Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến

Chương 45: Đối Sách



Ta nhìn Khương Trăn thêu nửa canh giờ bức 《Thanh minh thượng hà đồ 》, nhìn đến đờ đẫn cả hai mắt cũng chẳng hiểu cô ấy đang thêu trà lâu tửu quán nào, lại không hạ mình hỏi cô ấy đang thêu chỗ nào được, nên chỉ đành giả vờ ngáp liên tục, rồi về phòng trước.
Ta ngồi trên giường đọc 《Toàn Đường thi 》, chờ quân nhập úng.
Không biết qua bao lâu, trang sách trong tay ta lật xoành xoạch.
Khi Phạm Thiên Hàm đẩy cửa vào thì ta đang giở tới thơ của Lý Thái Bạch, ta đưa mắt lên nhìn người tới một cái, rồi lại cúi xuống xem Thái Bạch huynh, Thái Bạch huynh quả là một người kì diệu, hắn nói “Người tiên thõng đôi chân, Cây quế tròn xoe tán.Thỏ trắng giã thuốc xong, Biết cùng ai mà nếm ?”*
*Trích trong bài Cổ lãng nguyệt hành của Lý Bạch.
Con thỏ ông tiên này nuôi thật đáng yêu, nếu nó hỏi ta nếm với ai, ta nhất định sẽ trả lời nó là cùng Phạm Thiên Hàm, rồi đem thỏ trắng luộc lên…
Phạm Thiên Hàm ngồi vào bàn, rót trà.
“Mẹ đã nói gì với nàng?”
Ta nhìn chàng, tuy chàng nói chuyện, nhưng mắt vẫn hoàn toàn chăm chú vào dòng nước từ bình trà rót xuống chén.
Ta hờ hững nói: “Chẳng gì cả.”
Chàng uống một hớp trà, vẻ mặt ấy quả lại có vài phần giống Phạm lão phu nhân.
Chàng lại hỏi: “Nàng đang đọc gì vậy?”
Ta không lên tiếng, lật bìa sách ra cho chàng xem.
Chàng kỳ quái nói: “Bình thường nàng đọc toàn là truyện truyền kỳ hí bản, sao tự dưng lại đọc thơ thế này?”
Ta không đáp lời, lật sách lại, ra bộ chuyên cần học tập.

Phạm Thiên Hàm khẽ tới mức không nghe ra nổi thở dài một cái, nói: “Mẹ ta bảo nàng đọc?”
Chàng có học bấm ngón tay đoán mệnh sao? Ta nhịn không được, đưa mắt lên nhìn chàng, “Làm sao chàng biết?”
Chàng nhàn nhạt cười, “Đó là quyển sách hồi bé của ta.”
Ta mở bìa trong của sách ra, trên đó có mấy chữ to xiên xiên vẹo vẹo: Mẫu thân tặng Thiên Hàm.
Ta bĩu môi nói: “Chữ chàng lúc nhỏ xấu thật.”
Chàng lại nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Đừng để bụng những lời mẹ nói, bà ấy nhìn Tử Vân lớn lên, tình như mẹ con, lại không biết bộ mặt thật của cô ta, khó tránh khỏi thiên vị.”
Ta lật một trang sách, ai ngờ cái ngón tay xui xẻo này lại vừa vặn giở tới ‘từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y’*. Ta gập mạnh sách vào. Tình như mẹ con thì có gì là giỏi, khi dễ ta không có mẫu thân chống lưng sao.
*Chỉ trong tay người mẹ hiền may thành những tấm áo cho người con tha hương.
Phạm Thiên Hàm thấy ta không nói năng gì, cũng im lặng, nhìn ta một hồi lâu mới nói: “Thanh Thiển, nàng có thấy oan ức không?”
Ta bĩu một một cái, lại thuận tay lật mở quyển sách vừa mới gập lại, nói: “Không thấy.”
Chàng bỗng tới bên cạnh ta, đưa tay bẹo mặt ta, nói: “Hai cái má phồng đến như này rồi, còn không oan ức?”
Ta trừng chàng một cái, thu chân lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Chàng lại ôm ta vào lòng, nói: “Mẹ ta cũng chính là mẹ nàng, chỉ là bà chưa thông suốt thôi.”
