Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến

Chương 41: Hắc Điếm



Tục ngữ nói rất đúng, đi đêm lắm, sẽ có ngày gặp ma; đi đường núi lắm, sẽ có ngày gặp sơn tặc; ở khách sạn nhiều, sẽ có ngày gặp hắc điếm.
Nhưng có người khá là xui xẻo, ví như nói chúng ta đây, đây là lần đầu tiên trong cuộc hành trình này chúng ta ở khách sạn, đã gặp phải hắc điếm. Vừa mới dùng bữa, trong cơm canh đã bị bỏ thuốc mê, còn vì sao hiện giờ chúng ta còn có thể ngồi đầy đủ trong phòng thương thảo đối sách, thì phải quy công cho Khương Trăn đại phu.
Làm một vị thần y thường tẫn bách thảo, thí tẫn bách độc, vừa lúc thức ăn được mang lên cô ấy đã ngửi ra mùi bất thường, thế là cô ấy rất cần mẫn chia đồ ăn ọi người, lặng lẽ rắc giải dược trong ống tay áo vào thức ăn. Ta nghe vậy rất muốn xem cái ống tay áo thần kỳ của cô nàng, nhưng cô ấy nói gì cũng không chịu, khăng khăng rằng đó là bí mật hành nghề.
Kỳ thật khách sạn này ta và Tiêu phó tướng đã từng thử đi đầu rồi, ở lại xong chúng ta đến một chiếc giày cũng không mất. Ta cảm thấy có lẽ vì lúc đó chúng ta phong trần mệt mỏi, rất nhếch nhác, không như bây giờ, ai nấy đều ăn mặc gọn gàng, có xe ngựa đi theo, trọng yếu nhất là, có Khương đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, và còn có người khả nam khả nữ là Bạch đại yêu nhân.
Toàn bộ phối trí của chúng ta đều đang gào lên: tới cướp chúng ta đi, cướp xong ngươi còn được tài sắc kiêm thu.
Tuy là nói vậy, nhưng cái cách bọn họ chẳng thèm ngó ngàng tới ta với Tiêu phó tướng lúc trước khiến ta cực kỳ bất mãn, tự tôn của ta bị tổn thương.
Phật viết, chúng sinh bình đẳng, sao có thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nói trở lại, vừa nãy cả đoàn chúng ta cơm nước xong lại như không có việc gì lên lầu, thật phong cách. Mà bọn tiểu nhị ma quyền sát chưởng kia thì nhìn tới thộn ra, bộ dáng trợn to mắt há hốc mồm, thú vị cực kỳ.
“Tỷ tỷ, tỷ đầy bụng mưu mô, mau nghĩ xem làm thế nào trả thù bọn họ đi.” Khương Trăn kéo tay ta nói.
Ta dở khóc dở cười, nhà cô mới đầy bụng mưu mô ấy.
Ta trả lời cô nàng: “Dùng gậy ông đập lưng ông, muội cũng hạ dược bọn họ đi.”
Khương Trăn lắc đầu nói: “Muội chỉ có thuốc cứu người, không có thuốc hại người.”
Ta không tin, “Muội thiếu ra vẻ hành y tế thế đi, lẽ nào thất tình lục dục đan cũng tính là thuốc cứu người.”
Khương Trăn vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Thất tình lục dục đan muội chuẩn bị cho những người không thể làm chuyện phòng the.”
…Tính cô lợi hại!
Tiểu Ngũ Nhi xen vào: “Vậy làm sao mới tốt?”

