Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến

Chương 16: Bên Gối



Đêm thật dài, dài đến mức đủ cho sư phụ kể hết cho ta sự yêu hận rối rắm giữa mấy người họ.
Sư phụ hơn nửa đời đắm chìm trong võ học, lần duy nhất động tâm phàm lại rơi vào kết cục vô cùng bi thảm, hơn nữa còn dôi ra một cục nợ không đẩy đi đâu được. Tự ổng nói: “Nếu Tiêu Tử Vân không phải con gái của ta, ta sớm đã quăng nó ra hoang giao dã ngoại cho sói ăn thịt rồi.” Ông ấy nói, Tiêu Tử Vân xác thực đúng với câu nói của Tuân Tử, “Nhân chi sơ, tính bản ác.”
Sư phụ nói: “Ta bắt đầu tiếp cận với Tiêu Tử Vân vào lúc nó bốn tuổi, thường từ phủ Tể tướng trộm mang nó ra ngoài, mang nó đi dạo chợ, mua đồ chơi cho nó, mang nó đi nghe hát rong. Kỳ lạ ở chỗ một nha đầu bốn tuổi, đối với hành vi gần như bắt cóc này của ta lại xử sự cực bình tĩnh.”
Ta tán đồng gật đầu: “Người nhà bọn họ đều bình tĩnh một cách dị thường.”
Sư phụ lại nói: “Nó mới bốn tuổi đầu, biến mất khỏi phủ mấy canh giờ lại chưa từng bị phát hiện, lúc đầu ta tưởng nó ở phủ Tể tướng bị xem thường, còn rất đau lòng, sau ta mới phát hiện, nó có thể lừa cho cả một đám người lớn ngoan ngoãn phục tùng.”
Ta trầm trồ khen: “Đó là chuyện tốt mà, như con thì chẳng học được.”
Sư phụ lại nói: “Mỗi một lần nó đều tỉnh bơ phối hợp diễn một tuồng kịch tình cha con thắm thiết, một thời gian dài ta đã rất cảm tạ trời xanh một đứa con gái khéo hiểu lòng người như thế.”
Ta thấy sư phụ nói rất nghiêm túc, chỉ đành phối hợp: “Người ta thường nói, con gái là cái áo bông sát bên người của cha mẹ.”
Sư phụ trừng ta: “Ngoan ngoãn mà nghe đi.”
Ta bĩu môi, vâng một tiếng.
Sư phụ nói tiếp: “Cho đến một ngày, nó mang đến cho ta một vò nữ nhi hồng thượng hạng, ta làm một hơi uống hết, chậc, lúc uống quả thật là ngọt tận trong lòng ấy.”
Ta vốn định nói mỹ nhân và rượu có thể nói là hai nguyên do lớn nhất dẫn đến hỏng việc, cuối cùng lại nhịn xuống.
Sư phụ im lặng một lúc, rồi thở dài, nói: “Sau nửa canh giờ, lục phủ ngũ tạng của ta tự nhiên đau thắt lại, Tiêu Tử Vân đứng một bên mỉm cười, nói ‘ Rốt cục ta đã thay cha mẹ ta báo thù rồi’, sau đó nó rút ra một con dao nhỏ từ trong tay áo, từng dao từng dao chém lên người ta, nó còn bé sức yếu, cắt không vào được thì nó cứa đi cứa lại, đến hôm nay ta vẫn có thể mường tượng ra khuôn mặt trẻ con của nó dính đầy máu.”
Nghe đến đó, ta nuốt nước miếng cái ực, lúc trước ta còn gây sự với cô ta, ta đúng là chán sống mất rồi.
Ta thấy sư phụ đắm chìm trong suy tưởng của mình, vội vàng truy hỏi: “Sau thì sao?”

