ngữ tư đường, một bước đi nhầm sẽ thua cả bàn.
Ý Thiên kéo tay Nam Cung Uyển Nghi đi dưới một gốc cây, nhìn qua núi cao, nói:
- Tỷ tỷ đi theo ta, sẽ hối hận sao?
Nam Cung Uyển Nghi cười nói:
- Không, ta không hối hận, ta chỉ lo lắng.
Ý Thiên khổ sở nói:
- Dù bên cạnh ta nữ nhân thành đàn, tỷ tỷ cũng không hối hận?
Nam Cung Uyển Nghi nụ cười biến mất, hơi có vẻ u oán nói:
- Không thể nói hối hận, chỉ có chút oán hận mà thôi. Ngươi đạt được là âất cả của chúng ta, mà chúng ta đạt được ngươi không hoàn chỉnh, cho nên đây là khác biệt.
Ý Thiên cười khổ, khẽ thở dài:
- Nạp Lan Tú Quyên từng cho ta một đề nghị, chính là bảo ta nghĩ cách thu toàn bộ thánh nữ của Bát Cực Thần Điện, dùng nó đả kích địch nhân.
Nam Cung Uyển Nghi trầm ngâm nói:
- Từ binh pháp đây là chủ ý không tệ.
Ý Thiên hơi kinh ngạc, không thể ngờ Nam Cung Uyển Nghi lại bình tĩnh như thế, còn thừa nhận đây là ý kiến hay?
- Tỷ tỷ cảm thấy làm như vậy, đáng xấu hổ không?
Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Chuyện này phải xem ngươi mục đích là gì? Nếu chỉ đùa bỡn thể xác và tinh thần của các nàng, vậy khẳng định rất vô sỉ. Nhưng đứng trên lập trường đối địch, vẻn vẹn từ góc độ chiến tranh, đây xem như xuất kỳ bất ý, hoặc là mỹ nam kế. Đương nhiên ngươi nếu có nắm chắc tất thằng, từ một góc khác độ mà nói xem như mang các nàng ra khỏi hố lửa.
Ý Thiên thưởng thức lời này của Nam Cung Uyển Nghi, trong nội tâm trong sáng, lo lắng trong lòng cũng biến mất, thân thể nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Tỷ tỷ chính là tỷ tỷ, mấy câu nói đã cởi bỏ khúc mắc của ta, để ta không còn mặc cảm tội lỗi, tâm lý gánh vách.
Nam Cung Uyển Nghi cười nói:
- Thời điểm ngươi phiền não có thể nghĩ đến tỷ tỷ, đây là tín nhiệm với tỷ tỷ, ta rất cao hứng.
Ý Thiên nhìn qua Nam Cung Uyển Nghi, trong mắt có mị lực mê người, hai tay nhẹ nhàng ôm eo của nàng, ánh mắt nhìn qua, lại tập kích bờ môi đỏ mọng của nàng.
- Tỷ tỷ... .
- Ân...
- Ta muốn hôn ngươi..."
Tâm thần Nam Cung Uyển Nghi chấn động, mặc dù có cảm ứng, nhưng vẫn không cách nào tránh được bờ môi lửa nóng của Ý Thiên.
Đây là lần đầu Ý Thiên hôn môi Nam Cung Uyển Nghi, chưa từng có nói nhiều, động tác biểu đạt tình cảm trong nội tâm.
Thân thể Nam Cung Uyển Nghi chấn động, tâm tình thập phần mâu thuẫn, nữ nhân rụt rè khiến nàng sinh ra ngượng ngùng, nhưng mà trong đó xen lẫn chờ mong khiến cho nàng không đành lòng bỏ qua nó.
Cứ như vậy Nam Cung Uyển Nghi mâu thuẫn, Ý Thiên vẫn hôn lên môi của nàng.
Vuốt ve thân thể mềm mại mê người của Nam Cung Uyển Nghi, Ý Thiên cực kỳ động tình, giờ khắc này tình yêu hồn nhiên vượt qua tất cả, chỉ còn yêu thương và hai tâm linh đang hòa vào nhau.
Hồi lâu, nụ hôn thâm tình chia lìa trong không muốn dứt bỏ, Ý Thiên khen:
- Tỷ tỷ thật đẹp.
Nam Cung Uyển Nghi khuôn mặt đỏ bừng, ma thủ của Ý Thiên đang chạy khắp người của nàng, chuyện này khiến nàng vô cùng xấu hổ.
Nhìn Ý Thiên thật sâu, Nam Cung Uyển Nghi nói:
- Cuộc đời này không nên quên tỷ tỷ là được.
Tình yêu của cường giả cũng như người thường, cũng không có khác nhau quá lớn,
Điểm khác nhau chính là tâm tính hưởng thụ, Nam Cung Uyển Nghi chính là đệ nhất mỹ nhân Nam Dương, có thể nói độc nhất vô nhị, nhưng mà Ý Thiên chính là thứ hai.
- Tỷ tỷ yên tâm, từ lần đầu tiên ta gặp nàng, ta cũng đã không thể quên ngươi. Nhưng mà khi đó ta không hy vọng xa vời xứng với tỷ tỷ/
Tĩnh ngữ liên tục đả động tâm hồn thiếu nữ.
Nam Cung Uyển Nghi vuốt ve gương mặt Ý Thiên, trong ánh mắt mang theo tình ý nhu hòa.
Đứng dưới tàng cây, Ý Thiên ôm ấp Nam Cung Uyển Nghi, cùng nhìn qua bầu trời, ngắm mây trôi, cùng nghe tiếng rừng núi hoang sơ, hưởng thụ mỹ diệu từ thế giới của hai người, nhận thức ngọt ngào của tình yêu.
Buổi tối, Ý Thiên mở hội nghị, cơ hồ tất cả thành viên toàn bộ đến đông đủ, nhưng âm thịnh dương suy quá rõ ràng.
Lúc này trong hội nghị có hai mươi mốt người, trong đó chỉ có sáu nam nhân, theo thứ tự là Ý Thiên, Hoang Đường đạo nhân, Kiếm Vô Địch, Liên Thiết Phong, Cổ Ngũ, Mã Chí Viễn.
Trong sáu người trừ Hoang Đường đạo nhân là lão đạo ra, tất cả những người khác là quá trẻ tuổi, Cổ Ngũ mới hai mươi mốt tuổi.
Mười lăm nữ nhân đều là mỹ mạo vô song, dùng Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên, Chu Tuyết Cầm vi nhất chính là ba giai nhân tuyệt thế trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ.
Nạp Lan Tú Quyên, Ứng Thải Liên, Tô Nhã Ngọc, Từ Nhược Hoa, Tào Băng Oánh, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ, Tiêu Minh Nguyệt, Đoan Mộc Thanh Vân, Bích Vân La, Trúc nhi, Uyển Nhi mười hai ngừi, dung mạo chân thật của Nạp Lan Tú Quyên tạm thời không biết, Ứng Thải Liên, Tô Nhã Ngọc, Từ Nhược Hoa, Tào Băng Oánh bốn người tương đối xuất sắc, Bích Vân La hơi có chỗ thua kém, sáu người còn lại đều xuất chúng trong cùng thế hệ.
Đây là lần đầu tiên Ý Thiên mở hội nghị sau khi đi vào Vân Châu, trọng điểm thảo luận công việc trong thời gian này, chủ yếu là trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, cùng với làm thế nào tăng thực lực của người ở đây.
Trong hai mươi mốt người này, Hoang Đường đạo nhân cùng Nạp Lan Tú Quyên hai người tu vị thâm bất khả trắc, không cân nhắc tăng tu vị lên.