Phạm Thiên Hàm nói: “Ngày mai chúng ta đã lên đường rồi, vào thành rồi, ta sẽ lệnh tri phủ ở đó điều tra, mọi người tối nay đều để ý một chút là được.”
Chàng vừa lên tiếng, mọi người đều yên lặng.
Bạch Nhiên vẫn ngồi một bên bàng quang bỗng mở miệng nói: “Nhưng ta có bình mê dược đây này.”
Khương Trăn vừa nghe đến thuốc liền sinh hứng thú, ồn ào lên: “Mau lấy ra cho ta xem xem.”
Bạch Nhiên móc ra một bình sứ màu xanh đưa cho cô ấy, cô đổ vài viên ra lòng bàn tay xem xét, còn đưa đến dưới mũi ngửi một cái, khó hiểu nói: “Ta nhìn không ra là thuốc gì.”
Bạch Nhiên nói: “Đây là thuốc mê ta tự chế, tên gọi Mỹ nhân hương. Gặp nước tức tan, vô sắc vô vị, người trúng độc đầu óc thanh tỉnh nhưng bảy ngày bảy đêm chân tay vô lực, không có năng lực hành động.”
Tiểu Ngũ Nhi xùy một tiếng nói: “Quả nhiên là gã đăng đồ lãng tử, ngay cả tên thuốc cũng liên quan tới đàn bà.”
Tiêu phó tướng phụ họa: “Thuốc này tên không hay, như các bà ấy.”
Ta rất kỳ quái, bèn hỏi y: “Thuốc này của ngươi vô sắc vô vị, sao còn gọi là Mỹ nhân hương.”
Bạch Nhiên đáp: “Câu hỏi hay, bởi mỗi lần ta dùng thuốc này, đều là dùng trên người mỹ nhân, mỹ nhân bị ta hạ dược sau tự nhiên sẽ mềm mại ngã vào lòng ta, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cho nên gọi là Mỹ nhân hương.”
Mọi người ở đương trường đồng loạt bắn cho y ánh mắt khinh thường.
Y giơ tay đầu hàng nói: “Ta nói giỡn với mấy người thôi, tên thuốc này ta thuận miệng đặt thôi, không có lý do gì hết.”
Mọi người vẫn khinh thường nhìn y, y liền thẹn quá hóa giận: “Thuốc ta chế ra, thích gọi gì thì gọi nấy, dù có gọi là Nam nhân hương mấy người cũng không quản được.”
Mọi người toàn bộ gật đầu, ta nói với Khương Trăn: “Mau đem Nam nhân hương giấu vào ống tay áo của muội, chúng ta đi ra ngoài bỏ thuốc đi.”
“Từ từ.” Phạm Thiên Hàm gọi chúng ta lại.
Ta và Khương Trăn nhìn nhau một cái, vô hạn thất vọng, ai ngờ chàng nói: “Ta cùng đi với hai người.”

Ta hí hởn kéo tay chàng nói: “Đi giết người phóng hỏa thôi.”
Khương Trăn đi theo sau chúng ta lo lắng lẩm bẩm: “Sư phụ dạy muội không thể giết chóc.”
“An tâm, chúng ta không giết người, chúng ta đây là bắt người cướp của.” Đằng sau truyền tới tiếng của Bạch Nhiên.
Y cũng đi theo từ bao giờ vậy? Ta đang định quay đầu hỏi, tay Phạm Thiên Hàm vốn đang đặt trên vai ta bỗng dịch lên cắp lấy đầu ta, kéo ta lên phía trước.
Tình cảnh này, không khỏi làm ta nhớ lại lúc ta niên thiếu, mỗi lần ta muốn dắt con chó tiểu hắc trong ngõ đi tản bộ, mà nó không chịu hợp tác, ta cũng bắt lấy đầu nó như thế này kéo nó đi dạo, ngẫm lại cũng thật ấm áp.
Chúng ta tới phòng bếp, Khương Trăn nói việc này chỉ cần mình cô ấy là được rồi, cho nên chúng ta đều tránh ngoài cửa xem, mỹ kỳ danh là giám sát.
Chỉ thấy cô ấy đi vào phòng bếp, cười nũng nịu với đầu bếp một cái rồi nói: “Ta bữa tối bận chia thức ăn ọi người, còn chưa ăn no, vừa nãy ngửi thấy mùi thức ăn, bèn đi qua đây, nhiều đồ ăn như vậy, đều vì ai chuẩn bị thế?”
Đầu bếp xoa xoa tay, cười đến dâm quang lòe lòe, “Đây là chuẩn bị cho bọn tiểu nhị, nhưng nếu cô nương không chê, cũng cùng ăn chung với chúng ta.”
Khương Trăn đi tới gần, lấy tay phẩy phẩy quạt hơi nóng bốc lên trên các món ăn tới mũi, hít sâu một hơi, cất lời khen: “Món ngon.”
Cô ấy đem các món ăn ngửi hết một lượt, vừa ngửi vừa khen không dứt miệng, cuối cùng cô ấy đứng thẳng lên, vỗ bụng nói: “Ta no rồi, đa tạ ngươi khoản đãi.”
Đầu bếp há mồm trợn mắt, chúng ta ở ngoài cửa cũng há mồm trợn mắt.
Chúng ta quay trở lại, được ba bước thì nghe trong phòng bếp truyền tới một tiếng thở dài: “Thế gian này lại có được một tiên nữ không ăn nhân gian khói lửa như thế chứ.”
Chúng ta nhất tề nhìn sang Khương Trăn, cô ấy nhíu mày khó hiều nói: “Ta rõ ràng có hít hơi mà, sai lại nói ta không ăn nhân gian khói lửa chứ?”

