Ba đạo phong ấn này hạn chế tu vi của Ý Thiên, làm tần suất chấn động nguyên lực trong cơ thể hắn bị khống chế ở một phạm vi nhất định.
Bao đạo phong ấn là ba đạo hạn chế, có ảnh hưởng không lớn với ý thức nguyên thần của Ý Thiên, thế nhưng lại chế ước nghiêm trọng nguyên lực của hắn.
Trước kia nguyên lực trong cơ thể Ý Thiên luôn dư thừa, tần suất chấn động cao đến mười vạn lần.
Bây giờ, Ý Thiên có thêm ba đạo phong ấn trong cơ thể, tần suất chấn động nguyên lực bị áp chế cực lớn.
Ý Thiên thử qua, cao nhất chỉ có thể đạt tới sáu nghìn bốn trăm lần một giây, thay đổi trước sau có thể gọi là như trời với đất.
Cười khổ một tiếng, Ý Thiên không ngờ mình lại gặp phải chuyện như vậy.
Tìm một tảng đá ngồi xuống, Ý Thiên bắt đầu cẩn thận phân tích tình hình của bản thân. Ba đạo phong ấn trong cơ thể giống như ba quan tạp, ngăn cản hắn phát huy thực lực, trực tiếp làm cho tu vi cảnh giới của hắn hạ xuống.
Nếu muốn khôi phục thực lực, Ý Thiên phải phá giải ba đạo phong ấn này. Thế nhưng với tình hình trước mắt của hắn thì trừ phi dùng ngoại lực, còn không thì không thể phá giải được.
Ý Thiên dùng phương pháp nội thì để tìm hiểu, phát hiện ra ba đạo phong ấn trong cơ thể chia ra làm ba tiết điểm. Tiết điểm đầu tiên là sáu nghìn bốn trăm, ý chỉ tần suất chấn động trong cơ thể Ý Thiên không thể nào vượt qua được sáu nghìn bốn trăm lần.
Tiết điểm thứ hai là năm vạn, thứ ba là ba mươi vạn.
Ý Thiên cẩn thận nhớ lại, trước kia tần suất chấn động nguyên lực trong cơ thể hắn cao nhất là ba mươi sáu vạn lần, dung lượng nguyên lực vượt qua hai mươi vạn tia.
Thiên Nguyệt Động làm cho hình thái sinh mệnh của Ý Thiên thay đổi, tần suất ý thức cực kỳ khủng bố, thế nhưng dung lượng nguyên lực và tần suất dao động cũng không quá cường hãn, dù sao thời gian cùng quá ngắn, chỉ có một trăm ngày.
Bây giờ Ý Thiên có ba đạo phong ấn trong cơ thể làm cho thực lực của hắn giảm mạnh. Trước khi hắn có thể phá bỏ được phong ấn đầu tiên, tần suất chấn động nguyên lực của hắn không thể nào vượt qua được sáu nghìn bốn ư ăm lần.
Đồng dạng, trước khi phá được phong ấn thứ hai thì tần suất chấn động nguyên lực của Ý Thiên cũng không thể vượt qua được năm vạn lần.
Phong ấn thứ ba cũng như vậy, hạn chế rất lớn thực lực của Ý Thiên.
Gặp phải chuyện như vậy làm cho người khác cảm thấy rất kỳ quái, giống như lực phá hoại cố tình làm khó Ý Thiên.
Trầm tư, Ý Thiên phát hiện ra thêm một điểm, đó là nguyên lực dự trữ trong cơ thể hắn cũng giảm mạnh, thực lực bị giảm đi 99%, chỉ còn lại hai nghìn tia nguyên lực, thực lực giảm đi hơn trăm lần.
Vì sao lại như vậy?
Ý Thiên bắt đầu tự hỏi.
Cẩn thận phân tích theo đủ các hướng, suy xét huyền diệu trong đó, Ý Thiên tìm rất nhanh tìm được đáp án.
Nguồn gốc thực lực của Ý Thiên thật ra là từ Thiên Nguyệt Động, bây giờ thiên cẩu thực nguyệt, Thiên Nguyệt Động đã bị hủy diệt, nếu Ý Thiên không bị cuốn vào trong đó thì sẽ không sao.
Thế nhưng Ý Thiên vì Liễu Như Nguyệt mà quay lại Thiên Nguyệt Động, vừa lúc gặp phải thiên cẩu thực nguyệt, thế nên dính phải, do đó gặp phải tỉnh huống này.
Đây gọi là thành cùng tiêu điều, bại cùng tiêu điều.
Thực lực của Ý Thiên đến từ Thiên Nguyệt Động, cuối cùng cũng vì Thiên Nguyệt Động bị hủy diệt mà biến mất, thực lực rơi xuống, tu vi giảm mạnh.
Cổ nhân có câu, phúc chi họa sở y, họa chi phúc sở phục.(Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình dập.)
Việc Ý Thiên gặp phải đúng là thể hiện câu nói này.
Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại thì đối với Ý Thiên, Thiên Nguyệt Động phúc nhiều hơn họa. Nơi đó làm hắn tỉnh lại, làm cho nhân sinh của hắn phát triển.
Bởi vì thực lực giảm mạnh, tu vi hạ xuống, việc trị thương của Ý Thiên trở nên chậm chạp, rất nhiều việc dễ dàng làm rất đơn giản bây giờ trở nên khó hơn lên trời.
Cười phức tạp, Ý Thiên tự nói: "Như vậy cũng tốt. Ta đi thẳng từ Ngạo Thiên Môn Group THIÊN THÁNH Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân khởi đầu đến kết thúc, còn thiếu quá trinh ở giữa. Bây giờ bắt đầu từ đầu, coi như là một loại khảo nghiêm. Mặc dù bây giờ thực lực ta giảm mạnh, chẳng qua ta vân chiếm rất nhiều ưu thế. Bây giờ ta cần phải cố gắng tu luyện, tận lực nâng cao thực lực, tìm cách phá giải phong ấn, cũng tìm ra mục tiêu của đời mình."
