Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến

Chương 30: Phơi Thuốc



Buổi tối Phạm Thiên Hàm lại bám lấy ta báo ân thêm lần nữa. Cái đạo lý tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo chàng học được rất tốt, chắc hẳn phu tử ở trường học năm xưa phải tận tâm tận lực lắm.
Ta mệt mỏi quá độ, không để ý một cái liền ngủ tới lúc mặt trời lên cao, tỉnh dậy thì không thấy Phạm THiên Hàm đâu. Ta rửa mặt chải đầu xong liền đi thư phòng tìm chàng.
Chàng đang ngồi ở bàn múa bút viết gì đó, thấy ta đến chỉ ngẩng đầu khẽ cười với ta rồi lại cúi đầu xuống tiếp.
Vẻn vẹn một nụ cười, ánh mắt ấm áp dịu dàng.
Ta tự đáy lòng cảm thấy, cái mương máng nhà ta bộ dạng thật tuấn tú.
Ta kéo ghế tới ngồi đối diện với chàng, nhoài ra trên bàn si mê ngắm chàng, trong lòng chảy nước miếng nhớ lại dáng vẻ nhu tình như nước đêm qua của chàng.
Nửa tuần trà sau, chàng khụ một tiếng nói: “Thanh Thiển, nàng đang dùng mắt ăn tươi nuốt sống ta đấy.”
Ta vô tội chớp chớp mắt: “Đại nhân oan uổng.”
Chàng đặt bút, nhoài người ngang bàn, tay dài vươn ra, định bắt ta. Ta nhảy bật dậy, né tránh lang trảo, không gạt ngươi, tỷ tỷ cũng đã luyện khinh công đó, tuy chỉ có thể nhảy lên cao hơn nửa đầu người, nhưng tốt xấu gì cũng gọi là khinh công.
Ta đang đắc ý, quay đầu nhìn thì chàng đã phóng qua bàn, nghiêng người dựa bàn, nhìn ta lắc đầu cười.
Ta cảm thấy không ổn, xoay người muốn chạy trốn, vừa tới gần cửa, một trận kình phong từ sau ập tới, cửa bang một tiếng đóng sập lại.
Ta thầm thán phục trong lòng, đây là thứ trong truyền thuyết – chưởng phong nha chưởng phong.

Ta xoay lại cười gượng hai tiếng, “Hôm nay gió to thật, thiếp đi lấy cho chàng cái áo choàng nhé.”
Chàng dùng ngữ điệu lười nhác nói: “Không làm phiền phu nhân phí tâm, lát nữa đều phải cởi hết.”
Trong kinh nghiệm nhân sinh hữu hạn của ta, số lần bị đùa giỡn không nhiều, cho nên lại không tiền đồ mà nóng bừng lên, ấp úng nói: “Này..ban ngày ban mặt, báo ân không hợp cho lắm.”
Phạm Thiên Hàm ngoắc ngoắc ngón tay với ta, nói: “Thanh Thiển, tới đây.”
Ta thầm rên trong bụng, tới cái gì mà tới, thắt lưng ta đau.
Đáng tiếc dì ba đã nói với ta, làm vợ người tuyệt đối không thể cự tuyệt phu quân cầu hoan, không chỉ có không được cự tuyệt, mà còn phải được sủng mà kinh tiếp thụ. Cho nên ta lê cái thân tàn về phía chàng, vừa đi vừa thử thuyết phục chàng: “Thiên Hàm, con đường báo ân ấy nặng nề mà xa xôi, tương lai còn dài, hà tất phải cấp bách nhất thời…”
Lúc ta cách chàng năm bước thì chàng vươn tay ra kéo ta, giam ta vào lòng, nói: “Thanh Thiển.”
“Dạ?” Ta nghiêng đầu nhìn chàng.
Chàng vén món tóc trên trán ta, nói: “Hôm qua quên nói với nàng, ta cưới nàng không hoàn toàn là vì báo thù.”
Ta biết chàng đang an ủi ta về câu nói báo thù ngày hôm qua, bèn nói: “Không sao, hồi đó thiếp gả cho chàng cũng đơn giản là để có thể hành tẩu giang hồ.”
Chàng cong ngón tay lại, dùng sức búng tai ta một cái, nói: “Nàng không thể an phận một chút nghe ta nói hết à.”
Ta oan ức xoa vành tai, nói: “Chàng nói là được mà.”

