Trên mặt tranh, hai nụ sen vốn chưa nở lại từ từ xòe cánh hoa, nở rộ như kỳ tích, đồng thời dần hiển lộ ra nụ hoa được bọc bên trong, song song lúc chúng nở thì "ảnh ngược" ở bên dưới cũng cùng lúc bung nở, tiết tấu hai bên bung nở lại nhất trí kinh người, khiến người ta vô ý thức cảm giác được rằng ---- đó chính là ảnh ngược của nó. Thần kỳ không chỉ là hoa sen, còn có mặt nước vốn thô thiển không chịu nổi, những chấm xanh nhạt trên mặt nước kia toàn bộ khuếch tán ra, đều đặn liên tục thành một mảng, vẽ ra mặt nước màu xanh nhạt hoàn mỹ, mà do những hạt nước phản quang dưới ánh nắng mặt trời nhàn nhạt, nhìn từ xa tràn ngập ánh nước long lanh, hoàn toàn giống y như đúc với hồ nước trong thật sự ở đối diện.
Mà càng khiến người ta ca ngợi chính là, do mặt nước là sau này trải thành, cộng thêm hiệu quả phản xạ ánh sáng, nên đem ảnh ngược của hoa sen chìm dưới nước, cùng ảnh ngược trong nước thật sự hoàn toàn giống nhau. Ảnh ngược trong nước luôn là một vấn đề khó của giới vẽ tranh, rất khó làm được đến mức khiến mình hài lòng, bởi vì ý cảnh của nó thật sự quá khó để nắm chắc. Mà bây giờ bức tranh này lại thật sự làm được hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Khi hai bông tịnh đế liên hoàn toàn nở ra, bung thành hai bông sen màu phấn trắng ôm kề lẫn nhau, thì toàn bộ cả bức tranh cũng vừa vặn dừng lại. Khiến người ta cảm thấy bất kể là sớm một phút hay chậm thêm một phút đều không hoàn mỹ bằng lúc này. Nhưng mỗi một người vẫn rơi vào trong sự khâm phục vô tả mà chưa hề tỉnh lại.
Đây thật là tranh ư? Không… Họ thà rằng tin đây là tịnh đế liên hoa thật sự, là hồ nước bị chiếu thành màu xanh lục thật sự. Trước lúc này, họ trước kia có ai từng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình sen nở? Không một ai… Nhưng hiện giờ họ lại nhìn thấy rõ ràng một kỳ cảnh không thể tin nổi trên một bức tranh.
Đây thật sự không thể gọi là một bức tranh nữa.
Thu phản ứng của họ vào trong mắt, Diệp Vô Thần khẽ cười. Đạo lý về việc hoa sen nở cùng mặt nước dàn trải thực ra rất đơn giản. Dùng nước dẫn mực lan ra, đồng thời dùng sự lan tỏa của cồn rượu phụ trợ dẫn đường là có thể làm được. Tuy rằng đạo lý rất dễ hiểu, nhưng muốn làm tới trình độ như vậy độ khó cực kỳ lớn. Bất kể là lượng mực dùng ở mỗi chỗ, vị trí chấm mực, độ rượu nước cân bằng, phán đoán thời cơ và thời gian… Nếu xuất hiện bất kỳ một điểm sai lầm nhỏ nhặt nào trong đó đều sẽ là một nét hỏng nghiêm trọng.
Diệp Vô Thần dời bước đi tới trước mặt bàn vẽ, che lấy bức "Tịnh Đế Liên Hoa" thần kỳ này, cũng khiến đám người tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ vô cùng. Hắn cười nói:
- Không biết bức "Tịnh Đế Liên Hoa" này của Vô Thần có lọt vào pháp nhãn của mọi người không?
- Tuyệt thật! Tuyệt thật! –Lần này lại là Long Dận lên tiếng trước, bốn chữ ngắn ngủi lộ rõ sự chấn động trong nội tâm y.
- Lão phu sống đến giờ, mới biết cái gì là bức tranh chân chính…
- Đây… đây quả thực đúng là thần tác mà! Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ta tuyệt không tin trên đời lại có tác phẩm động trời như thế.
- Phu quân! Lần này chúng ta tới Thiên Long Thành thật là chính xác, trên đời này có mấy người có thể được thưởng thức tác phẩm động trời đến như thế. Chỉ là nói ra ngoài, e cũng chẳng ai sẽ tin đâu.
- Thật không ngờ thật không ngờ mà, lão phu nửa thân xuống mồ, trước khi nhắm mắt còn có thể nhìn thấy bức tranh này, ông trời thật không bạc đãi ta mà… Cho dù lập tức phải chết, cuộc đời này cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi!
…………….
……………..
Lâm Khiếu thề, cả đời này hắn chưa từng nghe nhiều tiếng kinh ngạc tán thán nhiều như thế, lại khoa trương như thế. Hắn cảm giác tất cả mọi lời ca ngợi từ khi hắn ra đời cộng lại cũng không nhiều bằng Diệp Vô Thần nhận được lúc này. Bức tranh của hắn có đẹp hơn đi chăng nữa, cũng là nhân tác. Mà bức "Tịnh Đế Liên Hoa" này ngay cả nội tâm hắn đều hoàn toàn thừa nhận, đây là Thần tác thật sự, là tác phẩm chấn thế người bình thường tưởng đều tưởng tượng không ra.