Quay đầu, Ý Thiên khống chế một sợi tóc của mình bay ra, hào quang lóe lên, Liễu Như Nguyệt liền bước ra từ đó.
Hoàn cảnh đột nhiên thay đổi, làm cho Liễu Như Nguyệt có chút bất ngờ. Nhìn quanh một chút, ánh mắt của Liễu Như Nguyệt chuyển qua nhìn Ý Thiên.
Vừa nhìn Ý Thiên, Liễu Như Nguyệt tái mặt, buột miệng nói: "Ngươi gặp phải chuyện gì, tại sao tu vi của ngươi lại giảm mạnh đến vậy?"
Ý Thiên lạnh lùng nói: "Đây là quà mà thiên cẩu thực nguyệt tặng cho ta. Tất cả mọi thứ của ta đều có từ Thiên Nguyệt Động, mà thiên cẩu thực nguyệt đến chính là để hủy diệt nó. Bây giờ, Thiên Nguyệt Động đã tiêu tan, lực lượng ta có từ Thiên Nguyệt Động cũng theo đó mà biến mất."
Liễu Như Nguyệt tiếc hận, hỏi: "Làm cách nào mới có thể khôi phục được?"
Ý Thiên cười nói: "Tu luyện từ đầu. Trước không phải ta đã nói với nàng sao, ta đi thẳng từ bắt đầu đến kết thúc, không có quá ư inh. Bây giờ ta đi lại từ đầu, cùng có thể trải nghiệm chua xót trong đó. Nói không chừng sau khi trải qua quá trinh này ta sẽ hiểu ra, ta sống vì cái gì."
Liễu Như Nguyệt thở dài, nói nhẹ: "Ngươi thản nhiên như vậy làm ta cảm khái."
Ý Thiên lạnh lùng nói: "Ta thản nhiên là vì ta mông lung, không biết cái gì mới là mục tiêu cả đời của mình. Ta bây giờ gần như là một tờ giấy trắng, không có phương hướng."
Liễu Như Nguyệt nhìn Ý Thiên. Cuộc nói chuyên này làm nàng ta không biết làm thế nào.
Nghĩ đến di huấn tổ tiên, trong Thiên Nguyệt Động, nhân duyên trời định, Liễu Như Nguyệt có một loại tình cảm không hiểu nổi với người thanh niên tuấn mỹ này.
"Sau này ngươi định làm gì?"
Ý Thiên nhìn trời, mặt lộ vẻ cổ quái, dưới bóng đêm còn lộ ra cả sự mơ hồ.
"Trước trị thương, sau đó rời khỏi chỗ này, hành tẩu khắp nơi, tùy ngộ mà an."
Liễu Như Nguyệt chớp mắt, chần chừ nói: "Hay là cùng ta trở về đi?"
Ý Thiên cười nói: "Ý tốt của nàng ta nhận, thế nhưng ta không thể cùng nàng quay về, ta muốn tự mình đi tìm. Sẽ có một ngày, sau khi ta biết mình sống để làm gì, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Liễu Như Nguyệt thở dài, gật đầu nói: "Tùy ngươi thôi. Ta sẽ phải rời đi, chỉ vì ta còn có túc duyên chưa hoàn thành."
Ý Thiên nhìn Liễu Như Nguyệt, nói: "Tu vi của ta bây giờ giảm mạnh, tạm thời không thể giúp được nàng, nàng phải cẩn thận với Bát Cực thần điện. Ta đoán tình hình Thiên Nguyệt sơn trang sẽ không yên ổn, nàng phải cẩn thận một chút mới được."
Liễu Như Nguyệt nói: "Tu vi của ta tăng mạnh, từ kiếm tôn lên tận kiếm hoàng, trừ phi gặp phải cao thủ của Bát Cực thần điện, bằng không sẽ không có nguy hiểm quá mức. Ngược lại là ngươi, vì ta mà tu vi giảm mạnh, ta có chút không yên lòng."
Ý Thiên cười nói: "Không cần lo lắng cho ta. Ta bây giờ không có ân oán, không có nhân duyên, đang cần trải qua trần thế. Đi thời, từ đây đến Thiên Nguyệt sơn ư ang, ta đoán là còn rất xa."
Liễu Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, mặt lộ vẻ trầm ngâm, chẩn chừ nói: "Ta đi đây. Bảo trọng."
Ánh mắt lại một lần dừng lại trên mặt Ý Thiên, Liễu Như Nguyệt mỉm cười, vẻ đẹp như có thể hòa tan cả băng tuyết, đẹp đến mức không thể quên được."
Hơi gật đầu, Liễu Như Nguyệt bay lên, lập tức biến mất, giống như tiên tử cung trăng, lăng ba mà đi.
Mặc dù bây giờ Ý Thiên còn chưa biết ý nghĩa sinh mệnh, thế nhưng hắn vân có chút để ý đến Liễu Như Nguyệt, một trong thập đại mỹ nữ của Vân Hoang đại lục.
Đây chính là lòng yêu cái đẹp, ai ai cùng có.
Thu hồi ánh mắt, Ý Thiên nhìn hoàn cảnh xung quanh. Hai bên của Hắc Diêm Lĩnh đều tối đen, làm cho người ta không thể nhìn được cảnh trí.
Suy nghĩ một chút, Ý Thiên đứng dậy rời đi, bắt đầu từ Thiết Diêm Lĩnh tiến về phương bắc, bắt đầu một lữ trình không mục đích, chỉ loáng cái đã biến mất trong bóng đêm.