Chàng nói: “Lần đầu ta gặp nàng trong cái ngõ nhỏ ấy, nàng đang ngồi xổm dỗ dành một cô nương, dáng vẻ rất là thiện lương.”
Ta gật đầu nói: “Lúc đó có phải chăng là chàng cảm thấy thiếp thật từ ái, rất có hương vị của mẹ chàng.”
Chàng trừng ta một cái: “Nàng muốn nghe chuyện hay là muốn cho ta báo ân?”
Ta xòe tay cười: “Nghe chuyện nghe chuyện.”
Phạm Thiên Hàm nói, cha mẹ chàng trước nay luôn cho rằng nhà mình thua thiệt Tiêu Tử Vân, bọn họ quyết định phương thức báo ân là để Phạm Thiên Hàm trúng trạng nguyên rồi cưới Tiêu Tử Vân làm vợ, đùm bọc nhau cả đời.
Ta nghe tới đây trong lòng thực cảm khái, cả nhà họ quả rất biết tri ân đồ báo.
Phạm Thiên Hàm lại nói, chàng không nguyện lấy Tiêu Tử Vân, chàng vẫn luôn biết cô ta tâm thuật bất chính, chàng từng thấy cô ta ngấm ngầm dùng kim đâm ngón tay của người hầu, dùng gậy đánh vào lòng bàn chân người ta, uy hiếp tôi tớ nếu dám nói ra sẽ giết bọn họ. Hơn nữa cô ta tập võ, lúc chàng còn đang học tứ thư ngũ kinh, chơi ná đá cầu thì đã thấy cô ta ở trong đêm nhẹ nhàng nhảy vọt qua tường, từng thấy bàn tay nho nhỏ của cô ta rắc một cái vặn gãy đầu một con chó. Vậy nên chàng cũng bắt đầu tập võ, chàng cần phải mạnh hơn cô ta, hơn nữa còn phải trả hết phần ân còn thiếu cô ta, sau đó loại bỏ cô ta xa thật xa cuộc đời chàng, nhưng trước lúc đó, việc gì chàng cũng thuận theo cô ta.
Chàng còn nói, khi chàng tra ra quan hệ giữa Tiêu Tử Vân và sư phụ ta, liền tới nhà ta cầu thân, về sau lại hối hận, sợ là đuổi đi một Tiêu Tử Vân, lại tới một người nham hiểm hơn, nên bèn chọn một đêm tối trăng cao gió trà trộn vào Vương phủ, lại phát hiện ta là tiểu cô nương đêm nguyên tiêu ấy, liền thấy cực kỳ hữu duyên. Sau lại vừa vặn gặp ta ở trên mái nhà không xuống được, lại thấy cực kỳ thú vị, thế là thành thân thì thành thân.
Ta gãi gãi đầu hỏi: “Lẽ nào gia đinh tối đó giúp thiếp xuống là chàng?”
Chàng gật đầu, ta thở dài một hơi quay người ôm eo chàng, ngẫm hồi đó ta còn tâm tâm niệm niệm muốn báo đáp ân cứu ta xuống khỏi mái, không thể không cảm thán, chúng ta quả thật rất có duyên với cái phẩm chất báo ân này.
Đời người là như vậy, quanh quanh quẩn quẩn, quẩn quẩn quanh quanh, quanh đến chóng mặt, quẩn tới hoa mắt rồi, lại tụ lại cùng nhau.
Phạm Thiên Hàm nói: “Vì cưới nàng, ta đã náo loạn với cha mẹ ta một trận, bèn tự ra ở riêng, mà Tiêu Tử Vân lấy danh nghĩa chiếu cố ta đề xuất cùng ở với ta, ta không yên tâm để cô ta ở cùng cha mẹ, còn cha mẹ ta thì vẫn có hi vọng với hai bọn ta.”