Ta bị chàng gập thành một tư thế cổ quái tựa vào ngực chàng, một mặt cảm thán tấm lòng trong sáng lung linh của chàng, một mặt bị chàng chọc cười, lại vẫn cố vớt vát, hừ giọng: “Mẹ chàng mới không phải mẹ thiếp ý, mẹ thiếp sẽ không bắt thiếp đọc văn thơ, còn nói thiếp là nữ tử hương dã.”
Chàng cong ngón tay gõ đầu ta, nói: “Nàng vốn là nha đầu hương dã còn gì, nhảy loi choi suốt cả ngày.”
Ta định bĩu môi ra, lại cảm thấy bĩu xong chắc chắn sẽ muốn xẻo luôn môi mình xuống, nên chỉ đành đổi thành méo miệng nói: “Tội cho chàng cưới phải một nha đầu hương dã, vẫn là đi làm hoàng thân quốc thích của chàng đi thôi.”
Vừa dứt lời, ta thật muốn tát mình một cái.

Quả không sai, Phạm Thiên Hàm lại lật nợ cũ lên, “Ta đối với nàng, rốt cuộc là gì? Vừa có gió thổi cỏ lay, nàng đã chắp tay dâng ta cho người khác, còn bồi thêm vái tạ, Vương Thanh Thiển, nàng cho rằng kêu Bảo nhi sang chỗ ta diễn một hồi, lừa ta mềm lòng, là thiên hạ thái bình sao?”
Ta sớm nên biết không dựa vào Bảo nhi được mà, ta quả thật không nên bệnh cấp loạn đầu y* mà.
*cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng
Chuyện tới nước này, tự cứu thôi. Thế nên ta túm lấy góc áo chàng, chân thành nói: “Tình cảnh hôm nay, không phải thiếp không tranh, mà là làm gì có chỗ cho thiếp tranh? Chàng chỉ biết ta thoái nhượng từng bước, vậy chàng có biết ta có bao nhiêu sợ một bước kia không lùi cho tốt, đầu hai chúng ta đều sẽ thành quả bóng đá chơi của Hoàng thất bọn họ không? Thiếp chưa đối mặt với trường hợp nào như thế, chàng không thể trông mong thiếp dũng cảm, thiếp bị dọa gần chết…”
Chàng cúi đầu nhìn ta một cái, sắc mặt đã hơi nguôi.
Ta lại kiên trì tiếp tục nói: “Thiếp thừa nhận cha thiếp thê thiếp thành đàn cũng khiến thiếp ngẫu nhiên thấy tình yêu vô cùng hư vô, thỉnh thoảng thiếp sẽ lui bước, nhưng chàng đối với thiếp, là thứ quan trọng nhất, là trời, là đất, là thần.”
Vô sỉ như ta, còn run lên một chặp.
Chàng khẽ cong khóe miệng, mắng: “Xảo ngôn lệnh sắc.”*
*Nói lời ngon tiếng ngọt làm người khác vui vẻ.
Qua quá trình đơn độc chiến đấu, thâm nhập địch doanh của ta, phát hiện thấy không chỉ nữ tử, nam tử cũng thích nghe những lời đường mật như thế. Vậy nên ta quyết định lại dỗ chàng thêm chút nữa, bèn nói: “Từ nay về sau, bất kể là công chúa hay là hoàng hậu, ai dám giành tướng công với thiếp, thiếp nhất định sẽ tẩn kẻ đó lồi lõm bất bằng luôn.”
Phạm Thiên Hàm cười liếc ta, nói: “Cả ngày kêu đánh đánh giết giết, chẳng trách mẹ ta thấy nàng thô dã.”
Ta lắc lắc đầu nói: “Thiếp đâu có kêu đánh giết đâu, thiếp bảo là tẩn mà.”
Chàng nhéo tai ta một cái, nói: “Có gì khác nhau đâu?”
Ta tựa như thấy chuyện lạ, nói: “Đương nhiên không giống, lúc thiếp bảo tẩn, thì chỉ thấy trong lòng một mảnh tường hòa.”
Chàng bỗng nhiên cúi người hôn lên môi ta một cái, nói: “Giờ còn tường hòa sao?”