Qua nửa chung trà, chúng ta chờ ở trong phòng sắp ngủ gật tới nơi mới nghe bên ngoài vọng tới tiếng ngã rớt liên tiếp.
Ra tới đại sảnh khách sạn, bốn phía ngã trái ngã phải đầy đất là người, hơn nữa lạ ở chỗ là bọn họ tuy không thể động đậy, nhưng miệng vẫn rất linh hoạt, kẻ nào cũng thô tục mắng mắng chửi chửi, đại ý đều có liên quan tới việc sinh đẻ tử tôn hậu đại.

Ta từ nhỏ đã lăn lộn nơi phố chợ, tự nhiên là không thấy mấy lời đó có gì quá đáng, Khương Trăn thì lại khác, cô ấy từ nhỏ lớn lên ở núi sâu, chỉ nghe đàn sói tru, chưa từng nghe chửi mắng. Vậy nên cô nàng thấy vô cùng mới lạ, chớp đôi mắt to lúng liếng, kéo tay áo của Tiêu phó tướng hỏi: “Cái gì là tiểu lãng đề tử bái hôi?”
Tiêu phó tướng xấu hổ đỏ hết cả mặt, ta tốt bụng giải vây: “Đấy là móng ngựa giẫm qua tro bụi thôi.”
Khương Trăn lại truy hỏi: “Bọn họ sao lại muốn nói tới móng ngựa?”
Ta nói: “Móng ngựa đạp qua tro bụi, sẽ bị bẩn, câu nói để mắng người thôi, muội không biết cũng được.”
Khương Trăn lại hỏi: “Móng ngựa ngày ngày đi trên đất cát, vốn đã là vật dơ bẩn, sao phải cường điệu đạp qua bụi tro .”
Ta day day thái dương, nói: “Đấy là có điển cố, cái tro bụi này không phải tro bụi nơi cỏ cây, mà là tro cốt, móng ngựa giẫm lên tro cốt sẽ nhiễm phải tà khí của hồn phách, rất không may.”
Vừa nói dứt lời, mọi người đều bắn cho ta ánh mắt cúng bái.
Khương Trăn gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy cái gì là thả mẹ ngươi rắm chó? Mẹ là người, sao lại thả ra rắm chó?”
Ta than một hơi nói: “Dấu câu không đúng, là thả con chó của mẹ ngươi, rắm. Nghĩa là thả con chó của mẹ ngươi ra, kêu nó đánh rắm.”
Nói đoạn, ta quay người dùng một chiêu Tảo Đường Thối đá bay tên vừa mới mắng câu này, kéo kéo làn váy cất giọng nói: “Tiểu nữ tử tài sơ học thiển, còn mong chư vị giơ cao đánh khẽ mới phải.”
Cả sảnh đường cấm khẩu.
Sau đó, nhìn cả sảnh người người ngổn ngang, chúng ta cũng bó tay hết cách, kế hoạch của chúng ta mới vạch ra một nửa, còn chưa thương lượng khi bọn họ gục hết rồi phải làm thế nào. Phạm Thiên Hàm hiển nhiên là tán thành để quan phủ tới tiếp nhận, chỉ là khách sạn này địa thế quái, trước không thôn sau không quán, báo cái quan còn phải tìm người hỏi đường, cực kỳ phiền.
Sau cùng, dưới sự ‘hiểu chi dĩ tình động chi dĩ lý’* của ta, Phạm Thiên Hàm cuối cùng đồng ý để ta xử lý, nhưng điều kiện tiên quyết là phải khiến bọn họ vĩnh thế nan vong.
*Dùng tình cảm đả động lòng người, dùng lý lẽ để làm người hiểu
Ta bảo bọn họ giúp ta đem bè đảng hắc điếm ấy xếp hàng dựa vào chân tường, sau đó lôi phấn son bột nước ra, hòa vào “Mỹ lệ thiên trường địa cửu” do Khương Trăn chế tạo. Theo Khương Trăn nói, Mỹ lệ thiên trường địa cửu là vì những cô gái lười nhác chế ra, hòa vào phấn son sau bôi lên mặt, gió táp mưa sa vĩnh sinh vĩnh thế cũng không bị phai màu.
Ta thấy thật kỳ quái, thứ mỹ diệu nhường ấy sao tự cô ấy không dùng, cô ấy đáp, nếu trượt tay bôi lầm là coi như hết cách.
Quả nhiên, thế đời không có phương cách lưỡng toàn.
Ta ngày thường không hay tô son trát phấn, bộ son phấn bột nước này cũng là lúc Bảo nhi thu thập hành lý trộm nhét vào, không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng.
Người ta bắt đầu tô điểm là chưởng quỹ, hắn ta chửi ầm lên, tâm hồn ta bị tổn thương, đem hắn vẽ thành cái mồm to như chậu máu; kẻ thứ hai là tiểu nhị, hắn lấy sử làm gương, vạn phần dịu ngoan, nhưng kỹ thuật của ta còn chưa thuần thục, đem hắn vẽ thành quái đạo mày dài; gã thứ ba là đầu bếp, ta lúc này đã có kinh nghiệm thực tiễn nhất định, vẽ hắn thành liếc một cái thì giống nữ, nhìn tử tế ra nhân yêu; người cuối cùng là tiên sinh làm sổ sách, ta liên tục vẽ mười mấy người, công phu trên tay đã xuất thần nhập hóa, khi hoàn thành, hắn ta rõ rành rành là một mỹ nữ lung linh yểu điệu.