Sư phụ cười nói: “Sau khi ta ngất đi thì Tiêu Tử Vân tưởng ta đã chết, nên đã bỏ đi. Mà vừa vặn sư thúc đoản mệnh của con tới tìm ta thử thuốc, nên thuận tiện cứu ta. Ta khỏi rồi đi tìm Tiêu Tử Vân, lúc nó thấy ta thì khóc như đứt ruột đứt gan, từng chữ xót xa nói nó hối hận biết bao nhiêu, ta bèn tha thứ cho nó, nhưng từ đó ta cũng để tâm quan sát nó, mà ta phát hiện, con bé đó có một loại âm độc thầm lặng, từ trong xương mà ra, ta không thể thay đổi chỉ có thể nhận, ai kêu nó là con gái ta. Về sau nó ép ta dạy nó võ công, ta nghĩ có lẽ học chút công phu có thể cho nó lương thiện lên một ít, nên dạy. Nhưng ai ngờ, nó lại kế thừa thiên phú võ thuật hiếm có của ta, học chiêu thức nào cũng nhanh lại giỏi, không như người nào đó.”
Ta ngớ ra, giờ này ổng vẫn còn phải tự khen mình rồi giẫm lên ta một cái, hay lắm à?
Ta cũng không ngốc lắm, dù sư phụ có lảm nhảm nhiều nhưng nói đến đây ta cũng rõ được bảy tám phần, ông ấy bề ngoài nói là chỉ truyền thụ cho sư huynh và ta độc môn tuyệt kỹ — Phất Vân Thủ, nhưng Tiêu Tử Vân cũng biết, hơn nữa còn lĩnh hội đến tột cùng.
Ta ngáp một cái, mệt mỏi vặn eo, nói: “Lão sư phụ, tức là người không giết cô nha hoàn xấu số đó chứ gì?”
Sư phụ cũng ngáp một cái, nói: “Đang yên lành ta giết cô ta làm chi?”
Ta đã có được đáp án mình muốn, lại buồn ngủ, bèn nói: “Sư phụ, đưa con xuống đi, con mệt rồi.”
Sư phụ thờ ơ búng móng tay :” Có bản lĩnh thì tự đi xuống.”
Ta nghiến răng nói: “Nói đi, người muốn thế nào?”
Ông ấy cười ha ha: “Con kêu tướng công con đừng truy tra nữa.”
Ta nhướng mày nói: “Người bao che thế này cũng hơi bị vô sỉ đấy, thứ con không phụng bồi.”
Sư phụ bỗng đa cảm lên, than thở: “Thiển nhi, nó chung quy là con gái ta.”
Con gái người chứ đâu phải con gái con, con mà sinh ra đứa con như thế, nhất định nhét nó trở lại dùng cuống rốn thắt cho chết luôn.
Ta lắc đầu: “Dù con nguyện ý giúp người, Phạm Thiên Hàm cũng sẽ không bán cho con phần tình này.”
Sư phụ nở nụ cười, nói: “Không thể coi thường uy lực của thổi gió bên gối.”
Ta càng lắc đầu ác hơn: “Ngọn gió bên gối con đây không dùng được đâu.”
Ông ấy vỗ vỗ vai ta, lời nói thấm thía: “Thiển nhi, con không cần xem nhẹ mình, vi sư tin tưởng con.”

Tùy thôi, thích tin thì tin.
Sư phụ thấy ta ngầm đồng ý, cười tủm tỉm hứa hẹn: “Sau này vi sư nhất định không chê bai tư chất luyện võ của con là ngu độn nữa, sau này nhất định kiên trì nhẫn nại dạy con, cho Phất Vân Thủ của con trở nên xuất thần nhập hóa.”
Ta không thèm tiếp lời, chỉ có cái chiêu Phất Vân Thủ tằng tịu với đủ người của ổng, bản nữ hiệp còn không thèm học.
Nếu đã chịu người ta nhờ vả, tự nhiên phải làm hết sức. Vậy nên lúc tảng sáng Phạm Thiên Hàm về phòng nghỉ ngơi thì ta ép mình chống mí mắt lên, thật tẫn chức bắt đầu thổi gió bên gối.
“À…Thiên Hàm, trời đã sáng rồi, mệt lắm không?”