Ta ngượng đỏ mặt lên, sáp tới hôn chàng, nhưng động tác vụng về, nửa buổi cũng chỉ là môi ta bao lấy môi dưới của chàng, không giống hôn, ngược lại giống con chim én ngậm đồ tha về tổ.

Sau đó hai người lấy khoảng cách cực cận nhìn nhau, ta nhìn thấy sâu trong mắt chàng phản chiếu lại khuôn mặt xấu hổ vô hạn của ta, thế nên ta bao quanh môi chàng, nhếch miệng cười khan hai tiếng, lùi lại.
Vừa lùi ra, đã thấy chàng mím môi, bộ dạng nín cười, nói: “Là vi phu thất trách, mới khiến phu nhân luống cuống như thế.”
Ta nghiêm mặt, duỗi cái chân bị gập tới tê rần lên rồi nằm xuống quay lưng về phía chàng, nói: “Đóng hết cửa nẻo đi, thiếp ngủ trước.”
Phạm Thiên Hàm thong thả đi đóng cửa, thổi đèn.
Trong bóng tối truyền tới tiếng cởi áo quần sột soạt.
Ta hắng giọng, nói: “Thế, chúng ta…tiếp theo nên làm sao cho tốt đây?”
Hồi lâu không nhận được hồi ứng, ta xoay người lại định hỏi cho đến cùng, xoay một nửa, liền bị Phạm Thiên Hàm đè lên không động đậy nổi.
Chàng dùng hai tay chống người lên, treo mình trên người ta, đôi mắt như cười như không nhìn ta, bật hơi nói: “Thì chờ nàng đem cô ta ra đánh lồi lõm bất bằng.”
Hơi thở khi chàng nói phả ra làm mặt ta nóng như lửa đốt, quay đầu đi, nghiêm túc nói: “Thiếp bàn bạc nghiêm túc với chàng đấy, đừng đùa nữa.”
Chàng thả hai tay vốn đang chống hai bên người ta ra, lại đè chặt lên ta.
Ta thử giãy dụa hai lượt, chàng dứt khoát đè luôn cả tay chân ta xuống.
Ta thật bất đắc dĩ, vị đại hiệp này định huấn luyện ta dùng ngực đập bể đại thạch chắc.
Một lúc sau, lâu tới mức ta đã cho là ta sắp luyện thành tuyệt thế hung khẩu toái thạch công rồi, chàng mới nói: “Qua mấy ngày ta tiến cung tấn kiến Tân Trữ công chúa, cô ta là người kiêu ngạo, chỉ cần cô ta biết ta không có ý gì với mình, lấy tính của cô ta, tự nhiên sẽ khinh thường gả cho ta. Chỉ là một ngày Phạm gia chưa kết thân với hoàng thất, Hoàng thượng và thái hậu cũng sẽ một ngày bất an, dù sao thì ta cũng là tay nắm trọng binh.
Ta trước là an tâm, sau lại thấy không đúng, hóa ra là chàng có đối sách, cho nên một đường ung dung thong thả xem ta cào tường?
Thôi, bản nữ hiệp lần này không tính toán với chàng, nhưng mà…có thể đừng cởi áo quần ta đến hoan khoái như thế được không?
Nửa đêm đột ngột tỉnh giấc, trằn trọc lật người vài lần vẫn không ngủ lại được, bèn gối lên cánh tay Phạm Thiên Hàm nghe tiếng coong coong điểm canh bên ngoài vang lên ba lượt, bỗng nhớ tới đại sư huynh và sư phụ, trước đây tầm giờ này là lúc sư phụ và đại sư huynh đi nhiễu nhân thanh mộng. Lúc ta đi tìm Phạm Thiên Hàm rất vội vàng, cũng không biết bọn họ về sau có tìm ta hay không. Mà sư phụ vì bảo trì cái tính thần bí giả thần giả quỷ của ông ấy, làm ta cũng chẳng biết điểm dừng chân của bọn họ, nếu họ không tới tìm ta nữa, duyên phận của chúng ta sẽ dừng ở đó sao? Thêm nữa, giấc mộng giang hồ mưa máu gió tanh của ta đây? Sao tới hôm nay ta vẫn chưa biết giang hồ nó diện mạo thế nào?
Mộng tưởng, quả thật là thứ xấu xa khiến người ta phải đau thương.