Chênh lệch không ngờ lại lớn đến như thế, lớn đến mức gần như không thể vượt qua. Lâm Khiếu hít thật sâu một hơi, cõi lòng vẫn khó có thể bình tĩnh như trước. Chịu thói quen được tâng bốc, cũng quen đứng ở trên đỉnh, lại lần đầu tiên có một cảm giác muốn nhìn lên cao, hơn nữa người hắn muốn nhìn lên đứng trên đỉnh núi cao chót vót tận trong mây, hắn ở dưới chân núi làm thế nào ngẩng đầu lên đều không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Lúc này, một thanh âm ôn hòa mà già nua vang lên:
- Mọi người xin hãy nghe ta nói một lời.
Chủ nhân thanh âm này dường như có uy tín cực lớn, ngắn ngủi một câu nói lại thật sự khiến không khí có chút rối loạn dần trở nên an tĩnh. Đây là một lão nhân ngồi ở hàng sau vẫn luôn không nói một lời, tuổi hơn sáu mươi, toàn thân áo xanh, mặt mũi hiền lành, hơi có chút tiên phong đạo cốt. Ánh mắt người khác nhìn vào ông đều mang theo vẻ kính trọng rõ ràng, ngay cả Long Dận trên mặt cũng hơi xuất hiện vẻ tôn trọng.
Diệp Vô Thần thoáng chốc đã đoán được thân phận của lão nhân này.
- Ha ha, chàng thanh niên, lão phu cả đời tự phụ học thức uyên bác, họa đạo càng không ai có thể bằng. Nhưng không ngờ hôm nay mới biết thế nào là thần tác chân chính. Bức tranh này thật sự chỉ hẳn trời cao mới có, nhân gian chưa ai từng thấy qua một lần…
Người nhận thức lão nhân này đều biết, có thể được ông tán thưởng như vậy, Diệp Vô Thần tuyệt đối là người đầu tiên. Nhưng hắn tương tự cũng hoàn toàn xứng đáng.
Chỉ là, ông xưng hô với Diệp Vô Thần…
- …Thứ cho lão nhân như ta cậy già lên mặt, mạo muội hỏi một câu: gia sư của cậu là thần thánh phương nào? –Lão nhân chậm rãi hỏi, mang theo vẻ tươi cười ôn hòa.
Vấn đề này đã khơi lên lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người, kể cả Diệp gia. Ánh mắt tất cả lại rao rác tập trung lên người Diệp Vô Thần.
Diệp Vô Thần cười thần bí nói:
- Lão tiên sinh nói không sai chút nào, gia sư của vãn bối đích xác là Thần nhân. Mà gia sư cũng không có ý bảo vãn bối giấu diếm, nói cho lão tiền bối cũng không việc gì.
Tinh thần mọi người bỗng chốc được sốc lên. Họ vốn dĩ còn tưởng chỉ có sư phụ như Thần mới có thể dạy ra đệ tử như vậy. Mà loại thế ngoại cao nhân này thông thường đều không màng danh lợi, thậm chí đều không muốn để cho người ta biết sự tồn tại của mình, bởi vậy họ không hề ôm hy vọng quá lớn. Lại chẳng dè Diệp Vô Thần chẳng những không định che giấu, ngược lại chuẩn bị cứ thế nói ra trước mặt mọi người.
- Sư phụ của ta… Chính là chủ nhân của chiếc nhẫn này. –Diệp Vô Thần rút ra Kiếm Thần chỉ hoàn vẫn đeo ở tay trái, sau đó giơ lên thật cao, để mỗi một người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, đồng thời khóe miệng lẳng lặng nhếch lên, thầm nhủ:
- Sở gia gia, lại mượn danh tiếng của ngài một lần nữa rồi. Ngài cho ta chiếc nhẫn này, hẳn cũng là vì tiện cho ta thông đường ở Thiên Long Quốc phải không.
Ân tình lớn như vậy, dường như cũng chỉ có thể trả lên Sở Kinh Thiên thôi. Hơn nữa lão nhân ấy rất hiển nhiên là cố ý khiến mình vô tình nợ một ân tình lớn như thế.
Thật là quá cáo già!
Mọi người chưa kịp phản ứng lại, hai cung phụng bên người Long Dận đã la hoảng lên trước:
- Kiếm Thần chỉ hoàn!!
Bốn chữ ngắn gọn này hệt như một tiếng sấm nổ dội lên quảng tưởng không còn chỗ trống này, dẫn tới phản ứng kịch liệt như sôi trào.
- Kiếm Thần chỉ hoàn! Là chiếc nhân Kiếm Thần lão tiền bối năm ấy đeo mà!
- Không sai, đó thật sự đúng là Kiếm Thần chỉ hoàn… Trời thương ta, để ta có may mắn lại một lần nhìn thấy Kiếm Thần chỉ hoàn.
- Công tử Diệp gia… hắn không ngờ lại là truyền nhân của Kiếm Thần! Chẳng trách tuổi còn trẻ vậy lại có vũ kỹ và tài hoa kinh người như thế. Hóa ra là thế, hóa ra là thế!
- Kiếm Thần tiền bối là Thần nhân một đời, dạy ra đệ tử như vậy đều không quá đáng.
- Kiếm Thần chỉ hoàn… Hắn không ngờ lại là đệ tử của Kiếm Thần! Nghe nói hắn lúc trước biến mất hơn một năm, thì ra là được Kiếm Thần tiền bối thu nhận, Diệp gia thật là trời rủ lòng thương mà. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
…………..
……………