Động tác cởi giày của Phạm Thiên Hàm khựng lại, quay đầu nhìn ta một cái: “Hết giận rồi?”
Anh ta hỏi câu này ta mới nhớ ra ta còn đang dỗi với anh, nhất thời có chút ngượng, ta dịch vào bên trong giường, bắt đầu nịnh nọt: “Là ta không biết đạo lý, huynh đại nhân có đại lượng, đừng so đo với ta chứ.”
Anh ta trầm trầm cười, nhấc chăn lên nằm vào.
Ta kiềm chế cơn giận, càng thêm nịnh hót: “Tướng công nhìn có vẻ rất mệt, không bằng ta giúp huynh đấm lưng nha?”
Anh ta ừm một tiếng rồi xoay người nằm sấp xuống, nói: “Vai trái hơi nhức, dùng lực một tí.”
Ta bóp vai anh ta vài lượt, quả là rất căng cứng, té ra là mệt chết thật.
Ta vừa bóp vừa nói chút chuyện trên trời dưới biển, anh ta yên lặng nghe, thỉnh thoảng vỗ vỗ bờ vai bên kia ý bảo ta đổi bên.
Tuần tự mà tiến cũng được một chốc, ta bắt đầu vào chủ đề: “Thiên Hàm, huynh mỗi ngày đều lên triều, còn phải tra án, rất dễ mệt hỏng thân thể, chi bằng đưa vụ án giao cho quan phủ điều tra đi.”
Anh ta ngoảnh đầu nhìn ta một cái: “Đa tạ nương tử quan tâm, nhưng chuyện này là chức trách của vi phu, việc điều tra ta ắt phải tự thân vận động.”
Ta truy hỏi: “Vậy là, huynh nhất định phải tự mình điều tra?”
Anh ta đáp: “Không sai.”

Ta hỏi tiếp: “Không có cách nào thay đổi được?”
Anh ta đáp lại: “Không.”
“Rồi, vậy thì cứ thế đi.” Ta buông lỏng bàn tay đang nắn bóp lưng anh ta, che miệng ngáp một cái, nói: “Vậy chúng ta đều nghỉ ngơi thôi.”
Sư phụ, con đã hết lòng rồi đấy.
Phạm Thiên Hàm quay người, tay chống đầu, nhìn ta, trêu chọc nói: “Nàng có từng nghe câu kiên trì tới cùng chưa?”
Ta xua xua tay: “Hết lòng là được rồi, hết lòng là được rồi.”
Anh ta duỗi tay qua, ngón cái hợp với ngón trỏ, búng mạnh vào trán ta một cái, nói: “Ai bảo nàng tới nói hộ cho vậy?”
Ta kéo chăn lên đắp, nhắm mắt nói: “Người xưa*.”
*Cổ nhân (Còn sư phụ là Cổ Nhận)
Giọng anh ta trầm trầm truyền tới: “Chẳng phải đã nói với nàng đừng liên lạc với bọn họ nữa?”
Ta mở hé mắt liếc anh ta, thấy anh ta không có vẻ là giận lắm, mới nói: “Ta không tin sư phụ ta là tà môn ngoại đạo, cho dù ông ấy đúng là vậy, từ xưa tới nay anh hùng hào kiệt nhiều như lông trâu, trong mỗi một truyện tùy ý vơ một cái là ra cả đống, mà kẻ xấu khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật trong mỗi truyện thì nhiều nhất là một, sau đó một đàn anh hùng hào kiệt hơn nửa đời sẽ bận rộn hàng phục kẻ xấu đó, như vậy có thể thấy, sư phụ ta là kỳ trân dị bảo, phải cất giấu cho thật tốt.”
Anh ta thả tay chống đầu ra nằm xuống, nhàn nhạt nói: “Nàng còn kỳ trân dị bảo hơn cả sư phụ nàng, ta cũng muốn đem nàng giấu đi thật kỹ, nàng đừng chạy loạn thêm phiền cho ta nữa.”