“Trên người nàng có bọ chét à?” Phạm Thiên Hàm trầm trầm nói, ôm ta dán sát vào người chàng, “Phiền nàng ngủ cho an ổn.”

Ta vỗ vỗ ngực chàng nói: “Thiếp muốn đi phiêu bạt thiên nhai, xông pha giang hồ.”
Chàng nhắm mắt thuận miệng đáp: “Lại nói mớ gì đây.”
Giấc mộng oanh oanh liệt liệt, thiên địa biến sắc của ta không được lý giải, cảm thấy thật mất mát. Mộng tưởng gia luôn luôn là cô đơn, giống như khi bé, ta mỗi ngày tâm sự thổ lộ với con tiểu hắc cẩu trong ngõ, kiên trì cho rằng có ngày nó sẽ cam tâm tình nguyện theo ta đi dạo, hon nữa nghe ta chỉ huy cắn Liễu Quý Đông. Mà Bảo nhi vẫn luôn cho rằng việc ta làm rất ngớ ngẩn, nàng không hiểu ta.
Tuy rằng tiểu hắc cẩu về sau lưu lạc mất, nhưng ta vẫn tin trong lòng nó có ta.
Đương lúc ta thật vất vả mơ mơ màng màng sắp ngủ, thì Phạm Thiên Hàm ở trên đình đầu ta hỏi một câu rằng: “Ở đâu là giang hồ?”
Ở đâu là giang hồ? Ta dùng cái trí tuệ như ẩn như hiện của ta tư lự một hồi lâu, thấy câu hỏi này quá mơ hồ, cùng cấp độ như “Bồ đề bản phi thụ, minh kính diệc phi thai, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai” vậy.
Ngày kế, ta tỉnh dậy trước Phạm Thiên Hàm, bèn khoác áo ngoài vào, tựa đầu giường giở quyển 《Toàn Đường thi 》hôm qua tiện tay quăng xuống giường, đọc hơn nửa canh giờ, Phạm Thiên Hàm mới tỉnh dậy, một tay chống đầu nghiêng người lười biếng nhìn ta.
Ta dành thời gian nhìn lại chàng một cái.
Chàng nói: “Thanh Thiển, thay áo cho ta.”
Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ hiền lương thục đức mà đứng dậy giúp chàng chuẩn bị tất thảy, nhưng nay đã khác xưa, ta mới đọc 《Toàn Đường thi 》, khí tiết của văn nhân còn đang va loảng xoảng trong xương cốt ta.
Vậy nên ta nói: “Không muốn.”
Chàng ngẩn ra, hỏi: “Tại sao?”
Ta chính khí hào hùng nói: “Dễ đâu cúi đầu khom lưng phụng quyền quý, khiến ta chẳng được mặt mày tươi.”*
*Trích trong “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt” của Lý Bạch
Chàng lắc đầu, tự động rời giường rửa mặt chải đầu, chàng rất thích áo quần màu đen, bình thường không lên triều đều mặc như vậy. Lúc trước ta giận dỗi chàng đem ống tay áo cắt hết, nhưng chàng lại sai người làm lại y hệt như cũ, ta nhìn lâu thẩm mỹ kiệt quệ, bèn sai người làm quần áo màu trắng và xanh cho chàng, chàng thỉnh thoảng cũng mặc, như hôm nay, chàng mặc màu xanh, ta còn thêu trên ống áo một con vịt trời nho nhỏ, con vịt vàng nổi trên nước biếc, rất là độc đáo.
Chàng rửa mặt chải đầu xong, thấy ta còn nằm ườn trên giường, bèn đi tới, giật lấy quyển sách của ta, nói: “Đi rửa mặt đi, chuẩn bị dùng cơm sáng.”
Cá nhân ta cho rằng chàng đoạt sách của ta là bởi sợ ta đọc nhiều văn thải sẽ vượt cả chàng, văn đàn từ xưa tới nay đều vẩn đục như thế, văn nhân khinh thường nhau, ta thật quá đau lòng.
Bộp bộp hai phát, ta ôm đầu ngẩng lên, tên nhóc Phạm Thiên Hàm lại dám dùng sách gõ đầu ta, quả nhiên là định gõ cho ta ngu đi, thật là thủ đoạn nha.