Ài, hôm nay chàng nói thẳng ra tất cả mọi chuyện, ta rốt cuộc cũng coi như là vén mây mù thấy minh nguyệt. À! Nguyệt minh, minh nguyệt, ta bỗng nhớ ra, không biết hôm qua Khương Trăn thế nào, bèn giãy khỏi vòng tay Phạm Thiên Hàm, vỗ vỗ má chàng, nói: “Thiếp hiểu rồi, từ nay trở đi ta không nói chàng cưới thiếp chỉ là vì báo thù nữa là được, nhưng thiếp lúc đầu gả cho chàng xác thực chỉ vì hành tẩu giang hồ, chàng đừng tính toán với thiếp nhé. Còn có, bây giờ thiếp có một việc gấp, thiếp trước đi xử lý cái đã.”
Nói rồi định bước đi, chàng lại kéo ta một chút, nói: “Khương Trăn ở trước sân phơi thuốc.”
Ta có cảm giác vừa ngượng vừa bực vì bị xem thấu tâm tư, nói: “Chàng đừng tưởng thiếp là, thiếp là…Ái, thiếp là đi tìm cô ấy học chút đỉnh về thuốc và châm cứu thôi.”
Phạm Thiên Hàm nở nụ cười: “Ta đâu có tưởng cái gì đâu, chỉ mong phu nhân đừng chắp tay nhường vi phu cho người khác nữa là được.”
Mẹ ơi, việc nhỏ như con muỗi còn muốn tiêu khiển ta tới khi nào!
Ta quả nhiên tìm được Khương Trăn đang ở trước sân phơi thuốc, dáng vẻ cô ta rất chuyên chú nghiêm túc, chẳng qua đôi mắt có hơi sưng, chắc là có khóc, Phạm Thiên Hàm đúng là tạo nghiệt.
Ta thong thả bước tới cạnh cô ta, khẽ ho một tiếng nói: “Tần đại phu.”
Cô ta quay đầu đối mặt với ta, sóng mắt lưu chuyển cố phán sinh tư, ta nuốt ực một cái, tuyệt sắc tới nhường này, quả là đủ để khuynh đảo chúng sinh. Đưa mắt lướt qua cô ta, ta lại thấy Tiêu phó tướng đang thò đầu thò cổ đằng sau một cây cột, ôi, tuyệt sắc nhường này, thật khiến người ta lầm đường lạc lối.
Khương Trăn đặt cái sàng phơi thuốc trong tay xuống, buồn bã cười với ta một cái: “Tướng quân nói không có dự định nạp thiếp, là Khương Trăn phúc bạc, không có duyên làm tỷ muội với phu nhân, chỉ mong phu nhân đừng quá thương tâm.”
Một bụng an ủi của ta nghẹn ở cổ họng, nuốt cũng không được mà nhổ ra cũng không xong, khó chịu tới mức hai mắt đẫm lệ.
Khương Trăn thấy ta mắt đẫm lệ, cô ta cũng bắt đầu ngấn lệ, cầm lấy tay ta nói: “Nếu phu nhân đã nuối tiếc không thôi như vậy, không bằng chúng ta kết nghĩa kim lan nhé?”

Tức thì, hướng trời vái một cái, hướng đất vái một cái, vái trời đất xong, chúng ta đã kết nghĩa kim lan. Ta thoáng thấy vẻ mặt mờ mịt của Tiêu phó tướng bên cạnh cột, chắc là không rõ vì sao đang yên lành lại đột nhiên kết bái. Sự tình phát triển tới nước này, ta cũng bất đắc dĩ lắm.
Kết bái xong, Khương Trăn nhìn ta, ta nhìn Khương Trăn, đại để là do chúng ta đều là lần đầu kết bái, không có nhiều kinh nghiệm, nhất thời lúng túng vô cùng…

Vậy nên ta ho khan một tiếng, nói: “Muội muội đang phơi thuốc gì vậy?”
Dược liệu cô ta phơi trông rất đáng yêu, kích cỡ như hạt đậu đỏ, hình dạng dài hẹp như hạt gạo trắng, hơi trong suốt, trông có vẻ như dược liệu quý hiếm lắm.
Khương Trăn bốc một nắm bỏ vào lòng bàn tay ta, nói: “Cái này là Thủy tiên tử.”
Người đẹp quả đúng là khác biệt, ngay cả tên thuốc đi phơi cũng đẹp.
Ta lật qua lật lại Thủy tiên tử trong tay, cảm thán: “Vị thuốc này bề ngoài quả là đẹp, ngay cả tên gọi cũng rất dễ thương, không biết là có công hiệu gì?”
Khương Trăn bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Vị này cam hàm, tính hàn, không độc, chuyên trị chứng cam tích, cam sang, sốt ê sảng, đi ngoài nôn mửa ở trẻ em. Có công hiệu kiện tỳ hóa thực, trừ nhiệt tiêu cam.”
Ta nghe mà mù mịt hơn cả sương mù, chỉ đành nói: “Vậy rốt cuộc là chữa được bệnh gì?”
Trong mắt cô ta lóe lên ánh hào quang tri thức, nói: “Các loại như gầy gò vàng vọt, phát khô, nôn mửa, tiêu chảy do tỳ vị bị thương tổn gây ra.”
Ta gật đầu, giờ mới thông tục dễ hiểu đây.
Sau đó, ta miệng tiện hỏi một vấn đề khiến cả quãng đời còn lại của ta đều hối hận vì đã hỏi.
Ta hỏi: “Vị thuốc này làm từ cái gì vậy?”
Khương Trăn mặt không đổi sắc: “Thủy tiên tử cũng có tên là Cốc trùng, là con giòi trong phân chế ra, lấy con giòi trong hố phân, rửa sạch phơi sấy, bỏ vào ống trúc bao kín lại, đợi khô thì nghiền ra, mỗi lần uống một, hai phần, cho vào xạ hương, gạo để dùng.
Con mắt ta đờ đẫn nhìn đống Thủy tiên tử trong lòng bàn tay.
Bạn có từng yêu thích, bạn có từng căm hờn, bạn có từng rất muốn chặt bỏ bàn tay của mình hay chưa?