Lời ngon ngọt này ta nghe cũng chẳng thể hưởng thụ, bĩu môi nói: “Một ngày là thầy cả đời là cha, dù gì chăng nữa ta cũng không đoạn tuyệt quan hệ với sư phụ.”
Chỉ thấy khóe miệng anh ta khẽ cong lên, nói: “Vậy ta làm chồng nàng nhiều ngày vậy thì tính sao?”
Ơ, đường đường Trạng nguyên lang, ăn nói chớt nhả ta, không tốt đâu nhé.
Lát sau, chúng ta cùng nằm ngửa trên giường anh một câu tôi một câu tán chuyện với nhau, ta nói là chính, chủ yếu là vì cuộc đời ta trôi qua khá là sung túc, nghe truyệ cũng nhiều, kể chuyện cũng khá là sống động hấp dẫn.
Phạm Thiên Hàm lúc đầu còn có qua có lại đáp một hai câu, sau rồi anh ta chỉ im lặng nghe, đương lúc ta nói đến nước miếng tung bay, thì anh ta lẳng lặng lau đi mấy giọt nước miếng trên mặt.
Ta nói rồi nói bỗng thấy trời đã sáng rồi, Phạm Thiên Hàm cũng mệt mỏi ra mặt, bèn kể qua loa kết cục của truyện, rồi nói: “Huynh cả đêm không ngủ, vẫn nên nghỉ tí đi, ta ra ngoài rửa mặt, không làm phiền huynh nữa.”

Anh ta ừ một tiếng, rồi nhắm mắt bất động.
Ta lại nói: “Huynh dịch tí đi, cho ta ra ngoài.”
Anh ta hơi nhấc mắt lên rồi lại nhắm vào, nói: “Ta không muốn dịch.”
Ta ngẩn ra, Phạm đại nhân này cũng quá là tùy hứng thôi?
Được rồi, ta tự bò ra còn không được sao?
Ta khẽ khàng đưa một tay một chân vắt qua người anh ta, đang định đưa nốt tay chân bên kia ra, người bên dưới đột ngột vươn tay, tóm lấy eo ta, quay một cái, đổ trở lại bên trong giường.
Ta bị quay đột ngột, không nặng không nhẹ ngã ra trên đệm, hơi chút chóng mặt, lại thêm cả bàn tay còn đặt trên hông ta của anh ta, càng thêm choáng váng.
Ta chấp choáng hỏi: “Sao huynh không cho ta ra ngoài?”
Phạm Thiên Hàm mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng, nhích lại gần ta một chút, bàn tay trên hông ta siết chặt thêm một chút.
Ta thử cạy tay anh ta ra, không nổi.
Ta chỉ đành đẩy cái đầu đang vùi vào cổ ta, nói: “Phạm đại nhân, buông tay.”
Đầu anh ta cọ cọ vào vai ta, lầm bầm: “Đừng ồn.”
Ta dùng thêm lực tiếp tục đẩy vào đầu anh ta, nói: “Huynh cho ta đứng lên ta sẽ không làm phiền huynh nữa.”
Anh ta chậc một tiếng, ngữ khí đã thoáng mất kiên nhẫn: “Nàng đừng động đậy là không phiền rồi.”
Ta bất đắc dĩ: “Nhưng ta muốn dậy mà.”
Anh ta bỗng mở mắt ra, bàn tay ôm quanh người ta siết một cái, mạnh đến mức thắt lưng ta suýt đứt ra hai đoạn, rồi bỗng thả ra, xoay người quay lưng về phía ta, ngủ.
Ta lờ mờ thấy anh ta như đang giận dỗi, nhưng lại chẳng đoán được nguyên do, đành tự an ủi mình “Người này tính tình như sương, như gió lại như mưa, đừng có so đo với hắn.”
Ta ngồi đó nhìn sống lưng thẳng tắp kia hồi lâu, vẫn không dám gọi anh ta dịch cho ta ra ngoài, cũng không dám bò qua người anh ta nữa, đành nằm lại giường, không lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.