Vì thế ta lại quay lại tu bổ các tác phẩm khi tay nghề còn chưa tinh, tu tu bổ bổ bận bịu cả một ngày sau, mới đi gọi đoàn người bị ta giam trong phòng ra bình luận, còn ép bọn họ phải dùng thành ngữ bốn chữ để bình.
Tiểu Ngũ Nhi Tiểu Lục Nhi đồng thanh nói: “Mỹ luân mỹ hoán.”
Tiêu phó tướng nói: “Thay hình đổi dạng.”
Khương Trăn nói: “Diệu thủ hồi xuân.”
Phạm Thiên Hàm nói: “Lấy giả loạn thực.”
Bạch Nhiên nhìn chằm chằm vào tiên sinh làm sổ sách nói: “Thùy tiên tam xích.”*
*Nhỏ dãi ba thước.
Không thể không nói, lời bình của Bạch Nhiên có nghệ thuật nhất, mông ngựa vỗ được trơn tru mà thầm lặng, ta sướng đến hớn hở mặt mày, luôn miệng nói: “Người hiểu ta, ấy là Bạch Nhiên.”
Phạm Thiên Hàm nghe vậy thì sầm mặt xuống.
Ta rất bất đắc dĩ, bé này văn thải không tốt oán được ai, quá háo thắng, không được không được.
Tương phản với đó, vẻ mặt của Bạch Nhiên cực kỳ dương dương tự đắc, ánh mắt còn mãi chăm chăm vào tiên sinh sổ sách kia.
Ta thấy thế cũng cực kỳ hoan hỉ, bèn vung tay lên dõng dạc nói: “Bạch Nhiên, ta biết ngươi trước nay đều không coi thế tục ra gì, nay ngươi đã thích tiên sinh làm sổ sách như thế, vậy tối nay hắn thuộc về ngươi.”
Nụ cười của Bạch Nhiên cương trên mặt, nửa buổi cũng không thốt nên lời.
Ta an ủi y, nói: “Ngươi là người khoáng đạt như thế, thích thì không cần do dự, không cần cố kỵ lời ra tiếng vào của người ta về đoạn tụ, đoạn tụ chính là cuộc đọ sức giữa hai gã đàn ông, nhưng hắn ta bây giờ tay chân vô lực, tiện nghi ngươi được chiếm thượng phong.”
Bạch Nhiên phất ống tay áo xấu hổ bỏ đi.
Phạm Thiên Hàm ôm lấy ta, cười nói: “Thanh Thiển, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi.”
Bốn người còn lại theo phía sau chúng ta xôn xao bàn tán về long dương chi phích* của Bạch Nhiên, thật sự là không rộng lượng mà.
* Đoạn tụ, Long dương chi phích: nam thích nam.